Chương 1: Ước mơ của người tình
Tình yêu đối với tôi, không phải là sự va chạm xá© ŧᏂịŧ, không phải là thựcphẩm ăn uống, mà là niềm hy vọng không bao giờ tắt, là ước mơ rạng rỡtrong cuộc sống đầy mỏi mệt.
Marguerite Duras
1.
Năm giờ chiều ngày lễ tình nhân Thất Tịch*, Long Vịnh Thanh nhận được mấycuộc điện thoại liền. Người đầu tiên gọi điện là Lý Tịch, đồng nghiệp ởcông ty Viên Nghệ, cũng là bạn chí cốt của cô. Vừa nhấc điện thoại lên,bên kia vẳng đến một tràng tiếng nước ngoài “Darling, lễ tình nhân vuivẻ, hôm nay hẹn hò ở đâu vậy?” [* Lễ tình nhân thất tịch: là ngày 7 thánh 7 âm lịch hàng năm, ngày Valentine Trung Quốc.]
Long Vịnh Thanh vẫn đang ngủ trên giường, có lẽ do lần đầu tiên dầm mưa nênbị cảm, đầu óc cứ nặng chình cᏂị©Ꮒ, nói cũng không ra hơi, “Hẹn hò cáinỗi gì, tối hôm qua vừa chia tay, còn bị dầm mưa nữa, xui xẻo chết điđược.”
“Chia tay? Cậu thần kinh à? Chia tay trước lễ Tình nhân,thế này là quá không may mắn, hiểu không? Muốn chia tay cũng phải đợiqua lễ, ít nhất cũng kiếm chác được một món quà.” Lý Tịch lảm nhảm bênkia điện thoại, mở đầu là một tràng quở trách. Long Vịnh Thanh khôngnhìn cũng tưởng tượng ra được dáng vẻ cô nàng đang vừa đứng trước gươngchải mascara, vừa nghiến răng nghiến lợi bên điện thoại: “Long VịnhThanh ơi là Long Vịnh Thanh, cậu quả xứng danh “Bách khoa thất tình toàn tập” của công ty chúng ta. Từ khi tớ quen biết cậu đến nay, cậu thấttình bao nhiêu lần rồi hả? Lần này là vì sao nữa đây? Anh ta nɠɵạı ŧìиɧhay là chỉ thích yêu đàn ông? Hay là bị vợ người ta chạy đến tận nhàđánh ghen? Tớ thật chẳng hiểu nổi, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, trình độ đánh giá đàn ông của cậu sao mà vẫn tệ đến thế chứ?”
“Lần này tự nhiên lắm, chẳng nói chẳng rằng, chia tay trong hoà bình.” Long Vịnh Thanh ở bên này cười khẽ hai tiếng, chui đầu ra khỏi chăn để thở chothoải mái, bởi cô hơi bị ngạt mũi, “Có lẽ tớ sinh ra vào giờ không tốt,ra đời đúng ngày bảy tháng bảy âm lịch, chắc phạm phải điều cấm kị gìrồi. Đường tình duyên hơi kém một tí, nhưng mà vội vàng làm gì, tớ mớihai mươi bảy tuổi, trước ba mươi tuổi chắc chắn sẽ được gả đi cho màxem.”
“Dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng bachân.” Tinh thần này của cậu quả thật rất đáng khen ngợi, nhưng phiềncậu lần sau đánh giá người khác chính xác lên một tí. Không phải ai chokẹo là đều có thể vẫy đuôi đi theo người ta đâu, ít nhất cũng phải dò la xem hoàn cảnh của người đó như thế nào. Biết đâu hắn là một tên gϊếŧngười, nhỡ khi cậu chết mà chẳng biết được nguyên nhân...” Lý Tịch mắngmỏ cô, giọng nói nghe không rõ ràng lắm, chắc là đang tô son. Sau đóLong Vịnh Thanh nghe thấy giọng của một người đàn ông, cô ấy đáp lại một tiếng, nhỏ giọng tạm biệt Long Vịnh Thanh, “Không nói chuyện với cậunữa đâu, anh ấy đợi sốt ruột rồi, tớ đi đây. Cậu cũng đừng có giam mìnhtrong nhà nữa, trang điểm đẹp vào rồi ra ngoài đi dạo, không chừng lạigặp một anh chàng nào đẹp trai thì sao. À, đúng rồi, sinh nhật vui vẻ,hôn cái nào, bái bai.”
Mặc dù sớm biết rằng khi nói chuyện với Lý Tịch, sẽ hoàn toàn không có cơ hội cho cô chen ngang, nhưng sau khingắt điện thoại, Long Vịnh Thanh vẫn bị nhức đầu một lúc. Sau đó chuôngđiện thoại không ngừng vang lên, nội dung cuộc nói chuyện chẳng khácnhau là mấy, đa phần đều là chúc cô lễ Tình nhân vui vẻ. Cô lại nhẫn nại giải thích cho từng người rằng, mình đang thất tình, lễ Tình nhân nàyđối với cô rất vô nghĩa, sau đó người gọi điện an ủi vài câu rồi ngắtđiện thoại.
Một khi đã thất tình, nhất quyết không được giấugiếm, phải thông báo cho mọi người xung quanh biết rằng cô lại đang được tự do, qui tắc này do Long Vịnh Thanh cô tự đặt ra cho mình. Theo nhưlời cô nói, quy tắc đó có nghĩa là, nếu như cô giấu giếm, biết đâu xungquanh có người muốn theo đuổi cô, nhưng vì cô đã có người yêu mà ngườita không dám tiến tới thì sao?
Lý Tịch từng tò mò hỏi cô, “VịnhThanh này, cậu không hề thấy buồn à? Nói cho toàn thế giới biết cậu đang thất tình, có khác nào đưa vết thương của mình ra cho mọi người xem?Cậu không thấy đau đớn sao?”
Long Vịnh Thanh cắn một miếng kem, vẻ mặt không chút sợ hãi trả lời, “Đau chứ, nhưng mà đau riết thành quen.”
Câu nói này, được mọi người trong công ty ghi chép nguyên văn vào trong“Bách khoa thất tình toàn thư Long Thị”, sau đó, thực tế nhiều lần đãchứng minh được rằng, câu nói này có chân lý sâu sắc hơn định luật sốmột của Newton. Long Vịnh Thanh quả thật đau lòng riết thành quen, cònmọi người thấy vết thương hết lần này đến lần khác của cô, xem hoài thấy mãi, rốt cuộc cũng cảm thấy quen luôn. Cho nên sau này, cách chào hỏivới cô cũng trở nên kỳ lạ, không hỏi “ăn cơm chưa?”, mà hỏi là “Hôm naylại thất tình à?”
Long Vịnh Thanh cũng không phản đối, ngốc nghếch chấp nhận hết.
Thất tình là để đón nhận một tình yêu khác đẹp hơn, có thể người đàn ôngtiếp theo mới chính là người đàn ông đích thực của đời mình.
Cô luôn tự răn đe mình như vậy, đồng thời cũng khích lệ mình như vậy.
Đổi người yêu từ người này sang người khác, người không quen biết Long Vịnh Thanh sẽ lầm tưởng rằng cô đa tình. Nhưng người quen biết cô tuyệt đốikhông nghĩ như vậy, bởi vì cô yêu hết lòng, cho dù là tình yêu ba ngàyhay tình yêu ba năm, cô đều nghĩ rằng nhất định sẽ kết hôn với người đó. Có lần trong một bữa tiệc của công ty, mấy cô nàng túm năm tụm bảy lạinói chuyện yêu đương, Lý Tịch tay cầm một chai bia, nói với Long VịnhThanh đang say chếnh choáng: “Vịnh Thanh, không phải là cậu yêu khôngthật lòng, mà là quá thật lòng, hở một chút là nhắc đến cưới hỏi, nhữnganh chàng đó bị cậu doạ chạy mất dép cả rồi.”
Nói quá chuẩn.
Mấy cô nàng xung quanh gật đầu lia lịa, ào ào khuyên cô, “Kiểu con gái thật lòng bây giờ không còn được ưa chuộng nữa, kiểu ỡm ờ nửa vời mới làthượng sách trong tình yêu.”
Nhưng không biết Long Vịnh Thanhthật không hiểu, hay là quá câu nệ kiểu tình yêu thật lòng, mà vẫn cứđâm ngang bổ dọc, đâm nhiều đến nỗi đầu đau chảy máu ra đấy mà vẫn lạcquan yêu đời.
Tám giờ tối, Long Vịnh Thanh không cách nào ngủtiếp được, nằm trên giường chỉ thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, lúc nàymới ép mình bò dậy, chậm chạp đánh răng rửa mặt, thay quần áo, chuẩn bịxuống dưới lầu ăn chút gì đó. Lần này điện thoại lại đổ chuông, cô nghĩrằng lại có người gọi điện chúc lễ Tình nhân vui vẻ, chẳng buồn xem mànhình, vừa xỏ giày đi ra cửa vừa cho điện thoại lên tai nghe.
“A lô.”
Phía bên kia trầm mặc không nói, có thể nghe thấy được tiếng thở nhẹ ngắtquãng của người gọi. Long Vịnh Thanh lại “A lô” thêm một lần nữa, thấyngười gọi không phản ứng gì mới đưa điện thoại từ bên tai xuống, đứngnhìn màn hình trong hành lang tối om om, dưới biểu tượng hai người đanggọi điện cho nhau trên màn hình điện thoại là một cái tên làm cho cô cảm thấy bất ngờ: Vịnh Lục.
Long Vịnh Lục là em gái sinh đôi củaLong Vịnh Thanh, mấy năm trước đã đoạn tuyệt quan hệ với cô, đồng thờithề thốt không bao giờ qua lại với cô nữa.
“Vịnh... Lục? VịnhLục, là em à?” Lâu lắm rồi không nói chuyện, Long Vịnh Thanh tuy có chút bất ngờ, lại vừa hơi căng thẳng, nhưng cũng sợ em mình xảy ra chuyện gì nên nhỏ giọng xác nhận lại một chút.
Người nghe không trả lời,rất lâu sau đó một giọng nói lạnh nhạt mới truyền đến từ phía điện thoại bên kia, “Anh Ngôn Từ ra tù từ tháng trước, chị biết không?”
Giọng nói lạnh nhạt, gần như không có chút tình cảm nào, chỉ như đang kể lạimột câu chuyện. Long Vịnh Thanh bỗng cảm thấy hình như có cái gì đó thúc mạnh vào trái tim cô khiến nó phát ra những âm thanh nặng nề, vang vọng trong hành lang tối om, vắng lặng, âm thanh không ngừng lớn lên, tai cô cũng ù ù theo mất rồi.
Ra tù rồi, ồ, hoá ra đã ba năm, ba năm trôi qua nhanh quá.
“Em biết chị không có lương tâm, nhưng không ngờ, chị lại có thể vô lươngtâm đến nước này, ngay cả việc anh Ngôn Từ ra tù, chị cũng không buồn đi đón. Long Vịnh Thanh, chị rốt cuộc muốn nhẫn tâm đến mức nào hả?” Giọng nói của Vịnh Lục vẫn không lớn lắm, nhưng từng câu từng chữ nghe có vẻrất dữ dằn, thiếu điều cho thêm một nhát dao, đâm người nghe điện thoạibên kia vài phát.
“Chị... Hôm đó chị bận việc...” Long Vịnh Thanh cảm thấy toàn bộ máu trong người mình đều bị hút ra hết, nhúc nhíchkhông nổi, mặt mày trắng bệch như một tờ giấy, vội vàng tìm cớ biện hộcho mình. Bình thường cô cũng thuộc dạng nhanh mồm nhanh miệng, nhưnglúc này đây nói năng lại ấp a ấp úng, “Vịnh Lục, em khoan hãy giận chị,nghe chị nói đã... Chị không cố ý... Ngày đó chị... Ngày đó...”
Vội vàng tìm cớ giải thích, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được. Khôngphải cô không có tài nói dối, mà là lần này không thể nào nói dối được.
Cô nhớ rõ ngày đó, nhớ rất rất rõ là đằng khác.
Đó là một ngày chủ nhật, cô được nghỉ, mà thực ra chẳng có việc gì cả, nên ở nhà ngủ từ sáng đến tối, tắt điện thoại, tắt luôn đồng hồ báo thức,ngủ một mạch mười hai tiếng đồng hồ. Khi trời tối cô mới bò dậy, trangđiểm thật đẹp để đến quán bar chơi với Lý Tịch. Cô còn nhớ ngày đó quánbar Kakkoi tổ chức tiệc chúc mừng một năm thành lập, chủ đề của buổitiệc là “người yêu thích đồ đồng phục”. Cô mặc một bộ váy thủy thủ cáchđiệu. Lý Tịch còn chê bai màu mắt của cô không hợp với bộ váy, nhấtquyết kéo cô vào nhà vệ sinh, tự tay trang điểm cho cô thành bộ dạng mỹnữ xanh lè mới chịu buông tha cho cô.
Không tìm được lý do biệnhộ, cuối cùng đành phải im lặng, Vịnh Lục hình như vốn cũng không muốnnghe cô giải thích. Im lặng một lúc mới quẳng qua một câu nói, “Nếu nhưchị không thích anh Ngôn Từ, xin chị đừng đến gần anh ấy nữa, anh ấy bịchị hại đủ thảm lắm rồi.”
Rất nhanh sau đó tắt luôn điện thoại,chỉ còn lại một tràng tút tút mịt mờ vang lên, Long Vịnh Thanh vẫn đứngtrong hành lang với tư thế nghe điện thoại, đứng yên rất lâu không hềnhúc nhích.
Thực ra Long Vịnh Thanh thấy mình cũng dễ quên, rấtnhiều việc chỉ cần cô không muốn nhớ, sẽ tuyệt đối được quên hoàn toàn.Đây cũng được tính là một công năng đặc biệt, nhờ phúc của công năng đặc biệt này mà trước khi thi đại học, cô vui vẻ hạnh phúc hơn bất kì người nào. Cho dù điểm thi đứng thứ nhất từ dưới lên, nhiều nhất cũng chỉbuồn mất vài phút. Thầy giáo vừa phê bình cô trước cả lớp xong, vừa quay người đi là cô đã có thể tiếp tục nói chuyện cười đùa với một bạn béo ú ngồi sau lưng mình rồi.
Cho nên trong não bộ luôn được làm mớiđó của cô, những hình ảnh còn giữ lại không hề nhiều, mà mỗi lần nhớlại, cô lại tự lừa dối mình chỉnh sửa lại một chút, những chuyện buồntrở thành chuyện vui, chuyện đau lòng trở thành chuyện tiếu lâm, kể cảchuyện hồi nhỏ trộm tiền mẹ mua kẹo bông, sau này ba phát hiện được,liền bị ba lấy dép đánh cho hai cái vào miệng, cũng bị cô mặt dày chỉnhsửa lại nội dung, rằng đó kỳ thực là Vịnh Lục ăn trộm, không liên quangì đến cô, cô bị oan mà.
Cách sống tự lừa dối mình luôn làm chocô thấy vui vẻ, nhưng không hiểu vì sao, có một số hình ảnh, một sốngười tồn tại trong ký ức, cho dù đã qua bao nhiêu thời gian, cho dù côđã cố gắng quên đi, cố gắng chỉnh sửa lại, nhưng nó không hề mảy may suy chuyển, hơn nữa cô ngày một lớn tuổi hơn, những hình ảnh đó không những không phai màu, ngược lại qua mỗi một lần giày vò và chà xát của cô, nó lại trở nên rõ ràng hơn.
Ví dụ như, quê cô nằm ở vùng ngoại ô,một làng quê có cái tên rất oai hùng “Long Sơn Thôn”, con đường nhỏ sauthôn dẫn thẳng đến những thửa ruộng trồng lúa mì, hai bên con đường đómọc đầy hoa dại đủ màu sắc sặc sỡ. Ban ngày trên con đường đó luôn cónhững đứa trẻ tụm năm tụm bảy chơi đùa với nhau, chúng chơi đuổi bắtquanh ruộng, rồi hì hục đào giun. Nhưng về đêm, ở đó lại yên tĩnh nhưmột thế giới khác, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng kêu của côntrùng. Cô đứng xa xa trên bờ ruộng, nhìn thấy một chàng trai trẻ ngườiđầy máu chạy về phía cô, trên khuôn mặt ôn hoà và sạch sẽ đó hiện rõ sựkinh hoàng, người ấy hét to với cô: “Chị Vịnh Thanh, chạy đi... chạynhanh lên...”
Cũng không biết là vì trời quá tối, hay là vì quákinh hãi, ký ức xuất hiện sự nhầm lẫn, người đó trước mặt cô lắc lư mộtcái, lập tức lại biến thành một khuôn mặt khác, hắn lạnh lùng nhìn cô,tay còn cầm một con dao găm. Cô nhận ra con dao đó, đó là quà sinh nhậtcô tặng cho một người, hình dáng cong cong, giống như trăng ngày mồngmột. Vừa nhìn thấy nó, cô vui mừng khôn xiết, nhưng mà cũng đúng lúc đó, trên con dao lại dính đầy máu.
Cô cố gắng thu người lùi về phíasau, lúc này mới phát hiện ra quần áo trên người đã rách nát gần hết,người dính đầy bùn đất, bẩn kinh khủng. Người này vứt con dao đi, chộplấy cánh tay đang run rẩy của cô, trầm giọng nói: “Vịnh Thanh, đừng sợ,đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Hôm đó là ngày mồng một, mặt trănghình vòng cung như con dao đó, xung quanh tối đen như mực, chẳng nhìnthấy gì cả. Chỉ có đôi mắt nhuộm đầy máu đang nhìn cô là sáng rực lấplánh, trong một khoảng thời gian rất dài, nó in sâu vào trong trái timcô, trở thành dấu ấn vĩnh hằng.
Cảm giác kinh hoàng đến tận xương tuỷ đó quá rõ ràng, cho đến tận bây giờ mỗi khi nhớ lại, Long VịnhThanh vẫn cảm thấy toàn thân dơ bẩn, áo quần bị xé rách tơi tả, gần nhưkhông còn che được cơ thể, cô thở dốc ngồi xuống ôm lấy đôi vai, cơ thểrun lên từng hồi. Lúc này dưới lầu có người đang đi đến, bật đèn ở hànhlang lên. Xung quanh đột nhiên sáng rực, cô nhìn thấy áo quần trên người mình vẫn còn lành lặn, bộ quần áo hải quân màu xanh và trắng, vừa sạchvừa đẹp, lúc này cô mới lấy lại bình tĩnh đứng dậy. Chỉ có điều ánh sáng chiếu thẳng vào mắt làm cô vẫn chưa quen, hai hàng nước mắt không cầmđược chảy ra, vội vàng lấy tay úp vào mắt, ba chân bốn cẳng chạy xuốnglầu dưới ánh mắt khác thường của một dì ở cùng lầu.
2.
Căn hộ nhỏ mà Long Vịnh Thanh thuê nằm ở khu vực náo nhiệt của thành phố,mặc dù được xây dựng lâu rồi, nhưng nhìn bề ngoài vẫn còn mới chán. Quan trọng nhất là giao thông rất tiện lợi, chỉ cần đi xuống dưới lầu, cáccửa hàng ăn uống, vui chơi giải trí đầy đủ cả, cho nên mặc dù chủ nhà là người chẳng biết phải trái, lại vừa lắm điều, mượn cớ mặt bằng giá thuê nhà gần đây tăng để tăng tiền phòng của cô, nhưng cô cũng không nỡchuyển đi chỗ khác.
Hôm nay là ngày Lễ tình nhân Thất Tịch, dướilầu càng đông vui hơn. Những chàng trai cô gái đi đi lại lại trên đường, thành cặp thành đôi, trên tay các cô gái hầu như đều cầm hoa hồng,khuôn mặt ửng hồng, hạnh phúc đến nỗi ngây ngốc cả ra, Long Vịnh Thanhđi được một đoạn đường, nhìn hoa hồng đầy rẫy trên phố, bắt đầu thấy hối hận vì nhất thời xúc động mà chia tay người yêu tối hôm qua, Lý Tịchnói không sai, muốn chia tay cũng phải chờ cho hết ngày hôm nay, cho dùcó không vui, ít nhất hôm nay trong tay cũng có một bông hồng, đem vềnhà cắm vào bình hoa, trang trí cho căn phòng, vẫn còn tốt hơn bây giờmột thân một mình, chỉ biết ghen tỵ đứng nhìn những bông hồng trong tayngười khác mà chảy nước miếng.
Cô đi từ đầu đường đến cuối đườngmà vẫn không tìm được một chỗ nào để ăn, Long Vịnh Thanh cô đơn một mình ôm bụng đói đi tiếp. Càng đi cô càng thấy bực mình, lễ tình nhân khôngcó người yêu, giống như sắp bị cả thế giới khinh bỉ đến nơi vậy. Nhữngquán ăn đàng hoàng một chút chỉ phục vụ những món ăn dành cho các cặptình nhân, hơn nữa ngoài cửa còn treo một bảng hiệu cầu kì bằng gỗ trước cửa, trên đó viết: hết chỗ, xin dừng chân. Chỉ có quán mì sợi thịt bò ở góc đường chẳng có bóng dáng một thực khách nào, vắng lặng đến nỗichẳng ăn nhập gì với sự náo nhiệt của con đường này cả. Người bán mặc bộ áo quần truyền thống của vùng Lan Châu để đóng giả làm người Lan Châu,nhìn thấy Long Vịnh Thanh đi ngang qua còn cất giọng gọi cô: “Này, cô gì ơi, đừng đi về phía trước nữa. Trước đó cũng đều là nhà hàng dành chocác cặp tình nhân thôi, một người thì đến đây ăn mì đi, dù sao cũng đang vắng khách, tôi giảm giá hai mươi phần trăm cho.”
Long VịnhThanh không thèm để ý đến ông ta, cúi đầu đi qua trước mặt ông ấy. Mộtngười cô đơn trong ngày lễ tình nhân này đã đáng thương lắm rồi, mà cômà thèm vào ăn loại mì giảm giá hai mươi phần trăm đó sao, cô không muốn ngày càng đẩy mình vào hoàn cảnh thê thảm hơn nữa, cho dù là một mìnhcũng phải đến một nhà hàng đàng hoàng để ăn.
Sau mấy lần liền bịnhà hàng từ chối ngay ngoài cửa, nửa tiếng sau, cuối cùng cô cũng tìmđược một nhà hàng kiểu Pháp rất có phong cách, nhưng phải ngồi ghép bànvới một người khách khác. Long Vịnh Thanh vốn không ưng ý lắm, nhưngnghe nói là một chàng trai độc thân, liền nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Có thể quen biết thêm với một người con trai cũng tốt, biết đâu đó là một người có tương lai thì sao?
Người phục vụ đi liên hệ với anh ta, cô hỉ hả ôm suy nghĩ ngây thơ đó đứngđợi trước quầy tiếp tân. Ánh mắt dõi theo bước chân người phục vụ đếnbàn ăn dành cho hai người đó, là vị trí cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài sẽthấy được đài phun nước của quảng trường, lãng mạn đấy chứ, điều quantrọng nhất là anh chàng đó trông rất trẻ, áo quần chỉnh tề bắt mắt, bước đầu có thể nhận định là một người con trai tốt, cho tám điểm.
Long Vịnh Thanh âm thầm cho điểm người ta, trong lòng cảm thấy rất đắc ý,cũng may lúc nãy không tự coi thường bản thân mình mà đi ăn mì giảm giáhai mươi phần trăm, nghĩ đến đó, khóe miệng cô bất giác cong lên thànhmột nụ cười. Lúc này người phục vụ đã giải thích cho người kia xong toàn bộ sự việc, chỉ tay về phía cô, người ngồi đó ngẩng đầu lên nhìn theocánh tay của người phục vụ, đúng lúc chạm vào ánh mắt của cô, hai ngườihóa đá ngay tại chỗ. Đột nhiên, Long Vịnh Thanh quay người bỏ chạy.
Người sinh ra đúng ngày Thất Tịch, quả nhiên không được ông trời quan tâmthương xót, ý định của cô rất trong sáng, chỉ muốn ra ngoài ăn một bữacơm mà thôi, không những nghe được tin không muốn nghe nhất, còn gặp lại người mà không nên để cô gặp nhất.
Thế giới này thực sự bị thunhỏ lại rồi chăng? Hoặc cũng có thể nói, thượng đế chê bai cuộc sống của cô còn chưa đủ giống tuồng chèo, trong một ngày bi đát như hôm nay, lại để cô có một cuộc gặp gỡ trớ trêu như trong phim truyền hình thế này.
“Chị Vịnh Thanh, Long Vịnh Thanh, là chị phải không?”
Phía sau vọng đến giọng nói nghi hoặc, hình như người đó đuổi theo, cô giảvờ như không nghe thấy, tiếp tục đi. Ban đầu còn đang đi, cảm thấy tiếng bước chân đuổi theo mình đang tới gần, bước đi của cô cũng vội vànghơn, cuối cùng gần như là chạy trên con đường nhỏ, nhưng người đó vẫnkhông cho cô cơ hội trốn chạy, chạy mấy bước đã đuổi kịp, vươn tay giữlấy cánh tay cô, “Vịnh Thanh, em nhìn thấy chị rồi, chị chạy đi đâuvậy?”
Bị người ta gọi đúng tên, cho dù da mặt có dày như tườngnhà thế nào đi chăng nữa, Long Vịnh Thanh cũng không thể giả vờ nhưkhông nghe thấy, đành phải quay đầu lại, cười cười với người kia, nhanhmiệng nói: “Chị có chạy đâu, tự nhiên nhớ ra chưa tắt bếp ga ở nhà, muốn quay về tắt thôi mà. Ồ, Vi Trần, thật không ngờ lại gặp em ở đây. Dạonày lớn quá nhỉ?”
Quan Vi Trần nhìn điệu bộ của Long Vịnh Thanh,biết ngay cô đang nói nhảm, nhưng cũng không nhịn được cười: “Chị chỉlớn hơn em có hai tuổi, Long Vịnh Thanh, đừng ăn nói giống giọng điệucủa mấy ông bà già, còn nữa, chúng ta mới không gặp nhau ba năm, ba nămtrước em đã cao như vậy rồi, cho nên bây giờ em chẳng cao to hơn chútnào nữa cả.”
Quan Vi Trần được coi là đẹp trai, da trắng, ánh mắt ấm áp. Khi nheo mắt cười sẽ làm cho người khác có được cảm giác dịudàng, hiền lành, vô hại, giống như những cậu sinh viên đẹp trai trongtruyện tranh Nhật Bản, cho dù không bao giờ làm nũng, dịu dàng đáng tincậy, tầm vóc đủ cao, hoàn toàn giống với dáng vẻ của người lớn, cũng đãcó vô số chị sinh viên tình nguyện nhảy vào lửa vì anh rồi.
“Mớiba năm thôi, vậy mà chị cứ nghĩ đã lâu lắm rồi. Đúng rồi, không phải emđang ở Nhật Bản à? Về nước lúc nào vậy?” Nhìn nụ cười của Vi Trần, thầnkinh căng thẳng của Long Vịnh Thanh cũng đã dịu lại đôi chút, thôi thìcứ thoải mái nói chuyện trên trời dưới đất đi vậy.
“Về hơn mộtnăm rồi. Này, Vịnh Thanh, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi?” Quan ViTrần sợ Long Vịnh Thanh lại bỏ chạy, nên từ nãy giờ không dám buông tay. Hơn nữa, tư thế lôi lôi kéo kéo của hai người trên đường quả thật không mấy lịch sự, liền nhìn vào ánh mắt bất ổn của cô và hỏi: “Chị về nhàtắt bếp ga trước? Hay là quay trở lại ăn cơm? Đi đâu trước cũng được, em không vội, cũng chẳng hẹn hò với ai, có thể đi với chị.”
Bếp gacủa nhà Long Vịnh Thanh mấy tháng nay chưa hề động đến rồi, cần gì phảitắt, hơn nữa trong tình huống này, thực sự cô rất sợ phải ở trong nhàvới Vi Trần, thôi thì cứ mặt dày đến cùng, ngượng ngập cười cười, nói:“Chị định ra ngoài ăn cơm, hình như chưa bật bếp ga, ha ha ha, là chịnhớ nhầm, chúng ta quay lại ăn cơm đi, chị sắp chết đói đến nơi rồi đâynày. Này, Vi Trần, em thả tay ra được không? Em nắm chặt như vậy làm tay chị đau quá.”
Lúc này Quan Vi Trần mới thả tay cô ra, cong môilên cười, ra vẻ tủi thân trách móc một câu: “Không còn cách nào khác,Vịnh Thanh, chị nhìn thấy em xong bỏ chạy, làm em bị tổn thương ghêgớm.”
Trở về lại quán ăn lúc nãy, chỗ ngồi vẫn còn đó, người phục vụ giúp cô kéo ghế, cô tự chọn cho mình món thịt bò sốt tiêu. Lúc nàyđây, họ vẫn mỗi người một câu tiếp tục nói chuyện.
“Lúc nãy quảthật chị không nhìn thấy em, Vi Trần, em nghĩ xem, giữa chúng ta khôngthù không oán, chị lại không nợ tiền của em, cần gì phải trốn tránh em,đúng không?”
Không biết trên thế giới này còn có ai nói dối mộtcách trơn tru hơn như vậy không, nói đi nói lại liên tục cho đến khingười khác tin mới thôi. Trong số những người Quan Vi Trần quen biết,cũng chỉ có Long Vịnh Thanh có nội công thâm hậu như vậy thôi, nghĩ kĩlại, môn học nói dối này, cô ấy chính là người thầy đầu tiên của anh.Nghĩ đến chuyện trước đây, anh cười nhẹ, bảo người phục vụ cho thêm mộtcái ly, tự tay rót rượu vang cho cô, “Ba năm qua, chị chẳng thay đổichút nào, nói cái gì cũng phải nói cho đến khi người khác tin mới được.Em đầu hàng, là em hiểu lầm chị, là em sai.”
“Đó là vì chị nóithật, mọi người chẳng có lý do gì để không tin chị.” Long Vịnh Thanhcười vô tư, nâng ly chạm vào ly rượu của Vi Trần, “Được rồi, chúng tađừng nói chuyện này nữa. Hôm nay là ngày tốt, hơn nữa hiếm khi mới gặpnhau ở đây, uống rượu đi đã, chị đây chúc em lễ tình nhân vui vẻ.” Nóixong, không cần biết người ta có kịp phản ứng lại hay không, cô ngửa cổuống một hơi hết sạch.
Hiếm khi mới gặp nhau ở đây...
Quan Vi Trần cũng nâng ly, đắm đuối ngắm nhìn khuôn mặt của Long Vịnh Thanhdưới ánh đèn màu đỏ ấm áp, hai người không cùng sống trong một thànhphố, khó khăn lắm mới gặp nhau, theo như toán học xác suất, xác suất này cao không thua kém gì so với việc trúng số năm trăm vạn tệ, nhưng nếunhư có người cố ý đợi ở đây thì sao? Vậy thì xác suất này phải nhân lênmấy chục lần, thậm chí mấy trăm lần?
Ba năm không gặp, cô vẫn như xưa, ra khỏi cửa lúc nào cũng phải ăn mặc gọn gàng, thích mặc loại quần áo có kẻ sọc phóng khoáng, tóc ngang vai, nhuộm nâu màu hạt dẻ, tóc mái để rất dày, cắt vừa đúng ngang chân mày, để lộ ra khuôn mặt chỉ to nhưbàn tay, nhìn giống như học sinh cấp ba, mỗi khi cười nhìn rất vô tư,mỗi lần uống rượu thì bạt mạng, bất kể ly to hay ly nhỏ, đều một hơiuống sạch.
Trước đây anh cũng đã từng vô số lần tưởng tượng vềkhuôn mặt của cô, tưởng tượng khi gặp lại, cô sẽ có thái độ gì, cũng đãtừng không ít lần cảm thấy đau lòng, không dám nghĩ tiếp, không dám nhớlại đêm hôm đó, khi anh đè cô dưới thân mình, khuôn mặt của cô đầm đìanước mắt, hai tay giữ chặt lấy vai anh, mơ hồ kêu tên của một người, anh không tài nào nghe được cô gọi tên của ai. Sau khi xảy ra chuyện đó, có dạo anh cho rằng khi họ gặp lại nhau, chắc chắn sẽ không cách nào cườinói như trước đây nữa. Giờ đây nhìn nụ cười thuở nào của cô, anh cảmthấy như được giải thoát, uống hết rượu trong ly, lại rót thêm hai lynữa cho hai người, nhẹ nhàng chạm vào cốc của cô, nói:
“Ly này không phải chúc lễ tình nhân vui vẻ, mà là chúc mừng sinh nhật Vịnh Thanh, sinh nhật hai mươi bảy vui vẻ!
Long Vịnh Thanh bất mãn trừng mắt nhìn Quan Vi Trần, ra vẻ như vừa giận dỗivừa làm nũng đá vào cái chân ở dưới bàn của Vi Trần một phát, “Tên nhócchết tiệt kia, không nói ra tuổi của chị, không cảm thấy nhẹ lòng hả?Mới có hai mươi lăm tuổi, em sướиɠ thật đấy.”
“Này, hai mươi bảyvà hai mươi lăm, chỉ kém nhau hai tuổi, không cần phải tức giận đến vậychứ?” Quan Vi Trần không ngờ cô lại có phản ứng mạnh như vậy, bắp chânbị giày cao gót của cô đá phải, đau nhói lên từng đợt, vừa xuýt xoa vừacúi người xuống bóp nắn chỗ đau. Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Long VịnhThanh mà bật cười, “Nếu như chị còn bắt nạt em, em sẽ đánh trả đấy.”
Hai người gây sự với nhau một lúc, khúc mắc trong lòng cả hai cũng biếnmất, vừa nói chuyện vừa ăn uống vui vẻ. Ăn xong đã là mười một giờ đêm.Khi bước ra khỏi nhà hàng, trời bỗng đổ mưa phùn, nhiệt độ đột ngột hạxuống mấy độ liền, họ đều không mang theo ô.
Long Vịnh Thanh vốn đang bị cảm, không nhịn được oán thán một lúc.
Quan Vi Trần đi bên cạnh cô, nhạy cảm phát hiện ra sự khác lạ của VịnhThanh, liền cởϊ áσ khoác ra choàng lên vai cô, Long Vịnh Thanh hết hồn,vội vàng kéo xuống, khăng khăng bắt Vi Trần nhanh chóng mặc vào.
“Tim mạch của em không tốt, không cần phải chịu đựng làm gì, nhỡ may lạingất xỉu như trước đây thì sao? Chị bị ướt một tí cũng chẳng sao.”
“Em làm gì yếu ớt đến mức đó?” Quan Vi Trần cười trách móc, nhận áo khoácrồi lại choàng lên người cô, “Từ nhỏ đến lớn, em chỉ ngất một lần đóthôi, vậy mà chị cứ nhớ hoài.”
“Chỉ ngất một lần cũng đã doạ bọnchị chết khϊếp, biết không? Chị và anh Ngôn Từ cứ nghĩ em chết rồi, đang thương lượng với nhau xem nên bí mật chôn em ở đâu, để đốt xác phitang.” Long Vịnh Thanh không kéo chiếc áo đang khoác trên vai xuống nữa, nhắc đến chuyện hoang đường đã từng làm hồi nhỏ. Vốn định cười ha hảmột tràng, nhưng không biết vì sao, nhắc đến tên anh Ngôn Từ, cổ họngđột nhiên thấy khô khốc, cười không nổi, cuối cùng chỉ có hai âm thanhkỳ lạ “hơ hơ” phát ra từ cổ họng.
Quan Vi Trần cũng trầm mặc,quay đầu đi nhìn đủ kiểu đèn sáng loáng, nhấp nháy trên đường. Nhữngngọn đèn đó hoà lẫn vào với bầu trời đêm mênh mông, có cảm giác xa xôilúc ẩn lúc hiện, từ lâu lắm rồi trong ký ức, trên con đường nhỏ ngoài bờ ruộng cũng có thể nhìn thấy những ánh sao đêm lấp lánh trên bầu trờihòa với ánh đèn của mọi nhà, đẹp đẽ mà rất chân thực. Anh nhìn bầu trời, hoài niệm mỉm cười, “Anh Ngôn Từ chắc cũng ra tù rồi nhỉ?”
“Nghe Vịnh Lục nói ra tù từ tháng trước.” Long Vịnh Thanh trả lời.
“Chị nói xem, lần sau anh Ngôn Từ gặp em, có còn vỗ vai dạy em học hút thuốc nữa không?” Quan Vi Trần cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn thái độ của cô.
Thái độ của cô rất lạnh lùng, ngước mắt nhìn xa xăm, cũng không biết đangnghĩ gì, “Chắc chắn là có, cái người bảo thủ đó, không cho anh ta hútthuốc chẳng khác nào gϊếŧ anh ta cả.”
“Lần sau gặp nhau, em phảimang theo một ít thuốc thơm mời anh ấy mới được, trong tù không được hút thuốc, chắc anh ấy khó chịu lắm.” Nói xong, Quan Vi Trần cũng học theobộ dạng của cô, ngước mắt nhìn xa xăm, những giọt nước mưa nhỏ làm ướtđôi mắt của anh, thứ anh có thể nhìn thấy chỉ là một màn sương, mơ hồnhư màu xám của trời đêm.
Không được hút thuốc, Triệu Ngôn Từ, chắc anh phát điên lên mất phải không?
Long Vịnh Thanh tưởng tượng dáng vẻ buồn phiền ngồi vò đầu, rồi dáng vẻ sốtruột đứng ngồi không yên của anh, không nhịn được cười, cười mãi rồichẳng biết nên nói gì nữa. Mặc dù trên người đã khoác chiếc áo của QuanVi Trần, nhưng cô vẫn thấy lạnh. Nước mưa thấm trong gió lạnh len lỏivào cổ của cô, giống như ánh mắt người đó nhìn cô lần cuối, lạnh lùng và tuyệt vọng, cùng với một đêm nào đó, ánh mắt hằn lên tia máu đã cho côbiết bao hy vọng đan xen vào nhau, làm cho cô nhất thời tỉnh ngộ, ngườinào là thật, người nào là giả.
Đúng lúc này, Quan Vi Trần nắm lấy tay cô, “Vịnh Thanh, em biết chị cảm thấy có lỗi với anh ấy, nhưng đókhông phải là lỗi của chị. Em cũng chưa từng cảm thấy mình sai, chúng ta không có lỗi với bất kỳ người nào, thôn Long Sơn sắp bị di dời, quay về thăm lại lần nữa đi.”