Vào thanh lâu là để điều tra hành tung của Trương Di Kỳ, vào thanh lâu là để báo thù cho Trác Nhĩ, vào thanh lâu để tìm lại công bằng cho những người dân thôn làng bị thảm sát, vào thanh lâu để đem lại chính nghĩa cho người chết oan trong phủ tướng quân...
Ninh Khuyết vừa đi vừa lẩm bẩm biện hộ cho mình, nhưng rất nhanh hắn liền thành khẩn nhận ra mấy cái cớ này thực là thối hoắc, nếu hắn còn cố lừa mình lừa người như vậy, e rằng gã Tiểu Hắc Tử kia có ở âm ty cũng phải mò lên đá mấy phát vào mông hắn.
Vì liên tục suy nghĩ miên man, vì sắp tự tay mở ra một trang mới cho cuộc đời mình, tâm trạng của Ninh Khuyết rất căng thẳng, đến lúc vào trong thanh lâu rồi mới nhớ ra vẫn chưa kịp xem tòa lâu có tên là gì, trên thực tế thanh lâu này không hề treo bảng hiệu.
Dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của hai gã sai vặt, Ninh Khuyết đi qua một cái sân nhỏ, bước vào trong tòa nhà đèn đuốc sáng trưng.
Liếc qua đại sảnh một lượt, tuy ngoài mặt Ninh Khuyết vẫn tỉnh bơ nhưng trong lòng khá bất ngờ, hắn nhận ra tòa thanh lâu này bên ngoài ồn ào nhốn nháo nhưng bên trong lại cực kì yên tĩnh, có vẻ khác xa những thanh lâu bình thường. Đương nhiên, Ninh Khuyết chưa từng vào thanh lâu bao giờ, năm xưa chỉ một lần khi dẫn Tang Tang đi chữa bệnh và mua cuốn Thái thượng cảm ứng thiên là có dịp đứng xa xa nhòm vào nhà thổ ở Xương Bình, như vậy nói một cách chính xác phải là thanh lâu này khác xa với tưởng tượng của hắn.
Trong đại sảnh, đèn đuốc giăng giăng, đàn sáo du dương thanh nhã mà không dâʍ ɭσạи, trên sân khấu phủ thảm đỏ giữa sảnh, mấy cô gái eo lưng yểu điệu đang ngồi gảy đàn, tâm hồn họ đắm chìm trong khúc nhạc, nét mặt đầy dịu dàng thùy mị, không hề có chuyện đánh mắt đưa mày khêu gợi với đám khác túm năm tụm ba đứng đầy bên dưới.
Bước vào đại sảnh, dường như toàn bộ thế giới bỗng trở nên yên tĩnh, tiếng nói tiếng cười của những cô nương đứng tựa lan can vẫy khăn hồng trêu ghẹo hắn đã lùi tới một cõi xa xăm nào đó, gần như không thể nghe thấy, ngay sau đó, trên lầu chợt vang lên những tiếng bước chân rất nhỏ, Ninh Khuyết đoán chắc mấy cô nương đó đang lộn lại phía này nhìn mình, hắn lập tức cúi đầu che giấu sự bối rối ngượng ngập đang hiện rõ trên nét mặt.
Gã sai vặt tới bên Ninh Khuyết lễ phép hỏi hắn cần phục vụ điều gì, không hề có chuyện thấy hắn ít tuổi và bị các cô nương trêu ghẹo mà tỏ ý bất kính, Ninh Khuyết nắn túi bạc trong ống tay áo, lòng thầm nghĩ với mấy chục lượng bạc bòn rút được từ Tang Tang chẳng thấm tháp gì trong cái chốn ăn chơi tiêu xài này nên hắn chỉ tùy tiện chỉ vào một bàn kê trong góc phòng.
Một bình rượu trắng, hai đĩa hạt dưa, bốn đĩa bánh ngọt điểm tâm, một chiếc khăn lạnh, tất cả đều được trang trí hết sức thanh nhã đẹp mắt, ngay cả chiếc hộp đựng hạt dưa cũng là đồ sơn mài tinh tế, trên lớp sơn đen điểm xuyết những đóa hoa đào đỏ thắm. Vỏn vẹn có mấy món đã khiến Ninh Khuyết phải xì ra tới bốn lượng bạc, nhưng hắn cảm thấy hết sức thỏa đáng bởi lẽ thái độ phục vụ và sự xa xỉ hào hoa nơi đây khiến một thằng nhóc nghèo khổ phải sống quá nhiều năm ở cái xó biên ải khỉ ho cò gáy được hiểu thế nào là hưởng thụ.
Uống hết hai chén rượu, cắn mấy hạt dưa, màn đàn sáo trên sân khấu đã được thay bằng ca múa, những cô gái trong trang phục mỏng manh bó sát xoay tròn theo điệu nhạc, nhấc cánh tay lại hiện lên một mảng trắng hồng, khẽ uốn thân liền lộ ra những đường cong lả lướt, bầu không khí ở đại sảnh vốn thanh tịnh trong nháy mắt đã trở nên nóng bỏng mờ ám.
Bên mỗi vị khách ngồi quanh những chiếc bàn trong sảnh đều có một cô em xinh xắn ngoan ngoãn kèm sát, bầu không khí mờ ám nên lá gan con người cũng lớn hơn, khoảng cách giữa nam và nữ tự nhiên được kéo gần vô hạn, quấn quít vào nhau chàng chàng thϊếp thϊếp, thỉnh thoảng lại có đôi môi thơm ngửng lên dâng hiến, còn về phần những bàn tay đang lần mò dưới làn váy áo kia có tìm đến được dải đất đầy mềm mại và sức sống không thì đó là chuyện bí mật, nhưng có lẽ do quy định của tòa lâu này nên những màn quá nóng bỏng chưa thấy xuất hiện. Truyện "Tướng Dạ "
Nhưng cũng vì thế, hình ảnh Ninh Khuyết cô đơn ngồi đần trong góc bỗng trở nên nổi bật khác thường, ở chốn thanh lâu mà không có cô nương ngồi bên bầu bạn thực khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng và bối rối, nhất là mấy cô trên lầu từng trêu ghẹo hắn lại bắt đầu cười ngặt nghẽo, thậm chí lúc họ được khách làng chơi ôm eo kéo đi còn cố tình đá mắt bỡn cợt với hắn, khiến hắn càng ngượng tới mức muốn tìm kẽ nứt để chui xuống.
Một gã công tử trẻ tuổi khá nổi danh trong giới ăn chơi nhận ra tình cảnh bối rối của Ninh Khuyết, lại thấy bộ quần áo mới trên thân hắn nên tưởng hắn trẻ người mặt mỏng chứ không nghĩ hắn thiếu tiền liền cười ha hả bảo cô gái đang ngồi trong lòng đứng dậy mời Ninh Khuyết đến ngồi cùng cho vui.
Người Đường tính tình phóng khoáng dễ dãi, thích sự sôi nổi, đối xử với nhau lại càng nhiệt tình, loại chuyện tình cờ gặp mặt trong thanh lâu quán rượu rồi mời nhau ngồi cùng bàn uống mấy chén xảy ra như cơm bữa, Ninh Khuyết nghe xong hơi nao nao trong dạ nhưng không muốn tỏ ra mình là người thiếu khí độ nên liền đứng dậy chắp tay chân thành thi lễ, sau đó bảo gã sai vặt dọn luôn rượu và mấy món nhắm đạm bạc của mình qua.
Ở những chốn ăn chơi không hề có lề lối gặp nhau liền giới thiệu tên họ gia thế, đó gọi là cùng chí hướng tìm vui trong trời đất, gặp nhau hà tất biết tên nhau, gã công tử nọ không hề hỏi Ninh Khuyết là ai, chỉ tận tình uống rượu nói cười, Ninh Khuyết uống xong mấy chén cũng buông lòng mình ra, hắn là kẻ có thể vui hết mình chơi hết sức, không khí bàn rượu tức thì vô cùng náo nhiệt. Truyện "Tướng Dạ "
Gã công tử dường như hết sức vui vẻ, hắn nheo nheo mắt nhìn Ninh Khuyết một cách mờ ám rồi hào phóng nói với quản sự:
- Mau gọi hai cô đến phục vụ người anh em này, tuổi tác lớn nhỏ không quan trọng, quê quán ở đâu không cần để ý, chỉ cần biết hiểu ý, giỏi chuyện hầu hạ là được. Truyện "Tướng Dạ "
Ninh Khuyết thầm nghĩ sao giống câu tình yêu không phân biệt tuổi tác và quốc tịch thế, hắn không ngờ người Trường An lại có quan niệm thoáng và “hiện đại” đến vậy, nghĩ đến đây bỗng giật mình hiểu ra gã công tử kia có ý gì, trong lòng cả kinh, liên tục xua tay lắc đầu nói không cần.
- Đúng là không cần, không cần phải khách sáo. - Gã công tử cười hi hi, giọng cười bỉ ổi đến cùng cực - Người anh em, nếu ta đoán không nhầm thì ngươi vẫn còn là gã trai trong trắng, đúng chứ hả?
Ninh Khuyết bối rối đỏ mặt, mấy nốt tàn nhang bỗng nổi rõ hẳn lên, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ lại chắp tay cúi đầu rồi thốt lên một câu: đại ca, ngươi quả là Gia Cát Dự tái sinh!
Lão quản sự cười híp mắt khiến nếp nhăn trên mặt xô hết vào nhau, miệng vâng dạ liên tục nói ngài cứ yên tâm rồi xoay người đi sắp xếp, gã công tử thấy vẻ mặt khác lạ của Ninh Khuyết liền nhíu mày dò hỏi:
- Chẳng lẽ người anh em không thích phụ nữ lớn tuổi thành thục mà chỉ yêu mấy cô bé nhỏ nhỏ xinh xinh?
Ninh Khuyết ngồi ngay như phỗng, tròng mắt đảo quanh dường như đang cân nhắc gì đó, đột nhiên hắn hạ quyết tâm, ưỡn ngực nói:
- Thật là một lời nói trúng tim gan, ta quả chỉ thích những cô nương xấp xỉ tuổi mình.
- Hay lắm, hay lắm, đây mới là bản sắc của đàn ông, thẳng thắn vô tư, không quan tâm đến mấy thứ đạo đức chết tiệt.
Gã công tử đập chiếc quạt vào lòng bàn tay tán dương rồi cười hề hề nói tiếp:
- Ngươi là thiếu niên nhỏ tuổi, nếu muốn một cô xấp xỉ tuổi mình tất nhiên cô nương đó chỉ mới vào nghề, không ngờ người anh em lại có sở thích uống nước suối trong mới khơi nguồn, hô hô.
Ninh Khuyết nhăn mày, đang định trình bày quan điểm nhân sinh gió xuân mấy độ trong tưởng tượng của mình thì bỗng một cô nữ tì hớt hải chạy từ trên lầu tới bên bàn họ, ỏn ẻn nói:
- Thưa công tử, Giản đại gia có lời mời.
Đang sắp sửa bước vào trang sách mới của cuộc đời dưới sự giúp đỡ của một vị công tử tốt bụng thì bỗng nhiên bị cô nữ tì tàn nhẫn chắn ngang, Ninh Khuyết há hốc mồm, trong đầu lập tức nghĩ tới vô số tình tiết trong những câu chuyện xưa, những nhân vật nam chính mỗi khi hứng chí bừng bừng bước vào thanh lâu đều gặp phải một con kì đà cản mũi của riêng mình, hậu quả là miếng mỡ gần tới miệng mà không cách nào ăn được, những thứ ngăn cản bước chân tiến tới cuộc sống của người đàn ông đích thực đó bao gồm thanh lâu đột nhiên bốc cháy, cao thủ phát điên đánh nhau, kĩ nữ ghen tuông tranh giành, sư tử cái trong nhà sổng chuồng mò đến...
Nghĩ tới đó, hắn cảm thấy hết sức uể oải, tương lai quả nhiên vẫn đầy u ám, chẳng còn đầu óc đoán xem vị Giản đại gia cho mời mình là ai, trong khi đó, đám khách ngồi quanh đại sảnh nghe thấy cái tên Giản đại gia ánh mắt đều sáng hết lên, có kẻ khó hiểu, có kẻ vui mừng, nhưng tất cả đều dùng ánh mắt hâm mộ thậm chí ghen tị nhìn chằm chằm vào Ninh Khuyết.
Gã công tử kia ngẩn ra, sau đó vỗ vỗ vai Ninh Khuyết, ghen tị nói:
- Số ngươi thật tốt!
Ninh Khuyết bị một chưởng mang theo oán niệm nồng nặc đó vỗ tỉnh, lúc này hắn mới để ý đến nét mặt của đám người trong sảnh, trong lòng thấy nao nao đồng thời cũng nảy sinh sự tò mò vô tận đối với vị Giản đại gia kia, tất nhiên kèm theo những tưởng tượng vô cùng ướŧ áŧ.