Chương 3: Rồng ở chỗ nước cạn
Tô Tĩnh Nhã an bài cho hắn một phòng ở hậu viện, gian phòng cũng không lớn, chỉ có một cái giường, một cái bàn và hai cái ghế, nếu là trước kia, Lý Dục hắn có đánh chết cũng không vào loại phòng này, còn không thèm đi vào, chớ đừng nói là ở, nhưng bây giờ hắn không để ý tới những thứ này, ngã xuống giường lập tức đi vào giấc ngủ, gần nửa tháng này đây là lần duy nhất hắn ngủ ở trên giường, thật là thoải mái.
Ngày thứ hai, Lý Dục rời giường phát hiện mặt trời phía ngoài đã lên rất cao rồi, cái rãnh rồi*, không quên thân phận tiểu nhị bây giờ, lần này nhất định hắn bị mắng rồi.
(*) Câu nói tục ( đầy đủ: nằm cái rãnh).
Hốt ha hốt hoảng rời khỏi giường, thì mới phát hiện, bên ngoài một mảnh an tĩnh, cửa chính của quán rượu đóng chặt, người ở đâu rồi? Không mở cửa làm ăn hả? Hay là xảy ra điều gì ngoài ý muốn?
Hai cha con kia ở lầu hai, phòng của hắn ở phía trên, tối hôm qua hắn mới biết cái này, chạy thẳng lên lầu, đá văng cửa phòng một cái. . . . . .
Tô Tĩnh Nhã đang ngủ mơ màng nghe thấy một tiếng vang thật lớn, vô thức ngồi dậy.
Vì vậy, khi Lý Dục đạp cửa ra phía sau lập tức thấy Tô Tĩnh Nhã chỉ mặc một cái yếm màu xanh nhạt, mắt không có tiêu cự nhìn hắn: "Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì?"
"Ta là. . . . . ." Lý Dục nhìn chằm chằm vào bộ ngực trắng như sữa nhất thời không thể dời mắt đi: "Ta là nhị khờ." Ngày hôm qua còn cười gọi đại ca, sao hôm nay đã quên mất rồi?
"Ta không quản ngươi là nhị khờ hay nhị ngu, đi ra ngoài cho ta, ta muốn đi ngủ" Tô Tĩnh Nhã nói xong, thân thể nghiêng một cái, nằm xuống trước mặt hắn.
"Này. . . . . . cô nương, không cần mở cửa làm ăn sao?" Một đại nam nhân ở trong phòng của ngươi, ngươi còn ngủ được hả?
"Không cần" Sau lưng chợt truyền tới một giọng nói, Lý Dục giật mình, quay đầu nhìn lại, Tô lão cha đang ở phía sau hắn, chỉ mặc áo đơn, chắc là vừa rồi tiếng mình đạp cửa làm cho hắn thức dậy, chưa kịp mặc quần áo đã ra xem rốt cuộc có chuyện gì.
Khoảng cách gần như vậy, mà hắn lại không phát hiện ra, trong lòng Lý Dục căng thẳng, vì mỹ sắc trước mắt hay là vì công phu của hắn đã suy giảm rồi hả?
Tô lão cha một phát bắt được cổ áo Lý Dục, đưa hắn tới một gian phòng, sau đó xoay người đóng cửa lại.d0d0l.q.d
"Tại sao vậy, quán rượu này không mở cửa thì kiếm tiềm kiểu gì?" Nhìn thấy cơ thể không nên nhìn của nữ nhi người ta, Lý Dục cũng hơi ngượng ngùng, gãi gãi đầu, nói sang chuyện khác.
"Mở cửa cũng vô ích thôi, không có ai vào cửa, thì kiếm tiền kiểu gì.” Tô lão cha nói.
"Tại sao?" Lý Dục vẫn không hiểu.
"Ngươi đi mở của chính ra, đứng ở giữa đường cái, nhìn tửu lâu Phú Hào đối diện, rồi nhìn lại tửu lâu Như Ý của chúng ta một chút thì sẽ biết tại sao." Tô lão cha ngáp, xoay người trở về gian phòng của mình." Chuyện hôm nay ta sẽ làm như không nhìn thấy, nếu để ta thấy ngươi vào phòng của con gái ta lần nữa, ta sẽ đào hai tròng mắt nho nhỏ của ngươi" Hừ một tiếng, đóng của lại, xem ra là đi bù giấc đi.
Cảnh cáo với tiếng đóng cửa vang dội khiến Lý Dục sợ đến da đầu tê rần.
"Xem một chút? Nhìn cái gì chứ?" Nghi ngờ mở cửa tiệm ra, Lý Dục thật sự đi đến chính giữa đường cái, nhìn tửu lâu Phú Hào đối diện một chút rồi lại nhìn tửu lâu Như Ý, nhất thời hiểu ra.
Tửu lâu Phú Hào, có tận năm tầng lầu, tấm biển khắc chữ vàng, mái hiên cao vυ"t, nhìn tráng lệ như vậy, lại nhìn sang tửu lâu Như Ý, hai tầng lầu nho nhỏ, nhìn qua còn cũ rách không chịu nổi, ngay cả biển hiệu, cũng chỉ là dùng sơn hồng viết tên lên ván gỗ, rõ rệt mộc mạc đáng thương như thế, tất cả ánh mắt đều lựa chọn đi phía đối diện, không trách được nơi này không có buôn bán.
Thở dài, trở về trong tiệm, mình chỉ là tiểu nhị, lão bản không quan tâm, hắn lo vớ vẩn làm gì? Đóng cửa lại, không biết làm cái gì tìm chiếc ghế ngồi xuống, nhàm chán nghĩ tới chuyện đã xảy ra gần nửa tháng qua.
Từ kinh thành đến Thương Châu nho nhỏ này, tất cả gần ba nghìn dặm đường, mấy lần giao chiến, mười thủ hạ của hắn đều chết trận, mà tất cả hộ vệ của tên họ Lâm đó cũng bị gϊếŧ chết toàn bộ, ngày hôm qua, đang ở thành bên của Thương Châu, thấy có thể bắt sống người, nhưng lại xuất hiện một người trung niên mặc quần áo tơ lụa, còn mang theo gần ba mươi thủ hạ, công phu có khá hơn nữa cũng không thể dưới tình huống nhếch nhác này mà tiêu diệt toàn bộ ba mươi người, hắn phải bất đắc dĩ tạm thời núp đi.
Bám theo bọn họ đi vào thành, móc ra cả người cũng chỉ có ít bạc, muốn mua ít đồ để lấp bao tử, lại bị tên ăn xin gần đó để mắt tới, cũng khó trách, dáng vẻ chật vật của hắn cũng không khác tên ăn xin là bao, tên ăn xin kia tưởng hắn là ăn xin vùng khác đoạt địa bàn, sau khi nhìn thấy hắn hắn cầm đồ ăn, lại đói bụng, liền không vừa ý, liên hợp lại khi dễ hắn.
Mua đồ còn chưa đưa vào trong miệng, đã bị những tên ăn xin cướp đi, vì thương cảm bao tử của chính mình, hắn tức giận đánh ngã mười tên ăn xin này trên mặt đất, rồi lại bị tên Đại Đầu đang nóng lòng tìm người để ý đến, khi Đại Đầu mở miệng cấp cho hắn mười lượng bạc, hắn động lòng, thủ hạ của hắn còn chưa tìm đến, ở Thương Châu này cũng không có người quen biết, đầy bụng đã là vấn đề, mười lượng bạc trong tay người bình thường coi tiền như rác như hắn, ở lúc mà bụng đã gọi như vậy, cũng là cứu mạng , cho nên, hắn đi, đánh chạy những tay chân kia, vốn định cầm bạc sẽ chạy lấy người, lại vô ý phát hiện, người trung niên một thân tơ lụa lại xuất hiện tại quán rượu đối diện, sau khi nghe ngóng, mới biết hắn là chủ của tửu lâu đối diện.
Tửu lâu Phú Hào, tận mắt nhìn thấy người của Lâm Khải Thái mang người kia đi, còn nghe được trong miệng người kia nói gì: rốt cuộc tìm được ngươi, xem ra, người kia tới tìm Lâm Khải Thái để làm nơi nương tựa, chỉ cần nhìn chằm chằm Lâm Khải Thái này, cũng không buồn khi không tìm được người kia và tấm bản đồ, nghĩ tới đây, Lý Dục mới mở miệng, trở lại tửu lâu Như Ý.
Cứ như vậy, hắn đáng thương trở thành tiểu nhị của tửu lâu Như Ý, vì nhiệm vụ và vì âm thầm bảo vệ, hắn uất ức thành người hầu hạ, nếu để cho những người khác ở kinh thành biết, chắc hắn bị chế nhạo rơi răng hàm mất.
Lý Dục thở dài, ở trong lòng lặng lẽ cầu nguyện: ông trời phù hộ, để cho ta nhanh tìm được tấm bản đồ đi, chỉ khi tìm được tấm bản đồ này, ta mới có thể trở lại nhà, không ở đây chịu khổ nữa.
"Ùng ục. . . . . ." Bụng kêu, nhìn hậu viện: ta nói này lão bản, các ngươi có thể làm xong điểm tâm rồi lại đi ngủ được không?