Chương 7: Cứng nhanh như vậy à

Yến Nam Hách không hề hứng thú với thứ tốt mà Lục Nam Húc nói. Hắn vừa xem xong một bộ phim, hứng thú đều cạn, giờ này phim hay đến mấy cũng không muốn xem. Vì thế uyển chuyển biện bạch:

- Phim xem quá nhiều cũng mệt mỏi, hay là vẫn là đi đánh...

Hắn dừng lại. Mở đầu bộ phim Lục Nam Húc mang tới, mới đầu thấy cũng bình thường, nhìn một lúc mới thấy thâm ý sâu sắc bên trong. Ban đầu bộ phim, một nam một nữ ngồi ở trên sô pha nói chuyện vài câu, nhưng Yến Nam Hách vừa nghe thấy tiếng Nhật liền nhạy bén cảm thấy không thích hợp. Hắn ngậm miệng lại thận trọng nhìn chằm chằm màn hình lớn không nói chuyện, chẳng được bao lâu hai người trên phim liền bắt đầu hôn nhau. Giờ mọi người đều hiểu đây là thể loại phim gì. Yến Nam Hách mở to hai mắt nhìn về phía Lục Nam Húc, Trần Họa bên cạnh mặt đã đỏ bừng, lắp bắp:

- Lục, Lục Nam Húc! Cậu từ chỗ nào lấy được loại phim này!

Lục Nam Húc nhún vai, đi đến sô pha bên cạnh bọn họ ngồi xuống:

- Lần trước cùng lớp ra ngoài chơi, tớ hỏi bọn hắn phim. Tên Đổng Siêu, Hách Nhi hẳn là biết hắn, chúng ta từng chơi bóng cùng.

- Cậu bao lớn mà xem phim này!

Nữ nhân trên màn hình quần áo nửa người trên đã bị cởi ra, giờ phút này một bên vυ" đang bị nam nhân cầm lấy trong tay xoa. Miệng hai người gắt gao dính với nhau phát ra âm thanh tấm tắc, Trần Họa căn bản không dám ngẩng đầu xem hình ảnh này. Hắn nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được đứng lên cúi đầu nhanh chóng hô câu tớ không xem liền về phòng vội vàng rời đi, phanh một tiếng mạnh mẽ đóng cửa phòng lại. Tiếng đóng cửa lớn đến mức làm Lục Nam Húc giật nảy mình, hắn quay đầu đối diện Yến Nam Hách đang trêu chọc Trần Họa:

- Hắn sao lại nhát gan như vậy. Chúng ta cũng không nhỏ nữa, còn không xem thêm kiến thức tăng chút kinh nghiệm?

Yến Nam Hách bị âm thanh ê ê a a trong TV quấy rầy đến phiền lòng, nam nhân bên trong đã móc ra dươиɠ ѵậŧ của hắn, nhéo vυ" nữ nhân làm nàng nằm bò liếʍ dươиɠ ѵậŧ. Hắn nhìn nữ nhân này, trong đầu lại nghĩ đến khuôn mặt thuần khiết của Lạc Tri Hạc. Nếu là nàng mở ra cái miệng nhỏ hồng nhuận, dùng tư thế này liếʍ cắn dươиɠ ѵậŧ của hắn… Chết tiệt, Yến Nam Hách trong lòng thầm mắng một câu.

- Uầy.

Trần Họa đi khỏi, giữa bọn họ liền có một chỗ trống, Lục Nam Húc chuyển qua bên người, ôm lấy bờ vai của hắn, ánh mắt chế nhạo mà chỉ vào đũng quần đang phồng lên của Yến Nam Hách trêu ghẹo.

- Cứng nhanh như vậy à?

Yến Nam Hách nhún vai ném rớt tay hắn, đồng thời không chút khách khí mà giơ tay nhéo đũng quần Lục Nam Húc một chút. Nghe được tiếng hắn kêu rên, mới cực kỳ đắc ý mà thu hồi lại:

- Đại ca cậu đừng nói nhị ca, tớ cùng Trần Họa không giống nhau. Hắn mỗi ngày đều đọc sách, cậu cho rằng tớ cùng đội bóng rổ thời điểm ra ngoài không xem qua sao?

- Được, cậu giỏi.

Lúc này trong TV nữ nhân bị nam nhân đẩy ngã xuống sô pha, hắn giơ dươиɠ ѵậŧ không chút khách khí mà cắm vào huyệt thịt phía dưới, duỗi thẳng thắt lưng bắt đầu trước sau ra vào. Nhìn bộ ngực nữ nhân loạn run cùng với âm thanh dâʍ đãиɠ ưm ư, hô hấp hai người đồng thời thô nặng lên.

- Cậu xem qua, vậy cậu cùng bọn họ so qua sao?

Lục Nam Húc ách giọng nói mở miệng.

- Bọn Đổng Siêu so tớ không tham gia, nhàm chán chết. Nhưng so với cậu, tớ thật ra có thể so nhiều lần.

- Cậu cùng tớ so cái này? Dựa vào cậu?

Yến Nam Hách khinh thường cười.

- So sao?

- So liền so.

Nói xong, hai người nhịn không được đồng thời duỗi tay dọc theo đường viền ống quần cho vào trong. Thế nhưng đang lúc bọn họ muốn móc ra dươиɠ ѵậŧ thì cửa vào đột nhiên truyền đến động tĩnh. Vừa nghe tiếng hai người bọn họ lập tức hành động, một người lấy di động nhanh chóng tắt màn hình chiếu, một người cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV. Bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái, nhất thời trong lòng có chút run sợ.

Mở cửa là Lạc Tri Hạc cùng Trần Thi từ bên ngoài tiến vào. Tiếng Lục Nam Húc bật TV không nhỏ nhưng cũng không phải rất lớn. May mà bọn họ tắt kịp, hai nữ sinh không nghe thấy một chút âm thanh nào. Yến Nam Hách thấy là các nàng vốn dĩ muốn hỏi vì sao trở về sớm như vậy, nhưng hắn vừa nhìn thấy Lạc Tri Hạc đi đầu cả người ướt đẫm, chiếc áo phông trắng toàn bộ ướt sũng nước lộ rõ hình dáng áo ngực đen ren, lập tức đem Lục Nam Húc cũng muốn quay đầu xem là ai xoay trở về, thấp giọng cảnh cáo hắn:

- Không được quay lại.

- Làm sao vậy?

Lục Nam Húc không rõ nguyên do, cũng thấp giọng hỏi.

- Là ai tới?

- Dù sao cậu trước hết đừng quay lại.

Yến Nam Hách nói xong bước qua, thuận tiện cầm lấy thảm đặt trên tay vịn sô pha. Hắn bước hai ba bước đến bên người Lạc Tri Hạc, mở thảm ra đem nàng bao lại.

- Giữ lấy.

Hắn cau mày đem thảm đưa cho nàng.

- Trời mưa lại mưa có phải không?

Lạc Tri Hạc hắt xì một cái:

- Đúng vậy, chúng tớ đang ở trên đường thì đột nhiên mưa to, lập tức bị xối thành như vậy.

Trần Thi phía sau nàng cũng tiến vào theo, đồng dạng bị xối đến tóc đều ướt đẫm. Thế nhưng nàng mặc quần áo màu đen, nhìn không ra cái gì. Trần Thi khuôn mặt bình tĩnh, giơ tay xoa xoa nước trên má:

- Đi tắm rửa trước đi.

- Được.

Lạc Tri Hạc nói xong lại hắt xì cái nữa. Nhà Trần Thi có hai cái toilet, ngoài phòng khách cùng phòng bố mẹ bọn họ.

- Tớ đi phòng khách tắm trước, mượn quần áo của cậu mặc một chút.

Trần Thi gật đầu, nhưng Yến Nam Hách có chút không vui. Lục Nam Húc còn ở chỗ này, bọn họ lại vừa mới tên đã trên dây, Lạc Tri Hạc lúc này ở dưới mí mắt hắn tắm rửa, ai biết hắn có thể có tâm tư khác hay không.

- Trở về đi, cũng không xa.

Hắn quyết đoán, đẩy Lạc Tri Hạc đi ra ngoài.

- Chúng ta đi trước, cậu cũng nhanh đi tắm rửa đi không cảm lạnh.

Lạc Tri Hạc mở miệng muốn nói cái gì, Yến Nam Hách cứng rắn lôi kéo nàng nhanh chóng đi ra ngoài trực tiếp đóng cửa, không làm nàng có cơ hội nói. Lục Nam Húc ngồi trên sô pha cách bọn họ một đoạn sớm nghe ra là Trần Thi cùng Lạc Tri Hạc đã trở lại, trong lòng buồn bực vì sao Yến Nam Hách không cho hắn xoay người. Đợi một lát liền nghe thấy tiếng lạch cạch, lúc sau liền an tĩnh. Lục Nam Húc lại đợi vài phút, rốt cuộc nhịn không được kêu:

- Yến Nam Hách?

Không ai trả lời hắn. Hắn xoay người lại, bị Trần Thi đứng ở phía sau hắn dọa cho cú sốc.

- Cậu ở chỗ này cũng không lên tiếng.

Hắn còn sợ hãi mà vỗ vỗ ngực, xem dáng vẻ chật vật của Trần Thi giơ giơ mi mắt.

- Trời mưa? Yến Nam Hách cùng Lạc Tri Hạc đâu?

- Ừm, Lạc Tri Hạc bị Yến Nam Hách mang đi rồi.

Trần Thi trả lời, nàng đi toilet cầm khăn lông lau khô tóc. Lục Nam Húc cái gì khác đều không được, chỉ riêng bản lĩnh nghiền ngẫm tâm tư con người lại là nhất đẳng. Hắn nghe Trần Thi trả lời, lập tức nghĩ tới quần áo hôm nay Lạc Tri Hạc mặc, lập tức biểu hiện của Yến Nam Hách để lại dấu vết. Trên mặt hắn không biểu hiện, nhưng trong lòng ha hả cười, tên khốn kiếp này còn đề phòng huynh đệ nữa.

- Các cậu không phải muốn đi chơi bóng sao, ở chỗ này làm gì.

Trần Thi vừa lau tóc vừa hỏi.

- Xem TV? Xem gì vậy?

Lục Nam Húc nghẹn họng.