Chương 19: Cảm ơn rượu

Lạc Tri Hạc là bị ánh mặt trời đánh thức. Tối qua Yến Nam Hách rời đi không kéo rèm, ánh mặt trời bên ngoài chiếu qua cửa kính trong suốt như pha lê ngập tràn khắp phòng, chiếu cả lên mặt Lạc Tri Hạc. Nàng căng mí mắt dưới nhắm mắt lại, đầu óc mông lung.

Ký ức đêm qua chậm rãi truyền tới, nàng ở trên giường lăn vài vòng quấn chăn thành một đống, lại không nhịn được đá mấy đá. Cảm tạ rượu!

Hô hấp trầm trọng của Yến Nam Hách phảng phất còn vờn quanh bên tai nàng, cảm nhận rõ khớp xương bàn tay hắn khống chế nàng chặt chẽ ở trên giường, môi mỏng dọc theo cằm nàng mυ"ŧ xuống dưới, lướt qua cổ, cởi bỏ cổ áo, dừng lại ở phía trước ngực trắng như tuyết bị áo ngực nâng lên nhẹ mυ"ŧ.

Lạc Tri Hạc bò dậy chạy đến trước gương, đẩy cổ áo ra xem. Cổ cùng trước ngực nàng không có ấn ký gì, ngoại trừ ngực bên phải có dấu hồng hồng. Đây là do tối hôm qua Yến Nam Hách muốn chạy nhưng nàng không cho, lấy chân kéo hắn gây ra..

Lạc Tri Hạc tâm trạng rất tốt, cũng không cảm thấy mệt. Nàng nhìn thời gian, tính toán xem Yến Nam Hách khi nào tới tìm nàng. Thời gian còn dài, nàng hừ cái rồi đi phòng tắm tắm rửa, sau đó thay bộ đồng phục mới.

Qua tầm năm phút, Yến Nam Hách quả nhiên nhắn tin kêu nàng ra ngoài. Lữ Nhan lúc này khẳng định vừa trở về không lâu, Lạc Tri Hạc từ tủ lạnh lấy ba hộp sữa bò, lặng yên không một tiếng động mà mở ra cửa lớn. Yến Nam Hách đứng ở cửa chờ nàng, trong tay xách theo túi cửa hàng tiện lợi dưới lầu.

Lạc Tri Hạc ngựa quen đường cũ mà đóng cửa, xoay người đem sữa bò trên tay đưa cho hắn, chỉ giữ lại một hộp cho mình: “Lục Nam Húc đâu?”

“Trước gọi cho hắn rồi chờ ở cửa hàng tiện lợi.” Nhìn Yến Nam Hách như vậy, chứ gọi hắn rời giường khẳng định lại là một hồi hạo kiếp.

Hắn từ trong túi lấy ra sandwich cho Lạc Tri Hạc, chờ nàng cầm lấy thì đem bao nilon ném tới thùng rác bên cạnh, thề: “Tớ về sau còn gọi hắn nữa thì chính là cẩu.”

Lạc Tri Hạc cười. Lục Nam Húc thích ngủ là có tiếng, không chỉ có ở trên giường, ở lớp học cũng vậy. Sự kiện nổi tiếng nhất chính là thời điểm vừa lên lớp 10, hắn ngủ trong giờ thầy giáo dạy toán nghiêm khắc nhất trường. Thầy giao gọi hắn rất lâu hắn đều không lên tiếng, cho rằng hắn giả bộ ngủ, cố ý không nghe, ở trong giờ tức muốn hộc máu mà mắng hắn hơn nửa tiếng đồng hồ.

Kết quả Lục Nam Húc ngủ liên tục từ tiết ngữ văn qua tiết sử cho đến tận tiết cuối cùng của buổi sáng mới tỉnh lại, nghe bạn bè nói mới biết có chuyện như vậy. Một lần thành danh, từ đó về sau mọi người gọi hắn là thần ngủ. Tất nhiên sau đó thầy dạy toán nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm tìm phụ huynh hắn lên. Ba hắn về nhà liền mắng hắn nửa ngày cũng không xong.

Yến Nam Hách nhìn có chút khẩn trương, lúc vào thang máy còn đυ.ng vào cửa thang bên phải một chút. Thang máy đóng lại, hắn xoa xoa đầu, dùng khóe mắt liếc Lạc Tri Hạc. Nàng trông giống như không có một chút dị thường nào, trong lòng Yến Nam Hách buồn bực, uống một chút như vậy cũng quên? Không nên a.

Hắn không quá tin, vì thế mở miệng tính thử nàng: “Ngày hôm qua cậu còn nhớ rõ làm sao về được nhà không?”

“Không phải cậu đưa tớ về sao?” Lạc Tri Hạc thần thái tự nhiên, “Về sau tớ không nhớ rõ lắm, cậu đặt tớ trên giường liền đi sao?”

Yến Nam Hách nói không nên lời, thần sắc kỳ quái, tất cả lời thoại chuẩn bị ổn thoả muốn thao thao bất tuyệt bỗng nhiên bị chặt đứt mạch. Hắn cắn miếng sandwich, lại mở hộp sữa bò uống một ngụm, ngữ khí cổ quái: “Cậu không nhớ rõ thật sao?”

“Cậu nói đi, tớ làm gì rồi à?” Lạc Tri Hạc đi ra thang máy, nhìn hắn buồn cười, “Tớ uống một chút, không có khả năng uống say phát điên đi.”

“Không có việc gì.” Hắn hàm hồ đáp, đi ra cửa trước Lạc Tri Hạc một bước. Lạc Tri Hạc nhìn bóng dáng hắn lộ ra tươi cười.

Bọn họ cùng Lục Nam Húc gặp nhau sau liền đi đến trường, bảo vệ tưởng bọn họ là học sinh ngoại trú liền cho vào rất nhẹ nhàng. Giờ vào tiết tự học buổi sáng còn chưa tới, hành lang sáng sớm ngoại trừ mấy học sinh dậy sớm đọc sách thì cực kỳ yên tĩnh.

Lớp ba người hội Lạc Tri Hạc đều ở tầng 3, lớp Lục Nam Húc với Lạc Tri Hạc ở cạnh nhau, cách lớp 4 của Yến Nam Hách một cái cầu thang. Theo lý mà nói, đến cầu thang tầng 3 bọn họ liền tách ra, nhưng Lạc Tri Hạc nhìn nam sinh đứng trước cửa lớp nàng liền dừng bước.

Yến Nam Hách đi sau thấy đột nhiên dừng lại kỳ quái hỏi: “Sao không đi tiếp?”

Vạt áo bị dùng sức túm xuống, hắn quay đầu nhìn Lục Nam Húc, chỉ thấy hắn nhẹ giọng thở dài một tiếng, đè thấp âm thanh nói: “Đây là nam sinh thổ lộ trên sân khấu.”

Yến Nam Hách lập tức ngẩng cao đầu đánh giá, tầm mắt xuyên qua đỉnh đầu Lạc Tri Hạc nhìn một bên mặt của nam sinh kia.

Hắn lớn lên thanh tú, sống lưng thẳng tắp, hai mắt nhìn thẳng Lạc Tri Hạc, hàm súc cười với nàng: “Tớ có thể cùng cậu nói chuyện riêng một lúc được không?”

Có thể là do sau lưng Lạc Tri Hạc còn có người khác nên hắn nói rất ngượng ngùng, sắc mặt đều phiếm đỏ. Nhìn thân ảnh hai người bọn họ đi xa dần, mặt Yến Nam Hách rõ ràng nghẹn lại.

Lục Nam Húc chọc chọc hắn: “Ngươi để mặc bọn họ nói chuyện như vậy?”

Yến Nam Hách liếc nhìn hắn một cái, đối với vẻ mặt hứng thú bừng bừng của hắn thì cười lạnh một tiếng: “Đừng dò hỏi ta, về sau ít một mình cùng Lạc Tri Hạc ở một chỗ lại.”

Hắn suy nghĩ cẩn thận, Lục Nam Húc người đầy ý xấu, khẳng định sớm từ hành vi của hắn nhận ra cái gì đó, nơi này thổi lửa bên kia quạt gió xem náo nhiệt.

Lục Nam Húc vui vẻ: “Khó có a, dùng tới đầu óc rồi?”

Yến Nam Hách ngày thường ngoại trừ không có đầu óc học tập, còn ai thích hắn đều biết rõ. Tuy rằng vẫn luôn ở thổi phồng chính mình đẹp trai có bao nhiêu người theo đuổi, nhưng thời khắc đầu tiên phát hiện ra sẽ cùng người đó phân chia rõ ràng khoảng cách.

Thế nhưng dùng trên người Lạc Tri Hạc, không chỉ có ngứa mắt lại còn ngứa tâm, túng đến làm hắn bật cười.

“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi,” Lục Nam Húc chế nhạo hắn, “Không trông chừng liền bị người khác đoạt đi.”

“Nàng có quyền tự mình làm chủ.” Yến Nam Hách nhàn nhạt mà nói, “Ngươi đừng châm ngòi thổi gió ở chỗ ta.”

“Khí phách.” Lục Nam Húc vỗ tay trầm trồ khen ngợi hắn. Còn giả vờ, ở đó mà giả vờ cho ta. Yến Nam Hách không để ý tới hắn xoay người đi, Lục Nam Húc gọi hắn lại: “Ngươi từ từ đã, hộp sửa trong tay ngươi không phải cho ta sao?”

Hắn duỗi tay muốn lấy hộp sữa bò trên tay Yến Nam Hách, Yến Nam Hách nhấc tay lên cao, lui về phía sau một bước né tránh hắn. Hắn vặn nắp trực tiếp uống mấy ngụm, hộp sữa nháy mắt thấy đáy. Yến Nam Hách quơ quơ hộp rỗng, hướng hắn dựng ngón cái quay xuống dưới: “Cẩu mới cho ngươi.”

Một đường parabol vỏ sửa bị dùng sức ném vào thùng rác, Lục Nam Húc nhìn bóng dáng hắn đi xa nhướng. Còn không phải là tức giận sao.