Chương 11: Không ai có thể so sánh với cô ấy

Một tuần sau, Thẩm Dục Ninh vì lí do công việc không thể không tham gia Hội nghị thượng đỉnh xúc tiến thương mại.

Hội nghị được tổ chức tại trung tâʍ ɦội nghị quốc tế thành phố Kinh Bình, chủ yếu để tìm ra một vài chính sách hỗ trợ châu Phi, vài nhà máy lớn trong nước cũng phái người đến tham dự, tiếng tăm vang xa. Thẩm Dục Ninh ở châu Phi bốn năm, lí do bộ đưa cô đến cũng là vì sự hiểu biết của cô về nơi đó nên có thể biết được cụ thể thiếu gì.

Hội nghị sáng sớm đã chốt, dù cô nghỉ phép cũng không thể không đến tham dự.

Mục đầu tiên là đối thoại bàn tròn, tạo thành bởi chính khách và đại biểu công ty, chủ yếu bàn luận về kiến trúc thích hợp. Hoa Thanh trong mấy năm gần đây là công ty làm nhiều công trình giúp đỡ châu Phi nhất, đương nhiên cũng chiếm được một chỗ trong bàn.

Thẩm Dục Ninh nhanh chóng nhìn sang phía Hoa Thanh, nhưng lại không thấy Cố Phùng Thịnh.

Tuần này Cố Phùng Thịnh đầu tắt mặt tối xử lí sạch râu ria đám người cũ để lại, từ ngày đó trở đi, anh chưa từng gặp lại Thẩm Dục Ninh.

Anh có việc cần làm, thật sự không phân thân được.

Khi đại biểu từng công ty ngồi xuống, Kiều Vọng Hiên làm đại diện của Hoa Thanh tham dự đối thoại bàn tròn. Thị lực anh ta rất tốt, nhìn thấy Thẩm Dục Ninh nghiêm chỉnh ngồi đối diện đầu tiên, nữ cán bộ duy nhất trong cuộc họp, mặc một bộ vest màu trắng vô cùng bắt mắt.

Kiều Vọng Hiên nhớ đến chạng vạng nóng bức hôm đó ở bệnh viện, chiếc máy lạnh chậm chạp trong phòng bệnh, khí lạnh như tan ra.

Cố Thanh Sơn đang bệnh nghĩ nhiều, không có bao nhiêu sức nhưng khi nhắc đến cháu trai duy nhất của mình, ông ấy vẫn dùng giọng điệu hiền từ hài lòng, không giống anh ta, cho dù theo mẹ đến cũng chẳng nghe được mấy câu khích lệ.

“Phùng Thịnh sao không đến?” Ông cụ nằm trên giường bệnh nhìn Cố Nhược Thanh và Kiều Vọng HiHiên thắc mắc.

Cố Nhược Thanh cười, khóe miệng nhoẻn lên nụ cười cứng đờ.

“Hôm nay là ngày giỗ của Thẩm Khiêm Tự, chắc là Phùng Thịnh đã đến cúng bái rồi ạ.”

“Anh họ lúc nào cũng thế, để bụng chuyện nhà họ Thẩm hơn chúng ta. Hai ngày trước con ăn cơm Ký Vân Thiên còn nghe người ta nói đến con gái nhà họ, nói bây giờ người ta đã là cán bộ cấp phó rồi.”

Hai mẹ con bọn họ kẻ xướng người họa, ý rõ trên mặt chữ.

Ba chữ nhà họ Thẩm như liệt vào danh sách đen không nên nhắc đến.

Cố Thanh Sơn nằm đó ngây ngốc nhìn trần nhà trắng như tuyết: “Đã đi nhiều năm như vậy rồi.”

“Nó thật ra cũng thâm tình, sao nào, chẳng lẽ còn nhớ con bé họ Thẩm?”

Người bệnh hơi thở yếu, nói đến âm cuối đã hơi hướt lên.

“Chỉ cần ông còn sống, nó đừng mong qua lại với nhà họ!”

Kiều Vọng Hiên đương nhiên biết, anh ta cố tình ra oai phủ đầu Cố Phùng Thịnh, ngoài ra mượn danh ông ngoại nhắc nhở anh hiện tại vẫn chưa danh chính ngôn thuận, vậy lên quyết sách lớn bé trong công ty không nhất thiết phải qua tay anh. Nhưng làm sao đây, vị Thái tử này không hề khách khí với anh ta, Kiều Vọng Hiên nhịn không được khıêυ khí©h, tiếp sau dụng mấy ông lớn cho anh nếm mùi khổ đau.

Hiện tại đến tham gia hội nghị cũng vì Cố Phùng Thịnh không rảnh phân thân, mà anh ta thay đến cũng vừa hay có thể đánh vào mặt tổng giám đốc Cố cao ngạo quá đầu.

Lúc này Kiều Vọng Hiên còn đang mơ đẹp, dùng cơ hội được tham gia hội nghị công khai long trọng như vậy để tạo áp lực với Cố Phùng Thịnh, nhưng anh ta khinh địch.

Bởi vì còn chưa đầy hai phút, Cố Phùng Thịnh đã mau chóng dẫn người đến trước mặt anh ta.

Khi ánh mắt va vào nhau, anh gõ nhẹ mặt bàn, ý cười thâm sâu, tuy thu liễm nhưng không ngại biểu lộ một chút khıêυ khí©h.

“Phó tổng giám đốc Kiều.”

“Để anh lấy chỗ cho tôi, vất vả rồi.”

“Trở về nghỉ ngơi sớm đi.”

Ngữ điệu anh rất nhẹ, sau khi ung dung ngồi xuống ghế, hai tay anh đan vào nhau, liếc nhìn Kiều Vọng Hiên từ trên xuống dưới, sau đó nghe thấy trong hội trường thử âm thanh, anh nhướng mày ý bảo anh ta rời đi.

Cố Phùng Thịnh rất ít khi như vậy, sự ngông cuồng không ai bì nổi toát ra từ xương cốt, nhưng người như anh làm gì cũng sẽ có cảm giác tự tin cực kì.

Kiều Vọng Hiên nhìn thấy nhóm phóng viên trong tay có thương dài súng ngắn nên không nói gì nữa, vô vùng lịch sự đứng lên. Lúc này Hội nghị chưa bắt đầu, ống kính ở trước họ không nhiều lắm nên ít người chú ý đến sự thay đổi của Hoa Thanh.

Ngoại trừ Thẩm Dục Ninh bên này.

Vừa rồi cô dời mắt khỏi tệp tài liệu dày cộp, khi ấy cô thấy Cố Phùng Thịnh.

Nói ra cũng lạ, họ đã cách xa nhau mười mấy năm, trong hội trường cũng không yên tĩnh gì mấy nhưng từ ánh nhìn đầu tiên cô đã thấy anh.

Nhìn anh chẳng ngại đuổi Kiều Vọng Hiên đi, cũng thấy người con gái tóc ngắn ngồi xuống cùng anh.

Cô ấy rất gần với Cố Phùng Thịnh, dáng người cao gầy mặc một bộ vest váy màu xanh nhạt.

Thẩm Dục Ninh thầm loại trừ thân phận trợ lí và phiên dịch trong đầu, mạch nghĩ bị cắt ngang, chần chừ một lúc cho đến khi Trình Tuyên gọi cô lần thứ ba mới nghe thấy.

“Vụ trưởng Thẩm?”

Cô hoàn hồn: “Làm sao vậy?”

“Người bên lễ tân hỏi cô có muốn bổ sung thêm gì không?”

Thẩm Dục Ninh thu hồi tầm mắt: “Không có nữa.”

Trình Tuyên hiếm khi thấy cô đang làm việc mà thất thần, cậu ấy cứ nghĩ rằng cô thấy không khỏe nên chủ động lấy túi cô đến đặt trên mặt đất, lúc gần đi còn không quên nhắc cô nhớ uống thuốc.

Thẩm Dục Ninh nói lời cảm ơn, vặn chai nước khoáng uống giải khát rồi bắt đầu vào công việc, đem mọi sự chú ý đặt vào tệp giấy dày đặc chữ trước mắt.

Bên này, Cố Phùng Thịnh nhìn cô một cái rồi rũ mắt không biểu cảm.

Chuyện hôm nay chỉ là kế sách tạm thời.

Kiều Vọng Hiên cố ý muốn mua tin tức nói nhăng nói cuội, rồi lại ngáng chân trong công ty không cho anh đến. Ban đầu Cố Phùng Thịnh vốn định thỏa mãn anh ta nhưng nghĩ đến bên ngoài đồn đãi vớ vấn nhiều vô kể, vẫn nên chọn phương pháp không quân tử lắm đến xử lí.

Thậm chí, phá lệ dẫn đến người con gái thép năng lực xuất sắc của công ty.

Phó tổng giám đốc tên Quý Nhàn, 30 tuổi, vàovào công ty đã 5 năm, vốn là người được phái đến khống chế anh. Ban đầu không ít khi tạo phiền phức cho Cố Phùng Thịnh, là một đối thủ ngang tài ngang sức, nhưng anh là người không học gì khác, chỉ giỏi nhất chiến lược ngoại giao, cuối cùng khiến kẻ địch phản bội, trở thành tay trái tay phải của mình.

“Lát nữa cô thay tôi bày tỏ thái độ nhé.” Cố Phùng Thịnh nghiêng đầu thì thầm bên tai cô ấy.

Quý Nhàn chỉnh máy phiên dịch xong dứt khoát nói đã biết, đến khi giương mắt mới thấy Thẩm Dục Ninh đang nhìn sang. Cô ấy vừa rồi có nghe nói đây chính là Phó vụ trưởng vụ châu Phi trẻ nhất lịch sử vừa được điều nhiệm, đáng sợ hơn là nhan sắc không có từ gì tả, cả hội trường cũng chẳng tìm ra người thứ hai.

Khí chất và gương mặt của cô đều nổi bật hơn người, đặc biệt là khí chất như thần tiên trên trời, như hoa ngọc lan, sang trọng thanh tao, không nhuốm chút bụi trần.

“Phó tổng giám đốc QuýQuý?”

“Tôi nói cô có nghe thấy không?”

Cố Phùng Thịnh thấy cô ấy ngơ ngẩn nên lên tiếng nhắc nhở.

Quý Nhàn mất hồi lâu mới dời được mắt ra khỏi người cô, cô ấy nhìn chằm chằm bản thảo trên tay, đại não phóng không đột nhiên nhớ đến điều gì.

“Sao tôi thấy vị lãnh đạo kia quen mắt thế nhỉ?” Cô ấy nhẹ giọng hỏi.

Cố Phùng Thịnh cúi đầu không đáp, dán mắt xem tài liệu. Anh không biết người Quý Nhàn hỏi là Thẩm Dục Ninh, còn tưởng là người khác nên không hứng thú với câu hỏi không đầu không đuôi này của cô ấy, hiển nhiên anh cũng không muốn trả lời.

Nhưng Quý Nhàn cố chấp muốn biết, nhân lúc người khác phát biểu, cô ấy chồm sang thì thầm.

“Hình như tôi từng thấy người này trong bức ảnh trên bàn làm việc của anh.”

Anh đột nhiên quay lại nhìn cô ấy, đến giờ mới biết người ban nãy cô ấy nhìn đến phát ngốc.

Nhìn theo hướng mắt cô ấy, Thẩm Dục NInh đang cúi đầu làm việc, anh rất ít khi thấy cô thế này nên bất giác bị thu hút, lưu luyến vài giây.

Cuối cùng anh miễn cưỡng quay đầu nhắc nhở.

“Không liên quan đến công việc đừng hỏi.”

Quý Nhàn cười nhẹ: “Sao lại không liên quan chứ? Vất vả lắm mới tìm được điểm yếu của anh, tôi đương nhiên phải thăm dò.”

“Chẳng qua tôi cảm thấy hình như cô ấy hiểu lầm tôi với anh rồi, ánh mắt cô ấy nhìn tôi cứ sai sai, với anh cũng chẳng tốt là bao.”

Người này là người tinh tế, nếu không phải cô ấy chỉ ra, Cố Phùng Thịnh chắc cũng không nghĩ đến tầng ý này. Anh cẩn thận nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Thẩm Dục Ninh, tuy rằng nhìn từ xa không rõ nhưng tóm lại giác quan thứ sáu của phụ nữ không sai được.

Anh có hơi không chắc chắn: “Cô nói thật không?”

“Thật mà, lúc cô ấy nhìn tôi mắt hiện lên nét đau khổ, mà cũng đúng thôi, bất luận là ai thấy người mình thích ngồi kế một người đẹp đều sẽ buồn thôi.”

Quý Nhàn thích đùa, tính cách cởi mở nhưng khi làm việc sẽ biến nghiêm túc, Cố Phùng Thịnh nghĩ đến cô ấy sắp chuyển công tác nên mặc kệ, nhưng khi nghe xong vẫn liếc nhìn sang hướng cô ấy.

“Với mắt cận gần 3 độ thì cô nhìn được mắt cô ấy à?”

Người này độc miệng, Quý Nhàn đã nếm mùi qua.

“Tôi nói thật đó!” Cô ấy vẫn chưa từ bỏ ý định.

Cố Phùng Thịnh nghĩ ngợi: “Ở trong mắt tôi, không ai có thể so được với cô ấy.”

Vốn anh định nói thầm nhưng cuối cùng vẫn nói ra, dường như vì phản bác câu đùa của Quý Nhàn, anh xem là thật, không muốn để người khác để ý cô chút nào.

Quý Nhàn tự biết không vui nên không nói thêm, chỉ nhớ đến tin vỉa hè rất lâu về trước nói về quá khứ chua xót của người này. Một người xuất thân con ông cháu cha cấp cao giờ phải lao vào bụi gai, nghĩ thôi cũng biết họ là người thế nào, có được chuyện tình hoàn hảo khó khăn đến đâu, xác xuất cực kì nhỏ.

Nghĩ vậy thì không tò mò gì nữa, cô ấy cố gắng tập trung vào công việc.

Thẩm Dục Ninh xem hội nghị như một cuộc vui chơi, cố để khiến mình không quá bận tâm. Lúc nghỉ giữa buổi, cô đến phòng nghỉ lấy cơm, sau đó lấy điện thoại ra tìm tin tức mấy năm nay của Cố Phùng Thịnh.

Trang mạng nhảy ra mấy chục đầu tin lớn bé, phần nhiều đều là nói về chuyện điều chỉnh chiến lược công ty, không thì là bán hàng từ thiện, có lẽ đã khống chế tin tức nên scandal dường như không có.

Tính nhẫn nại của cô phát huy tác dụng, phát hiện ra bài viết ba năm về trước.

Đề mục là người thừa kế Hoa Thanh yêu đương với nhân viên cấp dưới, nhà gái dựa vào thủ đoạn không chính đáng trèo lên ghế phó tổng giám đốcđốc.

Hình đính kèm là bức Cố Phùng Thịnh sóng vai cùng cô gái ở tiệc rượu, mặt hai người đều có nét cười, tuy không thân mật nhưng có thể nhìn ra quan hệ rất thân thiết.

Bọn họ tách nhau gần mười năm, mười năm mặt trăng mặt trời đổi thay, xuân đi thu đến, không có gì có thể thắng được thời gian, có một số việc do trời định, không thể ngăn cản.

Nếu anh thật sự gặp được người mình thấy thích, cô thấy mình cũng có thể chấp nhận.

Cô đã 30 tuổi, không còn là thiếu nữ mang tâm sự thuở mới lớn, đương nhiên biết trong hiện thực, bạch nguyệt quang trong tiểu thuyết, nam nữ chính thủ thân như ngọc chờ nhau đã ít nay còn ít hơn. Nếu Cố Phùng Thịnh có thể bước ra, vậy cô cũng có thể buông bỏ.

Nhưng nghĩ ngợi rồi vẫn không tự chủ được mà nghĩ đến ngày hôm ở chùa.

Độ ấm đầu ngón tay anh truyền hết đến cổ tay cô, thật sự cả hai đã xa nhau quá lâu, khiến một động tác tự nhiên như vậy cũng khiến cô suy tư.

Thẩm Dục Ninh đặt điện thoại xuống, mệt mỏi dụi mắt.

Có lẽ vì tác dụng của thuốc nên cảm xúc sẽ mất khống chế, kí ức cũng thế, đứt đoạn nhảy vào não cô.

Mối tình đầu này là điểm mấu chốt hơi khó vượt qua.