Chương 2: Ứng viên

“Ta muốn hỏi mượn đại tỷ « Lý Thị Thi Tập » mấy ngày, để cho ta đọc một lần.”

Vừa nhắc tới tập thơ ưa thích, Đường Băng Thanh không khỏi thèm muốn.

Đường Băng Ngọc cùng Đường Băng Nghiên xoa xoa cánh tay nổi da gà, đồng loạt trợn mắt.

Bốn người vừa nói vừa liếc nhìn Đường Băng Huyên, đối với cơ hội này họ đều không muốn từ bỏ.

Đường Băng Huyên lười biếng nằm uể oải trên ghế bành lớn, nghe tiếng mấy đứa em líu ríu thì thầm mà không nói nên lời.

Tại nước Lăng, “lập đích lấy trưởng không lấy hiền, lập tử lấy quý không lấy trưởng”. Trưởng tử kế thừa gia nghiệp cùng tước vị, một mình quản lý tế điền và tổ trạch, sản nghiệp còn lại mới cùng tất cả huynh đệ chia đều.

Cái gọi là: “Muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó”. Cho nên, cuộc sống của trưởng tử không dễ dàng như những người khác.

Muốn để Đường Băng Huyên tự chọn, đương nhiên chọn lựa đầu tiên là đích ấu tử. Đích ấu tử không phải gánh vác việc gia đình, lại được trưởng bối yêu thương, yêu ai yêu cả đường đi, con dâu út cũng rất hay được trưởng bối bảo bọc che chở. Con dâu lớn phải quản lý gia sản, con dâu út chỉ cần quản tốt tiểu viện của mình, hầu hạ phu quân là được. Điều làm cho Đường Băng Huyên nhức đầu là trưởng bối trong nhà sợ rất khó đồng ý.

Ngày kế tiếp, sau bữa trưa, Đường Băng Huyên liền thoải mái nằm ở trên giường ngủ trưa, Triều Hà viện thật yên tĩnh.

Tri Xuân vội vã từ bên ngoài đi vào trước giường nói khẽ: “Tiểu thư, phu nhân gọi người qua viện chính bàn chuyện quan trọng.”

Đường Băng Huyên vặn eo bẻ cổ, chầm chậm đứng dậy cầm lấy áo khoác mà Tri Hạ đưa vừa mặc vừa hỏi Tri Xuân: “Mẫu thân biết ta thích ngủ trưa, lúc này lại gọi ta ra viện chính, có biết là chuyện gì không?”

“Nô tỳ cũng không rõ ràng. Nghe Thúy Cúc tỷ tỷ trong phòng phu nhân nói, hôm qua Thái ma ma bên cạnh Thành Quốc Công phu nhân đến bái kiến phu nhân, đưa thϊếp mời, mời phu nhân cùng các vị tiểu thư trong phủ tham gia hoa yến.” Tri Xuân giúp tiểu thư đi giày, nhỏ giọng trả lời.

“Tri Hạ đem hầu bao ta thêu hôm qua ra đây, đã lâu không gặp phụ thân, ta cũng không biết phụ thân dạo này cao thấp mập ốm như nào.”

“Ây, hay vẫn là ta, tiểu áo bông đi quan tâm phụ thân đại nhân một chút đi, để khỏi lúc nào cũng nói ta lười nhác không quan tâm đến lão nhân gia.”

Vinh Quốc Phủ nhị viện là chính viện, vợ chồng Quốc Công Gia sống ở đây. Đường Băng Huyên bước vào chính viện, nhìn thấy mẫu thân Liễu thị đang ngồi ở bàn uống trà, trên bàn có một đống cuộn giấy.

“Mẫu thân mạnh khỏe”. Đường Băng Huyên hành lễ vấn an Liễu thị.

“Huyên Nhi tới rồi à, nhanh qua ngồi bên cạnh mẫu thân.” Liễu thị nhìn thấy cô con gái kiêu ngạo của mình liền rất vui vẻ.

“Mẫu thân, nữ nhi thêu cho phụ thân cái hầu bao, người thay nữ nhi giao cho phụ thân đi.” Đường Băng Huyên ngồi ở phía bên kia bàn, cười nói cùng Liễu thị.

“Phụ thân con hôm qua còn nói “áo bông nhỏ của ta” đã hứa sẽ thêu cho ông một cái hầu bao mà nửa năm rồi còn chưa thấy.” Liễu thị trêu chọc cô con gái lớn.

“Mẫu thân, nữ nhi gần đây đang giúp người quản gia, việc vụn vặt quá nhiều, nữ nhi ngu dốt, cho nên tốn nhiều thời gian, chứ không phải là không quan tâm tới phụ thân.”

“Đồ lười nhác, việc hôm nay đẩy ngày mai, ta còn lạ gì con.” Liễu thị nhéo nhéo cái mũi nữ nhi, không thể làm gì hơn.

“Phụ thân con mấy ngày gần đây công sự bận rộn, đến giờ Hợi mới trở về, có khi còn phải nghỉ ngơi tạm ở thư phòng. Buổi chiều, mẫu thân sẽ đem tâm ý của con truyền đạt lại cho phụ thân con, để ông ấy có được chút an ủi trong thời gian bận rộn này.”

“Mẫu thân là nhất, ngày mai nữ nhi sẽ tìm chỉ thêu cho mẫu thân cái bình phong.”

“Ta sợ đến khi con xuất giá, mẫu thân cũng chưa được thấy bình phong con thêu, hay vẫn là trông cậy vào các tú nương đi ở phòng thêu đi.”

“Mẫu thân, người muốn cùng con thương lượng chuyện gì vậy ạ?” Đường Băng Huyên nhanh chóng đổi chủ đề.

“Huyên Nhi, con lại đây xem những cuộn giấy này đi.”

Đường Băng Huyên cầm lấy một cuộn giấy mở ra xem, trên đó không phải là tranh vẽ của người nổi tiếng mà là tranh vẽ chân dung của công tử nhà quyền quý trong kinh thành chưa có hôn phối. Nửa phần trên là chân dung, nửa phần dưới là giới thiệu vắn tắt cá nhân.

“Đây đều là người đến nhà chúng ta cầu hôn, ta bảo phụ thân và ca ca của con sưu tầm chân dung, cũng nghe ngóng qua cách bọn họ đối nhân xử thế. Con cũng tới nhìn một chút đi, dù sao cũng là chọn chồng cho con.”Nữ nhi xuất chúng, được nhiều nhà thế gia cầu hôn, Liễu thị cảm thấy vô cùng tự hào.

“Mẫu thân đã cẩn thận lọc qua một lần, thế tử Minh Quận Vương phủ Lăng Vân, trưởng tử Thành Quốc Công phủ Kiều Chấn Thanh, đích trưởng tử Xương Bình Bá phủ Lý Sùng đều là lựa chọn tốt.” Liễu thị có chút hài lòng nói.

Đường Băng Huyên nội tâm oán thầm: “Người quả nhiên hài lòng, bọn họ đều là người thừa kế tài năng của những gia tộc danh tiếng!”

“Mợ của con lần này dẫn theo đại biểu ca từ Vân Châu xa xôi đến dự tiệc mừng thọ của tổ mẫu con, cũng là có ý muốn kết thân. Con chỉ cần đối xử như với người lớn tuổi bình thường là được.”

“Ý của mẫu thân là là không muốn kết thân?”

“Vân Châu cách kinh thành ngàn dặm xa, đi tới đi lui phải mất mấy tháng, mẫu thân đau khổ vì không thể gặp người thân, ta không muốn con đau khổ giống ta.” Liễu thị nói xong liền lặng lẽ rơi nước mắt.

Đường Băng Huyên cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẫu thân, ôm lấy mẫu thân trấn an. Liễu thị bình tĩnh lại, nói: “Lại nói ngoại tổ của con là dòng dõi thư nhà hương, lễ nghi nghiêm khắc, với tính tình của con, mẫu thân sợ con chịu thiệt thòi.”

“Vậy mẫu thân không sợ con làm dâu lớn của nhà quyền quý sẽ bị thiệt thòi?”

“Gia đình quyền quý ắt sẽ biết cách ứng xử, vả lại con lại khéo léo, tương lai có thể làm chủ mẫu, chung quy lại điều đó vẫn là tốt cho con.” Thấy con gái không đồng ý, Liễu thị lại nói: “Nhà chúng ta ngoại trừ hoàng thân quốc thích, thì đã là dưới một người trên vạn người, không cần dựa vào hôn nhân của con để nâng cao vị thế, nhưng nữ tử thân ở nội trạch, quyền nói chuyện rất quan trọng.” Liễu thị tận tình nói.

“Mẫu thân, cho dù không làm chủ mẫu, với vị thế của nhà ta không ai dám khi dễ ta. Nữ nhi chỉ muốn tìm môn phong thanh chính, gia tộc hòa thuận, làm một con dâu tiêu dao không quản sự vụ trong nhà.”Mẹ con hai người không cùng quan điểm, nói nhiều tổn thương tình cảm.

“Mẫu thân, mấy vị danh môn công tử này kinh tài tuyệt diễm, thanh danh bên ngoài cũng rất tốt, nữ nhi nhất thời không lựa chọn được, không bằng để nữ nhi cân nhắc mấy ngày xem như thế nào?” Đường Băng Huyên dùng chiến thuật kéo dài thời gian.

Quốc Công Phu nhân Liễu thị đương gia quản sự tầm mười năm, làm sao có thể không nhìn thấu mưu kế của nữ nhi. Biết rõ nữ nhi mặc dù ở bên ngoài đoan trang hiền thục, có chút tài danh, nhưng thực tế tính tình lại lười nhác bướng bỉnh, nếu cố làm căng cũng không giải quyết được gì.

Nghĩ đến mấy ngày nữa Thành Quốc Công phủ có hoa yến, tháng sau là tiệc mừng thọ của lão phu nhân, nữ nhi cũng còn chưa cập kê, việc này cũng không cần gấp. Nghĩ xong liền phân phó Tri Xuân ôm mấy cuộn tranh đi theo nữ nhi trở về Triều Hà viện.

Trên đường trở về Triều Hà viện, Đường Băng Huyên vừa đi vừa suy nghĩ cách đối phó với chuyện chung thân của mình. Đường Băng Huyên từ khi bắt đầu hiểu chuyện, làm đích trưởng nữ phủ quốc công, ba tuổi vỡ lòng, học thuộc lòng « Thiên Tự Văn », « Tam Tự Kinh », « Bách Gia Tính »; 5 tuổi viết chữ, mỗi ngày chí ít 20 trang, bảy tuổi đánh đàn, đánh cờ vây...

Việc học nặng nề, cũng may đầu óc tương đối thông minh, cầm kỳ thi họa không nói mọi thứ tinh thông thì cũng có một chút thành tựu. Bây giờ, không có bài tập, bình thường cũng chỉ giúp đỡ mẫu thân xử lý một chút nội trạch mà thôi, thời gian tương đối nhẹ nhõm. Không phải là chưa từng phản kháng nhưng cuối cùng kết quả đều bị thước đánh bàn tay, phạt chép mấy chục lần gia quy, quỳ mấy canh giờ trong từ đường, không có kết cục tốt