Chương 1-5
Một cái đại nam nhân tuấn mỹ lại ở trước thiên hạ khóc như đưa trẻ ba tuổi, nửa điểm cũng không biết e lệ, nhất thời đưa tới cái nhìn chăm chú của mọi người trong tửu lâu, nhưng khi thấy rõ tướng mạo của hắn, nhận ra hắn là ở thành Lạc Dương nổi danh đứa con ngốc của Tề gia sao, liền thấy nhưng không thể trách, thậm chí còn có thú cười trộm không thôi, đối với hắn chỉ trỏ, nghị luận đàm tiếu.
Một bên, Tiểu Cữu một long trung thành muốn bảo vệ chủ tử vì những tên chỉ biết đọc thánh hiền thư, lại không biết làm chuyện thánh hiền dạy, là thư sinh mà không chút thông cảm lại ác ý lừa gạt thiếu gia, khiến hắn tin là thật mà oa oa khóc lớn, lập tức tức giận đến mức kéo hắn.
“Thiếu gia, người đừng nghe bọn họ nói bậy! Tào phớ không phải làm từ não khỉ con, người...... Người đừng khóc a! Mọi người đều đang cười người!” Thật sự là đòi mạng! Cái này, dân chúng thành Lạc Dương lại thêm một chuyện để bàn tán làm chuyện cười rồi.
“Nhưng là...... Nhưng là......” Khóc thành mặt nhem nhuốc, Tề Nghiên nghẹn khóc thút thít, không biết đến tột cùng lời nói của ai mới là thật, nước mắt lăn trong đôi mắt hồn nhiên không khỏi nhìn về phía Trương Hoài Sinh sẽ không cười hắn, lừa hắn.
“Tề Nghiên, bọn họ nói đùa với ngươi thôi.” Trương Hoài Sinh phiếm cười an ủi, muốn hắn đừng coi là thật.
“Thực, thật vậy chăng?” Trên mặt vẫn còn nước mắt, Tề Nghiên lại lập tức cười. Hoài Sinh sẽ không gạt người, cho nên lời hắn nói khẳng định là thật.
“Đương nhiên!” Dắt cười an ủi, Trương Hoài Sinh quay đầu lại hướng vài tên bạn cùng trường mở giọng khuyên bảo. “Mọi người đừng đùa Tề Nghiên, hắn rất dễ tin là thật.”
Khư! Đã biết thiếu gia dễ dàng bị lừa, làm gì không sớm ngăn cản những người đó ác ý trêu đùa, thẳng đến thiếu gia bị đùa giỡn khóc lên mới giả long tốt, nói chút lời dễ nghe sao? Tiểu Cửu cảm thấy vô cùng bất mãn, nhịn không được lại bĩu môi.
Mà những người khác thấy Tề Nghiên giống như đứa trẻ, nói khóc liền khóc, nói giỡn liền cười, không chút nào biết xấu hổ, lập tức lại là một trận cười mỉa.
“Tề Nghiên, ngươi mấy tuổi? Tùy tiện vài câu liền lừa ngươi vừa khóc vừa cười, ngay cả đứa trẻ ba tuổi còn không bằng, thật xấu hổ, xấu hổ a? Quả thật là một tên ngốc tử!” Thư sinh mắt tam giác cười trào phúng, vì hắn cảm thấy mất mặt.
Hừ! Này Tề Nghiên, nếu không có trời sinh mệnh tốt, sinh ra ở nhà Tề gia nghiệp lớn đại, trở thành con trai duy nhất của Tề gia, với bộ dạng ngu si của hắn, nếu sinh trong một gia đình nghèo khó, chỉ sợ từ nhỏ đã bị vứt bỏ ở hoang dã, làm bữa ăn no bụng cho chó hoang rồi.
Mà Tề Nghiên chỉ lo vui mừng tào phớ không phải não khỉ con làm thành, đối người bên ngoài ác ý cười nhạo không có nghe vào, chỉ ngây ngốc tươi cười vui vẻ.
Nhưng thật ra Tiểu Cửu nghe xong vừa tức vừa giận, đang muốn nói lời bảo vệ nhà mình thiếu gia, Trương Hoài Sinh đã mở miệng nói chuyện trước ──
“Trần huynh, trăm ngàn đừng nói như vậy! Tề Nghiên hắn là có tấm lòng son, tình cảm biểu hiện tương đối hồn nhiên trực tiếp, này cũng là chỗ đáng yêu của hắn a!” Giống như từ nhỏ đến lớn, ôn ngôn vì hắn nói tốt.
“Ai nha! Trương huynh, ngươi vẫn là như trước giúp hắn nói chuyện.” Trên mặt thư sinh béo có chút bội phục. “Cái loại này ngốc tử giống hắn, cũng chỉ có ngươi nguyện ý làm bằng hữu với hắn, còn nói cái loại này là ngây thơ! Ai...... Tại hạ chính là kính nể ngươi điểm ấy.”
“Cũng không phải là! Ta nói Trương huynh, ngươi trừ bỏ xuất than kém Tề Nghiên, so về thông minh tài trí, mạch văn tài tình, không phải hơn hắn ngàn lần, vạn lần sao? Nếu ngươi có một nửa gia thế của hắn, đã sớm chí lớn, có thành tựu xuất sắc rồi.” Thư sinh cao gầy lắc đầu thở dài thở ngắn, ở mặt ngoài là ở nói Trương Hoài Sinh, kỳ thật chẳng phải đang cảm thán chính mình hay sao.
“Chỗ nào đâu? Là mọi người khen lầm rồi.” Ẩn ẩn hiện lên một tia không dễ làm cho người ta phát hiện thỏa mãn ý cười, Trương Hoài Sinh ngoài miệng vẫn như cũ khiêm tốn, tiếp tục giúp người nói chuyện. “Tề Nghiên không ngốc như mọi người tưởng đâu.”
“Ngốc tử chính là ngốc tử, Trương huynh làm người quá mức chính trực, ngay cả “ngốc tử” hai chữ cũng không nỡ nói sợ đả thương người......” Những người khác lại là luân phiên “Ca công tụng đức”.
“Không phải! Tề Nghiên hắn thực sự không ngốc......”
Liền nghe bọn hắn một trận “Ngốc tử” đến, “Ngốc tử” đi, trực tiếp coi người nào đó như không tồn tại cao giọng bình luận. Nhưng mà, cái người chịu vũ nhục kia mà hẳn là tức giận khi bị người thảo luận như vậy lại như trước vẻ mặt ngốc ngốc cười......
Hi! Hoài Sinh vẫn giống như trước đây, khi người khác cười hắn ngu ngốc, vẫn là vì hắn nói chuyện, không cho rằng hắn ngốc đâu! Có chút vui vẻ, đối người bên ngoài vũ nhục cười phúng không biết phản bác, Tề Nghiên cảm động ngây ngô cười nhìn Trương Hoài Sinh, cảm thấy hắn thật sự là bằng hữu tốt nhất cả đời.
Nhưng mà, một bên Tiểu Cửu lại càng nghe càng là tức giận phát não, đối Trương Hoài Sinh vì thiếu gia biện giải không chỉ có không cảm kích, ngược lại mình đầy lửa giận.
Hừ! Tên nghèo kiết hủ lậu này, mở miệng liền “Hắn không phải ngốc tử, hắn thực sự không ngốc” nói linh tinh, muốn làm gì a? Thật sự đang cố ý vô tình ở nhắc nhở người bên ngoài ── đúng! Hắn chính là cái ngốc tử!
Khư! Cảm giác thực kém!
Thật sự nghe không nổi nữa, thân phận vốn là hạ nhân, không thể vì chủ mắng chửi người, Tiểu Cửu rầu rĩ đang muốn lôi kéo chủ tử mau mau tránh đi, ai ngờ mới quay đầu, nhưng lại thấy thiếu gia nhà mình vẻ mặt cảm động ngây ngô cười, làm cho hắn thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
“Thiếu gia, chúng ta đi nhanh đi! Lại chậm một chút, Vương bà bà sẽ thu quán.” Hậm hực thúc giục, vì chủ tử nhà mình “Hồn nhiên” mà khóc thầm.
“Nga!” Nghĩ đến món tào phớ yêu nhất, Tề Nghiên rất là vui vẻ, khuôn mặt tuấn mỹ hướng Trương Hoài Sinh cười đến thực sáng lạn. “Hoài Sinh, ta muốn đi ăn tào phớ, ngươi muốn đi hay không?”
“Ta......” Trương Hoài Sinh vừa mới mở miệng, lập tức bị người ta cắt ngang.
“Trương huynh, ta nhớ hôm nay có rất nhiều văn nhân muốn ở Trừng Tâm Đình tổ chức ngâm thi hội, chúng ta mau đi đi! Nghe nói Lục vương gia trước nay rất trọng người tài trùng hợp đi qua Lạc Dương du thưởng, cũng tính tham gia hội này! Nếu là ở hội biểu hiện tốt, làm cho Lục vương gia thưởng thức, tên tuổi khẳng định được năng cao, từ nay về sau nổi danh thiên hạ!” Thư sinh mắt tam giác cố ý cao giọng nói, lôi kéo hắn bay nhanh liền hướng tửu lâu đi ra, tựa hồ thực sợ đã muộn, không được Lục vương gia thưởng thức.
Vang danh thiên hạ a...... Đây thật là sự dụ dỗ quá lớn, Trương Hoài Sinh thuận thế để cho người ta kéo đi, cho dù khi ra khỏi tửu lâu nhìn thấy thư sinh mắt tam giác âm thầm vứt cho đồng bạn còn tại bên một cái ánh mắt quái dị, cũng không nghĩ nhiều.
Mắt thấy hắn bị người lôi đi, Tề Nghiên hồn nhiên đôi mắt có chút thất vọng, nhưng lập tức lại vui vẻ nở nụ cười. “Tiểu Cửu, chúng ta đi ăn tào phới thôi.” Trên mặt tràn đầy cười, xoay người muốn đi.
“Tề Nghiên, chậm đã!” Bỗng dưng, hai gã thư sinh khác chưa đi tham gia hội thi trăm miệng một lời gọi hắn lại, khóe miệng mỉm cười tính kế.
“A?” Ngây ngô quay đầu cười, tâm tư đơn thuần không có nghĩ cái gì.
“Tề Nghiên, chúng ta coi như là bằng hữu cùng trường đi?” Tuy rằng chỉ có ngắn ngủn mấy ngày, nhưng muốn lừa cái ngốc tử, cũng dư dả. Thư sinh béo cười thầm, trên mặt bài trừ giả dối hiền lành tươi cười.
Gật gật đầu, có người đối hắn cười, Tề Nghiên tự nhiên lấy tươi cười đáp lại.
“Tốt lắm!” Thư sinh cao gầy vừa lòng gật đầu, vỗ vỗ bả vai hắn, một bộ dạng ban ân. “Nếu là bằng hữu, mời mọi người ăn uống một chút cũng là nên, bàn này để ngươi trả tiền vậy.”
“Nga!” Hơi giật mình gật đầu, chưa từng nghĩ đến cùng với người so đo.
“Điều này sao có thể!” Tiểu Cửu tức giận, vội vàng ra tiếng ngăn cản chủ tử coi tiền như rác.
“Chủ tử nói chuyện, hạ nhân như ngươi dám xen mồm vào nói?” Thư sinh béo liếc ngang, căn bản không đưa hắn để vào mắt, trực tiếp chuyển sang cái ngốc tử. “Tề Nghiên, ngươi nói như thế nào?”
“Thiếu gia, không thể!” Tiểu Cửu mới không để ý tới ánh mắt lạnh của bọn họ, vội vàng ngăn cản.
Những người này vừa cười nhạo thiếu gia, vừa muốn lợi dụng thiếu gia giúp bọn hắn trả tiền, quả thực là được tiện nghi còn khoe mã, hơi quá đáng!
“Tiểu Cửu, không, không sao hết!” Ngốc ngốc cười, Tề Nghiên đối tiền tài trước nay không có khái niệm gì, chỉ biết là đi ra mua này nọ, Tiểu Cửu trả tiền, nếu là trên người tiền không đủ, chủ quán cũng sẽ để cho hắn cho chịu, trực tiếp phái người đến trong phủ lấy ngân lượng.
Nghe vậy, hai gã thư sinh cười đắc ý, ngay cả nói tiếng cảm ơn cũng không, liếc nhìn Tiểu Cửu đang thở phì phì một cái, liền vui tươi hớn hở tiêu sái rời đi.
Mà Tiểu Cửu tức đến vô lực, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đến quầy cùng chưởng quầy quyết toán sổ sách. Chỉ chốc lát sau, thanh toán ngân lượng sau, hắn xem thường thiếu gia khờ ngốc đang chờ mở ra hai tay ──
“Thiếu gia, ta trên người không còn ngân lượng! Nguòi hôm nay cái không thể đi ăn gì tào phớ.”
Xứng đáng! Giúp kẻ thích chê cười lại tự cho mình là thư sinh thanh cao làm người ta phải trả tiền a? Như thế rất tốt đi! Vương bà bà là không cho người ăn chịu.