Giờ ăn trưa..
"Vân Du, lúc sáng cậu bị sao mà trông mặt như mất hồn vậy? Nói với mình xem nào." Nam Thanh ngước lên nói với Du.
"Thực ra.. một số chuyện gia đình mình ấy mà.. Ba mẹ mình cãi nhau.. lần này rất có thể sẽ ly hôn.. Họ.. không hề để ý một chút gì đến cảm xúc của mình hay sao? Còn định chuyển trường cho mình nữa.." Vân Du thực sự rất bực bội.
"Không hẳn là họ không quan tâm đến cảm nhận của cậu đâu.. Ít ra.. cậu vẫn còn có ba mẹ.." Đôi mắt màu nâu khói của Thanh sựng lại vài giây.
Vân Du cũng đã biết chuyện ba mẹ của Nam Thanh đều đã mất, không để cô ấy phải đau buồn thêm nữa, Du chuyển chủ đề:
"À mà lúc sáng nay, cậu có nhìn thấy quần mình bị rách không?"
"Ban đầu mình cũng không biết, mãi đến khi vào lớp mới biết. Thanh Duy chạy đôn chạy đáo kiếm mãi mới được chiếc quần cho cậu đấy."
"Ừ. Nhưng điều khiến mình hạnh phúc nhất là gì cậu biết không.. Anh Thành nhìn thấy cảnh tượng đó.. và đã lấy áo quấn lại cho mình.. Ôi trời ơi, khoảnh khắc đó.." Du cười và vui hơn hẳn.
"Thật á? Sướиɠ nha.. Thế còn Thanh Duy thì sao?"
"Sau lúc đó cậu ấy đi đến phòng vệ sinh nữ đưa quần cho mình. Mà hay thật, lần đầu tiên thấy Duy "đàn ông" như vậy đấy."
"Còn không phải là vì cậu đấy sao.." Nam Thanh nói bâng quơ.
Vân Du chẳng nói gì nữa, chẳng biết có nghe rõ điều nhỏ vừa nói hay không.
* * *
Từ hôm Thanh bị đánh đến giờ, nhỏ hầu như không nói với Long câu nào, không hiểu sao nhỏ cứ cố gắng tránh mặt cậu ta. Dường như nhỏ cũng quên mất vụ trả sợi dây chuyền cho cậu ta luôn.
Môn văn hôm nay kiểm tra 45 phút, là môn xã hội nên nhỏ rất lo lắng và đã chuẩn bị nhiều, không thể điểm thấp nhất lớp được.
"Cả lớp.. đứng.." Hoàng Công Khanh hô to chào thầy giáo.
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi.. đến giờ của tôi là không phải chào nữa." Thầy Bình khó tính. Không hiểu sao thầy ấy lại kì cũ đến vậy, chào cũng không muốn. Quá là khác người đi..
Thầy giáo trẻ lại nói tiếp:
"Các em cất sách vở, lấy giấy ra chuẩn bị kiểm tra 45 phút.."
Nam Thanh học văn rất tệ, còn Uy Long thì học văn khá giỏi.. à mà thực ra môn nào cậu ấy chả vậy.. May mắn lần này nhỏ ôn khá kĩ nên cũng viết được bài.
Tiết sau vẫn kiểm tra, nhưng là môn vật lí.. không hiểu sao tuần này kiểm tra nhiều thế không biết.. ôn tập muốn lú cái đầu.. Minh Hạo than trời than đất..
Đề lí lần này khó khủng khϊếp, nhỏ cũng hết cách.. thơ thẩn ngồi cắn bút.. Còn Uy Long, tốc độ làm bài của cậu ấy vẫn siêu nhanh, cơ bản giải quyết hết đề trong vòng nửa tiếng, sau đó thì chống má lên ngắm cảnh ngoài cửa sổ.. Nhỏ bèn chớp thời cơ, lén lút liếc ra đằng sau cố gắng chép đáp án.. được tí nào hay tí ấy..
Vừa chép, Thanh vừa thầm tự an ủi bản thân: "Kinh Thành nói: Bố thí có phúc hơn chịu đựng, tôi không phải đang gian dối mà là đang tích lũy từng chút phúc đức cho bạn Long mà thôi."
Nhỏ liếc mắt một cái..
AACDB, ừ, nhớ rồi.
Cắm cúi viết..
AACDB, AAC.. tiếp theo là gì nhỉ? Quên xừ mất rồi.
Lại lén liếc mắt một cái nhìn lại đáp án cho chắc..
À à, AACDB..
Cắm cúi viết..
Khoan, cái cuối cùng là B hay C nhỉ? Nhìn không rõ.
Thanh lại liếc mắt cái nữa thì thấy người nào đó đã úp ngược bài kiểm tra xuống.
Ngẩng lên nhìn, người nào đó không nói gì, lườm nhỏ một cái đầy khinh bỉ.
Nhỏ nhăn nhó mặt gượng gượng cười, thực sự nhục chết đi được.. Mình mà học giỏi đã đâu phải đi nhìn bài cậu nhục nhã như thế này.. hừ.. Nhỏ cố gắng nhớ lại xem là B hay C, nhưng nghĩ mãi mà không nhớ ra.. đúng là não cá vàng mà..
Sau đó, nhỏ nghe thấy Long lạnh lùng nói:
"Là B."..
Vài ngày sau, trả bài kiểm tra, Thanh lại ngỡ ngàng một lần nữa. Là 9, 5 điểm; 9, 5 điểm đấy. Tự dưng lại được điểm cao như vậy, thật không còn gì hạnh phúc hơn.. cũng may lần trước xin được vài câu trắc nghiệm.. Thanh vui mừng hơi liếc xuống cậu bạn bàn dưới, cậu ta vẫn vậy.. lúc nào cũng cao điểm nhất.
* * *
Buổi chiều với không khí se se lạnh của mùa đông, tiếng gió nhẹ vi vu nghe êm tai đến lạ. Hàng cây trùng xuống, lá rơi đều đều. Khung cảnh hôm nay thật tuyệt! Và còn tuyệt hơn khi sắp học hóa - môn tự nhiên mà Thanh thích.
Vào phòng thí nghiệm hóa, cứ hai người một nhóm, giáo viên chia nhóm theo sự sắp xếp chỗ ngồi trên lớp. Không may nhỏ chung nhóm với Tống Uy Long (do cậu ấy ngồi phía sau nhỏ). Vâng, lũ con gái trên lớp lại nhìn Thanh bằng cái ánh mắt đầy ghét bỏ ấy..
Giáo viên phân mỗi nhóm tự thực hành thí nghiệm theo sách giáo khoa, xong mới được về. Nhóm của nhỏ thì bàn sẵn, tự làm riêng lẻ. Chưa đến 15 phút cậu ta đã điều chế xong thí nghiệm, ngồi dựa vào ghế, lại đeo tai phone và nhắm nghiền mắt.. Những lúc không có việc gì làm cậu ta thường có vẻ thích ngồi yên một chỗ nghe nhạc thì phải..
Nhỏ chưa bao giờ làm thí nghiệm mà không thành công, lần này làm đi làm lại cả chục lần rồi. Cả lớp cũng đã về hết, trong phòng thí nghiệm lúc này chỉ còn Long và Thanh. Thí nghiệm làm không thành công là do có người chơi xấu, tráo đổi hóa chất khác..
Thao tác chuẩn hơn, Thanh đổ các chất vào nhau, thật sự rất cẩn thận.. sau đó đậy lại rồi lắc nhẹ, đều đều tay. Bỗng, bên trong bình thủy tinh phát ra tiếng nổ nhẹ, sủi bọt mạnh lên đến gần miệng bình. Uy Long bị tiếng nổ lách tách làm tỉnh giấc, mắt còn nhắm hờ rồi mở dần.. Cậu ta đứng dậy.. nhìn cái điệu bộ trợn tròn mắt lên vì tiếng nổ của nhỏ thì tiến lại gần.. chẳng nói chẳng rằng, cầm lấy bình thủy tinh đã đậy nắp trong tay nhỏ. Chắc Long chỉ muốn xem thứ hợp chất trong đó là gì, theo phản xạ tự nhiên cậu mở nắp ra.. Mùi hương trong đó từ từ lan tỏa.. cậu ta đã hít phải.. Ngay lập tức đậy nắp lại, chỉ kịp nói:
"Khí độc!"