Chương 15: Hiểu lầm

Cái suy nghĩ này ở trong đầu tôi không ngừng nóng lên và sôi trào. Trong trí nhớ, những chuyện vặt vãnh không đáng kể trước kia, tất cả đều giống như bọt bong bóng, ùng ục mà bay lên, từng cái từng cái nhẹ nhàng nổ tung.

Nhớ lại từng việc Biên Nham đã làm cho tôi, đem xâu chuỗi lại cứ như thế mà rõ ràng hiện lên ở trước mắt: không chê phiền lụy mà giảng bài cho tôi, không chê nề hà mà cho tôi mượn tập sách, nhà có món gì ngon cũng không quên xuống lầu mà đem cho tôi một phần, mỗi năm đến ngày sinh nhật của tôi đều nói chúc mừng sinh nhật —— tuy rằng ngữ khí nghe có chút nhàn nhạt thờ ơ, nhưng có thể chính xác trong một năm 365 ngày lại bình thản đem ngày này mà nhớ kỹ, như vậy cũng coi như là có để ý phải không?

Tôi cứ như vậy trong đầu hiện lên từng chuyện cũ một, từ dưới đáy lòng không nhịn được mà cao hứng hẳn lên. Trạng thái cảm xúc này kéo dài đến buổi chiều, khi giáo viên yêu cầu bốn người, hai người ở bàn trước hai người ở bàn sau, cùng nhau thảo luận về bài kiểm tra.

Xung quanh tôi là tiếng thảo luận ong ong vang lên không ngừng, thỉnh thoảng tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý một chút, kỳ thật tâm tư hoàn toàn không ở trên đề kiểm tra.

Đợi đến khi tôi phản ứng lại, ba người còn lại ở trong nhóm đều ngừng miệng, vẻ mặt buồn cười chăm chú mà nhìn tôi nghiên cứu. Lúc này tôi mới ý thức được khóe miệng mình không biết từ lúc nào đã cong lên, vội vàng thu lại ý cười trên mặt, xem như không có chuyện gì xảy ra. Cây bút trong tay tôi điểm vài nét trên bài làm, như đang muốn che đậy suy nghĩ của mình, tôi liền thúc giục: "Tiếp đi a, tớ nghe đây."

"Lư Phái, cậu có chuyện vui gì a? Nói ra cho mọi người cùng cười với, đều là anh em cùng chung cảnh ngộ nước sôi lửa bỏng, cậu còn không biết xấu hổ mà giấu diếm sao!" Hứa Dịch Điển ngồi ở phía sau tôi nửa đùa nửa thật nói.

"Tớ thì thấy không giống." Tôi còn chưa kịp mở miệng nói, Phương Tịnh ngồi cùng bàn tôi đã nắm cằm giả vờ phân tích: "Biểu tình vừa rồi của Lư Phái, là một bộ dáng điển hình của thiếu niên hoài xuân a." Cô nàng cầm bút gõ gõ đề bài, híp mắt nhìn về phía tôi, bày ra vẻ mặt đang bức cung: "Nói, có phải là đang yêu đương hay không!"

Thiếu niên hoài xuân? Nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của mình rồi đem bốn chữ này đi hình dung. Cả người tôi như bị sét đánh, hận không thể khom lưng mà chui vào trong hộc bàn.

Trời mới biết vừa nãy, lúc tôi sững sờ, đến tột cùng là bộ dạng quỷ dị gì.

May mắn thay, ngay lúc này giáo viên toán đã làm gián đoạn cuộc thảo luận của cả lớp, giải cứu tôi ra khỏi tình trạng quẫn bách.

Nhưng dù như thế, người bạn cùng bàn bên cạnh tôi là người am hiểu sâu sắc các loại bí sự phong lưu, bát quái tình sử trong giới giải trí, đã không bỏ qua cho tôi.

"Là ai thế?"

"Chuyện xảy ra từ khi nào, làm sao mà tớ lại chưa từng nghe cậu nói qua?"

"Tiến triển đến đâu rồi? Nắm tay chưa?"

"Không phải là hôn môi luôn rồi đấy chứ? Cảm giác như thế nào?"

Tôi bị cô nàng bùm bùm mấy câu hỏi liên tiếp, thấy cô càng hỏi càng kỳ cục, lại thật sự không chạy thoát được, chỉ có thể ở tiết tự học cuối cùng kiên trì tạm thời kiếm cớ: "Ài, không phải tớ, là một người bạn của tớ. Trước đây hắn thích một cô gái, không biết làm thế nào để cho cô gái đó biết, kết quả là tự mình đa tình trong một khoảng thời gian dài. Gần đây, hắn mới phát hiện ra hình như cô gái đó cũng không phải là hoàn toàn không có ý với hắn, nên kinh hỉ một trận. Tớ là nhớ tới câu chuyện của hắn nên mới nhịn không được mà cười. Còn cậu, đã nghĩ đến đâu rồi đi?"

Cô nàng nghe tôi nói xong, nga một tiếng, cũng không biết tin hay không tin, như có điều gì suy nghĩ mà gật gật đầu. Quả thật không quấn lấy tôi mà hỏi đông hỏi tây nữa.

Xem ra câu "Tôi có một người bạn" này, thật sự là một mẫu câu đã được thử nghiệm từ xa xưa đến nay và phù hợp với mọi lứa tuổi a.

Tôi thấy cô ấy cầm bút lên chống môi, dường như còn đang hồi tưởng lại những gì tôi vừa mới nói. Tôi không nhịn được mà nảy sinh vô vàn ý niệm trong đầu. Trong khi đầu óc tôi vẫn còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, cô nàng đã thốt ra câu hỏi: "Cậu nói có phải cái loại suy nghĩ, trong đầu cho rằng 'người mình thích cũng đang thích mình' có phải hay không? Tớ thấy bình thường đều là ảo giác a!"

Cô nheo mắt, nghiêng đầu nhìn tôi một cái, không suy nghĩ nhiều mà nói tiếp: "Đúng thế, tám phần mười là tự mình đa tình. Từ cổ chí kim đến nay tự mình đa tình đều không phải là như vậy sao?"

Những lời này nhất thời giống như một chậu nước đá, ào ào hắt vào nồi cháo đang sôi trào cả buổi chiều trong đầu tôi. Những bong bóng bay lên trong nháy mắt bình ổn lại, tất cả rối rắm đều chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất: Chẳng lẽ hết thảy đều là ảo giác của tôi.

"Cậu cẩn thận ngẫm lại xem, cậu cho rằng những việc người ấy làm với cậu là độc nhất vô nhị, nhưng có phải người ấy đối với những người khác cũng như vậy không?" Cô nàng thấy tôi không lên tiếng, nên đã lặng lẽ thêm một câu.

Hắn cũng như vậy với người khác ư?

Cũng đã từng kiên nhẫn giảng bài cho Lưu Dương? Cũng đã từng cho Phương Khiếu mượn bài tập về nhà? Có thức ăn ngon cũng thường chia sẻ với bốn người chúng tôi? Về phần nhớ ngày sinh nhật thì... Hình như cũng có thể giải thích, vì ngày sinh nhật của hai chúng tôi đều là ngày hai, bất quá chỉ chênh lệch khoảng cách năm tháng ở giữa.

Trong nháy mắt cả người tôi đều ủ rũ.

"Phải không Lư Phái? Cậu với cái bộ dạng này là đang yêu thầm à?" Phương Tịnh ngồi cùng bàn với tôi đại khái nhận ra thần sắc của tôi khác thường, đem mặt kề sát lại, vẻ mặt kinh dị hỏi.

"Đã nói là bạn của tớ, đừng tự mình phát tán lung tung a." Tôi hời hợt nói qua loa, có chút tâm phiền ý loạn.

"Được a!" Cô nàng nhìn tôi một lần nữa, dường như muốn nói điều gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Có tình huống gì mới, nhớ kịp thời báo cáo với tớ ah." Sau đó mới rốt cục quay đầu đi, tiếp tục làm đề.

Tất cả đều là ảo giác ư? Vậy câu nói của Biên Nham lúc trưa đã kích khởi tất cả những suy nghĩ này của tôi thì sao?

Tôi nhíu mày, cố gắng khôi phục lại cảnh tượng lúc đó trong đầu: ánh mặt trời lấp lánh, phòng ngủ vắng lặng, Biên Nham yên lặng ngồi bên giường. Hắn đã dùng giọng điệu như thế nào để nói ra câu "Cậu ở đây bồi tớ thêm một chút đi"?

Nhưng hình như tôi không nhớ ra, giống như trò chơi ghép hình sắp đại công cáo thành, lại phát hiện ra thiếu một mảnh quan trọng nhất ngay chính giữa. Buồn bã, mất mát.

Trong lòng tôi đã hiểu chữ "bồi" này theo một cách may mắn, giữa nam sinh chúng tôi bình thường thì sẽ không dùng nhiều. Bởi vì chữ này tựa hồ mang theo một chút lưu luyến cùng ý tứ không nỡ, nói ra luôn làm cho người nghe cảm thấy có chút vi diệu, thậm chí mang theo một chút ý tứ yếu thế.

Đầu bút trên giấy không mục đích kéo thành vệt dài, trong đầu tôi là những suy nghĩ lộn xộn của riêng mình, không thể không tự giễu: Nếu tôi có được tinh thần như thế này để phân tích các bài thơ cổ trong lúc làm bài kiểm tra văn học, thì mỗi ngày cũng không cần phải lo lắng về việc có thể hay không thi vào chung đại học với Biên Nham trong cùng thành phố rồi.

Đề bài trong sách bài tập đối với tôi mà nói trở nên rối loạn, ý nghĩa cũng không rõ ràng. Các loại suy nghĩ hỗn loạn kéo theo cảm xúc của tôi lung lay bất định. Một giây trước còn cảm thấy Biên Nham nói không chừng cũng có ý với tôi, một giây sau lại cảm thấy mình nhất định là đang tự mình đa tình.

Tôi dứt khoát đứng lên, sải bước đi vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, hy vọng có thể làm cho mình bình tĩnh lại.

Đi ra khỏi phòng vệ sinh, bước vào ngã rẽ, nhìn thấy đầu bên kia của hành lang. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ khiến cho nơi cuối hành lang ấy tỏa ra ánh sáng rực rỡ, giống như chiếc hộp Pandora tản ra ma lực. Ma xui quỷ khiến dẫn dắt bước chân của tôi đi về phía đầu bên kia.

Đi tới cửa sau lớp Nobel, lúc này tôi mới đột nhiên tỉnh táo lại. Khoảng cách mười mấy mét vừa rồi không biết là đã từng bước mà bước tới như thế nào, tôi giống như bị thứ gì đó mê hoặc.

Tôi xoay chân, tính quay trở về phòng học của mình, đi chưa được hai bước, lại khựng trở về. Thân thể nghiêng nghiêng, muốn từ cửa sau len lén nhìn Biên Nham một cái.

Hắn vẫn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhưng lần này lại không nghiêm túc đọc sách như thường lệ, mà là nghiêng người nằm sấp lên một bên cánh tay, mặt hướng về phía trước. Vẻ mặt thoạt nhìn vô cùng chuyên chú, giống như đang suy nghĩ về cái gì đó rất sâu xa.

Hắn đang nhìn cái gì a? Tôi nhịn không được, di chuyển vài bước hơi hướng về phía trước. Theo hướng ánh mắt của hắn mà nhìn qua, nhưng tầm mắt lại bị một bên cửa ngăn trở, hình thành khu vực điểm mù khiến người ta cảm thấy bất an.

Hai tuần gần đây lớp Nobel đều lục tục tham gia thi đấu Olympic. Hai ngày này thì tiến hành vòng sơ khảo cuộc thi hóa học, người trong lớp liền thiếu đi một nửa. Chỗ ngồi thưa thớt khiến lớp học trở nên hơi vắng lặng, mỗi người đều vùi đầu vào đề bài trước mắt, ai cũng không rảnh bận tâm đến ai.

Tôi nhớ lại vị trí những chỗ ngồi trong lớp của Biên Nham, hướng đó ngoại trừ Kiều Dịch Hạ ra, tôi cũng không nghĩ ra là ai khác.

Khi trở về đến lớp học của mình, tôi âm thầm suy đoán, Biên Nham không phải là đang nhìn Kiều Dịch Hạ chứ. Nhưng hắn thích con gái mà, kinh nghiệm đã từng cùng nhau xem phim cấm cũng đủ để chứng minh điều này. Không lẽ hắn đang nhìn một nữ sinh nào khác chăng?

Tôi lại hồi tưởng lại vẻ mặt vừa rồi của hắn, rất chuyên chú, nhưng tựa hồ bộ dáng lại không vui vẻ cho lắm.

Thành thật mà nói, ngay cả khi lớn lên cùng nhau, tôi cũng rất hiếm khi nhìn thấy Biên Nham không vui. Hắn là người không để cảm xúc ở trong lòng, giận đó rồi lại vui đó, cho dù có chuyện gì không thoải mái, đảo mắt đã bị những chuyện khác hấp dẫn hơn thu hút đi lực chú ý. Hơn nữa với gương mặt thanh tú xinh đẹp kia, nếu đặt ở cổ đại, cũng coi như là tiểu công tử cẩm y ngọc thực có một cuộc sống vô cùng thoải mái.

Người hoặc chuyện có thể làm cho hắn không vui, đối với hắn mà nói nhất định phải là vô cùng quan trọng.

Khu vực điểm mù bị khung cửa chặn lại khiến trong lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi gấp sách lại xếp sang một bên, chỉ đợi chuông tan học vang lên một cái, là có thể nhanh chóng vọt tới trước cửa lớp Nobel để xem cho rõ ràng.

Loại cảm xúc nôn nóng này trong hai mươi phút chờ đợi, mặc dù không dài lại bị phóng đại đến vô tận, làm cho tôi cơ hồ đứng ngồi không yên. Tôi nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường, lo lắng đếm từng giây. Khi kim phút chỉ đến ba mươi bảy, tiếng nói chuyện trong lớp dần dần vang lên, tôi rốt cục không nhịn được nữa, từ chỗ ngồi đứng dậy, sải bước đi tới trước cửa lớp của Biên Nham.

Lần này tôi là có lý do chính đáng để chờ hắn, có thể quang minh chính đại đến đứng ở cửa trước. Nhưng tới gần tôi mới phát hiện, hai mươi phút vừa rồi đối với tôi mà nói dài đằng đẵng như qua một thế kỷ, thế mà Biên Nham căn bản cũng không thay đổi tư thế, thậm chí tầm mắt cũng không một chút di chuyển, vẫn có chút ngơ ngác mà chăm chú nhìn về vị trí phía trước.

Tầm mắt kia thật giống như hướng tới Kiều Dịch Hạ. Tôi đại khái nhìn qua hướng bên kia, yên lặng trong lòng mà lẩm nhẩm thành tiếng. Cảm thấy không có khả năng, lại ở trong đầu miêu tả phương vị, lại cẩn thận phỏng đoán một chút.

Không đúng, trong đầu tôi vang lên tiếng chuông báo động rất lớn, nhưng mà hình như hắn đang nhìn Kiều Dịch Hạ. Hơn nữa bây giờ sau khi tầm mắt không bị cản trở, tôi phát hiện ra chỗ ngồi phía trước và sau của Kiều Dịch Hạ trống hơn phân nửa. Chỉ còn lại hai ba điểm có thể để cho ánh mắt dừng chân, thoạt nhìn rõ ràng là không phù hợp với gu thẩm mỹ của Biên Nham.

Tôi đang đắm chìm trong những suy luận lung tung, thì chuông tan học vang lên.

Biên Nham vẫn luôn ở trong tầm mắt của tôi lúc này dường như bị tiếng chuông reo đột nhiên đánh thức. Hắn giơ tay dụi dụi mắt, đem ánh mắt thu hồi trở lại.

Hắn ngồi thẳng lưng, chống cằm ngẩn người trong chốc lát, lúc này mới ngẩng đầu lên, tựa hồ muốn nhìn đồng hồ treo tường. Lúc hắn nghiêng đầu, vô tình cùng ánh mắt của tôi chạm phải. Tựa hồ như là bị ánh mắt quan sát động vật quý hiếm của tôi nhìn đến giật mình, hắn chớp chớp mắt, cong khóe môi hướng về phía tôi cười một cái, lại mở miệng làm khẩu hình "Chờ chút".

Biểu tình không vui vẻ vừa rồi trên khuôn mặt hắn trong nháy mắt đều tiêu tán, tựa hồ hết thảy đều là ảo giác của tôi.

Một lát sau, hắn chạy ra khỏi lớp học, mở to mắt nhìn sau lưng tôi: "Lư Phái, sao cậu không mang cặp xách?"

"Tớ suy nghĩ một chút, cảm thấy... hay là ở lại trường học tiết tự học buổi tối cũng tốt." Tôi gãi gãi đầu, tâm khẩu bất nhất mà nói dối: "Về nhà lại không có ai đem bài tập cho tớ chép, khổ biết bao a?"

Hắn buồn cười mà liếc nhìn tôi một cái, bàn tay nắm lại, đấm về phía ngực tôi: "Có tiền đồ chút đi." Vẻ mặt nhìn qua so với vừa rồi sinh động hơn không ít.

Khi đi bộ cạnh nhau đến căng tin, hắn nói thêm: "Ở lại tiết tự học buổi tối cũng rất tốt, ít nhất có bầu không khí học tập, không giống như một mình ở nhà, dễ dàng rơi vào trạng thái thư giãn."

"Ừm, đúng vậy." Tôi phối hợp gật gật đầu.

Thật ra tôi chỉ muốn ở với hắn thêm một chút, chỉ muốn cùng hắn sóng vai đi chung một đoạn đường ngắn ngủi từ lớp học đến căng tin, muốn cùng nhau mặt đối mặt ăn đồ ăn có chút khó nuốt, có đôi khi gặp phải đề bài khó còn có thể không biết xấu hổ mà cầm đi hỏi hắn.

Khi Biên Nham giảng đề là khoảnh khắc kiên nhẫn và dịu dàng nhất của hắn, hắn luôn luôn nói một vài bước rồi dừng lại hỏi: "Tớ giảng như vậy có được không?" "Tớ nói có được rõ ràng không?" thay vì "Tớ đã nói đến như thế mà cậu vẫn không hiểu?"

Có vẻ như ngay cả khi tôi không hiểu, tất cả lỗi là đều thuộc về hắn chứ không phải ở tôi.

Tôi tham luyến những thời khắc ôn nhu ít ỏi của hắn, cũng tham luyến cả việc có thể lén lút quan sát hắn ở cự ly gần trong lúc hắn đang giảng bài. Khi lông mi của hắn khẽ run, dường như cũng khẽ khẩy nhẹ vào trái tim tôi.

Loại hành động vô tình quyến rũ không chút để ý này, hết lần này tới lần khác không khỏi khiến người ta đau lòng mà.

"Đúng rồi, hai ngày nữa bọn tớ sẽ đi tham gia cuộc thi toán thực nghiệm cấp tỉnh." Đang ăn giữa chừng, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cắn đũa và nói với tôi.

Tôi gật gật đầu: "Thi tốt nha!" Nhân cơ hội gắp miếng thịt sườn duy nhất trong mâm đồ ăn của mình bỏ vào bát hắn, thuận miệng tìm một lý do đường đường chính chính: "Ăn nhiều chút, bổ não."

"Cũng không biết là ai càng cần phải bổ não." Hắn bĩu môi, ngước nhìn tôi, vẫn là gắp miếng sườn kia cắn một cái, lại rũ mắt cười giống đang như nhớ tới chuyện gì vui vẻ lắm.

Tôi cợt nhả, cười hắc hắc nói: "Sau này tớ chậm rãi bổ sung cũng kịp, cậu đây là khẩn cấp..." Đang nói, giương mắt nhìn thấy Thôi Phóng mới lấy cơm xong, đang bưng mâm tiến về phía chúng tôi.

Khi sắp đi tới bàn của chúng tôi, hắn đột nhiên giống như nhìn thấy cái gì đó, bước chân dừng lại, đặt khay thức ăn lên bàn. Tôi theo bản năng nhìn thoáng qua bàn bên kia, ánh mắt lập tức dừng lại: Kiều Dịch Hạ cũng đang ngồi một mình ở đó, khẽ cúi đầu im lặng ăn cơm. Nhìn thấy Thôi Phóng ngồi xuống, hắn ngẩng đầu lên, tựa hồ là đơn giản chào hỏi.

Chính cái bóng lưng này, đã khiến cho Biên Nham chuyên chú nhìn hơn nửa giờ. Trong lòng tôi thầm nghĩ, Kiều Dịch Hạ xinh đẹp là thật không thể chối cãi, nhưng có thể dễ dàng khiến Biên Nham bất động mà nhìn lâu như vậy... Lúc nhìn bóng lưng này, trong lòng Biên Nham đã suy nghĩ cái gì?

"Cậu đang nhìn gì vậy?" Biên Nham vẻ mặt nghi hoặc theo tầm mắt tôi cũng quay đầu lại, nhìn bóng lưng kia vài giây, mới chậm rãi quay trở về, cúi đầu nhét hai miếng cơm vào miệng, nuốt xuống nói: "Kiều Dịch Hạ cũng sẽ tham gia cuộc thi toán học."

"...... A!" Trong lòng tôi rất không có tư vị, lục phủ ngũ tạng đều đang ngâm trong bình giấm, không cam lòng, vừa ăn vừa cứng ngắc nói: "Cái đó rất tốt, có thể chiếu cố lẫn nhau một chút."

Một giây trước hai má hắn vẫn còn đang nhai nhai đột nhiên dừng lại một chút. Bất quá chỉ trong nháy mắt, lại khôi phục lại thần sắc bình thường, thản nhiên nói: "Tớ sẽ, cậu yên tâm đi."

Tôi nghe thấy ngữ khí giấu đầu lòi đuôi này nhất thời không muốn ăn nữa.

Khi tôi trở về lớp học, liền hít vào một hơi thật sâu, thở ra thật mạnh. Chứ lúc nãy khi vừa mới rời đi, hơi thở của tôi đã thật sự bị rối loạn, nghẹn đến mức không thể thở nổi.

Buổi chiều cảm giác mơ hồ này dần dần hiện ra, đường nét không thể rõ ràng hơn. Tuy rằng tôi trăm phương nghìn kế muốn trở thành một con đà điểu để trốn tránh, nhưng vẫn có một thanh âm văng vẳng ở bên tai tôi kêu gào: Biên Nham, có thể, có lẽ, đại khái, thật sự là đã thích Kiều Dịch Hạ đi.

Tôi hận không thể lập tức chạy đến trước mặt hắn, dùng cánh tay gắt gao khóa lấy cổ hắn, để hắn không thể nhúc nhích được ở trong lòng của mình mà chất vấn: Có phải cậu thích Kiều Dịch Hạ không? Sau đó mặc kệ đáp án của hắn là gì, tôi đều phải mạnh mẽ lớn tiếng nói: Cậu không được thích Kiều Dịch Hạ. Cậu phải thích tớ, bởi vì tớ rất thích cậu.

Nhưng tôi không thể.

Đặt mình vào vị trí của hắn để suy nghĩ, nếu ai đó chạy đến và nói với tôi: cậu không được phép thích Biên Nham, cậu phải thích tớ, bởi vì Biên Nham không thích cậu nhiều như tớ. Vậy tôi nhất định sẽ nghĩ kẻ này bị điên, ngay cả nhìn một cái cũng không muốn.

Đáng buồn thay tôi bây giờ lại chính là kẻ điên đó, vì tình cảm của mình mà hy vọng có thể xoay chuyển cảm xúc của người khác.

Nhưng loại chuyện tình cảm này, hết lần này tới lần khác ngay cả chính mình còn không thể khống chế được, làm sao có thể xoay chuyển người ta đây.

Hết chương 15