Chương 10: Vì tôi cậu ấy mới chết

Thời gian hai người uống rượu có hơi dài.

Trong lúc đó, giám đốc có đến tìm Minh Hi một lần. Thẩm Dục Ninh nửa tỉnh nửa say, nhìn thấy một người đàn ông tóc húi cua mặc vest đi đến trước mặt hai người, hỏi khi nào mở phòng nhất ở khúc rẽ.

Minh Hi tựa vào sô pha nghỉ ngơi, đôi mắt hé ra: “Ai đến vậy?”

Giám đốc đứng về sau, khom người cung kính: “Là tổng giám đốc Phương ạ.”

“Tôi biết rồi, phòng đó là để cho bọn họ đấy, cậu đi tiếp giúp tôi trước đi.” Minh Hi say khướt nhưng vẫn sót lại chút lí trítrí.

Người thường uống rượu sẽ không dễ say, cho dù là rượu có độ cồn cao. Nhưng tửu lượng trước giờ của Thẩm Dục Ninh khá thấp, sau này vì công việc yêu cầu nên chưa nếm giọt rượu nào, lâu rồi mới uống khiến cô vừa nốc hai ba ly nhỏ đã ngã trên ghế.

“Mình đi chào hỏi chút, chốc nữa mình quay lại sẽ đưa cậu về nhà có được không?” Minh Hi đứng lên chỉnh trang lại quần áo rồi lấy chăn đắp ngang trên đùi một cô.

Cô ừ một tiếng cho xong. Cô cảm thấy mình chưa từng khó chịu đến vậy bao giờ, mắt như bị màn sương chắn lại, đầu ong ong, âm thanh từ ngoài truyền vào cũng trở lên ảo diệu. Cồn chạy trong máu khiến người ta tạm buông xuống ký ức thống khổ.

Suy nghĩ và cồn giờ phút này đều gào thét trong cơ thể cô.

Minh Hi ra khỏi cửa lập tức đi đến phòng ở cuối hành lang, còn chưa vào đã nghe bên trong cười đùa náo nhiệt. Nhóm người này mỗi lần đến đều thế này, giống như nói mãi cũng không hết chuyện vui.

“Bà chủ Minh đến rồi, có người khách quan trọng nào đáng để cô thất hứa với chúng tôi đây?” Phương Diên nhướng mày nhìn cô cười, ý vị thâm sâu.

Anh ta cho rằng chỉ có một tên đàn ông mới có thể khiến Minh Hi trưng diện như vậy.

“Tổng giám đốc PhươngPhương, là tôi không phải, nhưng tôi thật sự cảm thấy uống cùng với Dục Ninh quan trọng hơn với các anh nhiều.” Minh Hi nâng ly rượu trên bàn: “Ly này xem như tạ tội, hôm nay tôi thật sự uống nhiều quá rồi, lát nữa còn phải đưa cô ấy về.”

“Dục Ninh cũng đến à?”

Minh Hi: “Đúng vậy, tửu lượng một ly đã gục của cô ấy anh còn không biết sao?” Nói đến đây cô ấy xua tay: “Tôi đưa cô ấy về trước đã, chờ tôi quay lại rồi nói.”

Phương Diên giữ tay cô ấy, lo lắng hỏi: “Cô thế này đưa được cô ấy về hả?”

“Để tài xế đưa, tôi chỉ đường, bằng không tôi không yên tâm.” Minh Hi gạt tay anh ta ra, vội vàng rời đi.

“Cô từ từ.”

Sau đó Phương Diên nảy ra ý nghĩ, lên tiếng gọi cô ấy lại.



Khi nhận được điện thoại của Phương Diên, Cố Phùng Thịnh đang ở trong phòng VIP bệnh viện nghe bác sĩ thao thao bất tuyệt. Sức khỏe ông cụ hôm nay tệ hơn hôm trước, trí nhớ cũng bắt đầu không tốt.

Anh nói với bác sĩ một câu xin lỗi rồi mang điện thoại ra cửa sổ bắt máy.

“Cậu ở đâu?”

“Bệnh viện.”

“Tôi cho cậu cơ hội gương vỡ lại lành cùng Thẩm Dục Ninh, ở quán bar mới của Minh Hi, cậu mau đến đi, cô ấy uống nhiều rồi.”

Giọng điệu của Phương Diên rất có vẻ nóng ruột, Cố Phùng Thịnh nhíu mày.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh dặn dò hộ lí rồi lại vội rời khỏi bệnh viện.

Dọc đường đi anh nghĩ, nhớ đến hai người chạm mặt vào lúc sáng, nhớ cảm xúc ẩn sâu bên trong mà Thẩm Dục Ninh chưa biểu lộ ra, cộng thêm trạng thái của cô hiện tại không thể động vào bia rượu các loại. Những lo lắng từ trong tâm trí biểu hiện ra ngoài, tài xế chạy nhanh như bay nhưng anh vẫn một câu một câu nhanh thêm một chút.

Ngần ấy năm trôi qua, không ai có thể thật sự khiến anh mất lí trí, ngoại trừ Thẩm Dục Ninh.

Khi đuổi đến phòng, Thẩm Dục Ninh đang ngủ.

Anh theo bản năng bước chậm lại, động tác đóng cửa cũng nhẹ nhàng.

Tiến lên trước đứng một hồi lâu, nhìn sô pha đỏ đậm khiến màu da cô càng thêm tái nhợt, cô luôn ngủ rất yên tĩnh, làm người ta đau lòng.

Cố Phùng Thịnh hiếm khi có lúc được nhìn kỹ cô như vậy, anh ngồi xuống, im lặng nhìn gương mặt không thể tiều tụy hơnhơn một lượt. Vừa rồi trên đường đến, anh nghĩ ra vô số cách phá vỡ lớp băng giữa cả hai, nếu cô đồng ý, dù cúi đầu anh cũng tình nguyện, chỉ cần Thẩm Dục Ninh đừng không để ý bản thân nữa.

Ít nhất, anh hi vọng có thể cùng cô chữa khỏi.

Lúc Thẩm Dục Ninh tỉnh lại đã là hai tiếng sau, cồn khiến ý thức của con người tê liệt, cô xoa huyệt Thái Dương, mê mang nhìn nhân viên phục vụ bê ly nước mật ong vào.

Không đến hai phút sau, Minh Hi vào muốn đưa cô về nhà.

“Cậu uống thành thế này không sao chứ?” Cô dần dần tỉnh lại.

Minh Hi gật đầu: “Tài xế của mình hộ tống, muộn quá rồi, đừng làm trễ nãi thời gian của cậu.”

Cuối cùng, Thẩm Dục Ninh khoác chiếc áo to thùng thình rời khỏi quán bar.

Ở phòng cách vách, Phương Diên và Cố Phùng Thịnh tranh cãi không ngừng.

“Tóm lại là phí công cả buổi của tôi rồi phải không?”

Phương Diên tự cho mình thông minh, tìm cớ giữ Minh Hi lại phòng rồi lén nói tin Thẩm Dục Ninh ở đây cho Cố Phùng Thịnh, tạo cơ hội cho hai người giải khúc mắc trong lòng.

Kết quả người anh em này của anh ta sống chết không ăn, chỉ ngồi nhìn, nhìn người ta ngủ suốt hai tiếng đồng hồ.

“Năm đó cậu làm phẫu thuật chắc không phải lấy luôn cả não ra ngoài rồi đấy nhé?”

Phương Diên nhấm nháp ly rượu, vô cùng khó hiểu nhìn Cố Phùng Thịnh.

Anh ta và Minh Hi là cùng một kiểu người, cho rằng không có gì quan trọng hơn cảm xúc của mình, rất ít khi suy xét cho người khác, họ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không để lại tiếc nuối.

Dù cho tiếc nuối cũng có thể bù lại.

Không phải như Cố Phùng Thịnh cẩn thận từng bước, ngần ấy năm vẫn lưỡng lự. Người ngoài nói hiện tại anh bị cản trở nhưng Phương Diên thấy anh tự mình nhốt mình lại.

“Tôi hỏi qua Minh Hi, cô ấy nói Dục Ninh không hẹn hò nhiều năm rồi, ngoại trừ quan hệ tốt với Từ Diễn thì chưa từng có người khác. Cậu biết Từ Diễn là người thế nào mà, không thể so sánh với cậu, phần thắng của cậu vẫn cao.”

Phương Diên còn phân tích thay anh .

Cái gì cũng có thể so được mất chính là chuyện họ am hiểu nhất.

Qua một hồi lâu, Cố Phùng Thịnh mới chậm rãi lên tiếng. Anh ép giọng xuống rất thấp, cùng với điều hòa trong phòng không khỏi làm người thấy có chút lạnh.

“Cậu còn nhớ anh cả của Dục Ninh không?”

“Đương nhiên nhớ rồi, Thẩm Khiêm Tự, cậu ấy qua đời chắc phải bảy tám năm rồi nhỉ?” Phương Diên không chắc chắn.

“Chín năm rồi.”

Cố Phùng Thịnh cho ra đáp án chắc như đinh đóng cột, sau đó anh rót cho mình một lyly, giương mắt nhìn anh ta, ánh mắt ngập tràn nét bi thương khó thể nói thành lời.

Lại nhẹ nhàng bâng quơ một câu.

“Cậu ấy vì tôi mới chết.”

Phương Diên ngẩn ra.

Anh ta nên nghĩ ra từ lâu, sau khi Thẩm Khiêm Tự bất ngờ qua đời không lâu, Cố Phùng Thịnh bỏ học, còn Thẩm Dục Ninh cũng rời khỏi Kinh Bình sau lễ tang.

Đúng rồi, đêm trước khi bọn họ đường ai nấy đi là lễ tang của Thẩm Khiêm Tự.

Nhìn bộ dạng lúc này của anh, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Phương Diên chính là Cố Phùng Thịnh đau khổ đến nhường nào. Bây giờ anh ta mới thấy ban nãy mình đã ngu xuấn như thế nào.

Chẳng trách Minh Hi tìm mọi cách ngăn cản .

“Phùng Thịnh……” Phương Diên đau lòng nhìn anh, đầu mũi đỏ xót.

“Các cậu đều nghĩ cô ấy nhẫn tâm nhưng thật ra nguyên nhân do tôi. Năm đó tôi thôi học, lý do chủ yếu tuy là bệnh tình ông cụ, nhưng thật ra cũng vì không thể đối mặt.”

“Cho nên Phương Diên, đừng làm những chuyện vô ích nữa, quá khứ của hai chúng tôi đã định sẵn chẳng thể có cái kết.”

Ngoài trừ người trong cuộc tự mình tiến lên, bằng không dù thế nào cũng phí công vô ích.

Phương Diên rất hiểu Cố Phùng Thịnh, họ cùng nhau lớn lên, biết rõ bản tính của đối phương. Cố Phùng Thịnh đến năm 8 tuổi mới về Kinh Bình, trong giới không thiếu lời đồn về anh, nói gà nói vịt gì cũng có, nhưng truyền nhiều nhất là anh là con hoang không có hi vọng thừa kế tài sản.

Những lời này nghe sẽ thấy phiền nhưng Cố Phùng Thịnh không buồn để ý. Cấp 3 thành tích xuất sắc, không cần tham gia thi đại học mà được đưa thẳng đến Học viện Ngoại giao, lúc đó đám người kia mới nhìn anh bằng con mắt khác.

Cả đường anh đi gian nan gập ghềnh, anh ta đứng ngoài nhìn cũng chạnh lòng.

“Nhưng cậu thật sự cam tâm à?” Phương Diên nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói thẳng: “Sinh ra là con gái nhà họ Thẩm, hơn nữa giờ đây Dục Ninh phất lên như diều gặp gió, không lẽ cậu muốn cứ thể nhìn cô ấy kết hôn cùng người khác?”

Cố Phùng Thịnh không đáp, chỉ cúi đầu uống rượu.

Đây là đề tài cấm kỵ nhưng Phương Diên thấy đã xé vết thương ra thì không cần che đậy nữa. Họ không phải là đứa nhỏ mười mấy tuổi nữa, đối mặt với vấn đề còn cố tìm lí do khước từ.

Người trưởng thành nên nhìn thẳng vào vấn đề chứ không phải càng kéo càng muộn.

Nhưng bây giờ anh có thể thay đổi cái gì?

Công ty còn một đám người chờ anh xử lí, nơi nào cũng là cuộn tơ vò, sức khỏe của ông cụ cũng càng ngày càng tệ.

Cuối cùng Cố Phùng Thịnh thở dài.

“Phương Diên, tôi ngoài không cam tâm thì có thể làm gì?”

Anh muốn nói rồi thôi, Phương Diên không cần nghĩ cũng hiểu, sự nghiệp của Từ Diễn phát triển không ngừng cũng là một loại đả kích ngầm với anh.

Trong bảng tin vài ngày trước, đó là họp báo đầu tiên của Từ Diễn với cương vị là người phát ngôn mới, thiếu niên khiêm tốn ôn hòa trong trí nhớ thay đổi, anh ấy mặc một bộ âu phục đứng thẳng trước bục phát biểu, phía sau là quốc kì tươi đẹp, trong người cất giấu không ít đao thương.

Mà anh ấyấy từ đầu đến cuối vẫn giữ vừng thái độ kiên định, ngữ điệu trầm tĩnh, câu trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói đúng trọng điểm. Vì thế mà trên mang có nhiều người yêu thích.

Nói cũng lạ, có lẽ trước kia anh cũng từng nghĩ đến tương lại.

Nhưng hiện giờ, người hoàn thành không phải là anh.

Khi học đại học, thành tích của Cố Phùng Thịnh là hạng nhất toàn khoakhoa, Từ Diễn tuy mang danh hạng hai nhưng sự chênh lệch giữa hai người rất lớn. Học kì hai năm thứ hai, bộ phái người đến trường chọn nhân tài, Cố Phùng Thịnh là người đầu tiên được chọn, Lương Nhậm Niên đề nghị anh tham gia, ít nhất cũng có tám chín phần qua được, nhưng khi đó anh thấy lí lịch mình còn thấp nên nói cần đi nhìn nhận thế giới, cuối cùng lấy lí do mình còn nhiều thứ còn học để từ chối.

Từ Diễn dũng cảm hơn anh, nộp hồ sơ tham gia, cuối cùng ở đoạn phỏng vấn lại bị gạch tên. Cố Phùng Thịnh hỏi anh ấy rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu, anh ấy nói lúc kiểm tra nói dối do quá căng thẳng nên lắp bắp.

Cuối cùng còn cười, đưa tay vỗ vai anh.

“Nếu cậu tham gia chắc chắn không giống tôi.”

Lúc ấy anh không nghĩ nhiều, chỉ trấn an anh ấy vài câu, họ chọn lông phượng sừng lân, người có thể qua chỉ là số ít. Từ Diễn nỗ lực hai năm, cuối cùng vào năm bốn đại học đã có thể cùng Cố Phùng Thịnh vượt qua.

Hôm đó là ngày 1 tháng 6, giữa cái nắng nóng bức của mùa hè. Cố Phùng Thịnh mặc áo sơ mi trắng, chất liệu vừa khó chịu vừa gò bó, nhưng lúc ra khỏi phòng học, anh cảm thấy sự nhẹ nhỏm trước đây chưa từng có. Nếu thuận lợi, tháng 9 họ có thể được chính phủ cử ra nước ngoài học tập, chẳng qua số mệnh thay anh lựa chọn mà thôi. Cố Phùng Thịnh đứng trước thẩm tra chính trị ký giấy tự nguyện từ bỏ.

Cả một đời người khó nhất là viết tên mình, nếu tên này được viết trên đơn xin từ bỏ ước mơ thì khi đề bút càng nặng ngàn cân.

Đêm dài chợt nhớ chuyện thiến niên, đến cuối chỉ sót lại chua xót và không cam chồng chất lên nhau.