Chương 2
Từ Ân Tự khá nổi danh ở thành Nam của Trường An, hôm nay vẫn như mọi khi, khách hành hương vẫn đông như trảy hội, hai bên đường là những sạp hàng hương nến, cùng với món ăn và những trò chơi nhỏ thú vị, người đến người đi thật không ngừng quá, liền ngay cả sạp quầy thầy tướng số cũng cạnh tranh gây gắt. Trong đó, khiến người ta chú ý nhất là gian hàng thầy tướng số trên lá cờ có viết câu:
Thiên văn địa lý đều hiểu biết
Giải lo giải ưu tiên Hằng Nga
Chà! Khẩu khí thật lớn làm sao! Khó trách khiến cho người ta chú ý, bất quá để cho người ta chú ý không phải là những chữ viết trên lá cờ, mà là ngồi ngay ngắn trước sạp nhỏ, cười hì hì chờ khách xem bói tiểu cô nương xinh xắn.
Xem nàng khoảng chừng mười sáu tuổi, bộ dạng còn chưa dứt sữa, nhưng lại dám đi ra bày quầy hàng cạnh tranh, cướp khách với những kẻ một chân đã muốn bước vào quan tài, thoạt nhìn rất có tiên phong đạo hạnh của thầy tướng số!
Những khách hàng thấy, trong lòng không khỏi cười mỉa, đương nhiên không có người tiến lên cho nàng xem bói, sinh ý kém đến làm cho nàng cảm thấy nhàm chán, bắt đầu bắt con kiến đến chơi, chỗ của các thầy tướng số khác thì không hề thiếu khách ghé thăm, dòng người tấp nập càng khiến cho quầy hàng của nàng càng thêm vắng vẻ.
Ngắt cọng cỏ trêu chọc con kiến trên bàn, Nguyệt Nha Nhi linh động mắt to trộm dò xét mọi người, trong lòng hừ hừ cười lạnh, bọn người này không biết nàng gia học sâu xa, bằng không đã sớm đem rương vàng rương bạc đến chỉ để cầu nàng xem một quẻ.
Haiz, nếu không phải vì tìm người, nửa năm trước nàng đâu phải rời đi Huyền Yên Cốc, trên đường luôn nghe lời phụ thân chỉ thị, gặp chùa miếu đều phải tự động đi vào bái lạy, thuận tiện giúp những cư sĩ để tóc tu hành bên trong xem bói, nhìn xem có người nào xuất hiện quẻ tượng hồng loan tinh động không. Cứ như vậy, một đường đi đến đi Bắc, gặp qua không dưới trăm vị cư sĩ, nhưng không có ai phù hợp điều kiện, thẳng đến ba ngày trước đến Kinh thành, không ngờ sơ ý để cho người ta trộm mất túi tiền, làm hại nàng không còn một đồng trên người. Đành phải dựa vào tuyệt học gia truyền làm thầy tướng số giúp người ta xem bói để kiếm ngân lượng, không nghĩ tới mở quán ba ngày, không có một người khách ghé thăm, còn như vậy tiếp thì không thể được, cái bụng của nàng đang đợi kiếm tiền ăn cơm đâu!
Nên nghĩ lại cách a! Không yên lòng đùa giỡn cọng cỏ trong tay, mở mắt nhìn xem. ……… Uống! phía trước có một đôi trung niên vợ chồng, tướng mạo bất phàm, khí chất cao quý, bên người còn có rất nhiều thị vệ âm thầm bảo hộ, vừa thấy đã biết thân phận không sang thì quý, nếu có thể khiến cho bọn họ chú ý, không chừng còn được mấy văn tiền ……
“ Hai vị lão gia, phu nhân xin dừng bước!” Trong lòng nghĩ vậy, lập tức mở miệng giữ người,
Nam Khiếu Thiên cẩn thận đỡ ái thê thân thể ốm yếu, tính vào trong dâng hương, không nghĩ tới sẽ bị người gọi lại, không khỏi cảm thấy sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn về phía người giữ mình lại.
“ Đúng vậy, chính là các người” Nguyệt Nha Nhi cười meo meo ngoắc tay, muốn bọn họ lại đây “ Bốc một quẻ đi, thật linh nghiệm nha!”
Thì ra là muốn lôi kéo khách hàng tới, Nam Khiếu Thiên biết rõ thê tử thân thể yếu đuối, không chịu gió được, cho nên không muốn dừng lại.
“ Chậm, chậm!” Thấy bọn họ vẫn xoay người bước đi, Nguyệt Nha Nhi bị nóng nảy, thốt ra : “ Nhiều năm bị bệnh tật quấn thân, thiên hạ không cách nào chữa trị”.
Lời chưa dứt, chỉ thấy Nam Khiếu Thiên bỗng nhiên xoay người, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng chằm chằm quán thầy tướng số, vị mỹ phụ mảnh mai trung niên trong lòng hơi hơi phát run, gắt gao cầm vạt áo ông, trong mắt đẹp có mỏng manh ánh sáng hy vọng.
Ha, có cần phải vậy không! Nguyệt Nha Nhi đắc ý không thôi, nàng xem kỹ ấn đường của vị mỹ phụ này ẩn ẩn biến thành màu đen, hai mắt ảm đạm không ánh sáng, sắc môi hơi tím. Từ trên người của phụ thân học được y thuật tinh thông, cho nên nàng biết vị mỹ phụ này mang bệnh nhiều năm. Lại xem trình độ yêu thương của người nam nhân kia, nếu không phải khắp nơi tìm danh y không có hiệu quả, tuyệt đối không để cho bà bị bệnh tật tra tấn, cho nên nàng mới to gan đoán như vậy, không nghĩ tới lại bị nàng đoán trúng rồi.
“ Muốn hay không bốc một quẻ, xem mệnh như thế nào?” Cười đến rất là thân thiện, không tin bọn họ không đến.
Quả nhiên, không đến hai ba tiếng, Nam Khiếu Thiên đã đỡ thê tử ngồi ở trên ghế trước sạp hàng, uy nghiêm trầm giọng “ Xem”
“ Năm mươi hai” Tay nhỏ bé phấn nộn vươn ra, cực kỳ biết làm tiền.
Cố Vân Nương đầu tiên là thở gấp, rồi sau đó lại bắt đầu buồn cười. Tiểu cô nương này thật đúng là biết công phu sư tử ngoạm a!
Nam Khiếu Thiên, mày cũng không nhăn một chút, giơ tay lên, ở phía sau liền có người đem bạc đưa lên, nửa đồng cũng không thiếu.
Nguyệt Nha Nhi vui vẻ nhận ngân lượng, mặt mày hớn hở “ Thỉnh phu nhân bốc một quẻ!”
Lấy mai rùa ra, lắc vài cái, đổ tiền cổ bên trong ra, Cố Vân Nương chậm rãi chờ đợi giải thích của nàng.
“ Quẻ này a…….” Sờ sờ chóp mũi thanh tú, Nguyệt Nha Nhi mới liếc một cái liền cười đi ra “ Phu nhân, bà có con trai để tóc tu hành a?”
“ Ngươi làm sao mà biết?” Cố Vân Nương sợ hãi hỏi, chuyện này chỉ có một số ít người biết.
Xem ra vị tiểu cô nương này có chút tài năng, Nam Khiếu Thiên âm thầm nghĩ.
“ Đã nói thôi! Tôi là tiên Hằng Nga mà!” Vỗ lá cờ vải phía sau, cười đến rất kiêu ngạo.
“ Còn chứng bệnh của phu nhân ta thì sao?” Nàng có phải tiên hay không không quan trọng, bệnh của ái thê mới là quan trọng hơn.
“ Này thôi………” Lại liếc mắt nhìn về quẻ tượng một cái, âm thanh lại kéo dài thêm “ Khó a…”
Nghe vậy, lòng Nam Khiếu Thiên thật nặng nề trầm xuống, mà Cố Vân Nương tựa hồ sớm đã đoán ra, vỗ vỗ tay trượng phu an ủi, muốn ông đừng quá để ý.
“ Bất quá………” Tiếng nói mang vẻ trêu người lại lần nữa vang lên, chỉ thấy nàng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng bắt lấy cổ tay phải của Cổ Vân Nương, xem mạch tượng. “ Để cho ta bắt mạch một lần sẽ không nhất định !” Ha, ha…… này xem như là nàng đối với vị khách nhân thứ nhất ưu đãi mua một tặng một đi!
Không nghĩ tới vị tiểu cô nương này còn biết y lý, Nam Khiếu Thiên có chút kinh ngạc, nhưng cũng không ôm nhiều lắm hy vọng. Nhiều năm qua, ông tìm khắp danh y thiên hạ, ngay cả hoàng cung ngự y cũng là khách quen trong nhà. Nhưng cũng không trị tận gốc được bệnh tình, xem tiểu cô nương này cùng lắm là mười sáu tuổi, y thuật sao có thể cao minh đến đâu!
“ Như thế nào?” Ôm chặt đùa chơi tâm tình, Cổ Vân Nương cười hỏi.
“ Đối với ta mà nói ……”
“ A di đà phật, hai vị thí chủ, phương trượng đại sư chờ đợi vài ngày, thỉnh hai vị vào trong gặp mặt!” Tiếng nói ấm áp bình thản như gió xuân cắt đứt nàng, vị cư sĩ trẻ tuổi ,cao to tuấn tú, một đầu tóc đen chỉ dùng dây trắng trói buộc đối với vợ chồng Nam Khiếu Thiên hành lễ, tay vẫn không ngừng gảy chuỗi phật châu.
“ A di đà phật, Ngộ Tâm cư sĩ, đã lâu không gặp!” Nam Khiếu Thiên đáp lễ, trong mắt che giấu loại tình cảm từ ái mà người ngoài khó phát hiện.
“ Hết thảy đều khỏe mạnh, đa tạ thí chủ quan tâm!”
Oa! Có thiên lý hay không? Nam nhân trưởng thành tuấn mỹ như vậy, hơi quá đáng đi! Nguyệt Nha Nhi âm thầm sợ hãi than.
“ Ngộ, Ngộ Tâm…….” Cổ Vân Nương tiến lên, kích động cầm tay của hắn, giọng nói khẽ run “ Gần nhất được không? Mẹ…… không, ta bị bệnh một trận, cho nên đã lâu không có gặp ngươi”.
Ngộ Tâm muốn giãy ra, nhưng thấy bà thần sắc mang bệnh, lòng muốn kháng cự liền giảm xuống, đáy mắt là một mảnh ôn hòa “ Thí chủ yên tâm, Ngộ Tâm thân thể cường tráng, mỗi ngày đều ăn ba chén cơm lớn, mà phu nhân cũng là nên bảo trọng thân mình mới đúng, đừng làm cho bản thân bị nhiễm phong hàn……”
“ Được, được, ta sẽ bảo trọng………..” Cổ Vân Nương gật đầu lia lịa, bàn tay ngọc ấm áp rốt cuộc cũng chịu thả hắn ra.
Nam Khiếu Thiên thấy hắn có chút không được tự nhiên, vội vàng vỗ về ái thê, mỉm cười nói “ Vân nương, nàng nên để cho Ngộ Tâm đưa chúng ta đi gặp phương trượng đại sư”.
Hiểu được dụng ý của trượng phu, Cổ Vân Nương mặc dù như thế nào không muốn, cũng chỉ có thể lưu luyến không rời buông tay.
“ A di đà phật, hai vị thí chủ, xin mời theo ta đến đây!” Ngộ Tâm rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, xoay người muốn dẫn hai người đi vào phía bên trong.
“ Chậm đã!” Thiên ngoại bổ xuống một tia chớp, Nguyệt Nha Nhi nhảy ra trước sạp, chỉ vào mũi mình hỏi “ Ta đây đâu? Hai vị lão gia lão phu nhân không nghe ta nói hết lời sao? Như vậy ta thu bạc thật sự là chột dạ nha!” Mở miệng đòi người ta hơn năm mươi lượng bạc, đương nhiên phải phục vụ tốt chút, nếu không người ta sẽ nói nàng làm ăn không thành thật.
Đột nhiên có một tiểu cô nương tham gia vào, Ngộ Tâm không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy nàng khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống thanh xuân, chỉ vẻn vẹn mỉm cười, chắp tay chào một cái, cho rằng nàng là khuê nữ của nhà nào đến đây dâng hương?
Cười thật…. Thật là đẹp, nếu phu quân tương lai của nàng cũng giống như hắn thì không biết có bao nhiêu tốt, mỗi ngày nhìn hoài cũng không chán…… Nguyệt Nha Nhi nhìn xem choáng váng, lăng lăng nghĩ thế! ( ta thấy tỷ này có tiêm chất mê trai đẹp à nha!)
Có thể là do gặp được Ngộ Tâm cư sĩ nên rất cao hứng, lực chú ý của Cổ Vân Nương đã bị hoàn toàn dời đi, chuyên tâm cùng Ngộ Tâm nói về việc nhà, nên không có để ý đến Nguyệt Nha Nhi nói cái gì. Nam Khiếu Thiên nhìn thấy ái thê đã vô tâm xem bói, hơn nữa, nghĩ rằng vị tiểu cô nương này cho dù biết chút y thuật, cũng đối với bệnh cũ của thê tử cũng chẳng giúp ích được gì, thế là……..
“ Không sao!” Nam Khiếu Thiên vô tình vung tay lên “ Bạc này tiểu cô nương cứ cầm dùng đi!”
Nói xong hắn một tay ôm lấy ái thê, dưới sự hộ tống của Ngộ Tâm đi vào trong tự.
Nguyệt Nha Nhi cứ ngây ngốc nhìn ba người đi mất, sau mới phục hồi tinh thần lại, gãi gãi đầu lẩm bẩm nói: “ Không nghe thì không nghe, đừng trách ta không giúp các người”.
Đi! Đi ăn bữa ngon vậy!
“ Phương trượng đại sư, thời hạn hai mươi năm đã đến, ta nghĩ….. ta nghĩ để cho đứa nhỏ hồi phủ….”
Bên trong thiện phòng, Nam Khiếu Thiên cùng với vị lão thiền sư mặt mũi hiền lành, lông mày trắng dài tới vai, ngồi đối diện với nhau. Cố Vân Nương cuối cùng cũng nói ra nguyện vọng hai mươi năm của mình.
“ Thời gian trôi qua nhanh thật, không nghĩ tới mới đây đã hai mươi năm….” Huyền Minh lão thiền sư cảm thán nói “ Năm đó nếu không phải Cổ thí chủ bệnh nặng, Nam thí chủ cũng sẽ không hướng Phật tổ cầu nguyện, đem đứa bé vừa mới đầy tháng đến chỗ của lão nạp hầu hạ Phật tổ hai mươi năm, chỉ cầu cho phu nhân có thể an khang”.
“ Đúng vậy, ta thật xin lỗi đứa nhỏ kia, để cho nó không có cơ hội chọn lựa đã bị buộc sống trong phật tự……” Nói đến chuyện này, luôn luôn nghiêm túc Nam Khiếu Thiên cũng khó tránh cảm khái nói.
Thú vị nhìn ông một cái, Huyền Minh lão thiền sư dường như có ý ám chỉ “ Này cũng chưa chắc……” Đêm qua đứa nhỏ kia còn riêng đi tìm ông nói chuyện đâu, nói là có ý muốn xuất gia.
“ Phương trượng, liên quan đến chuyện này, đứa nhỏ kia có hay không nói cái gì?” Chưa nghe ra ý tại ngôn ngoại, Cố Vân Nương vội vàng hỏi rõ, từ khi đứa nhỏ kia biết được thân thế của mình, cũng không tỏ vẻ gì, nay muốn đón nó trở về, không biết trong lòng nó nghĩ sao?
Lão thiền sư cười nhẹ “ Cái này các người nên tự mình tìm đứa nhỏ nói chuyện mới đúng, nhờ người khác truyền lời không khỏi có điều sai lệch”
Sâu sắc nhận ra ẩn ý của lão thiền sư,Nam Khiếu Thiên gật gật đầu, cẩn thận nâng Cổ Vân Nương lên “ Quấy rầy ngài, phương trượng. Vậy chúng ta đi tìm Ngộ Tâm .”
“ Hai vị thí chủ, thỉnh đi thong thả, a di đà phật” Nhìn theo hai người đi ra thiện phòng, lão thiên sư lúc này mới chợp mắt niệm kinh. Âm phật rửa lòng người quanh quẩn trong phòng bên trong phòng, thật lâu chưa tan……
Sau giữa trưa, ở hậu viện của Từ Ân Tự, gió lớn thổi qua rừng trúc, mang đến một cơn lạnh lẽo, dưới bóng rừng có chiếc bàn đá, ghế đá, vây quanh là một đám hòa thượng lớn nhỏ, đang nhìn chằm chằm vào mặt bàn, tập trung tinh thần, ngay cả ngày thường tụng kinh niệm phật cũng chưa chuyên tâm như vậy.
“ Nguyệt thí chủ, quẻ bói này nói này như thế nào?” Một người gọi là đại ngốc hoàng thượng cười hớ hớ hỏi.
“ Nó kêu ngươi cố gắng tu hành, chuyên tâm hầu hạ Phật tổ, ngày sau nhất định trở thành một vị hòa thượng đức cao vọng trọng”. Nguyệt Nha Nhi vô tâm tình nói, trong Từ Ân Tự này, toàn bộ hòa thượng lớn bé, cư sĩ để tóc tu hành, trừ bỏ phương trượng đại sư ra. Toàn bộ đều bị nàng lôi kéo đến xem bói, không thấy một ai có hồng loan tinh động a!
Haiz ! Hành trình tìm phu của nàng không biết đến ngày tháng năm nào mới ngừng đây a?
“ Có thật không?” Hòa thượng đại ngốc vui mừng không thôi.
“ Đúng vậy! Đúng vậy!” Thuận miệng đáp lại, còn chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa “ Trong chùa còn có sư phụ nào không?”
“ Có nha! Phương trượng đại sư”. Một chú tiểu ngơ ngác trả lời.
“ Có hay không càng trẻ tuổi một chút?” Nguyệt Nha Nhi trợn trắng mắt, nếu ở độ tuổi này của phương trượng đại sư mà bốc ra quẻ hồng loan tinh động, thì kẻ nhảy sông tự vẫn chính là nàng.
Các hòa thượng cùng nhau ôm đầu khổ nghĩ, thật lâu, thật lâu sau, đến lúc Nguyệt Nha Nhi đang định bỏ cuộc thì một chú tiểu vỗ tay vui vẻ kêu “ Có, Ngộ Tâm sư huynh còn không có đến bốc quẻ đâu?”
“ Đúng vậy, đúng vậy, sao lại đem Ngộ Tâm sư huynh quên mất…….”
“ Có muốn hay không kêu Ngộ Tâm sư huynh đến a…”
“ Chúng ta ở chỗ này lười biếng vui chơi, không biết sư huynh có thể hay không tức giận….”
Mọi người nghị luận rối rít, trong khoảng thời gian ngắn không biết có nên hay không tìm vị sư huynh được mọi người kính trọng tham gia chuyện thú vị như vậy.
Ngộ Tâm? Pháp danh này nghe thật quen tai……….. Haiz, không phải là vị cư sĩ trước kia đã thấy ở ngoài chùa sao? Nếu đối tượng là hắn, kia thật sự là có cũng không sao, ha….ha.
“ Đương nhiên muốn tìm người kêu Ngộ Tâm tới rồi!” Nguyệt Nha Nhi mừng thầm, cố gắng thuyết phục “ Các người nghĩ lại xem, khó có được cơ hội thú vị như thế, các ngươi không tìm hắn tham gia. Không chừng làm không tốt sau này hắn sẽ trách mọi người đấy….”
“ Chuyện gì muốn tìm ta?” Ngộ Tâm bước vào hậu viện, liền nghe âm thanh huyên náo của các sư huynh đệ, nhưng lại nhắc đến chính mình, không khỏi tò mò hỏi.
“ Sư huynh, huynh tới thật đúng lúc, Nguyệt thí chủ đang giúp chúng ta xem bói nè, huynh cũng đến xem sao…..” Vừa thấy hắn, toàn bộ mọi người đồng loạt tiến lên, kéo hắn đến trước mặt Nguyệt Nha Nhi.
“ A di đà phật, chúng ta lại gặp mặt” Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, cười khẽ, đối với hắn chắp tay chào.
“ A di đà phật, thì ra là nữ thí chủ” Ngộ Tâm cũng nhận ra nàng, vội vàng đáp lễ thăm hỏi.
“ Ai nha, đừng đa lễ, mau tới để ta bốc một quẻ đi!” Nhất thời hưng phấn, vươn tay bắt lấy tay hắn, không có nghĩ nhiều là người tu hành nghiêm cấm sắc giới, đâu có thể dễ dàng cho phép cô nương đυ.ng chạm.
Này ….. Cô nương này có chuyện gì? Sao có thể chạm vào hắn như thế? Ngộ Tâm xấu hổ không thôi, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ mẫu thân…. Nha! Hẳn là nên kêu Nam phu nhân ra, nàng là người nữ tử thứ nhất chạm vào hắn, mặc dù là ngăn cách bởi vật liệu may mặc. Hắn vẫn có thể cảm nhận được da thịt của đối phương tuổi trẻ da thịt non mềm ấm áp, còn mang theo chút cảm giác tê dại, hoàn toàn cùng Nam phu nhân bất đồng…….
“ Thí chủ, cô……” Quái dị nhìn chằm chằm tay phấn nộn nhỏ bé trên cánh tay, không biết phải nói như thế nào.
Di! Hắn mặt đỏ nha! Tốt…… thật đáng yêu nha! Đi theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân khiến hắn mặt đỏ, ngoan ngoãn buông tay, nàng mỉm cười nói “ Ngộ Tâm cư sĩ, tiểu nữ tử có hay không vinh hạnh bói toán cho ngươi ?”
“ Không, tại hạ……”
“ Sư huynh, không quan hệ thôi……”
Hắn từ trước đến giờ đối với kinh dịch thuật bói toán không có hứng thú, đang muốn cự tuyệt thì lập tức bị các sư huynh đệ đánh gãy, nói cái gì kêu hắn đừng quá nghiêm túc, coi như là một chút thú vị trong cuộc sống đầy quy luật thôi.
Thật sự không có cách nào, hắn đành miễn cưỡng đáp ứng “ Được rồi! Được rồi! mọi người đừng náo loạn nữa”.
Hắn mới một câu đáp ứng, mọi người liền hoan hô một trận, Nguyệt Nha Nhi đã sớm chuẩn bị tốt đồ nghề, mang tâm trạng vui vẻ hai tay dâng lên mai rùa.
Cầm lấy mai rùa, tùy tiện lắc vài cái, hắn chậm rãi đổ ra đồng tiền, nằm chằng chịt rải rác trên bàn đá..
“ Nguyệt thí chủ, cái này là có ý gì?”
“ Ngộ Tâm sư huynh sau này có thể hay không thực xuất gia làm hòa thượng?”
“ Nguyệt thí chủ, sao cô không nói lời nào….?”
Nhiều người lòng hiếu kỳ lớn, rối rít muốn nàng giải thích, Nguyệt Nha Nhi nhìn đến quẻ tượng vừa rồi thì liền hiện lên vẻ quỷ dị cổ quái đến cực điểm, ngắm tới ngắm lui hắn cùng với quẻ tượng, một câu cũng không nói.
Ngộ Tâm bị nàng nhìn đến sợ hãi, cảm thấy tựa hồ sắp có chuyện lớn xảy ra.
“ Nguyệt thí chủ, cô mau nói a!” Các hòa thượng trăm miệng một lời muốn nàng mở miệng giải thích.
“ Quẻ tượng này nói, Ngộ Tâm ngươi….” Mím môi cười duyên, gằn từng tiếng rõ ràng vô cùng “ Hồng, loan, tinh, động”
Oanh! Huyết sắc dâng lên, hắn cứng họng, chỉ cảm thấy chính mình… bị đùa bỡn!
Đêm khuya trăng sáng, văng vẳng tiếng ếch nhái cùng côn trùng kêu. Bên trong thiện phòng, dưới ánh sáng to bằng hạt đậu của ánh nến, tuổi trẻ cư sĩ có vẻ trang nghiêm, tịnh tâm mặc niệm kinh văn, bỗng dưng….
“ Ngộ Tâm sư huynh, sao huynh còn ở nơi này? Định Viễn vương phủ, vợ chồng Nam vương gia đã tìm huynh từ trưa đến giờ, huynh mau chút đi gặp bọn họ…..” Chú tiểu vọt vào trong thiện phòng, vội vàng nhắc đi nhắc lại việc này. Nam vương gia người ta nhưng là đại nhân vật không thể đắc tội nổi , trong chùa phần lớn tiền dầu vừng là do ông ấy quyên đâu! Sư huynh này là có chuyện gì xảy ra? Từ lúc trưa đã không thích hợp, còn trốn không gặp người, thật sự là khác thường a!
Chậm rãi mở ra thanh minh đôi mắt, Ngộ Tâm âm thầm cười khổ, nên đến sẽ đến, trốn cũng trốn không xong a!
Từ xưa đến nay lòng luôn luôn trầm tĩnh nhưng từ trưa đến giờ liền xôn xao dị thường, dù tụng trăm lần kinh cũng không cách nào lắng đọng lại, là do vị cô nương kia giải quẻ hoang đường buồn cười ảnh hưởng sao? Lúc ấy hắn rõ ràng nói không tin, thậm chí nói nàng nói bậy, nhưng trong lòng luôn luôn bất an, Nam vương gia vợ chồng đến chơi, chẳng phải là mơ hồ lộ ra huyền cơ.
Haiz, hắn thầm nghĩ làm một cư sĩ thanh tu vô ưu, thậm chí còn muốn xuất gia làm tăng a!
“ Ngộ Tâm sư huynh, huynh còn chần chờ cái gì? Mau đi a, Nam vương gia vợ chồng ở hậu viện chờ huynh đâu?” Chú tiểu nào biết hắn tâm tư phức tạp, gấp đến độ giơ thẳng chân thúc giục.
Quên đi! Nên đối mặt thì tránh như thế nào cũng không được, liền cùng bọn họ nói rõ đi! Cảm thấy đã có quyết định, hắn đứng dậy, ôn hòa nói “ Ta sẽ đi, đệ nên trở về Phật điện cùng mọi người niệm kinh tối đi”.
Oa! Sư huynh thật nghiêm khắc, còn nghĩ rằng có thể nhàn hạ một hồi chứ! Chú tiểu âm thầm thè lưỡi, trong tự này trừ bỏ trụ trì phương trượng ra, người mọi người tôn sùng nhất chính là tính tình tốt, tu dưỡng tuyệt hảo Ngộ Tâm sư huynh, đối với lời dạy của sư huynh, nào dám cãi lời, cho nên vẫn là trở về đọc kinh khuya đi.
Chú tiểu đi rồi, Ngộ Tâm cũng đi bộ qua thiền thất, xuyên qua hành lang gấp khúc, khi hắn đi vào hậu viện, gầy yếu thân hình liền chạy tới……..
“ Ngộ…. không, hẳn là nên gọi con là Thần Hạo mới đúng, hai mươi năm đã qua, mẹ đến đón con về phủ sống được không?” Gặp con, Cổ Vân Nương run rẩy hỏi, chỉ sợ hắn không chịu đáp ứng.
Hai mươi năm! Nguyện vọng của bà suốt hai mươi năm! rốt cuộc thể đón con về phủ cùng hưởng chung luân thiên nhạc(*)
Năm đó, khi biết được ái nhi còn trong tã lót đã bị đưa đến Từ Ân Tự ăn chay niệm phật, mới vừa từ Qủy môm quan trở về bà sém chút nữa lại quay về chỗ Diêm Vương báo danh, khóc đến ruột gan đứt từng khúc muốn trượng phu đem đứa nhỏ ôm về. Mà Nam Khiếu Thiên khi đó lại ngoan cố cự kỳ, nói cái gì ông đã hướng Phật tổ cầu nguyện, bệnh của bà mới chuyển tốt, sau lại hủy lời hứa, sợ rằng Phật tổ sẽ không phù hộ bà.
Nhớ lúc đó bà quở trách ông mê tín, không đoán được ông lại trả lời rằng “ Ta tình nguyện mê tín cũng không dám lấy tánh mạng của nàng ra đùa”.
Vừa tức vừa cảm động, bà thoáng chốc không đề cập đến chuyện trở về, nhìn thấy quyết tâm của trượng phu, bà cũng chỉ có thể âm thầm rơi lệ, rãnh rỗi liền kêu ông đưa mình lên Từ Ân Tự thăm con. Bởi vì ngại thân mình không chịu thúa kém, hỡ một chút liền bệnh hết mười ngày nửa tháng, thậm chí có khi cả năm không xuống giường được. Mỗi khi thân thể tốt hơn một chút mới ra ngoài, khoảng cách lần trước đi thăm con đã là một khoảng thời gian dài. Nói đến cùng bà có khi một năm còn thấy được mặt con một lần đâu, nhưng trượng phu có khi ức chế không được lòng nhớ thương con, sẽ vụиɠ ŧяộʍ đi thăm. Nhưng lại sợ bà biết sẽ khổ sở, trở về cũng không dám nói cái gì, kỳ thật nếp nhăn bên khóe miệng khi cười hiếm khi có được tâm tình tốt đã sớm bán đứng ông.
Hừ! Ông nghĩ đến bà không biết, kỳ thật đáy lòng bà biết thực rõ ràng, chẳng qua không nói ra mà thôi!
“ Ngồi xuống trước nói sau”. Sợ thân mình bà khó mới dưỡng khỏe mạnh vì cảm xúc dao động mà chịu ảnh hưởng, Nam Khiếu Thiên vội vàng nâng bà ngồi xuống.
Giúp dìu bà ngồi xuống ghế, Ngộ Tâm thanh minh đôi mắt dị thường thâm thúy,ngắm nhìn hai vị ban cho hắn một thân cốt nhục chi thân (thân xương thịt) trên mặt vẻ chờ mong, trầm ngâm một lúc lâu, ngôn ngữ bên miệng vẫn không sao nói nên lời.
“ Con, không muốn về vương phủ?” Nhân thấy hắn muốn nói lại thôi, trong lòng Nam Khiếu Thiên trầm xuống.
“ Chàng nói bậy!” Cổ Vân Nương dù nói ông nói bậy, lại không khỏi hoảng sợ “ Thần Hạo sẽ theo mẹ trở về, có phải hay không?”
Thầm than khẩu khí, biết chính mình không nói rõ không được “ A di đà phật, Ngộ Tâm không có lòng trở về hồng trần, cuộc đời này chỉ nguyện xuất gia làm tăng…”
“ Sẽ không, sẽ không!...” Nghe vậy, Cổ Vân Nương sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, rơi lệ đầy mặt cuồng loạn nói “ Cha mẹ chỉ đem con cho Phật tổ hai mươi năm, cha con lúc đó đã nói trước rồi, chỉ hai mươi năm a………”
“ Vân Nương, nàng đừng kích động, thân mình quan trọng hơn…” Nam Khiếu Thiên sợ bà không chịu nổi kí©h thí©ɧ, ôm bà vỗ về.
“ A di đà phật!” Ngộ Tâm rủ mắt xuống, che giấu lo lắng chợt lóe ra trong mắt, lại mở mắt ra, lại là một mảnh thanh minh “ Thí chủ, Ngộ Tâm chỉ mong hầu hạ Phật tổ, mong người tha thứ”
Sống cuộc sống Phật môn nhiều năm, hắn đã sớm yêu thích ý nghĩa sâu xa trong kinh phật, tu dưỡng tính tình, trải qua một cuộc sống thanh tĩnh. Nếu lần này trở về với hồng trần, chính mình sao có thể giống như thế nhân suốt đời theo đuổi tài phú. Mà những thứ này chẳng qua là vật ngoài thân, với hắn mà nói sẽ không trọng yếu. Hắn chỉ cần, một ống cơm, một bình nước là đã đủ thỏa mãn rồi!
“ Hạo nhi, Hạo nhi a!...” Khóc xông lên phía trước ôm lấy hắn, Cố Vân Nương khóc không thành tiếng “ Mẹ ….. cũng chỉ có ….. một mình con…….. con nhẫn tâm xuất gia…… bỏ xuống mẹ mặc kệ sao….. con có phải hay không………trách cha mẹ không có để con ở nhà…….. bên cạnh chăm sóc ….”
“ Không!” Chụp vỗ lưng mẫu thân, hắn mỉm cười ấm áp, cho tới bây giờ sẽ không từng trách bọn họ “ Ngộ Tâm rất cảm tạ hai vị thí chủ, năm đó nếu không có quyết định của hai vị thí chủ, Ngộ Tâm sợ rằng rất khó tìm ra điểm xuất phát và nơi quy tụ cho nhân sinh của mình”. Nếu hắn không bị đưa đến Từ Ân Tự, giờ phút này chính là chịu mọi người ca ngợi, đưa lên tới tận trời tiểu vương gia. Như vậy, sẽ khiến hắn vĩnh viễn không thể lĩnh bác ái tinh thần của Phật tổ khiến cho hắn tâm linh bình thản như bây giờ.
“ Không! Ta không cho phép!” Ngang nhiên kêu khóc, nói cái gì bà cũng không đáp ứng “ Mẹ muốn con ở bên cạnh mẹ, mẹ đã mất con hai mươi năm rồi, thật vất vả mới đợi đến hôm nay, con làm sao có thể khiến cho mẹ thất vọng?”
“ Thí chủ…….” Ngộ Tâm khó xử đến cực điểm, hắn không muốn có người thương tâm khổ sở, nhưng đã ra quyết định sẽ làm bị thương đến quan hệ quyết thống, cái này thật sự không phải là hắn mong muốn.
“ Hạo nhi, con thật sự không nghĩ lại sao?” Nam Khiếu Thiên tối nghĩa (tuyệt vọng) hỏi, chẳng lẽ một ý niệm năm đó của ông, lại từ nay về sau khiến cho ông mất đi đứa con duy nhất xuất gia?
“ Ngộ Tâm đã quyết ý”.
Nam Khiếu Thiên ánh mắt từ ái sau khi nhìn con thật lâu, cuối cùng, ông thở dài. Năm đó chưa từng cho hắn quyền lợi lựa chọn, mà nay nên trả lại quyền lowijj lựa chọn cho hắn, tôn trọng tâm ý của hắn, đây là phận làm cha đưa ra tốt nhất bồi thường thua thiệt cho hắn.
“ Không được!” Vợ chồng nhiều năm, một cái nhăn mày liền, biết tâm tâm tư của đối phương, giờ phút này sao lại không biết ông nghĩ gì, Cổ Vân Nương nước mắt loang lổ, giọng nói dứt khoác kiên quyết “ Ta không cho phép chàng lại đem con trai đưa cho Phật tổ, con cũng là của ta, ta không đáp ứng!”
“ Vân Nương, Vân Nương!” Ôm ái thê, ông dịu dàng khuyên nhủ “ Con có nhân sinh của con, làm cha mẹ không thể vây khốn hắn cả đời, nàng hãy khiến cho hắn an tâm, vui vẻ đi trên con đường của mình đi!” Duy nhất con lại không thể nói dõi, kế thừa hương khói, ông cũng rất khó qua, nhưng con cũng không phải là phụ thuộc phẩm của cha mẹ, làm cha mẹ cũng chỉ có thể học cách buông tay.
“ Oa……” Hiểu được trượng phu nói không sai, bà không khỏi vùi vào lòng ông khóc rống “ Đều là chàng, đều là chàng làm hại, lúc đầu ta rõ ràng liền từ chối………” Ngụ ý rõ ràng đã tuyệt vọng nhận sự thật tàn khốc.
“ Thật xin lỗi, thật xin lỗi a!” Ôm chặt ái thê, Nam Khiếu Thiên lẩm bẩm nói nhỏ, thật ra thì trong nội tâm ông cũng thống khổ không thôi.
Nhìn thấy hai vị có cùng huyết thống với mình bộ dáng khổ sở, đáy long của Ngộ Tâm ngũ vị tạp trần, muốn thốt lời an ủi lại cố nén xuống dưới, nếu quyết tâm vòa chốn Phật môn, hết thảy tình thân trần duyên nên một đao chặt đứt.
“ Ta…” Mới muốn mở miệng, Cổ Vân Nương bởi vì bi thương quá mức, thở không được mà ngất đi.
“ Vân Nương!”
“ Thí chủ!”
Hai cái đại nam nhân đều bị sợ hãi, hơn nữa Nam Khiếu Thiên thấy bà không có huyết sắc, sắc môi tím ngắt, cảm thấy kinh hoàng vô cùng.
“ Mẹ con bệnh cũ tái phát, mau đi tìm đại phu…….” Mới vừa rống to, Nam Khiếu Thiên bỗng nhiên im miệng. Ông thật sự sắp điên, Từ Ân Tự ở ngoài thành Nam làm gì có đại phu? “ Quên đi! Để ta dùng khoái mã ngày đêm đưa mẹ con trở về tìm ngự y……”
Ngộ Tâm cũng nóng nảy, hắn biết mẫu thân thân thể suy yếu, thế nhưng mỗi lần hẹn gặp ở Từ Ân Tự bà vẫn như cũ rất có tinh thần, chưa từng thấy bà phát bệnh.
Nam Khiếu Thiên ôm lấy người, vội vàng muốn vào thành tìm đại phu, vừa mới bước một bước, nông đậm chuông bạc tiếng cười từ trong bụi rậm toát ra.
Theo thanh âm, một vị kiều nhỏ xinh đẹp tiểu cô nương ẩn thân trên đại thụ nhảy xuống, bướng bỉnh nói “ Vị lão gia này, ta sợ vị phu nhân này chống đỡ không nổi tới kinh thành đâu!” Vị phu nhân này bệnh rất nặng, nếu ép buộc về tới Kinh thành chắc là sớm đi đời nhà ma.
“ Là ngươi?” Nhớ được nàng tựa hồ biết chút y thuật, khi tuyệt vọng Nam Khiếu Thiên cái gì cũng phải thử, bất kể nàng có phải thật giỏi hay không, liền vội hỏi “ Ngươi có thể cứu nàng sao? Mặc kệ, ngươi muốn trả thù lao gì, ta đều có thể cho!”
“ Thật? cũng đừng quên lời hứa của ông!” Nguyệt Nha Nhi mắt sáng lên, cười khanh khách lấy từ trong ngực ra một bình ngọc màu tím, đổ ra một viên đan dược xanh biếc đút vào trong miệng của Vân Nương.
“ Ngươi cho nàng ăn cái gì?” Không yên lòng truy vấn.
“ Tiên đan gia truyền”. Lười giải thích nhiều lắm, tùy tiện nói cho có lệ, Nguyệt Nha Nhi tầm mắt chuyền về phía người từ lúc nàng xuất hiện, liền vẻ mặt quái dị Ngộ Tâm.
Kể từ sau lúc giữa trưa bị nàng nói một câu hồng loan tinh động đã bị sợ tới mức hoảng hốt bỏ chạy, nam tử ngây thơ này liền trốn không thấy bóng người, hại nàng đành phải ăn ngủ ở trên cây còn bị muỗi hút máu nữa. Vốn đinh sáng sớm mai sẽ bắt được hắn tới tay. Không nghĩ tới tránh ở trên cây cũng có thể nghe được một bí mật thú vị như vậy, quả nhiên là trời cũng giúp nàng mà.
Ngộ Tâm một bên lo lắng cho mẫu thân, một bên đề phòng vị cô nương kia, rất sợ nàng lại tuôn ra cái gì khiến cho người ta kinh hách trong lời nói.
Thời gian ngay tại không khí biến đổi ngưng trọng chậm rãi trôi qua không bao lâu, Cổ Vân Nương cuối cùng cũng tỉnh lại….
“ Vân Nương, nàng đã tỉnh?” Nam Khiếu Thiên kinh hỉ, nặng nề ôm bà vào trong ngực, thật lâu vẫn không chịu buông ra.
“ Tỉnh lại là bình thường”. Nguyệt Nha Nhi xem cũng không xem, nhàn nhạt nói xen vào.
“ Ta lại bất tỉnh sao?” Cổ Vân Nương cảm thấy có chút kỳ quái, dĩ vãng phát bệnh đều phải mất vài ngày mới có thể tỉnh lại, làm sao lúc này nhanh như vậy liền có thể tỉnh lại, hơn nữa cảm giác so với lúc trước càng có tinh thần hơn.
“ Nàng dọa hỏng ta và Hạo nhi mất!” An tâm mỉm cười, Nam Khiếu Thiên lúc này mới có sức lực hảo hảo đánh giá Nguyệt Nha Nhi, không nghĩ tới y thuật nàng cao minh như vậy, chỉ một viên đan dược đã có thể khiến cho Vân Nương chuyển nguy thành an. “ Tiểu cô nương, thuốc kia của ngươi có bán hay không?” Trong giọng nói mặc dù khách khí hỏi, kỳ thật trong lòng đã sớm hạ quyết tâm, cho dù dùng đoạt cũng phải đoạt đến.
“ Cho dù đưa cho ông cũng được, bất quá thuốc dùng hết, phu nhân cũng vẫn bệnh như trước, cái này là trị được phần ngọn mà không trị được phần gốc”.
“ Kia….”
“ Ông muốn hỏi ta có thể trị hết bệnh cho phu nhân không, đúng không?” Vẫn như cũ không quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm Ngộ Tâm.
Ngộ Tâm dù định lực tốt như thế nào đi nữa, bị nhìn thế này cũng không được tự nhiên rồi!
Cô nương này thật là thông minh cơ trí, Nam Khiếu Thiên gật đầu thầm khen.
“ Sáng nay ta đã theo ông nói thôi, tại ông không chịu nghe!” Nguyệt Nha Nhi trong suốt cười nói “ Bệnh của phu nhân đối với ta mà nói, chỉ là khó giải quyết chút, nhưng không phải là cái gì thiên đại việc khó!”
Nghe vậy, Nam Khiếu Thiên mừng rỡ. “ Như vậy….”
“ Muốn ta chữa bệnh cũng được, bất quá có một điều kiện.”
“ Ta muốn….” Tà khí cười, tay ngọc chỉ thẳng vào Ngộ Tâm “ Ta muốn con ông làm tướng công của ta”.