Rạng sáng 1 giờ, sau khi Thẩm Dục Ninh ngủ không lâu, Cố Phùng Thịnh nhận cuộc gọi vội.
Là bệnh viện gọi đến, nói Cố Thanh Sơn đang nguy kịch, chỉ sợ không qua được đêm nay. Sau khi vội tắt điện thoại, anh lập tức đứng lên, tắt đi ngọn đèn trên bàn, nhẹ tay đóng cửa phòng ngủ, sau khi lấy áo khoác thì đi ra ngoài.
Trước khi lên xe, anh gọi cho Minh Hi.
Chuyến này đi không biết bao giờ mới về, mấy ngày nay Thẩm Dục Ninh ngủ không ngon, cần có người bên cạnh, cộng thêm anh không yên tâm để cô một mình, sợ cô lại làm chuyện tổn thương bản thân, vậy nên tìm Minh Hi đến ở với cô.
Cô chiêu này nhận đồ của anh nên đương nhiên cứ gọi là đến, nhưng Minh Hi này quá ham chơi, hơn nữa gần đây vì chuyện tình cảm mà tâm trạng không tốt, không rảnh để quan tâm Thẩm Dục Ninh. Không còn cách nào khác, chuyện phát sinh đột ngột, Cố Phùng Thịnh chỉ có thể không ngừng dặn cô ấy không rời nửa bước, có được lời thề độc của Minh Hi, anh mới yên lòng.
Lúc Cố Phùng Thịnh đến bệnh viện, Cố Thanh Sơn vừa được bác sĩ đẩy từ phòng cấp cứu ra.
Từng ngọn đèn trong hành lang bệnh viện xẹt qua như vận tốc ánh sáng, đèn dây tóc chói lòa làm mắt hay đau, Cố Thanh Sơn dần hé mở mí mắt nặng nề trên giường bệnh vững vàng được đẩy đi.
Ông ấy đã ung thư giai đoạn cuối, dựa vào thuốc đặc hiệu đắt đỏ để chồng đỡ bảy năm ròng đã là kỳ tích, giờ tái phát lần nữa chỉ sợ thần tiên cũng không thể xoay chuyển. Lúc sinh mạng như ngọn đèn dầu sắp cạn, con người sẽ có dự cảm, quá khứ sẽ như một bộ phim hiện lên trong đầu. Khi được cấp cứu, Cố Thanh Sơn đã mơ một giấc mơ rất dài, ông ấy cảm thấy mình sắp rời đi nhưng lòng còn vướng bận, vẫn chưa nhìn thấy Cố Phùng Thịnh, còn rất nhiều chuyện chưa nói với anh, vậy nên dưới sự cứu chữa của bác sĩ, ông ấy tạm thoát khỏi nguy hiểm.
Ngoài phòng bệnh có một đám người tụ lại, có cổ đông công ty và mẹ con Cố Nhược Thanh, Kiều Vọng hiện, hai luật sư mà Cố Thanh Sơn đã dùng mấy mươi năm. Nhìn vẻ này có lẽ thật sự giao phó hậu sự.
Sau khi Cố Thanh Sơn được đẩy vào phòng bệnh, Cố Phùng Thịnh mới có thể ngừng bước, vừa rồi anh chạy một đường đến, giờ đứng đây để điều chỉnh lại nhịp thở. Nhìn dáng vẻ của nhóm người trước mặt, anh im lặng không nói.
“Đến trễ như vậy, trong lòng anh còn có ông không?” Kiều Vọng Hiên làm trò lên tiếng trước mặt mọi người, chỉ là muốn giẫm nát hình tượng của anh, để hoàn toàn biến thành một người máu lạnh ích kỷ phụ ân.
Thậm chí anh ta còn trước mặt người ngoài gọi Cố Thanh Sơn là ông, dùng cái này để chứng minh mình cũng là người của nhà họ Cố, xưng hô giống anh, máu chảy trong người tương đồng, chẳng qua cũng vì tranh quyền.
Cố Nhược Thanh đứng một bên nghe Kiều Vọng Hiên nói xong cố ý trừng mắt, vờ vĩnh giảng hòa: “Phùng Thịnh, trợ lý Lâm nói gần đây con bận việc riêng, có chuyện gì quan trọng hơn việc ông nội con bệnh sao?”
Lời này của bà ta nhìn thì là quan tâm nhưng cũng không khác gì khiến anh còn khó coi hơn.
Cố Phùng Thịnh vốn không muốn tranh cãi với bọn họ ở bệnh viện nhưng thấy cảnh trước mắt không nói không được, vậy nên anh trực tiếp nhìn vào mắt Cố Nhược Thanh: “Đương nhiên là có, con đang tra một bản án cũ liên quan đến danh dự họ Cố năm xưa, cô nói xem chuyện này có quan trọng không?”
Trong lời anh có ẩn ý, ánh mắt không chừa đường sống nhìn về phía Cố Nhược Thanh, sự khϊếp sợ, rùng mình trỗi dậy, bà ta bị câu này đánh thức, lúc bất ngờ nhìn Cố Phùng Thịnh, sau lưng đã nổi da gà.
Đúng vậy, Cố Phùng Thịnh đã không còn là con rối bị trói tay trói chân, mỗi lời nói hành động đều phải làm theo ý ông cụ không sai. Bây giờ tuy anh không có danh phận nhưng bề ngoài đã nắm quyền, Hoa Thanh đã có nhiều thay đổi lớn, cắt da chữa thương thay máu mới, chỉ về thành tựu kinh doanh, anh đã sớm giỏi hơn thầy.
Nhưng giờ Cố Nhược Thanh mới nhận ra là anh luôn ẩn nhẫn cho đến hôm nay, nghĩ vậy bà ta thầm sợ hãi trong lòng.
Một lát sau, bác sĩ đi ra từ phòng bệnh.
Cố Nhược Thanh như là bắt được cọng rơm cứu mạng nên vội lên dò hỏi, sau khi biết Cố Thanh Sơn không sao đã tỉnh lại, bà ta lập tức vào phòng.
Tiếp sau đó là một hàng người tâm địa bất lương.
Cố Thanh Sơn vừa tỉnh lại sau hôn mê, vẫn còn rất yếu, trên dưới cả người không còn chút sức nào, ông ấy ngắm một vòng bốn phía rồi cuối cùng mới dán ánh nhìn lên người Cố Phùng Thịnh.
Ông ấy không nói gì, chỉ cố sức nặn ra nụ cười, là biểu cảm vui vẻ.
“Ba muốn nói chuyện riêng với Phùng Thịnh một chút.”
Hơi thở của Cố Thanh Sơn mỏng manh, hữu khí vô lực nhưng tốc độ nhả chữ vẫn bình thường. Nhìn thấy mấy vị cổ đông trung niên đứng phía sau Cố Nhược Thanh, ông ấy chầm chậm nói.
“Làm phiền mọi người rồi, không cần đặc biệt đến thăm tôi đâu. Con người luôn sẽ có một ngày thế này, công ty có mọi người, tôi rất yên tâm.”
Cố Thanh Sơn lao công tốn sức với công việc nửa đời người, thành tựu rõ như ban ngày, nhóm người dưới tay này thật sự nể phục. Thấy ông ấy đi đến bước đường này, trong lòng có chút cảm thán, người lớn tuổi hoài niệm cuộc đời nhưng cũng đang đuổi bắt thời gian.
“Vậy ông nghỉ ngơi cho tốt, đợi ông khỏe lại chúng tôi sẽ đến thăm.”
Sau khi người đàn ông cầm đầu nói xong, ông ta dẫn theo mấy vị cổ đông phía sau Cố Nhược Thanh rời đi.
Cố Nhược Thanh nhìn luật sư đứng bên cạnh giường Cố Thanh Sơn không có ý rời đi thì biết ông cụ định căn dặn hậu sự. Người vừa đi, bà ta bắt đầu bận trước bận sau, hết rót nước lại gọt trái cây, vô cùng ân cần.
Trông giường bệnh từ từ được nâng lên, Cố Thanh Sơn ngồi thẳng người, nhìn Cố Nhược Thanh nhợt nhạt mở lời.
“Nhược Thanh, con và Vọng Hiên cũng ra ngoài đi, chốc nữa ba lại gọi con.”
Lời này được thốt ra, dù giả ngốc thế nào cũng phải hiểu, Cố Nhược Thanh không ngờ ba mình lại tránh né mình như vậy, bất ngờ rồi khôi phục lý trí rất nhanh, bà ta mỉm cười vâng dạ, kéo Kiều Vọng Hiên ra ngoài.
Vì thế trong phòng bệnh, chỉ còn lại hai ông cháu và luật sư.
Cố Phùng Thịnh như suy tư gì đó, anh cũng không biết Cố Thanh Sơn sẽ nói gì nên luôn đứng một bên không lên tiếng, nhìn đờ người nhìn chằm chằm chậu thủy tiên trên cửa sổ. Anh nhớ đến nhà Thẩm Dục Ninh trống không, nếu ở ban công có thêm chút hoa cỏ chắc sẽ tốt hơn nhiều, lúc anh đã nghĩ cũng là lúc Cố Thanh Sơn nhìn ra anh thất thần.
“Mấy ngày nay không đến thăm ông, có phải còn trách ông không?”
Chuyện liên hôn với nhà họ Tống làm dư luận xôn xao, Cố Thanh Sơn cho rằng anh vì chuyện này nên không đến thăm ông, dù sao cũng đau lòng.
Cố Phùng Thịnh lắc đầu: “Không phải.”
“Bên nhà họ Tống ông đã cho người đi giải thích, trai chưa cưới gái chưa gả, xem như là lời đồn, con hà cớ phải tức giận.” Cố Thanh Sơn biết anh hỏi một đằng trả lời một nẻo, trực tiếp giải thích.
Nhưng những lời này lại bỗng đâm sâu vào đáy lòng Cố Phùng Thịnh, anh lập tức phản bác lại.
“Con nào dám tức giận, tất cả con có là do ông nội cho, có cho con có chút ý riêng nào?”
Luật sư là một người đàn ông trung niên, thoạt nhìn tuổi tác xêm xêm với những cổ đông tập đoàn, từ đầu đến cuối đứng bên cạnh không nói câu nào.
“Phùng Thịnh à, dù cho ông nội có chỗ làm chưa đúng nhưng đều là vì con. Hôm nay may rằng con đến rồi, ông mạng lớn nên chưa bị Diêm Vương dẫn đi, dù con có đồng ý hay không, có một số việc vẫn phải dặn dò con.”
Hơi thở của Cố Thanh Sơn không ổn, chưa nói hết một câu đã phải ngừng lại nghỉ, sau khi dứt câu đã không còn sức, chỉ có thể thể tựa vào giường, giơ tay ra ý luật sư có thể nói.
Tệp xanh nước biển được mở ra, luật sư đọc từng chữ:
“Giấy chứng nhận, Cố Thanh Sơn, sinh ngày 8 tháng 8 năm 1937, hiện ở tại biệt thự số 1 khu Long Ngọc, thành phố Tây Giang Kinh Bình. Vào ngày 1 tháng 10 năm 2008 đã lập di chúc, nội dung di chúc cụ thể như sau……”
Da đầu Cố Phùng Thịnh tê đại, bước lên ngăn ông ấy tiếp tục đọc, muốn giật lấy di chúc để Cố Thanh Sơn cất đi nhưng luật sư kia như đã sớm lường trước, trực tiếp mở văn bản, đặt nội dung bên trong trước mắt anh.
Giấy trắng mực đen viết rõ ràng ——
70% cổ phần của tập đoàn Hoa Thanh và các công ty chi nhánh dưới danh nghĩa đều do cháu trai trưởng, Cố Phùng Thịnh thừa kế, mười lăm bất động sản dưới danh nghĩa do Cố Nhược Thanh thừa kế, Tứ hợp viên ở đường Thọ Tuyền và biệt thự Đồng Sơn do Cố Phùng Thịnh thừa kế. Những người khác không được ý kiến về quyết định này, bất kì ai cũng không có quyền hỏi đến.
Anh không thể không thừa nhận, trong chốc lát trăm mối ngổn ngang.
Thậm chí Cố Phùng Thịnh còn nhớ đến năm mình còn là đứa ngốc vừa tốt nghiệp Học viên kinh doanh, khi vào tập đoàn cái gì cũng không biết, năm lần bảy lượt bị ông ấy mắng vỡ đầu, dứt khoát cách chức để anh đi lên từ đầu.
Bây giờ nghĩ lại như chuyện xưa kiếp trướcích cũ.
Nhìn thời gian di chúc được viết đúng là thời gian anh vừa vào tập đoàn. Khi đó Cố Phùng Thịnh mất hi vọng với tất cả, cũng là lúc đó anh rời khỏi ngành ngoại giao mình yêu nhất, xoay lưng bước vào ngành trước giờ mình chưa từng tiếp xúc và còn phải học cách bàn thành công hạng mục trên bàn tiệc linh đình, khi đó đối với anh mà nói, mỗi ngày trời đều đang mưa.
Nhưng rất khó tưởng tượng ra từ khi đó Cố Thanh Sơn đã quyết định giao công ty lại cho anh.
Anh ngẩn người nhìn tờ giấy đó: “Con nhớ trước đây ông từng nói con không có thiên phú kinh doanh, Hoa Thanh sớm muộn sẽ bị hủy trong tay con.”
Lời khen ngợi khó nhớ nhưng lời đâm vào tim có thể nhớ cả đời, cho dù là người thân cũng khó bảo đảm không tổn thương nhau trong một lúc nào đó.
Đối Cố Phùng Thịnh mà nói, mỗi một tiếng thở dài của Cố Thanh Sơn trên con đường trưởng thành đều từng làm anh hoài nghi bản thân vô số lần, dù hiện tại sau cơn mưa trời lại sáng nhưng những vết thương đó không thể xóa nhòa theo thời gian.
“Cái này cũng trách ông, đặt kỳ vọng quá cao với con, luôn dùng tiêu chuẩn của ba con yêu cầu con như thế nhưng lại con không phải nó, không học ở Học viên kinh doanh 6 năm hơn. Thật ra con rất thông minh, Hoa Thanh hiện tại được con làm rất tốt, không phụ lòng ông, nếu ngày mai ông có phải chết cũng yên tâm.”
Cố Phùng Thịnh rất giống ba của anh, từ vẻ ngoài đến tính cách đều như đúc. Những năm gần đây, mỗi khi Cố Thanh Sơn đối mặt với anh sẽ luôn nhớ đến ba anh trong lòng, người ông ấy thương nhất chỉ có ba của Cố Phùng Thịnh. Ông ấy theo bản năng biến anh trở thành cái bóng để bồi dưỡng, để đắp nặn, tạo thành một món đồ thay thế giống như vậy để an ủi nỗi đau mất con thời trẻ.
Cố Phùng Thịnh là ai, ông ấy không quan tâm đến vậy.
Cũng đúng, một đứa cháu không được nuôi lớn bên cạnh từ nhỏ thì có thể có bao nhiêu tình cảm cơ chứ?