Ở bên này, Trần Tử Minh không mấy mặn mà với đống quần áo trước mắt. Anh đi lang thang, ngắm nhìn mọi thứ.
Sắp đến sinh nhật anh, Hạ Khê nói cô ta muốn mua quà để cảm ơn anh đã giúp đỡ anh cô ta. Nào có ai đi mua quà còn dẫn người được tặng đi theo. Trần Tử Minh biết cô ta chỉ lấy cớ đấy thôi nhưng anh lại không biết từ chối thế nào.
Vẫn là gương mặt lạnh lùng ấy, nhưng rồi nó chợt xuất hiện những biểu cảm khác nhau, thay đổi đến chóng mặt, từ ngạc nhiên đến ngỡ ngàng, từ hụt hẫng đến nhói đau. Khi mà trước mắt anh là hình bóng quen thuộc.
Chỉ khác là, cô gái ấy không còn mặc váy đồng phục nữ sinh hay đồ thể thao nữa mà là một bộ đồ công sở đầy nữ tính, toát lên sự quyến rũ và chững chạc của người phụ nữ. Anh thật không ngờ khi mặc kiểu đồ này cô lại đẹp đến thế. Không còn vẻ ngây ngô, ngờ nghệch mà là sự điềm tĩnh và trầm lặng toát ra từ người cô.
Thời gian trôi đi, người con gái năm ấy giờ đây đã không còn cần dựa vào anh nữa, không còn bên anh tỉ tê khi mưa xuống hay huyên thuyên những câu chuyện cô biết nữa. Cô đã có bầu trời của riêng mình. Và có khi trong tim cô từ lâu đã không còn chỗ cho anh nữa.
Có lẽ cô không thấy anh, cô đứng trước gương ngắm nhìn mình, rồi Từ Sở Đình đi tới, hai người họ nói chuyện gì đó, anh không nghe rõ. Nhưng có vẻ Từ Sở Đình không hài lòng lắm, cậu ta nhăn mặt lại, như là có chút ngỡ ngàng sau đó là chút tức giận.
Sau đó, cô quay người bỏ đi, anh không kịp tránh, hai người đối diện nhau, bốn mắt nhìn nhau. Anh thấy từ đôi mắt cô sự ngạc nhiên, một chút bối rối và sau đó là trắng bệch thoáng chút đau xót khi cô nhìn thấy Hạ Khê.
Hạ Khê từ phía sau đi tới, kéo tay anh, đưa cho anh một chiếc áo sơ mi sọc xanh, định đẩy anh đi thử thì cô ta bỗng đứng im nhìn về phía anh nhìn nãy giờ.
Cô ta cũng ngạc nhiên, nhưng đôi mắt thoáng ý vui. Vui vì mấy lần Trần Tử Minh và Lam Huyên gặp lại nhau thì Hạ Khê đều ở bên Trần Tử Minh, cô ta đoán chắc Lam Huyên đang hiểu lầm. Sự đắc ý bao phủ khắp khuôn mặt cô ta.
Từ Sở Đình lúc này cũng đã nhìn thấy họ, liền lên tiếng: "Xem ra chúng ta đều rất có duyên với Hạ Khê nhỉ? Tử Minh đi dạo chắc là tình cờ gặp cô hả?"
Cô nghe là biết Từ Sở Đình đang giải thích với cô thay Trần Tử Minh, Hạ Khê đang định nói gì đó thì Trần Tử Minh kéo tay cô ta lại, nắm chặt, mặt thoáng ý cười đáp lại: "Không phải tình cờ đâu, là tớ đưa cô ấy đi mua sắm!"
Lam Huyên đang xoay người bỏ đi hướng khác thì nghe được câu này, cô run lên, tim nhói đau nhưng cô cố gắng bình tĩnh.
"Cảnh sát Trần quả là chiều chuộng bạn gái, bận rộn như vậy mà vẫn còn thời gian đưa cô ấy đi chơi."
Diệp Tư Dao từ phòng thử đồ đi ra nghe câu nói của Trần Tử Minh và nhận ra Lam Huyên dường như run lên thì cô nàng giận lắm, liền lên tiếng trêu trọc.
Từ Sở Đình kéo lấy vạt váy của Tư Dao ý bảo cô đừng nói nữa nhưng nào ai cản được.
"Nghe nói Hạ tiểu thư mới chia tay bạn trai, có vẻ như Cảnh sát Trần đây đã chờ đợi lâu lắm rồi nhỉ?"
Mặt Lam Huyên trắng bệch, run lên rõ ràng, Diệp Tư Dao thấy vậy thì xót xa lắm nhưng cô nàng nhất định phải châm chọc để trả thù hai con người xấu xa khiến bạn cô ra nông nỗi này. Nhất là tên khốn Trần Tử Minh, khi Lam Huyên đau đớn bỏ đi thì thật không ngờ bao năm qua cậu ta và Hạ Khê vẫn qua lại với nhau, cô thật sự rất tức giận. Lúc trước, khi Lam Huyên bỏ đi, cô thấy tội nghiệp cho cậu ta nhưng sau khi nghe Lam Huyên kể hết sự tình thì cô thấy Trần Tử Minh thật đáng chết. Cô thấy thương cô bạn thân của mình hơn, bao năm qua cô ấy mang danh kẻ tàn nhẫn, một mình ôm hết đắng cay, một mình chịu đựng.
Bao nhiêu đau đớn của mối tình tan vỡ đã khiến cho Lam Huyên thương tích đầy mình. Bao năm trôi qua, vết thương vẫn là quá lớn, mới hơi khép lại thì hôm nay lại nứt toạc ra.
Chính vì vậy hôm nay Diệp Tư Dao phải thay bạn mình châm chọc cho bõ tức.
Trần Tử Minh nghe đến câu này vẫn không có phản ứng gì.Hạ Khê thì hết sức tức giận nhưng không dám làm gì mất hình tượng trước mặt Trần Tử Minh, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Có vẻ như mọi người có thành kiến với tôi và Tử Minh thì phải?".
"Còn phải hỏi sao!"
Diệp Tư Dao nhếch môi trả lời, Từ Sở Đình ở giữa khó xử không biết làm gì thì Lam Huyên ở bên này lên tiếng: "Dao Dao, đừng làm khó họ nữa, chúng ta đi thôi."
Giọng cô nhẹ nhàng xen lẫn một chút buồn bã, nghe mà não lòng. Diệp Tư Dao thấy vậy, cũng không bướng bỉnh nữa liền kéo Từ Sở Đình đi.
Khi họ vừa xoay người thì Trần Tử Minh cũng bỏ tay Hạ Khê ra, tim cô ta lệch đi vài nhịp, vô cùng chua xót. Quá khứ hay hiện tại, Hạ Khê cũng chỉ là kẻ thế thân, có lẽ mọi người nghĩ cô ta chen vào giữa Trần Tử Minh và Lam Huyên nhưng thật ra không phải, cô ta chưa giây phút nào được chen vào giữa họ. Chỉ là niềm tin giữa họ không đủ lớn, sự kiêu ngạo và đôi chút hèn nhát đã gϊếŧ chết tình yêu của họ.
Suốt 5 năm qua, Hạ Khê đã cố gắng nhưng chỉ là vô vọng, trái tim Trần Tử Minh đã không còn chỗ cho bất cứ ai.
Trần Tư Minh nhếch môi, anh không hiểu sao lại muốn làm cô hiểu lầm, anh nắm tay Hạ Khê những đôi mắt luôn dõi theo cô và sự thật là điều anh làm chẳng hề hẫng gì, chẳng khiến cho mặt cô biến sắc dù một giây. Anh tự cười mỉa mai,người ta đâu còn là Lam Huyên ngày xưa, vui buồn vì anh, tức giận vì anh nữa. Lam Huyên bây giờ đã không còn chút gì liên quan tới anh nữa rồi.
Anh quay người nói với Hạ Khê mặt trắng bệch ở bên cạnh: "Hạ Khê, tôi xin lỗi!"
Hạ Khê hoàn hồn, nghe lời xin lỗi này thì thấy có chút mỉa mai.
"Xin lỗi ư? Cậu đâu có lỗi, là tớ tự nguyện, là tớ ích kỉ thôi!"
Giả tạo cũng được, thật lòng cũng được, đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu cô ta lúc này. Ngay từ ban đầu, cô ta đã tự chọn vai ác, thì dĩ nhiên cô ta phải diễn cho tròn vai chứ. Cô ta cười tự giễu rồi nói: "Nếu thấy có lỗi với tớ thì đi mua món quà gì đó tặng tớ đi. Xem như lời xin lỗi."
Trần Tử Minh dĩ nhiên không thể từ chối, cùng cô ta đi chọn quần áo, anh thấy có lỗi nên cũng cố tỏ ra vui vẻ chọn đồ cho cô ta.
Anh không biết ở một góc gần đấy, có một cô gái trái tim đau nhói dõi theo anh. Cô ấy nhìn anh vui vẻ cùng người khác, nhìn anh ướm đồ cho cô ta, nhìn họ bên nhau, dòng nước mắt trực trào. Cũng may, đúng lúc này Diệp Tư Dao gọi cô, cô quay người bước đi, ngăn lại giọt nước mắt. Cô biết bao năm chờ đợi của mình đã đến lúc kết thúc.
Anh tuy tỏ ra vui vẻ nhưng trái tim vẫn buồn, vì cô không quan tâm tới anh, anh không biết nên làm gì, không hiểu tại sao sau bao năm anh vẫn khắc khoải về cô. Anh không muốn mình là kẻ si tình nhưng trái tim anh vẫn luôn chỉ hướng tới một người.
Cuối cùng cũng chọn xong cho cô ta một bộ đồ, anh lái xe đưa cô ta về, rồi quay đầu xe đi tới một quán rượu đã quá quen thuộc.
Ngồi trong quán rượu, anh vừa uống vừa tự mỉa mai chính mình, đâu ai ngờ người như anh lại suốt ngày tự mình đa tình chứ. Anh uống hết ly này đến ly khác, rồi anh lấy điện thoại gọi cho Từ Sở Đình và Cố Thiên Phàm, gọi họ tới đây cùng uống với anh.
Hơn 20 phút sau, cả hai cùng có mặt, họ cùng lắc đầu khi nhìn thấy anh bạn của mình. Lúc nào cũng vậy, bình thường thì rất ít khi uống rượu nhưng khi tâm trạng tồi tệ thì cậu ta lại uống như điên.
Cố Thiên Phàm không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Từ Sở Đình thì biết rõ.
"Này Sở công tử, Cảnh sát Trần của chúng ta bị sao vậy?"
"Còn sao nữa!"
Từ Sở Đình nói lấp lửng rồi đi tới bàn rượu anh bạn đang ngồi. Cô Thiên Phàm suy nghĩ một chút liền hiểu ra, cũng đi đến, rót thêm hai ly rồi 3 người cùng uống.
"Chưa bao giờ tớ thấy cậu hèn nhát như lúc này!"
Từ Sở Đình vừa uống vừa nhìn Trần Tử Minh mà nói. Trần Tử Minh nhếch môi: "Không còn cơ hội nữa rồi!"
"Cậu không thử thì sao mà biết."
"Biết chứ. Trong mắt cô ấy đã không còn tớ nữa rồi!"
Giọng nói của Trần Tử Minh vì men rượu mà lạc đi nhưng không giấu nổi bi thương đang trào ra.
Từ Sở Đình lắc đầu ngán ngẩm: "Các người đều cố chấp như nhau!"
Cố Thiên Phàm nghe họ nói chuyện thì hiểu ra, vỗ vai Trần Tử Minh: "Tử Minh, cơ hội là do mình tự tạo ra, thế mới là đàn ông."
Từ Sở Đình đồng tình tán thưởng: "Chưa bao giờ tớ thấy cậu nói hay như thế này đấy Thiên Phàm."
"Cảm ơn!"
Trần Tử Minh thì cứ hết ly này đến ly khác, uống nhiều tới mức anh cũng không ngờ, dĩ nhiên hai người bạn của anh không để anh uống một mình.
Đến sau cùng, người tỉnh táo nhất là Cố Thiên Phàm, mặc dù cậu ta cũng đã loạng choạng. Nhìn hai người bạn đều đã gục xuống bàn, cậu ta cố tỉnh táo, lấy điện thoại gọi cho Diệp Tư Dao, ma xui quỷ khiến cậu ta gọi cho cả Lam Huyên.
"Tiểu Huyên, mau tới quán rượu gần trường cấp 3 cũ đi, sắp có án mạng rồi."
Lam Huyên nghe vậy không biết chuyện gì nhưng cũng tức tốc đến, đến đấy cô thấy xe Trần Tử Minh và Từ Sở Đình. Đang định đi vào thì Diệp Tư Dao cũng tới. Hai người đều không hiểu chuyện gì, cùng nhau đi vào.
Vào trong, hai nàng thấy Cố Thiên Phàm đang tựa người vào ghế sofa còn Trần Tử Minh và Từ Sở Đình thì đã gục xuống bàn, vỏ chai rượu ngổn ngang trên bàn. Biết chắc cả ba đều đã say mềm, Diệp Tư Dao đi tới đỡ Từ Sở Đình rồi bảo với Lam Huyên gọi Lăng Nguyệt tới đưa Thiên Phàm về.
Lam Huyên làm theo, sau đó đứng yên tại chỗ, không biết làm gì.
Thấy vậy, Diệp Tư Dao lên tiếng: "Cậu mau lại đỡ Tử Minh rồi đưa cậy ấy về đi."
"Sao lại là tớ?"
"Không là cậu thì ai? Hay cậu muốn gọi Hạ Khê tới?"
Không nói gì nữa cô đi lại chỗ Trần Tử Minh ôm anh dậy, mùi rượu xộc lên, hơi khó chịu, cô phải vất vả lắm mới đỡ anh ra ngoài gọi taxi được. Khi nãy Diệp Tư Dao đã cho cô địa chỉ nhà anh, tới cổng chung cư, cô phải nhờ tài xế dìu anh lên nhà.
Đứng trước cửa phòng, cô thấy mình hơi ngớ ngẩn, không có chìa khóa thì làm sao mà vào nhà được. Nhìn sang anh cô vỗ vỗ vào mặt anh hỏi chìa khóa ở đâu, anh liền móc túi lấy chìa khóa ra. Cô mở cửa đưa anh vào phòng.
Vừa đóng cửa, Trần Tử Minh liền ấn cô lên trên tường, mặt anh áp sát lại gần mặt cô. Rồi anh áp môi mình lên môi cô. Anh hôn cô, cô ngơ ngác không hiểu gì. Thấy cô không có phản ứng, anh cắn vào môi cô, hơi đau nhưng anh không cho cô cơ hội kêu lên, lần nữa áp lên môi cô.
Môi của anh rất mềm, hơi lạnh lạnh và có mùi rượu nhàn nhạt. Anh hôn rất nhẹ ngàng, tỉ mỉ, ma xui quỷ khiến thế nào cô đáp lại anh. Nụ hôn ngọt ngào này xua tan đi những nỗi buồn bấy lâu, ủ ấm trái tim giá lạnh của cô lúc này. Nó xảy đến bất ngờ, khiến họ quên mất rằng họ đã xa nhau 5 năm rồi, cả hai đều chìm đắm, đều cố níu lại chút ngọt ngào xưa cũ.
Khi cô sắp không thở nổi, anh buông cô ra, tựa đầu vào cổ cô. Lam Huyên xoay đầu đi, hơi thở nóng ấm phả vào cổ cô, cô hơi rùng mình rồi cô nghe anh gắng gượng lên tiếng, giọng pha chút men say nên hơi khàn.
"Hạ Khê..."
Giọng nói thâm tình, như là chất chứa yêu thương, cô thẫn thờ rồi tim nhói lên hụt hẫng, nước mắt trực trào, cô vẫn đứng đơ ra, nhưng trước mắt đã mờ sương.
Cô cười mỉa mai mình, chưa bao giờ cô thấy đau thế này, kể cả khi hai người chia tay, bởi lần này cô bị xem là thế thân của Hạ Khê. Bao nhiêu chua xót, giờ phút này theo dòng nước mắt trào ta hết, cô không kìm nén được. Cô đưa tay lên chà lên môi mình như muốn xóa đi dấu vết của nụ hôn vừa rồi.
Thời gian trôi, mây cuộn gió cuốn, lòng người đã đổi thay. Trần Tử Minh lúc này đã không còn là chàng trai năm nào đứng trước cửa nhà cô ngốc nghếch mà gãi đầu, thắc mắc rằng cô đã hết giận anh chưa. Cũng không phải chàng trai chơi bóng rổ mà cứ mãi nhìn cô rồi bị người ta đυ.ng ngã nữa.
Mọi thứ đã thay đổi, cái xoay người tuyệt tình 5 năm trước của cô như một cơn bão quét qua nơi này cuốn đi mọi thứ, để khi cô quay lại, tất cả chỉ còn là đống tro tàn. Tình yêu hay tuổi trẻ cũng đã khép lại khi cô xoay người chấp nhận giẫm lên tình yêu và hạnh phúc để đánh dấu chấm hết cho mối tình này.