Sau khi các học sinh điểm danh trong mỗi lớp học vào buổi sáng, họ được ghi danh vào giảng đường để tuyển sinh cho học sinh năm nhất. Sau đó giáo viê chủ nhiệm dẫn đi trồng cây trong “Khu rừng tuổi trẻ”Hoạt động trồng cây yêu cầu học sinh tập hợp tự do. Các nhóm 4 người chịu trách nhiệm về mọi việc từ đào hố trồng cây đến tưới nước và liệt kê. Và số cây đã trồng được ghi lên thẻ gắn với học sinh đã trồng cây . Nói cách khác, trong ba năm tới, số phận của cái cây này sẽ gắn chặt với bốn người bạn cùng lớp này.
Sau khi sắp xếp xong, Minh Hạo hướng dẫn và giám sát từng việc lao động của học viên. Trồng cây là một công việc đơn giản, nhưng đối với nhiều em, thậm chí chưa từng đυ.ng đến cuốc , nó đã trở thành một công việc vô cùng khó khăn. Minh Hạo muốn giải thích từng cái một, còn vẽ đường kính của hố cây cho học sinh, đồng thời kiểm tra độ sâu của hố cây, thật sự là mệt hơn so với tự mình làm.
Khi Minh Hạo đi đến nhóm người kia, anh thấy các học sinh trồng cây đều ngồi một bên nghỉ ngơi, trong khi một người phụ nữ trung niên đang đào hốc cây một mình.
Minh Hạo bước tới, hỏi: "Cô -?"
"Anh phải là thầy giáo Minh không? Tôi tên là Ngô Ngạn Tổ, mẹ của Ngô Hạo Thiên."
“Làm sao tôi có thể để cô làm việc được?” Minh Hạo nói với đám học sinh đang ngồi bên đường “Các bạn đến đây! Các bạn lớn nhỏ, tôi thật xấu hổ khi để phụ huynh làm việc một mình?"
Vài học sinh vội vã chạy tới, trong tay Ngô Hạo Thiên vẫn đang cầm sách từ vựng.
Mẹ của Ngô Hạo Thiên vội vàng giải thích: "Bọn trẻ không cho tôi làm mà là tôi yêu cầu. Chúng không biết làm công việc này. Nếu có thời gian tốt hơn hết là chúng nên học những cái khác ! Tôi ổn, dù sao thì tôi cũng nhàn rỗi.""
"Chị ơi, để các em trồng cây, không phải vì nhà trường thiếu lao động. Mà là đào tạo các em có mục đích, trau dồi tinh thần trách nhiệm và danh dự tập thể." Minh Hạo kiên nhẫn nói.
“Vậy thì hãy để chúng làm những việc còn lại.” Mẹ của Ngô Hạo Thiên kéo con trai lại và nói: “Thầy Minh, thầy xem, tôi đào gần xong rồi, không còn bao nhiêu đâu. Tôi muốn đưa Hạo Thiên đi cùng. Thầy nghĩ có ổn không? "
"Được rồi! Nhưng tôi phải về sớm thôi, vì còn những hoạt động khác."
Mẹ Hạo Thiên thì thào: “Con đi tìm chỗ đọc chữ một lát.” Bà nắm tay con trai rời đi.
Minh Hạo đi đến nhóm cuối cùng và thấy rằng Dương Nguyên là người duy nhất đang đào bới những cái hố cây mồ hôi nhễ nhại.
"Những người khác đâu? Còn có ai trong đội của cậu?" Minh Hạo hỏi.
“Còn có Lí Đặng, Trần Gia Bảo và Đăng Hi Xuân."" Dương Nguyên trả lời.
"Họ ở đâu?"
"Em cũng không biết."
Minh Hạo hiểu rằng hầu hết học sinh rất khó lấy thông tin về lỗi của người khác. Vì vậy, anh nhìn xung quanh và thấy rằng nhà hàng gần bức tường sân trong cách đó không xa là một nơi sạch sẽ tuyệt vời, và anh đi về phía đó.
Vừa đến nơi đã nghe thấy giọng nói của Đăng Hi Xuân: "Gia Bảo, anh đúng là đồ rác rưởi! Hút thuốc mà cũng bị sặc!"
"Hi Xuân, anh ấy khác với em. Anh ấy là một đứa bé ngoan! Nào cưng, lát nữa anh sẽ mua đồ ngọt cho em! Hahaha—" giọng của một cậu bé khác.
“Lí Đặng, anh đang làm cái quái gì vậy?” Rõ ràng, đó là Trần Gia Bảo đang nói.
“Thằng chết tiệt dám hút thuốc?"" -"" Thầy?” Lí Đặng đột nhiên thấy Minh Hạo xuất hiện trước mặt mình, sợ tới mức trực tiếp đút tay đang cầm thuốc vào túi quần.
Đăng Hi Xuân vô thức đưa tay về phía sau, dùng ngón tay bóp điếu thuốc đang cháy, hiển nhiên là bị bỏng mà cười toe toét.
Minh Hạo biết rằng trong số ba học sinh, chỉ có Lí Đặng được nhận vào trường trung học dựa trên điểm của anh ấy. Còn Đăng Hi Xuân và Trần Gia bảo đều là học sinh chọn trường.
Cái gọi là học sinh chọn trường, tức là những học sinh vào với giá cao, điểm của chúng thấp hơn điểm xét tuyển bình thường. Để vào được trường trung học số 1 không chỉ cần có tiền mà còn phải có một số thành phần xã hội nhất định là con cái của các đơn vị liên quan mà trường học hoặc thậm chí là Phòng Giáo dục không thể cấm được. Tóm lại là con ông cháu cha đó mấy má ==
Như Đăng Hi Xuân, con trai của phó thị trưởng điều hành thành phố; và Trần Gia Bảo là thiếu gia của ông chủ một doanh nghiệp tư nhân lớn trong thành phố.
Thấy bọn họ thoải mái, Minh Hạo rất tức giận, nghiêm khắc chỉ trích: "Các bạn học đều đang làm việc, ba người các ngươi không biết xấu hổ mà còn nghỉ ở đây? Việc của bốn người đều do một người làm, các ngươi nghĩ có quá đáng không?" "
"Bọn tôi không để cậu ta làm điều đó một cách vô ích. Bọn tôi đã hứa sẽ trả tiền cho cậu ta", Đăng Hi Xuân lập luận.
"Thù lao? Bao nhiêu?"
Trần Gia Bảo cho biết: "Bọn tôi hứa sẽ đưa cho cậu ấy 50 nhân dân tệ mỗi người".
“Bạn ấy lấy nó?” Minh Hạo hỏi.
""Tịch thu."" Lí Đặng nói, "nhưng bọn tôi sẽ không để anh ta làm điều đó vô ích!"
“Chà, bây giờ Dương Nguyên bỏ ra 150 tệ và thuê các bạn trồng cây, bạn có bằng lòng không?” Minh Hạo hỏi lại.
Đăng Hi Xuân chế nhạo: "bọn tôi? Đùa sao! Bọn tôi không phải là công nhân nhập cư!"
"Bạn không phải là công nhân nhập cư, nhưng là các bạn học khác sao? Bạn cảm thấy được tuyển dụng là một điều xấu hổ, nhưng tại sao bạn lại dùng tiền để làm bẽ mặt bạn học? Bạn là cấp trên? Tại sao bạn không thể làm một công việc mà người khác có thể làm? Và làm tốt hơn những người khác. Có phải là đặc biệt không? ”Minh Hạo càng ngày càng tức giận, giọng nói cũng không lớn hơn.
Ba học sinh cúi đầu không dám phát ra tiếng động.
Sau khi im lặng một lúc, Minh Hạo nhìn Lý Đặng nói: "Này? Tại sao quần của cậu lại hút thuốc?"
Lý Đặng vội vàng lấy ra điếu thuốc nhét trong túi quần, ném xuống đất, lại nhìn quần của mình, không sao đâu! Lúc đó cậu mới biết mình đã bị thầy đánh lừa. Ặc! Câu nói cũ là gì? —— "Gừng càng già càng cay"!
"Khi vừa mới bắt đầu giáo dục sinh viên năm nhất, các bạn đã biết đến . Hình phạt nếu hút thuốc là gì?", Minh Hạo hỏi.
Trần Gia Bảo nói: "Hãy nhớ lại những sai lầm lớn."
"Được rồi! Ngày đầu tiên nhập học, khởi đầu tốt!" Minh Hạo nhìn ba học sinh trước mặt.
"Thầy, chúng tôi biết mình đã sai! Chỉ cần tha thứ cho chúng tôi lần này, lần sau chúng tôi nhất định không dám làm như vậy!" Lý Đặng nói trước.
Trần Gia Bảo và Đăng Hi Xuân cũng nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình: "Đúng, đúng. Chúng tôi sẽ lấy bài học này làm ví dụ, hãy cho chúng tôi một cơ hội khác!"
Minh Hạo dừng một chút rồi nói: "Được rồi! Tôi là người dân chủ hơn. Tôi có thể chọn hai cách: Thứ nhất, tôi sẽ báo cáo với nhà trường và nhà trường sẽ xử lý."
"Đừng, đừng! - Tùy thầy giải quyết! Tất cả chúng tôi đều chấp nhận hình phạt." Lí Đặng nói.
"Được! Phạt cũng được, chỉ cần không báo cáo trường học." Trần Gia Bảo đáp, Đăng Hi Xuân gật đầu lia lịa.
"Thứ hai là chạy mười vòng quanh sân tập. Các phải chắc chắn rằng bạn sẽ không bao giờ mắc những lỗi như vậy trong tương lai. Nếu các bạn tái phạm thì sẽ bị trừng phạt vì nhiều tội danh!"
“Mười vòng?” Trần Gia Bảo béo hơn, và đầu anh ta to ra khi anh chạy tự do mười vòng.
Đăng Hi Xuân bật cười, "Không sao đâu! Không chỉ là mười