Chương 19
Mễ Lương không mở tấm ván gỗ trong ngăn tủ ra, nàng tránh ở trong ngăn tủ, xuyên thấu qua khe hở tấm ván gỗ nhìn thấy bên trong là một gian phòng ở không nhỏ, chính giữa phòng ở có một cái bàn lớn, bên cạnh đứng hai người, chỉ cần nhìn bóng lưng, Mễ Lương cũng có thể nhận ra là Ấn Hạo và Sở Nghiêu.
Ấn Hạo chỉ vào mặt bàn, "Đằng sau lầu gác đối diện cốc khẩu kỳ thực là một cái manh khu, người trên thành lâu nhìn không tới, người trên lầu gác cũng nhìn không tới. Phía dưới lại là dàn giáo mộc chế, nhiều xà ngang, chúng ta liền tránh ở xà ngang."
"Cách quỷ khu khoảng mười thước, chỉ có một mảnh xà ngang thích hợp tránh né, mặt sau vẫn có khả năng bị thủ vệ thành lâu phát hiện." Sở Nghiêu nhắc nhở.
"Có địa phương tránh né là tốt rồi. Phía bên phải lầu canh có khá nhiều hồ sa trúc, chúng ta liền thủ hai căn hồ sa trúc gần nhất, chờ thêm mấy tháng nữa chúng nó có thể dài đến ba bốn mươi thước. Đến lúc đó chúng ta tránh trên xà ngang lầu canh, dùng dây thừng đem hồ sa trúc kéo đến, hồ sa trúc tính dẻo tốt, chúng ta liền lợi dụng nó bắn ngược nhảy ra khỏi quỷ khu." Ấn Hạo vẽ xuống một vòng tròn trên bản đồ, "Nơi này địa thế thấp, qua mùa mưa sẽ hình thành một cái hồ nhỏ, nơi chúng ta rơi xuống là giữa hồ, nước vừa vặn có thể làm giảm lực rơi, bằng không rơi xuống mặt đất sẽ bị ngã trọng thương."
"Ngươi xác định vừa vặn có thể rơi xuống hồ? Nơi này cao khoảng hai ba trăm mét, nhỡ đâu rơi xuống quỷ vực."
"Có hồ sa trúc cao ba bốn mươi thước kéo loan, dùng dây thừng tung người ra hai ba trăm mét không thành vấn đề, ta tận mắt thấy qua người khác lợi dụng hồ sa trúc ném này nọ. Bằng không vài năm trước ta cũng sẽ không nghĩ biện pháp loại chúng nó." Ấn Hạo nghiêng đầu liếc Sở Nghiêu một cái, lại bỏ thêm một câu, "Bất quá ta chưa thấy qua dùng hồ sa trúc ném người, khẳng định có phiêu lưu."
Sở Nghiêu tiếp tục xem bản đồ trên mặt bàn, cầm bút đánh dấu, lại hỏi: "Xem ra chỉ có thể liều một phen. Bản đồ thủ vệ cho ngươi có thể tin được không? Đến lúc đó chúng ta muốn lẻn vào khu của thủ vệ trộm phi long rời khỏi nơi này, nếu vị trí trên bản đồ không đúng, chúng ta tiến vào đó liền thành chui đầu vô lưới."
"Mấy năm nay ta tìm một vài người khác nhau, tổng cộng có được ba tấm bản đồ, ba tấm bản đồ đa phần đều giống nhau. Cho nên, có lẽ vị trí vẽ trên đó không sai. Gần đây thấy ngươi cùng một vài người đi lại tương đối gần, bất quá tuyệt đối không được lộ ra chuyện chúng ta muốn rời khỏi Viêm Hoang, ai cũng muốn rời khỏi Viêm Hoang, nhưng người càng nhiều càng dễ dàng bị phát hiện, đến lúc đó chỉ sợ ai cũng không thể ra." Hắn đột nhiên nhìn về phương hướng Mễ Lương, ánh mắt lợi hại, "Ai?"
Từ ngăn tủ truyền đến một vài tiếng động, Ấn Hạo không lập tức đi tới, mà thu thập đồ vật trên bàn, hiểu rõ nói: "Còn tưởng rằng nữ nhân kia ngủ như heo, không ngờ tỉnh sớm như vậy."
Mễ Lương vội vàng chạy về giường, còn chưa trèo lên giường hai người đã một trước một sau đi ra, Ấn Hạo khảy lộng y phục trong ngăn tủ, làm cho cả ngăn tủ nhìn không ra gì dị thường, nghiêng đầu nhìn Mễ Lương nói: "Tỉnh rồi còn trèo lên giường làm gì, ngươi nghĩ ta không biết ngươi vừa nghe lén chúng ta nói chuyện sao?"
"Ta không có nghe lén các ngươi nói chuyện." Mễ Lương giả vờ vô tội, "Vừa rồi nghe thấy bên trong có thanh âm, tò mò mới đi qua nhìn xem, vừa chui vào trong ngăn tủ đã bị ngươi phát hiện."
Ấn Hạo căn bản không lo lắng Mễ Lương, người Viêm Hoang không có ai không muốn rời đi, người mưu đồ vượt ngục không chỉ có mình hắn và Sở Nghiêu, bình thường mọi người cũng thường xuyên tán gẫu chuyện này, cho dù Mễ Lương nói cho người khác nghe hắn có thể che lấp đi qua. Ấn Hạo hừ nhẹ một tiếng, "Ngươi nghe được cũng không quan hệ, nói ra người khác cũng sẽ không tin. Nhưng ngươi tốt nhất kín miệng một chút, chọc ta mất hứng, ta liền đem ngươi tùy tiện quăng cho người khác."
"Lão đại, bên ngoài không có ai nghe ta nói đâu, ta cùng bọn họ cũng không quen thuộc." Mễ Lương tỏ rõ thái độ.
Mễ Lương trở lại phòng mình, càng nghĩ càng không thích hợp, hai người kia đang mưu đồ vượt ngục, người càng nhiều càng dễ dàng thất bại, cho nên bọn họ không tính toán mang theo người khác. Nhưng , nếu Ấn Hạo cùng Sở Nghiêu đều đi rồi, nàng làm sao bây giờ?
Thạch Đầu đối nàng tốt, bất quá Thạch Đầu không có năng lực bảo vệ nàng. Ấn Hạo là lão đại nơi này, lão đại vừa đi, Viêm Hoang tất sẽ loạn, có lẽ sẽ có người có thể thay thế vị trí của Ấn Hạo, bất quá sẽ không còn ai che chở nàng. Viêm Hoang có ba trăm nam nhân, có một số người không có nhân tính gϊếŧ người như ma, có chút tâm lý biếи ŧɦái thích ngược đãi nữ nhân, có chút xấu xa ỷ mạnh hϊếp yếu... Mễ Lương nhớ lại cuộc nói chuyện của bọn họ tối qua liền mao cốt tủng nhiên, cho dù thân phận nữ nhân của nàng không bị phát hiện, nhưng nàng vừa không thể xuất công lại không thể làm việc nặng, ở Viêm Hoang vẫn như cũ không sống nổi, huống hồ ngày hôm qua Lộ Ngũ còn nói muốn đem nàng ném cho quỷ, đến lúc đó nàng chỉ còn con đường chết; nếu nàng bị phát hiện là một nữ nhân, cho dù không chết, cũng sẽ phải chịu vận mệnh bi thảm của búp bê khí, ba trăm cái nam nhân, nàng sớm hay muộn vẫn sẽ chết.
Giờ khắc này Mễ Lương mới phát hiện vận mệnh tàn khốc cỡ nào, từ khi xuyên không tới nay, nàng luôn luôn nằm mơ sẽ lại xuyên không rời khỏi Viêm Hoang, luôn luôn không chịu nhìn thẳng vào cuộc sống hiện tại của mình. Bất quá hiện tại, hiện thực máu chảy đầm đìa đặt ngay trước mặt, nàng không thể nào rời khỏi Viêm Hoang, có lẽ, không bao lâu nữa nàng sẽ chết ở chỗ này.
Mễ Lương không muốn chết, lại càng không muốn bi thảm chết, ở trong này, nàng chỉ có thể dựa vào Sở Nghiêu cùng Ấn Hạo.
Hôm nay Ấn Hạo muốn đến khu vực khai thác quặng trông coi, lúc năm giờ chiều Mễ Lương ra khỏi phòng, đi gõ cửa phòng Sở Nghiêu.
Đồ đạc trong phòng Sở Nghiêu không nhiều lắm, hắn rót cho Mễ Lương một chén nước, "Có phải nhàm chán muốn tìm ta mang ngươi ra ngoài dạo dạo hay không? Bất quá hiện tại bên ngoài còn nóng, phải đợi sau khi mặt trời xuống núi mới có thể đi ra ngoài."
"Nóng như vậy ta cũng không muốn đi." Mễ Lương tiếp nhận cái chén, suy nghĩ một hồi, nói: "Sở Nghiêu, ngươi cùng lão đại tính toán rời khỏi Viêm Hoang sao?"
Ánh mắt Sở Nghiêu sâu hơn, không trả lời nàng ngay, thong thả bước đến bên cửa sổ, nhìn cát đá bên ngoài dưới ánh mặt trời đã khuất bốc lên hơi nóng, chậm rãi nói: "Nơi này không có ai không muốn ra ngoài."
"Các ngươi có thể mang ta cùng đi không." Mễ Lương khẩn cầu nói, nàng suy nghĩ qua một buổi trưa, Sở Nghiêu vẫn luôn đối tốt với nàng, người cũng tương đối dễ nói chuyện, nàng mới đến tìm Sở Nghiêu.
"Rất nhiều người đều thử trốn khỏi Viêm Hoang, nơi này cũng từng bùng phát đại bạo động, nhưng đều thất bại. Thất bại đại biểu tử vong, cũng có khả năng ta cùng Ấn Hạo sẽ giẫm lên vết xe đổ."
"Ta không sợ. Nếu phải chết, ta cũng tình nguyện chết trên đường đào vong, ta không muốn cả đời bị nhốt trong Viêm Hoang." Mễ Lương kiên định nói.
Sở Nghiêu trầm mặc rất lâu, vẫn nói ra sự thực, "Mễ Lương, chúng ta không thể mang ngươi đi. Hơn nữa, Ấn Hạo cũng sẽ không đồng ý."
Lúc Mễ Lương đi ra khỏi phòng Sở Nghiêu bước chân có chút phù phiếm, đứng dưới cửa sổ hành lang nhìn ra xa, bên ngoài là cát đá không có sinh mệnh, không cần nói cây xanh, chính là một cọng cỏ nhỏ, một gốc cây xương rồng cũng vô pháp thấy, núi hoang thảm đạm, trừ bỏ cát vàng, cũng chỉ có đồi cát nguyên dã to như cái đấu, đá cuội nhỏ như hạt đậu. Nơi này là tử vong cốc, danh xưng như thực, không có một ngọn cỏ, dưới cát vàng không biết chôn vùi bao nhiêu bạch cốt, mà sinh mệnh của nàng cũng khô cạn trong này.
Nàng đối với bọn họ, bất quá chỉ là đối tượng phát tiết du͙© vọиɠ, thoát khỏi Viêm Hoang, bên ngoài có nhiều nữ nhân hơn. Cho nên bọn họ không đồng ý mang nàng theo, Sở Nghiêu đối nàng tốt chính là một loại khách khí, ở đại sự sinh tử, ai cũng sẽ không chiếu cố nàng. Mặt trời bên trên phát ra ánh sáng chói mắt, nhiệt khí làm cho không khí vặn vẹo, Viêm Hoang cho tới bây giờ luôn là một nơi tàn khốc, nơi này không có tình người, muốn sống chỉ có thể dựa vào bản sự.
Bước chân Mễ Lương nặng nề trở về phòng mình, đi ngang qua cửa phòng Ấn Hạo bước chân dừng lại, Ấn Hạo cả ngày nghĩ cùng nàng làm, trong lòng cũng nghĩ sau khi làm xong sẽ vỗ vỗ mông chạy lấy người, đem một mình nàng ném lại Viêm Hoang mặc kệ sống chết, trên đời nào có chuyện tiện nghi như vậy?
Mễ Lương nắm chặt bàn tay, nàng nhất định phải làm cho Ấn Hạo mang nàng cùng đi.
Lúc mặt trời lặn xuống phía tây, Ấn Hạo đã trở lại, y phục trên lưng ướt đẫm mồ hôi, đi qua hành lang liền nhìn thấy Mễ Lương ngồi trước cửa phòng mình, hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Lão đại, ngươi đã trở lại." Mễ Lương thấy hắn trở về, vội vàng chạy ra đón.
Ấn Hạo liếc nàng một cái, "Có việc?"
"Không có việc gì." Mễ Lương lắc đầu, "Một người nhàm chán, lão đại, lần sau ngươi đến khu vực khai thác quặng mang ta đi cùng nhé?"
"Bên kia không phải là nơi hảo ngoạn."
Ấn Hạo mở cửa, Mễ Lương đi theo hắn vào nhà, đi đến bên cạnh bàn rót nước cho hắn, nâng cái cốc đưa qua, "Ngươi khẳng định mệt mỏi, nhanh uống nước đi."
Ấn Hạo không nhận cái cốc, ánh mắt ẩn ẩn vòng vo xoay chuyển trên người nàng, đi sang bên cạnh múc nước rửa mặt, vừa giặt khăn lông vừa nói: " Có phải ngươi có việc cầu ta hay không?"
Mễ Lương đi đến bên người hắn, "Lão đại, ngươi anh minh thần võ, đứng ở Viêm Hoang hoàn toàn là rồng bị vây trong nước cạn, một ngày nào đó ngươi sẽ rời đi nơi này, ở bên ngoài muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, thiên thu muôn đời, nhất thống giang hồ..."
"Nói chính sự đi." Ấn Hạo nghiêng đầu nhẹ giọng nói.
"Lão đại, mang ta đi cùng, được không?" Mễ Lương chờ đợi nhìn hắn.
Ấn Hạo lau tay, ném khăn lông vào trong bồn, xoay người buồn cười nhìn nàng, "Ngươi rất vướng chân, vì sao ta phải mang ngươi đi?"
Sóng mắt Mễ Lương ba quang lưu chuyển, tiến lên hai bước, kiễng chân, thấu đi lên ở trên môi Ấn Hạo hôn xuống một cái, ngẩng đầu nhìn hắn, "Bởi vì, ta thích ngươi, cùng ngươi tách ra ta sẽ khổ sở."
Ấn Hạo mắt sắc khẽ nhúc nhích, sau một lúc lâu, mở miệng nói: "Ngươi không phải thích Sở Nghiêu sao?"
"Ta chưa từng nói như vậy, là bản thân ngươi đoán mò. Tối hôm qua ta còn ngủ ở trên giường ngươi, không thích ngươi thì thích ai?" Mễ Lương môi mỏng trong suốt cười, phong tình nhìn Ấn Hạo, "Bộ dạng ngươi anh tuấn như vậy, chẳng lẽ tự nhận mình thua kém Sở Nghiêu sao?"
Hai tay Mễ Lương vòng qua cổ hắn, "Ta không muốn cùng ngươi tách ra, nếu ngươi đi rồi, ta sẽ không còn được gặp lại ngươi, kia quả thực là sống không bằng chết. Lão đại, nếu ngươi muốn đi, nhất định phải mang theo ta cùng đi."
Độ ấm trên tay nàng rót vào làn da sau gáy Ấn Hạo, hơi nóng, lại có chút ngứa, cảm giác giống như chuồn chuồn đậu trên cánh hoa hoa sen, mãn ốc yên tĩnh, ánh chiều tà theo cửa sổ chiếu nghiêng vào bên trong, phủ lên người hai người ánh sáng màu vàng nhạt, Ấn Hạo nhìn thấy ảnh ngược của mình ở trong đồng tử màu đen của Mễ Lương, hắn chậm rãi túm cánh tay Mễ Lương trên cổ mình ra, "Thân thể ngươi quá kém, ta không mang ngươi đi."
Hắn xoay người, không muốn nhìn thấy đôi mắt đen xinh đẹp kia, "Cho dù ta không ở, ngươi cũng có thể sống sót ở Viêm Hoang, hơn nữa còn sống được tốt lắm. Ngươi là nữ nhân duy nhất nơi này, về sau sẽ có rất nhiều người đến lấy lòng ngươi, đồ tốt Viêm Hoang có đều sẽ cho ngươi."
"Ta không thích bọn họ..."
"Mễ Lương, đến Viêm Hoang, ngươi nên nghĩ thông một chút, buông bỏ chấp nhất vô vị đi. Ở Viêm Hoang ngốc lâu, ngươi sẽ học được quy tắc sinh tồn ở nơi này." Ấn Hạo đi ra cửa, kéo cửa ra, "Ta muốn tắm rửa, ngươi về đi."
Con người ai cũng ích kỷ, trên đường Mễ Lương trở về phòng suy nghĩ, nàng có thể hiểu lý do bọn họ bỏ nàng lại, nhưng hiểu không có nghĩa là đồng ý, nàng không muốn tuổi già đều vây ở Viêm Hoang trở thành búp bê thổi khí của mấy trăm nam nhân. Ấn Hạo là hi vọng rời đi Viêm Hoang duy nhất của nàng, nàng không có gì để uy hϊếp hắn, thứ nàng có, chỉ là thân thể này mà thôi.