Quyển 1 - Chương 3: Nói giỏi viết giỏi - Thiếu niên nghèo xác

Sau khi Mã Sĩ Tương rời đi, lão già chậm rãi mở đôi mắt, trong mắt ánh lên vẻ hứng thú hiếm hoi. Lão cười cười, nhìn vào trong trướng nói giọng ôn hòa:

- Trong một tòa thành nhỏ xíu chốn biên thùy lại có một gã binh sĩ đủ khả năng thi vào thư viện, thật khiến người ta khó mà tin nổi. Nếu đúng như vậy, thì bất kể năng lực hay phẩm hạnh của gã thiếu niên này cũng đều là hạng nhất, dùng hắn làm người dẫn đường cũng không đến nỗi tồi.

- Rời xa Đại Đường mới có mấy năm, không ngờ một nơi thần thánh như thư viện lại đi thu nhận loại người như tên binh bét vô lại này, quái quỷ.

Giọng nói vẫn lạnh lùng hờ hững như trước, nhưng thực ra thái độ vị quý nhân có vẻ đã hơi thay đổi, chí ít nàng ta cũng không phản đối chuyện Ninh Khuyết làm người dẫn đường cho đội ngũ nữa, chỉ bằng cái tên đã khiến một nhân vật lớn thay đổi ý định thì nơi nghe có vẻ đơn giản như "thư viện" tất nhiên không hề đơn giản chút nào.

Lão già chuyển câu chuyện sang đề tài khác, nét mặt tỏ ra khó hiểu:

- Lúc trước ta đi xem chữ hắn viết trên đất bùn, đúng là chép lại đoạn thứ ba của "Thái thượng cảm ứng thiên", nét chữ đơn giản mạch lạc nhưng rất sống động, rõ ràng chỉ dùng một cành cây hạ xuống mặt đất lại sinh ra cảm giác như đao sắc khắc xuống bùn, thư pháp của tên binh sĩ tên gọi Ninh Khuyết này rõ ràng đã bước vào chính đạo… Thật không hiểu nổi gã dùng cách nào luyện được, sư thừa ở nơi đâu?

- Gã binh bét ấy thật ra cũng không thể gọi là có bút phát được, trước đây ngẫu nhiên nhìn thấy do cảm giác mới mẻ khiến người ta khó tránh được giật mình. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại chẳng qua đó là chút kĩ thuật dùng đầu bút cỏn con, sao có thể gọi là chính đạo, ngày sau cùng lắm trở thành một tiên sinh bán chữ ngoài phố nơi đô thành thôi. - Quý nhân lạnh nhạt nói.

Lão già lắc đầu nói:

- Hai chữ "mới mẻ" ngài vừa nói chính là điểm mấu chốt. Ta không hiểu thư pháp, nhưng thấy gã binh sĩ đó nét chữ sắc bén tựa như đá vàng, loại chữ này chưa từng thấy qua, có vẻ từa tựa như thủ đoạn của những đại hành gia Phù đạo trong đạo đàn.

- Ngài nói Thần phù?

Quý nhân trong trướng ngẩn ra rồi châm chọc:

- Trên đời có hàng ức vạn con người mà trong phù đạo cũng chưa đến số mười, những cao nhân này hoặc ẩn cư trong cung, hoặc tĩnh tọa nơi quan nội, suốt đời minh tường khổ tu mới có thể cô động khí trời thành kim câu ngân hoa, gã Ninh Khuyết này trên thân hoàn toàn không có khí tức ba động, rõ ràng là một người bình thường, vậy thì dẫu có đọc "Thái thượng cảm ứng thiên" thêm năm mươi năm nữa chỉ sợ vẫn không bước nổi vào sơ cảnh, hai loại thủ đoạn này sao có thể nói giống nhau được?

Lão già cười cười không nói gì nữa. Tuy lão là người trong giới tu hành, dọc đường đi đối phương vẫn luôn giữ thái độ tôn kính nhưng thân phận hai bên cách nhau quá xa, cái gọi là tôn kính chẳng qua là thương già tiếc tài mà thôi, vì thế không nói đến chuyện không nên nói vẫn là hơn nhất.

Tất nhiên lão chẳng hề đồng ý với quan điểm của vị quý nhân sau trướng kia, lão tự có phán đoán của mình về gã binh sĩ tên gọi Ninh Khuyết kia.

Người phàm trong thế tục có thể cảm ngộ được khí tức trời đất bước vào cảnh giới sơ thủy thực sự là vạn người không có nổi một, cảm ứng bước đầu thực sự là cửa ải vô cùng khó khăn, nhưng nếu Ninh Khuyết được học tập trong "thư viện" rồi trong muôn một vớ được nhân duyên tiến lên "nhị lâu" trong truyền thuyết, bước vào con đường tu hành thì kiểu thư pháp quái dị mà tiềm năng vô cùng chắc chắn sẽ giúp ích gã rất nhiều.

Cho dù không thể mở ra linh khiếu, chỉ bằng bút pháp của mình hẳn gã cũng nhận được kính trọng không nhỏ từ những cao nhân trong thư viện và đạo đàn.

……………………

Ninh Khuyết đặt quyển sách trên tay xuống, lắc lắc đầu rồi đi ra ngoài cửa, trên mặt gã đây đó vẫn vương nét ngơ ngẩn và bất cam.

Quyển "Thái thượng cảm ứng thiên" này được mua từ mấy năm trước khi đội xe hậu cần vận lương rời trấn Bình Cản, đúng như tỳ nữ của quý nhân kia nói ở đâu cũng có bán. Hắn biết rõ điều này nhưng vẫn kiên trì đọc ngẫm, tựa như quyển sách chính là "thiên thư thất quyển" được người ta thờ phụng trong truyền thuyết vậy.

Quyển sách bị lật giở nhiều đến nỗi các góc cong vòng, cũ nát vô cùng, nếu không được Tang Tang dùng dây khâu kín đặc ở gáy có lẽ vừa chạm vào đã biến thành mớ tiền vàng mã xác xơ bay tứ tung theo gió để tế các bậc tiên hiền hủ nho. Tiếc rằng nhiều năm trôi qua, sách giở đến nát giấy, chữ nghĩa đã khắc sâu thuộc làu trong óc nhưng vẫn không thể chạm vào kỳ môn chứ đừng nói đến cái gì gọi là sơ cảnh trong tu hành, ngay cả thứ đơn giản nhất mà cuốn sách đề cập tới là cảm ứng cũng không có cách nào đạt được.

Trải qua những lần thất vọng thậm chí tuyệt vọng, sau lại biết tuyệt đại đa số người bình thường trên thế giới này không thể ngộ được khí của trời đất, tâm trạng của Ninh Khuyết trở lên bình tĩnh hơn.

Những thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết chẳng ai là người bình thường, toàn những kẻ biếи ŧɦái - không biếи ŧɦái đến hiếm có sao có thể cảm ngộ khí của trời đất được? Chẳng phải "Thái thượng cảm ứng thiên" truyền lưu rông rãi trong nhân gian sao? Tại sao bầu trời đô thành Trường An ban đêm không có cảnh phi kiếm xẹt ngang xẹt dọc, cao nhân bay tới bay lui?

Ninh Khuyết hắn chỉ là một người bình thường.

Hoặc có thể nói hết sức phổ thông.

Nhưng nếu đứng trước một ngọn núi đầy bảo bối rồi phải tay trắng trở về, có kẻ nào cam lòng được đây?

……………….

- Vị Thành nghèo xác xơ, đám người man trên thảo nguyên đã sớm bị Hoàng đế bệ hạ làm cho sợ hãi, nhiều năm rồi không dám tới đây nên không có cách nào để mau chóng tích lũy quân công cả, có thể quay lại đô thành đương nhiên là việc tốt, có chỗ nào đáng để thuộc hạ cảm thấy không cam lòng đây?

Bên ngọn đèn mờ tỏ trong quân doanh, Ninh Khuyết cung kính khom mình hành lễ với tướng quân trước mặt, giải thích bằng giọng nói ôn hòa dễ nghe nhất:

- Có điều từ nay đến ngày báo danh ở thư viện còn một khoảng thời gian, thuộc hạ cũng không cần ra đi quá sớm, mấy năm nay ở dưới trướng tướng quân dù không thể nói là tiến bộ thần tốc nhưng những điều giáo huấn của ngài đã tạo nên thuộc hạ ngày hôm nay, nếu không thuộc hạ sao có thể tốt số lọt qua vòng thi vào thư viện.

Hắn lại khẩn thiết nói tiếp:

- Quả thật là thuộc hạ muốn ở lại Vị Thành, ở bên cạnh ngài thêm vài ngày thì được nghe thêm nhiều điều dạy bảo. Cho dù chỉ là dạo chơi nơi phố chợ cũng tốt.

Mã Sĩ Tương nhìn gã thiếu niên trước mặt, chòm râu dưới cằm hơi lay động, không hiểu do gió đêm thổi vào hay hậu quả của một cơn giận khó nén, hắn nhạo báng:

- Ninh Khuyết ơi là Ninh Khuyết, bao lâu nữa thì ngươi biến thành một gã mặt dày không biết xấu hổ là gì?

Ninh Khuyết cười trả lời:

- Chỉ cần tướng quân ngài cần, thì thuộc hạ lúc nào cũng có thể vứt sĩ diện của mình đi.

- Nói sự thật đi. - Vẻ mặt Mã Sĩ Tương trở nên lạnh lùng: - Tại sao ngươi không chịu nhận nhiệm vụ dẫn đường này?

Ninh Khuyết trầm lặng hồi lâu rồi ngẩng lên, nhìn thẳng vào đối phương, nói:

- Tướng quân, vị quý nhân kia hình như rất không thích thuộc hạ.

- Chú ý thân phận của ngươi!

Giọng điệu của Mã Sĩ Tương trở lên vô cùng nghiêm túc:

- Ngươi hiện chưa phải là học sinh của thư viện! Thân là người lính của đế quốc, ngươi phải phục tùng mệnh lệnh cấp trên, phục tùng mệnh lệnh của lão tử! Vị quý nhân kia có thích ngươi hay không, không phải là loại chuyện ngươi cần quan tâm, còn ngươi có thích vị quý nhân kia hay không thì ai quan tâm đến làm quái gì. Ngươi chỉ cần tiếp nhận mệnh lệnh, sau đó hoàn thành mệnh lệnh là đủ!

Ninh Khuyết không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn ngọn cỏ kiên cường nhô khỏi đám bùn giữa hai chiếc giày, nhưng thái độ im lặng tức là phản đối.

Mã Sĩ Tương biết thiếu niên này đang không biết làm sao cho phải, hắn thở dài nói:

- Ngươi rốt cuộc muốn quậy phá cái gì? Tại sao không chịu cùng về đô thành với họ?

Ninh Khuyết ngẩng đầu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc nói:

- Thuộc hạ đã xem qua đội xe bên ngoài của họ, trên thảo nguyên họ đã bị tập kích, gần đây là thời điểm hạn hán mùa xuân ở biên giới, mà năm ngoái Thiền Vu của Tả kim trướng đã chết, lại thấy trên da tỳ nữ của vị quý nhân kia có mấy vết đen cho nên… thuộc hạ không dám đi cùng bọn họ.

Đội xe bị tập kích, thảo nguyên đang trong trận hạn hán mùa xuân, Thiền Vu đã chết, trên da tỳ nữ có vết đen.

Những thứ tưởng chừng chẳng liên quan gì đến nhau này bị hắn gom lại một chỗ, biến thành lý do.

Mã Sĩ Tương nhìn hắn, thở dài hỏi:

- Ngươi đã sớm đoán được ư?

- Hiện nay trong cả Vị Thành này có kẻ nào mà không đoán được họ là ai?

Ninh Khuyết dang hai tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhìn về một bên quân doanh đang chìm trong bóng tối, nói:

- Cũng chỉ có cái vị công chúa ngớ ngẩn lớn lên trong hoàng cung Trường An rồi được gả đến thảo nguyên làm oai làm phúc kia mới ngu xuẩn cho rằng cái chết lâu từ lâu rồi của chồng nàng là một bí mật vô cùng to lớn.