Tướng Công Là Ngục Bá

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Tìm tòi mấu chốt tự: nhân vật chính: Mễ Lương, ┃ phối hợp diễn: Sở Nghiêu, Ấn Hạo, Hắc Đậu, Thạch Đầu, Thiết Bất Quy ( ấn theo trình tự tên lá bài, còn chờ gia tăng )... ┃ cái khác: Viêm Hoang
Xem Thêm

Chương 18
Tuy rằng thân phận Mễ Lương có chút xấu hổ ——tiểu bạch kiểm kiêm sủng vật ngục bá dưỡng, nhưng đối với Mễ Lương mà nói, đây là một chuyện tốt, ít nhất không gian hoạt động của nàng càng lớn.

Trong phòng ánh sáng càng ngày càng tối, Mễ Lương ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ cao cao, thấy bên ngoài sắp đen. Tâm trạng bỗng chốc sáng sủa, lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài tìm Thạch Đầu —— chìa khóa là Ấn Hạo cấp, cho phép nàng tùy tiện đi dạo một lát, bất quá phải cẩn thận, bị lộ nguy hiểm càng lớn, bởi vậy ban ngày Mễ Lương vẫn là thành thành thật thật ngốc trong phòng. Xuyên qua hành lang, mở cửa sắt, thời điểm đi ngang qua cửa phòng Ấn Hạo Mễ Lương thấy cửa phòng đóng chặt, lại đi về phía trước là chỗ Sở Nghiêu ở, cửa cũng bị khóa, xem ra hai người bọn hắn đều không ở, Mễ Lương không tiếp tục đi về phía trước, đứng ở hành lang xuyên qua cửa sổ, thưởng thức thời gian mặt trời lặn của tử vong cốc.

Lúc Thạch Đầu tới, bóng tối dày đặc, Mễ Lương hướng hắn vẫy tay, "Thạch Đầu, chúng ta đi bên kia ngoạn đi."

Nhìn theo phương hướng ngón tay nàng chỉ là đá cuội, nham thạch cứng rắn và sa mạc, không có một ngọn cỏ, bất quá Mễ Lương trước kia chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng như vậy, bởi vì mới mẻ nên ở trong mắt liền thành phong cảnh, Thạch Đầu căn bản không cảm thấy bên kia có cái gì hảo ngoạn, bất quá Mễ Lương muốn đến đó chơi, hắn cũng vui vẻ mà dẫn Mễ Lương qua đó.

Hai người vừa mới đi ra khu dừng chân, bắt gặp mấy nam nhân đi tới, một người thuận miệng hỏi: "Thạch Đầu, đi đâu vậy? Sắp ăn cơm rồi."

"Thiết đầu ca, các ngươi đã trở lại." Thạch Đầu lên tiếng chào hỏi, "Ta mang Mễ Lương đi bên ngoài đi dạo."

"Chuyển cái gì chuyển?" Thiết đầu trầm mặt, một phen kéo Thạch Đầu, "Cả ngày chính sự không làm, cùng tiểu bạch kiểm này mỗi ngày xen lẫn ở cùng nhau, chẳng lẽ ngươi còn muốn giống hắn sao?"

Thân phận Mễ Lương ở trong này bị người khác xem thường, Viêm Hoang là nơi dùng thực lực để nói chuyện, chỉ có ít người thể chất gầy yếu vô pháp tự bảo vệ mình nhưng lại muốn sống sẽ buông bỏ tôn nghiêm trở thành đồ chơi cho cường giả. Bọn họ ở Viêm Hoang nhặt chuyện nhẹ nhàng nhất an toàn nhất làm, sinh tồn dưới sự che chở của những người khác, nhưng bù lại, phải nhận hết cười nhạo cùng vũ nhục.

Thiết đầu dùng sức vỗ đầu Thạch Đầu, "Đã nói với ngươi nhiều lần, hắn, hắn không giống với ngươi."

Thạch Đầu nâng tay bảo vệ đầu mình, trong miệng nói: "Ta biết Mễ Lương không giống ta."

"Mễ Lương, gạo lương, ngươi động não suy nghĩ một chút, lão đại lấy tên này cùng Hắc Đậu không sai biệt lắm, lão đại đem hắn làm sủng vật, ngươi muốn ngoạn thì tìm người khác ngoạn, một chút tiền đồ cũng không có." Thiết đầu tiếp tục giáo huấn Thạch Đầu.

Thạch Đầu còn nhỏ giọng cãi lại, "Nàng cùng Hắc Đậu không sai biệt lắm."

"Kém xa." Thiết đầu một bên mắng Thạch Đầu một bên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Mễ Lương, châm chọc nói: "Tiểu bạch kiểm, thành thành thật thật ngốc ở trong phòng lão đại, nơi nơi chạy loạn cẩn thận gặp phải quỷ hóa thành một đống bạch cốt."

Xem cái dạng này, Mễ Lương là không thể đi chơi, nàng không tính toán nói lý với nam nhân ngây ngốc nhiều năm ở Viêm Hoang, đang chuẩn bị xoay người trở về lại bị túm cánh tay, có người kỳ quái trào phúng cười nói: "Bộ dáng tiểu tử này thực sự không giống nam nhân, cũng không biết lão đại khi nào thì thay đổi khẩu vị."

Nói chuyện là Lộ Ngũ, vóc người rất cao, thân thể gầy yếu mà rắn chắc như con sói, hắn đến Viêm Hoang nhiều năm, là thủ hạ trung thành của Ấn Hạo, lão đại anh minh thần võ trong cảm nhận của hắn đột nhiên dưỡng một cái tiểu bạch kiểm, điều này làm cho Lộ Ngũ có chút phát điên, tay túm cánh tay Mễ Lương không tự giác dùng sức, Mễ Lương hô đau, "Ai u..."

"Mới thế đã kêu đau, thực không phải nam nhân. Nói chuyện cũng giống nữ nhân, nhu nhược ẻo lả. Đáng tiếc, chung quy không phải nữ nhân, nam không ra nam nữ không ra nữ, người như thế sống trên đời xem đều phiền!" Lộ Ngũ càng thêm khinh bỉ Mễ Lương, tăng thêm lực đạo trên tay.

"Lộ Ngũ, ngươi mau buông tay ra, không nên làm Mễ Lương bị thương." Thạch Đầu vội vàng đi kéo Lộ Ngũ, kết quả lại bị Thiết đầu tóm lại, Thiết đầu tiếp tục mắng hắn: "Ngươi điếc à? Cùng ngươi nói nửa ngày ngươi cái gì cũng không cho vào tai."

Trên cánh tay truyền đến đau đớn, Mễ Lương giãy dụa, "Buông tay... Mau buông tay..."

Lộ Ngũ không buông tay, mấy nam nhân bên cạnh tất cả đều đứng xem náo nhiệt, nếu không phải Sở Nghiêu kịp thời đuổi tới, cánh tay Mễ Lương nói không chừng đã bị Lộ Ngũ bóp nát, Sở Nghiêu đi tới một phen kéo Lộ Ngũ ra, che phía trước Mễ Lương, "Ngươi thế nào tùy tiện động thủ? Lão đại biết sẽ mất hứng."

"Cho dù ngươi che chở hắn, cũng không chắc lão đại sẽ cao hứng." Lộ Ngũ phỉ nhổ nói, hung tợn nhìn Mễ Lương: "Đợi lão đại không còn hứng thú với ngươi, ta nhất định tự tay đem ngươi ném cho quỷ."

Mấy nam nhân cảm thấy mất mặt, mới thét to rời đi. Đợi bọn hắn đi xa, Sở Nghiêu quay đầu nói: "Tối rồi không nên tùy tiện chạy ra ngoài, Thạch Đầu quá nhỏ, không bảo vệ được ngươi. Về sau muốn đi thì gọi ta đi cùng."

Mễ Lương một bên gật đầu, một bên xoa cánh tay đau nhức, còn tưởng rằng gọi Thạch Đầu đi cùng là được, không nghĩ tới nam nhân ở Viêm Hoang vẫn như cũ nguy hiểm. Qua một hồi nên ăn cơm chiều, hơn nữa bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, Mễ Lương cũng không còn tâm tình đi dạo, hỏi Sở Nghiêu, "Đợi cơm nước xong, ngươi có thể mang ta ra ngoài dạo dạo không?"

Sở Nghiêu gật đầu, bất quá buổi tối Mễ Lương vẫn không thể đi tới sa mạc giẫm giẫm đá cuội, sau khi ăn xong người Viêm Hoang như trước cuồng hoan, âm thanh huyên náo làm cho cả Viêm Hoang sôi trào. Mễ Lương đi tìm Sở Nghiêu, hai người đi ra khỏi phòng, cố ý đi đường vòng hướng khu sa mạc đi đến, bất quá bị Ấn Hạo nhìn thấy, khi đó hắn đang cùng vài người Thiết Bất Quy, Lộ Ngũ nói chuyện, ở dưới ánh trăng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc càng chạy càng xa, đi ra lớn tiếng gọi một tiếng: "Mễ Lương, lại đây."

Mễ Lương không tình nguyện đi qua, Ấn Hạo lạnh lùng nói: "Ngươi không có việc gì chạy loạn cái gì?"

"Ta muốn đến bên kia xem một chút." Mễ Lương nhỏ giọng nói.

Ấn Hạo hạ giọng nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi hiện tại là người của ta. Cả ngày cùng Sở Nghiêu đi lại gần như vậy, ta phải giải thích với người khác thế nào?"

Hắn nhìn Mễ Lương còn đang tỉnh tỉnh mê mê, ác thanh ác khí nói: "Về sau cách Sở Nghiêu xa một chút, hiện tại lại đây cho ta."

Buổi tối Mễ Lương liền bước bước đi theo phía sau Ấn Hạo, Ấn Hạo cũng không để ý nàng, vừa không cùng nàng nói chuyện cũng không tiếp đón nàng, Thạch Đầu cũng không biết đi nơi nào, Mễ Lương vô cùng nhàm chán, nói với Ấn Hạo muốn trở về ốc ngốc, kết quả Ấn Hạo liếc nàng một cái, nói một câu lạnh như băng: "Bảo ngươi đi theo ngươi liền đi theo."

Buổi tối bình thường có chính sự sẽ nói chính sự, nói xong chính sự các nam nhân lại bắt đầu nói mò, lúc bọn họ mở hội toạ đàm Mễ Lương vẫn ngồi bên người Ấn Hạo, một đám nam nhân nói chuyện không có chừng mực, lại bắt đầu khoe khoang quang cảnh năm đó, có người nói: "Năm đó lão tử dẫn theo ba mươi hai huynh đệ, đồ tẫn An dương thành gϊếŧ hơn hai trăm người, để lại mười tám nữ nhân trong veo như nước, còn lại bất luận lão ấu, toàn bộ gϊếŧ hết. Về phần mười mấy nữ nhân kia, khiêng về nhà khao thưởng huynh đệ..."

Mễ Lương nhịn không được đánh một cái rùng mình.

Lại có người nói: "Khi đó ta còn là trưởng trấn, nữ nhân xinh đẹp trong trấn ta đều thượng qua, hoặc là trả thù lao, dùng tiền trị không được liền cho nhà nàng chút chuyện phiền toái, trảo một người, cuối cùng còn không phải theo ta..."

Mễ Lương hung tợn nhìn chằm chằm người nói chuyện, đương nhiên trong đêm đen ánh mắt gϊếŧ người của nàng người khác cũng nhìn không thấy, trong lòng thầm mắng, người như thế cư nhiên còn sống, chết một trăm lần cũng không đáng tiếc.

Còn có người nói: "... Trong trại không có nhiều quy củ như vậy, nữ nhân lại thiếu, đều là dùng chung, đứa nhỏ sinh ra là con của ai đều không cần biết, dù sao đều là người của trại chúng ta. Trong trại nữ nhân sống rất dễ chịu nga, các nàng cả đêm đều chọn bốn năm cái nam nhân... Ta nói quy củ là thứ đáng ghét nhất, thành thân nhiều phiền toái, nữ nhân nên dùng chung, một người nam nhân có thể thượng rất nhiều nữ nhân, một nữ nhân cũng có thể có rất nhiều nam nhân..."

Mễ Lương bị quan điểm của hắn làm cho rung động, tư tưởng của vị huynh đệ này thật sự là rất rất rất quỷ dị!

So với những người kia, đường não khác người của nhân huynh phía trên coi như đáng yêu, mặt sau có nam nhân bắt đầu thao thao bất tuyệt trình bày bản thân là như thế nào ngược đãi nữ nhân, đem phương pháp hành hạ nữ nhân đến cùng số lượng chết khoe ra, Mễ Lương nghe thế quả thực muốn phun, nhất thời cảm thấy bản thân kỳ thực vận khí không sai, mấy nam nhân biết thân phận của nàng đều là nam nhân tốt, cho dù Ấn Hạo luôn luôn muốn cùng nàng làm, cũng không sử dụng thủ đoạn cường ngạnh.

Rung động hơn còn ở phía sau, một đám nam nhân suy tư xuân sắc lại bắt đầu ảo tưởng thập bát mô ba mươi sáu dạng, càng nói càng thô tục, càng nói càng có lực, giống cái Mễ Lương, đầu đều sắp vùi sâu vào trong đầu gối, Ấn Hạo nghiêng đầu nhìn nàng cười xấu xa, "Ngẩng đầu lên, ngồi đoan chính chút."

Mễ Lương kiên trì nghe, mặt nóng như sa mạc giữa trưa, Ấn Hạo mới đứng lên, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, đi trở về."

Ấn Hạo một đường đi ở phía trước, Mễ Lương cùng hắn bảo trì khoảng cách hai thước, thời điểm còn cách phòng ở không xa hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu nói: "Thứ vừa rồi nghe được, vài ngày nữa chúng ta chuẩn bị hảo hảo thử xem."

Mễ Lương nhớ đến chuyện Ấn Hạo bị Sở Nghiêu cười nhạo kỹ thuật kém, nam nhân này tuyệt đối cảm thấy lý luận tri thức nghiêm trọng không đủ, "Lão đại, có vài chuyện không thích hợp nếm thử, chuyện gì đều phải chú ý tiến hành theo chất lượng."

"Tiến hành theo chất lượng?" Ấn Hạo nở nụ cười, thong thả bước về phía nàng, cúi thấp đầu, hơi thở phả vào vành tai Mễ Lương, "Chúng ta liền một ngày ngoạn một cái, nhưng mà, thân thể ngươi rất mảnh mai, ta không đành lòng, liền hai ngày đổi một cái."

"Mấy ngày nữa ta đều không muốn nghe bất kỳ cái cớ nào." Ấn Hạo xoay người, lại đi về phía trước. Đến phòng hắn mở cửa, một phen túm Mễ Lương kéo vào trong, "Bất quá hiện tại ngươi còn phải làm chút chuyện khác."

Mễ Lương đã quen với cái chuyện khác của hắn, không phải là giúp hắn giải quyết nhu cầu sao, đừng nhìn Ấn Hạo bình thường có chút hung, ở trong chuyện nam nữ việc tuyệt đối là cái sồ, hắn chỉ biết ôm Mễ Lương, để cho Mễ Lương lấy tay nắm giữ vật cứng sung huyết của mình cao thấp lên xuống. Hắn kỳ thực khá dễ hồ lộng, chỉ cần giúp hắn phóng thích, Mễ Lương liền hoàn thành nhiệm vụ.

Bất quá tối nay Ấn Hạo chiến đấu lâu dài, hai tay Mễ Lương chua xót, cuối cùng thật sự không còn khí lực, nằm xuống bên người hắn mặc cho hắn nắm tay nàng giải quyết. Nửa người Mễ Lương ghé vào trên người Ấn Hạo, nhắm mắt lại, đợi đến thời điểm nam nhân bùng nổ Mễ Lương thật sự quá mệt, ngủ quên trên giường hắn.

Trong mơ tựa hồ có Thái Sơn áp đỉnh, trong lúc mông mông lung lông nàng cảm giác có người áp trên người mình, lúc tỉnh lại sắc trời đã sáng, Mễ Lương mở mắt ra mới phát hiện đây không phải là phòng của mình, y phục trên người vẫn là y phục hôm qua, bên cạnh không có người, nhưng nhiều hơn một cái gối phía trên còn vương một hai sợi tóc đen nói lên tối hôm qua nơi này có hai người ngủ.

Người Viêm Hoang ước chừng hơn năm giờ sáng sẽ rời giường xuất công, hiển nhiên Ấn Hạo đã rời giường. đầu óc Mễ Lương còn có chút mơ hồ, chầm chập đứng lên, chuẩn bị trở về phòng mình tiếp tục ngủ một hồi.

Đi giày vào, mới vừa ra đến cửa phòng ngủ, liền nghe thấy tiếng nói chuyện như có như không. Phòng ngủ của Ấn Hạo rất lớn, Mễ Lương cẩn thận nghe ngóng, phát hiện chỗ phát ra âm thanh là trong tủ quần áo.

Nhẹ chân nhẹ tay mở cửa tủ quần áo ra, thanh âm càng rõ ràng, Mễ Lương phát hiện, phía sau tủ quần áo là cái cách gian.

Thêm Bình Luận