Chương 9: Hắn không có ý gì với nàng

Yến Nam Hách không biết nên làm thế nào, đứng ở cửa ngây người trong chốc lát. Vốn định đóng cửa rời đi, nhưng hắn cảm giác hai chân lúc này nặng trĩu như cột bê tông, căn bản không thể nhúc nhích. Mắt hắn không nhịn được lướt qua đôi chân thon dài trắng nõn, cặp mông như ẩn như hiện, cùng với khe hở kia, cứ như vậy đứng ở cửa do dự nửa ngày. Cuối cùng, hắn hạ quyết tâm, nín thở ngồi xổm xuống nhặt chiếc qυầи ɭóŧ bị rơi xuống lên vỗ vỗ, nhấc chân đi vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hắn chậm rãi đi về phía trước, càng gần tác động thị giác lại càng lớn. Bước chân của Yến Nam Hách càng ngày càng nặng nề, cho đến khi đến mép giường đối mặt với Lạc Tri Hạc hắn mới dừng lại. Đầu tiên thầm hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra. Trong lòng hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, đây là Lạc Tri Hạc, đây là bạn tốt chơi cùng hắn từ nhỏ, là bạn tốt từ thời mẫu giáo ngủ chung tay nắm tay, giữa bọn họ rất thuần khiết, rất thuần khiết, rất thuần khiết. Hắn không có ý gì khác với nàng.

Mặc niệm mấy chục giây, Yến Nam Hách cảm thấy chính mình thanh tâm quả dục không ít, hắn hít một hơi lấy lại bình tĩnh, chậm rãi cúi xuống nâng mắt cá chân của Lạc Tri Hạc lên, muốn đem chiếc qυầи ɭóŧ chết tiệt này mặc cho nàng. Hắn sợ Lạc Tri Hạc đột nhiên tỉnh lại không giải thích được rõ ràng, mới mặc đến đầu gối liền nóng đổ mồ hôi. Yến Nam Hách xoa xoa lớp mồ hôi mỏng giữa trán, nghĩ muốn nâng cao tinh thần hăng hái mặc cho nàng xong liền đi. Nhưng mà lúc này Lạc Tri Hạc đột nhiên giật mình, Yến Nam Hách sợ tới mức lập tức buông tay, sợ nàng mở mắt ra liền mắng hắn lưu manh không chơi với hắn nữa. Nhưng nàng cũng không tỉnh lại, chỉ thay đổi tư thế từ nằm nghiêng thành nằm thẳng. Nhưng tư thế này lại khiến cho Yến Nam Hách chấn động mạnh, trực tiếp cương tại chỗ, đến nuốt nước miếng cũng không dám.

Vạt áo thun Lạc Tri Hạc kéo lên tận bụng, nửa người dưới của nháy mắt hoàn hoàn toàn lộ ra trước mắt Yến Nam Hách. Xuyên qua rừng rậm sâu thẳm kia, hắn phảng phất liếc mắt thấy được mị huyệt hồng hào đang nhẹ nhàng co rút lại. Đầu Yến Nam Hách tràn ngập một mớ hỗn độn. Hắn hôm nay chịu quá nhiều kí©h thí©ɧ, hiện giờ nhìn nàng, trong đầu đều là hương vị trên người Lạc Tri Hạc, lúc thì là xúc cảm mềm mại từ bộ ngực, lúc lại xuất hiện hình ảnh trên TV nữ nhân kêu rên, bị dươиɠ ѵậŧ nam nhân thọc vào rút ra thật mạnh. Tầm mắt hắn cuối cùng ngừng lại trên người Lạc Tri Hạc không hề phòng bị nằm trên giường hắn, lộ ra cửa huyệt ngủ ngon lành.

Yến Nam Hách hô hấp nằng nề, giống như đang suy nghĩ rất nhiều, lại giống như là từ bỏ mọi suy nghĩ. Sau một lúc lâu, hắn nhắm mắt lại giống như từ bỏ, đốt ngón tay rõ ràng trên bàn tay to theo bản năng chậm rãi đem dươиɠ ѵậŧ đã cứng ngắc như một thanh sắt ra khỏi quần thể thao. Dươиɠ ѵậŧ đỏ hồng bị đè nén đã lâu rốt cuộc thấy ánh mặt trời, gân xanh phình phình nổi lên trên bề mặt thật đáng sợ làm cho người ta sợ hãi. Hắn xoa bóp qυყ đầυ hồng nhuận phía trước ngay lập tức tiết ra một ít chất nhầy trong suốt.

Yến Nam Hách nhìn chằm chằm vào Lạc Tri Hạc, sắc mặt trầm đến dọa người, hắn như thể đang trải qua thống khổ gì đó khó có thể khắc phục, trên mặt không ngừng xẹt qua biểu tình giãy giụa. Thế như sau khi giằng co kịch liệt, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thuần khiết đang ngủ của Lạc Tri Hạc thâm hô một hơi, bắt đầu di chuyển. Mã mắt không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt, chất lỏng này giống như bôi trơn giúp tay hắn trượt từ gốc đến đỉnh, tiến hành nhanh chóng vuốt ve trước sau.

Yến Nam Hách thở phì phò nhìn chằm chằm Lạc Tri Hạc, hắn không chạm vào nàng, nhưng hai mắt kia giống như có thể xuyên qua quần áo nhìn thấu nàng, quét từ đôi chân đến hai tròng mắt nhắm nghiền của nàng. Đôi môi phiếm hồng hơi hơi mở, Yến Nam Hách ảo tưởng dáng vẻ nàng há mồm ngậm dươиɠ ѵậŧ của hắn liếʍ láp, dưới thân càng phát trướng.

Tốc độ hắn di chuyển thực mau, muốn nhanh chóng bắn ra ngoài. Trước mặt mỹ nhân đang ngủ thuần khiết như thế, kiến hắn ở trước mặt nàng móc ra dươиɠ ѵậŧ giống như một tên tội phạm đáng ghê tởm đang sỉ nhục nàng.

- Tri Tri...

Yến Nam Hách thấp giọng nỉ non với nàng, vừa cảm thấy hưng phấn, vừa vô cùng áy náy, kí©h thí©ɧ gấp đôi làm hắn sinh ra gấp bội kɧoáı ©ảʍ, hắn thở hồng hộc vuốt ve, tốc độ nhanh như bóng chồng lên nhau. Tiếng hít thở càng ngày càng nặng, hắn không nhịn được tới gần Lạc Tri Hạc một chút, vươn một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy một bàn tay nàng. Lạc Tri Hạc không biết là cảm nhận được cái gì, hay là trong mộng mơ thấy cái gì, nàng hơi đưa tay ôm lấy hắn, giống như mê sảng mềm mại kêu một tiếng:- Ca ca...

Tiếng nói mớ mềm nhẹ này làm tâm Yến Nam Hách đột nhiên nhảy dựng, vòng eo trực tiếp ưỡn thẳng, đem toàn bộ bắn trên sàn nhà. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, lý trí hắn bỗng nhiên trở về. Nhìn chất lỏng hỗn độn đầy đất, rồi nhìn lại khuôn mặt an ổn ngủ không biết gì của Lạc Tri Hạc, lúc này mới ý thức được chính mình đến tột cùng làm cái gì, cảm giác áy náy trong phút chốc tràn ngập như một làn sóng đem hắn bao phủ.

Yến Nam Hách nín thở rút tay về, lặng yên không một tiếng động lấy khăn giấy lau sàn nhà, nhắm hai mắt giúp Lạc Tri Hạc mặc qυầи ɭóŧ vào, liền vội vàng mặt nàng cũng không dám nhìn đóng cửa đi ra ngoài. Sau khi tiếng đóng cửa vang lên tầm nửa phút, hoặc một phút, Lạc Tri Hạc trở mình trên giường, nhẹ nhàng cười một tiếng.