Chương 1: Giương cung bạt kiếm giằng co ở đầu đường
Không khí chỉ có thể sử dụng giương cung bạt kiếm để hình dung.
Ở giữa một đống nhà ở thấp bé cũ kĩ, có một con đường lớn thông hướng đông tây, giữa đường, có hai nhóm người đang đối chọi nhau.
Phía tây, một nhóm người cầm đao lớn, gậy, từng người đều hung thần ác sát kêu gào.
Thủ lĩnh của bọn họ là một nam nhân có hình thể cao lớn, đầu trọc không có một sợi tóc, ánh sáng phản chiếu làm cho người ta không mở mắt ra được ra, thân trên ở trần bày ra từng bắp thịt khoa trương, vóc người hơn hai thước giống như tòa núi nhỏ đứng bất động ở nơi đó làm cho người ta có mười phần cảm giác bị áp bức.
Bên người hắn là một nam nhân nhỏ gầy, ôm ngực, một tay đưa lên vuốt hai râu cá trê ở khóe miệng, vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn người đối diện phía trước.
Mà phía đông, đã có chỗ kém cỏi hơn, mặc dù không ít người, nhưng hơn nửa là người già và tiểu tử choai choai, cũng cầm cái cuốc, xẻng là công cụ làm việc của nhà nông, người cầm đầu lại càng làm cho người ta không thể tưởng tượng, là tiểu cô nương ăn mặc gọn gang.
Tiểu cô nương này có mắt hạnh, môi hồng da trắng, vóc người nhỏ nhắn, cũng không có đầu trọc bả vai cao, một thân xiêm áo màu xanh dương đậm, tay áo xắn lên cao, chống nạnh, tức giận trợn trừng mắt nhìn gã đại hán đầu trọc trước mặt, gương mặt cực kì giận dữ, không có một chút vẻ mặt sợ và thối nhượng nào cả.diễn đàn lê quý đôn~chan chan.
Ngược lại, ở bên cạnh nàng, nam nhân duy nhất có thể được xưng tụng là trai tráng, nhưng lại giống như bị cảm, sắc mặt tái nhợt, còn đổ mồ hôi lạnh, chắp đôi tay vào giống như đang cầu nguyện cái gì đó.
"Ta nói này, rốt cuộc các ngươi muốn đứng ở chỗ này tới khi nào" Vương Ngũ buông tay đang vuốt râu xuống, đổi sang cầm tay áo dài dùng làm cây quạt , vừa quạt gió vừa nói: "Thật không biết các ngươi nghĩ như thế nào, cái chỗ vừa dơ vừa thúi này có cái gì tốt, Vương lão bản xây phòng ốc để các ngươi có chỗ ở, các ngươi sống chết không đi thì thôi, mà còn ở đây sinh sự, có phải không muốn sống hay không?" Một đám người muốn quyền không có quyền muốn thế không có thế ở chỗ này đánh nhau thì có ích sao? Làm quan, có tiền chỉ một câu nói, mạng sống của bọn họ còn có sao, thật không biết sống chết
"Nơi này có bẩn nữa thối nữa cũng là nhà của chúng ta, chúng ta tình nguyện coi chừng cuộc sống của nó, các ngươi có chuyện gì mà đến làm phiền!" Mặt Tô Tĩnh Nhã tức giận nói: "Những thương nhân lòng dạ hiểm ác giống như các ngươi, nhìn trúng đất của chúng ta lại không bỏ tiền ra mua, chứ tại sao các ngươi dựng mấy căn phòng mà muốn chúng ta giao đất ra, đừng hòng mơ tưởng" Trong miệng cứng rắn như vậy, trong lòng lại không chắc chắn: Phụ thân à, người ở đâu vậy, sao còn chưa đến chứ, nếu người không tới thì con gái không thể chống nổi nữa đâu, còn cái tên Đại Đầu đáng chết kia nữa, bảo ngươi gọi người tới, thì người lại không đến, ngươi nhìn đi tất cả người ngươi gọi đều không có.
Vương Ngũ quăng tay áo: "Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi không nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đất này là của quan trên, Triệu huyện lệnh nhưng đã sớm đưa cho Vương lão bản của chúng ta, biết chúng ta và Vương lão bản vội vàng đi đến, các ngươi mau chuẩn bị phòng đi, nếu vẫn còn ở nơi này càn quấy, chọc giận Vương lão bản của chúng ta, thì sẽ thu lại lời nói, các ngươi cái gì cũng không có."
"Nói nhảm, chúng ta đều ở đây mấy đời người rồi, trong tay cũng có khế ước mua bán nhà, tại sao Triệu huyện lệnh hắn có thể cho đất của chúng ta cho các ngươi, chúng ta không phục, chết cũng không đi, có bản lãnh các ngươi gϊếŧ hết toàn bộ chúng ta đi!" Tiểu cô nương thô lỗ mắng lên, những người không có lương tâm này, ngày ngày ăn tổ yến vây cá, vậy mà còn dám nói còn nhớ đến người nghèo bảo vệ lương thực, thật không biết xấu hổ.
Mặc dù trong lòng rất sợ hãi, nhưng nàng vẫn còn dũng cảm đối diện với bọn họ, không dũng cảm cũng không được, bà con phía sau nàng đều nhìn, nếu nàng cũng nhụt chí, thì bà con thật sự không có chỗ để trông cậy vào.
Trụ Tử ở bên cạnh nghe xong lời này, vội vàng lôi kéo quần áo của Tô Tĩnh Nhã: tiểu thư, ngươi kiên nhẫn một chút, đừng có nói hơn thua nữa có được hay không, phụ thân còn chưa tới, lúc này mà chọc giận bọn họ, chỉ có mình thua thiệt thôi.
Nhận được ám hiệu của Trụ Tử, Tô Tĩnh Nhã không có nói cái gì nữa, cũng không nhượng bộ, chỉ không chịu thua trừng mắt với tên đầu trọc, biết lực lượng của mình chưa đủ, nhưng không thể trả lại, vừa lui, thì nhà sẽ mất.
"Ta biết các ngươi đang đợi Tô lão đầu, chỉ là tiếc nuối nói cho các ngươi biết, sáng sớm hôm nay Tô lão đầu đã ra khỏi cửa thành, sẽ không thể nào lập tức trở lại cứu các ngươi, ha ha, đầu trọc, lên cho ta" Vương Ngũ hả hê nói, hôm nay hắn hỏi thăm rõ ràng mới tới, võ công của Tô lão đầu hắn không chọc nổi, nhưng hắn lợi hại hơn nữa, cũng chỉ có một người, chẳng lẽ có thể ngày ngày sống ở trong thôn hả, chỉ cần thừa dịp lúc hắn không có ở đây thì đuổi người đi, đạp đổ nhà cửa, chuyện đã làm xong, hắn có thể báo cáo kết quả, đến lúc đó Tô lão đầu trở lại cũng không có biện pháp gì nữa.
Đầu trọc gật đầu một cái, vung tay lên, người phía sau vọt tới đám người, trong lúc nhất thời, mọi người vật lộn thành một đống, ngay cả Trụ Tử cũng bị hai người cầm gậy cuốn lấy, chỉ có Tô Tĩnh Nhã là không có ai rat ay với nàng, vì tất cả mọi người đều có lòng giữ nàng cho đầu trọc.
Đầu trọc bẻ bẻ cổ, d.d.l0q.0d đan tay vào nhau, hoạt động gân cốt một chút, tiếng xương kêu rắc rắc nghe như tiếng sấm, giơ chân lên, từ từ đến gần Tô Tĩnh Nhã.
Tô Tĩnh Nhã nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng liên tục oán giận mình, tại sao ban đầu lại không học một chút công phu, rồi lại tự nói với mình không thể đáp trả lại, phụ thân đã dạy , người của Tô gia, có thể chết, nhưng không thể để Tô gia mất thể diện
Nhặt lên một cây côn không biết người nào vứt từ trên đất lên, nàng kêu to vọt tới đầu trọc, không có biện pháp khác, vậy cũng chỉ có liều mạng.
Nhưng đáng tiếc chính là, cây côn bị đầu trọc nắm ở trong tay, dùng sức như thế nào cũng không kéo trở lại được, vứt côn, một cước đá vào bụng đầu trọc.
Đá vào trên bụng tên đầu trọc mới phát hiện, hơi sức toàn thân mình, đến trên người tên đầu trọc lại như đá chìm xuống biển, một chút tác dụng cũng không có, ngược lại bị đầu trọc dùng sức đẩy, nàng giống như diều đứt dây, phịch một tiếng quăng xuống đất.
Đầu trọc toét miệng, giống như đang thưởng thức con mồi, từng bước từng bước tớ gần Tô Tĩnh Nhã.
Tô Tĩnh Nhã xoay người một cái, không thể, lần vừa ngã đúng là không nhẹ, bây giờ toàn thân nàng như bất chợt đau nhức, nhìn đầu trọc từng bước một từ từ đến gần, tâm nhảy lên đến cổ họng, tên đầu trọc này có phải thật sự muốn một cái tát đập chết nàng hay không vậy?
Sau đó nàng chợt nghĩ đến phụ thân của mình: "Ngươi đánh chết ta cũng được, cha ta sẽ báo thù cho ta, hắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi" Tô Tĩnh Nhã kêu to, cằm hất lên thật sao, một bộ thấy chết không sờn.
Nhìn người còn lùn hơn mình vài cái đầu có vẻ mặt thấy chết không sờn, đầu trọc cũng lộ vẻ do dự, vốn là muốn làm dọa cho nàng sợ chạy, người của mình thuận nước đẩy thuyền vào thôn, chuyện lập tức thành công, nhưng nữ nhân chết tiệt này thì phải làm thế nào? Thật phải đánh chết nàng sao?
Nhìn Vương Ngũ ở bên cạnh, Vương Ngũ cũng đang nhìn hắn, đầu trọc tinh tường thấy tay Vương Ngũ đang hung hăng ra dấu ở phía dưới.
Xem hiểu cái dấu tay này, đầu trọc sáng tỏ gật gật đầu, giơ tay lên ra chưởng, đã có người ra lệnh, hắn chỉ để ý thi hành là được rồi, xảy ra chuyện gì cũng sẽ có người ra ngoài chịu trách nhiệm.
Nhìn bàn tay đang từ từ bổ về phía mình, Tô Tĩnh Nhã luống cuống, muốn chạy trốn, nhưng chân lại như mọc rễ, động cũng không nhúc nhích được, chẳng lẽ nàng thật sự bỏ mạng ở chỗ này rồi sao?
Đang lúc này, đầu đường truyền đến một tiếng kêu : "Cô nương, ta đã về rồi!"
Là Đại Đầu!
Đại Đầu trở lại, đồng nghĩa với cha cũng trở về tới rồi, Tô Tĩnh Nhã vui mừng: "Cha, có người muốn gϊếŧ con gái ngươi, mau tới cứu mạng ta."
Một tiếng gào thét này của nàng, khiến trong lòng đầu trọc và Vương Ngũ đồng thời căng thẳng, công phu của Tô lão đầu bọn họ đã lãnh giáo nhiều lần, tư vị kia thật sự không dễ chịu.
"Tiểu thư, ta không có tìm được cha." Đại Đầu thở hổn hển nhìn mọi người đang nhìn mình chằm chằm, nuốt nước miếng một cái, đáng thương nói.
"A. . . . . ." Xong rồi, Tô Tĩnh Nhã thét chói tai.
"Ha ha. . . . . ." Đầu trọc và Vương Ngũ cười to một hồi "Tô Tĩnh Nhã, xem ra ông trời không giúp ngươi, đi chết đi!"
"Không cần mà. . . . . ." Tô Tĩnh Nhã ôm lấy đầu, Trụ Tử sợ kêu to, Đại Đầu nói với người phía sau mình một tiếng: "Ngươi còn lo lắng làm gì? Mau đi cứu người đi!"
Lúc này, mọi người mới chú ý tới, sau lưng Đại Đầu, còn có một nam nhân, một nam nhân toàn thân bẩn thỉu sau khi nghe được lời Đại Đầu nói, từng bước tiến về phía chiến trường.
Vóc người nam nhân này rất khôi ngộ, nhưng dáng vẻ cũng không xuất chúng, khuôn mặt bình thường, mắt không lớn, lông mày cũng rậm, bên dưới cằm là một vòng râu còn dính bụi, y phục trên người cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, d0d0l.q.đôn bẩn thỉu đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu rồi, buồn cười nhất chính là, trên cánh tay phải còn thiếu một ống tay áo, một cánh tay rung động bên ngoài, tóm lại, dáng vẻ rất là chật vật.
Nhưng trên người hắn lại tản ra một loại khí thế cường đại, cường đại đến mức làm cho người ta không thở được.
Nam nhân nhìn chằm chằm đầu trọc, từng bước từng bước chạy tới chiến trường rối tung, áp bức mười phần, mỗi bước đi, tất cả mọi người đều có thể cảm thụ được rõ ràng, cả vùng đất đều run rẩy.
Tay chân của nhóm người kia vừa thấy đã sợ, không để ý đến trận đấu nữa, không kìm lòng được bỏ lại đại đao, gậy trong tay, từ từ lui về phía sau.
Đầu trọc cũng ngưng lại, không nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào cái nam nhân đang đi về phía mình, nhấc lên đề phòng.
Vương Ngũ nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ lui về phía sau một bước, chuẩn bị có cái gì không đúng tùy lúc mà chạy.
Một bước, hai bước, ba bước. . . . . .
Mỗi một bước cũng đạp trong lòng của mọi người.
Đầu trọc chảy mồ hôi, Vương Ngũ đang run rẩy, tay chân sau lưng đang từng bước lui về phía sau.
Mà Tô Tĩnh Nhã cũng đang hưng phấn: "Này, Đại Ca, đánh chết bọn người Vương Bát Đản này đi" Lần này thì tốt rồi, rốt cuộc hòa nhau một ván, không dạy dỗ đám người kia kêu cha gọi mẹ, thì thật xin lỗi cái ngã kia của nàng.
"Đánh, . . . . ." Những người bị đánh từ dưới đất đứng dậy, lớn tiếng kêu, mong đợi người đột nhiên xuất hiện này có thể cho bọn họ thở ra một hơi.
Rốt cuộc, đi tới trước mặt của đầu trọc, sau đó, nam nhân giơ tay lên. . . . . .
Muốn động thủ, mọi người gắt gao nhìn chằm chằm cái tay đang giơ lên kia, bàn tay này muốn dùng phương thức gì để báo thù? Là cho đầu trọc một quyền, hay là đánh hắn một chưởng?
Đầu trọc cũng âm thầm dồn toàn bộ công lực về phía hai tay, chuẩn bị lưới rách cá chết (1) lập tức phản kích.
(1) lưới rách cá chết: đến bước đường cùng thì thà chết cả hai. = mất cả chì lẫn chài.
Bàn tay giơ lên cao, sau đó đột nhiên rơi xuống, cầm lên vạt áo không nhìn ra mày sắc, nam nhân đặt mông ngồi trên mặt đất: "Ai da, đừng nóng vội mà, trước hết để cho ta lấy hơi, chạy đường dài như vậy, ta mệt chết mất. . . . . ."
Két ——
"Ầm" Cái cuốc rơi trên mặt đất.
"Bộp" Cây gậy rơi trên mặt đất.
"Rầm" Hai chân Vương Ngũ run lên không đỡ nổi sức nặng của cơ thể, đầu tựa vào đất.
Đại Đầu ngây người
Đầu trọc sửng sốt
Tô Tĩnh Nhã mở lớn miệng: "Tại sao có thể như vậy?"
Vương Ngũ cố hết sức bò dậy từ dưới đất tức giận ở kêu to: "Đầu trọc, đánh cho ta"
Làm sao lại như vậy?
Đầu trọc cũng nổi giận, đây không phải là cố ý đùa người đấy chứ? Toàn bộ công lực ngưng tụ ở quả đấm kia cũng không nhịn được nữa, tức giận đến trước mặt người kia.
Vừa lúc đó, kỳ tích xảy ra, quả đấm của đầu trọc còn chưa đánh tới trên người nam nhân kia, lại bị nam nhân đamg ngồi trên đất nghiêng chân phải vừa vặn đá qua, phịch một tiếng, ngã trở về chỗ cũ.
Két. . . . . . Lần này mọi người ngây ngẩn cả người lần nữa: thằng ngốc này thật đúng là có chút tài mọn. d.d0 lê quý đôn ~.
Đầu trọc tức giận bò dậy từ dưới đất, không thể tin nhìn chằm chằm nam nhân đang ngồi dưới đất dùng tay áo quạt, rồi sau đó nhấc chân lên, hung hăng đá tới.
Thân thể nam nhân kia nghiêng một cái, tránh thoát một cước âm độc kia, khoát tay, đưa đến hông của đầu trọc, mạnh mẽ cho hắn một quyền, phịch một tiếng, đầu trọc ngã xuống đất lần nữa, phụt một ngụm máu, mắt trợn lên, hôn mê bất tỉnh. . . . . .
"Oh. . . . . ." Trong đám người truyền đến một hồi tiếng hoan hô, thắng rồi. . . . . .
Vương Ngũ vừa thấy vậy, quay người bỏ chạy, chạy hai bước, lại giống như nhớ tới cái gì, đá một cước đến chân tay gần hắn nhất: "Đi thì cho người khiêng hắn đi. . . . . ."
Không bao lâu, người trên đường phía tây đã đi hết sạch.
Tô Tĩnh Nhã cũng được người đỡ lên, Đại Đầu chạy tới: "Cô nương, công phu người này không tệ chứ?"
"Ngươi tìm được người này ở đâu." Công phu thật không phải vừa.
Đại Đầu còn chưa lên tiếng, nam nhân bẩn thỉu đi tới, đưa tay ra với Đại Đầu: "Đưa tiền đi. . . . . ."