Chương 14: Tiểu cẩu đánh dấu địa bàn

“Lạc Tri Hạc? Lạc Tri Hạc!” Lục Nam Húc cầm bản thảo trên tay quơ quơ trước mắt nàng, nhìn khóe môi bị rách da của nàng cười: “Hồn vía đi đâu mất rồi, miệng ngươi... là bị Hách Nhi hôn?”

Lạc Tri Hạc bị hắn gọi tỉnh, nghe rõ hắn đang nói cái gì liền không khỏi đỏ mặt: “Lăn ra chỗ khác.”

Lục Nam Húc hiểu ý, đắc ý mà hướng nàng cười: “Ta nói nghe ta không sai, ngươi còn không tin, đây đều là kinh nghiệm tình trường đấy.”

Trong mấy người bọn họ, Trần Họa là học sinh ngoan, Trần Thi không có hứng thú với yêu đương, Yến Nam Hách còn chưa thông suốt, đối với các loại khác phái vẫn dừng lại ở giai đoạn các nàng đều cảm thấy ta siêu soái. Bởi vậy cũng cũng chỉ có Lục Nam Húc, là người duy nhất trong bọn họ từng yêu đương qua. Hơn nữa còn nhiều người quấn lấy hắn.

Nhưng tên hải vương gà tặc này, chưa bao giờ yêu đương trong trường, nói là sợ xung quanh tranh thủ cảm tình làm phiền toái đến sinh hoạt của hắn. Cho nên Trần Trình Kha mới có thể không nghe thấy tiếng gió gì bảo Lạc Tri Hạc thử với hắn.

Lạc Tri Hạc hướng hắn giơ ngón tay cái, tuy rằng hắn nói có lý nhưng lý do làm nàng nghe theo kiến nghị của hắn là do số lượng người yêu của hắn chiếm tỉ trọng tương đối lớn.

“Nhưng mà,” Lạc Tri Hạc vẫn là có chút buồn rầu, “Ta cảm thấy sắp tới hắn hẳn là sẽ không xuất hiện ở trước mặt ta.”

“Vì cái gì,” Lục Nam Húc nhướng mày, “Các ngươi chưa nói ở bên nhau sao?”

Vẻ nghi hoặc trong mắt hắn thực rõ ràng, không phải hôn cũng hôn rồi sao?

“Là như thế này.” Lạc Tri Hạc ở ghế trên khoanh chân, “Nhưng là hắn hôn xong liền chạy trốn.”

Yến Nam Hách lúc ấy nhìn như sắp tức điên, nhéo mạnh lấy cằm nàng, vừa gặm vừa cắn, giống như tiểu cẩu đánh dấu địa bàn. Tư thế cũng đủ ám muội nhưng động tác lại cứng nhắc làm người không nỡ nhìn thẳng. Đem cánh môi nàng cắn một cái, lúc sau dựa vào bản năng thăm dò vào khoang miệng nàng, cuốn lấy đầu lưỡi triền miên mυ"ŧ vào, kỹ thuật đấu đá lung tung không hề đáng nói. Lạc Tri Hạc chỉ cảm nhận được chính là hung. Quá hung ác.

Khóe miệng bị rách là do hắn lúc sau cố ý cắn, chiếm lĩnh lãnh địa xong mới miễn cưỡng vừa lòng mà thở phì phò rời khỏi. Cố ý để lại dấu vết để Lục Nam Húc có thể thấy ấn ký hắn lưu lại, chứng minh việc hắn làm. Lục Nam Húc hoài nghi chính mình nghe lầm: “Gì cơ?”

“Chạy đi rồi.” Lạc Tri Hạc thở dài.

Ánh mắt tiểu cẩu hận không thể muốn cắn chết nàng, hôn mà giống như muốn nuốt nàng vậy. Kết quả hôn xong lý trí quay trở lại, ánh mắt lập tức bắt đầu né tránh không dám nhìn nàng, nghẹn nửa ngày đến một câu tạm biệt cũng không có liền cuống quít đào tẩu, đến cửa cũng không đóng. Hành vi đúng kiểu tra nam lên giường không chịu trách nhiệm.Lục Nam Húc sắp cười chết, Yến Nam Hách cẩu nhi tử này ngày thường oai lắm, thế nhưng túng thành như vậy. Hắn thanh thanh giọng nói đang muốn cười nhạo một chút thì lão Trần đẩy cửa từ ngoài vào.

“Đối chiếu kỹ chứ?” Hắn là tới hậu trường gọi bọn hắn, “Đi thôi, lên sân khấu đi.”

“Vâng thầy.” Hai người bọn họ gật gật đầu, một trước một sau đi theo lão Trần đi.

Lạc Tri Hạc đi phía sau Lục Nam Húc thấp giọng nhắc nhở hắn: “Đại sư, bước tiếp theo nên đi thế nào nhớ chỉ rõ cho tại hạ nha.” Nàng còn phải nhờ Lục Nam Húc thúc đẩy tiến triển nhanh một chút.

“Không thành vấn đề.” Lục Nam Húc tự tin gật gật đầu.

Buổi chung kết biểu diễn âm nhạc tiến hành rất thuận lợi, Lục Nam Húc tuy rằng chưa nói thật trôi chảy, nhưng ít ra cũng đem lời nói từ đầu chí cuối nói ra. Ba giải cao nhất, quán quân và á quân thế nhưng đều học cao một. Nam sinh đạt giải nhất kia, thời điểm Lạc Tri Hạc gọi tên hắn còn nói với Lục Nam Húc nàng thích nhất nam sinh này, lớn lên rất thanh tú, giọng hát trầm thấp giàu tình cảm, có loại mị lực tương phản.

Thế nhưng tại thời điểm nàng đem mic đưa cho nam sinh hỏi hắn cảm nghĩ khi đoạt giải, đã xảy ra một sư kiện làm người nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn cầm lấy mic nói hai câu cảm tạ xong bỗng nhiên nhìn Lạc Tri Hạc nói: “Ta vẫn luôn rất hy vọng có thể đạt được danh hiệu quán quân này. Trừ bỏ là bởi vì muốn thắng, còn có một nguyên nhân rất lớn là ta muốn ở lúc thắng giải quán quân rồi, ta sẽ thổ lộ với nữ sinh ta thích.”

Toàn trường ồ lên. Lục Nam Húc trong giây phút ngắn ngủi tĩnh lặng thổi cái huýt sáo, dẫn đầu cổ vũ. Thanh âm vỗ tay, ồn ào giống như thủy triều hết đợt này đến đợt khác mà vang lên, học sinh ngồi ở dưới đều sôi trào. Hắn thế nhưng muốn tỏ tình ngay tại trên sân khấu!

Nam sinh hướng người xem đông nghịt bên dưới nói từng lời trầm ổn hữu lực.

“Nàng là một nữ sinh đáng yêu lúc nào cũng tràn ngập sức sống, khả năng nàng đã không nhớ rõ ta, nhưng ta vĩnh viễn nhớ rõ dáng vẻ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng.”

“Ta hướng thượng đế cầu nguyện, nếu ta có thể chiến thắng giành ngôi vị quán quân, nàng liền sẽ đáp ứng lời tỏ tình của ta. Cho nên ta ở chỗ này lấy hết can đảm nói.”Hắn quay đầu một lần nữa nhìn về phía Lạc Tri Hạc, trong ánh mắt lộ ra khẩn trương.“Đồng học Lạc Tri Hạc lớp ba cao một, tớ thật sự rất thích cậu.“

Lạc Tri Hạc ở thời điểm hắn lần thứ hai nhìn qua đã cảm thấy không thích hợp, nhưng lúc này nàng đang cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, căn bản không có khả năng xoay người bỏ chạy. Thời điểm hắn tỏ tình xong, nàng trong lòng nghĩ quả nhiên, trên mặt lại là không thể khống chế mà ửng đỏ.

Bốn phía nơi nơi đều là âm thanh ồn ào của học sinh, biết đương sự thế nhưng cũng ở trên đài, tiếng bọn họ càng thêm trào dâng cao vυ"t. Tiếng hô "ở bên nhau" ngày một to hơn khiến Lạc Tri Hạc đứng ở trên không biết nên làm thế nào cho phải.

“Các ngươi đang làm gì vậy! Đều trật tự cho thầy!” Lão Trần bị nhạc đệm bất thình lình làm ngốc rốt cuộc phản ứng, vội vàng xông lên đài cầm lấy microphone trong tay nam sinh.

“Buổi biểu diễn hôm nay đến đây là kết thúc, mọi người mau giải tán!”

Lục Nam Húc sấn tới lôi kéo Lạc Tri Hạc chạy, không nhìn rõ biểu cảm của nam sinh trên đài, cũng mặc kệ phía sau ồn ào đám người cùng lão Trần khàn cả giọng kêu cái gì đó. Bọn họ từ hậu trường vòng đi, vừa lúc tránh khỏi đám người ở cổng chính đi ra.

“Ngượng ngùng a.” Lục Nam Húc sờ sờ cái mũi, hắn vừa rồi vẫn là cầm đầu gây náo loạn, “Ta cũng không biết người hắn muốn tỏ tình lại chính là ngươi.”

Lạc Tri Hạc hiện tại vẫn có chút khϊếp sợ, nàng nâng mày hồi tưởng: “Nhưng ta thật sự không biết hắn a.”

“Hắn không phải cũng nói ngươi khả năng đã quên, đấy gọi là nhất kiến chung tình?” Lục Nam Húc kêu nàng đừng nghĩ chuyện này, dù sao sau đêm nay ngày mai toàn trường đều sẽ biết, đến lúc đó lại phiền não đi, “Cho nên chúng ta còn đi ăn nướng BBQ hay không?”

Bọn họ vốn dĩ nói trận chung kết xong liền không trở về phòng học, cách tiết tự học buổi tối tan học một khoảng thời gian, trèo tường đi ra ngoài ăn một chút rồi lại thảo luận bước tiếp theo nên đi như thế nào. Lục Nam Húc đối với việc này đương nhiên vui vẻ đáp ứng, trừ bỏ đọc sách ra, vui chơi gì ở ngoài hắn đều có hứng thú.

“Đi thôi.” Thật vất vả mới có cơ hội thuận lý thành chương trốn học, Lạc Tri Hạc không nghĩ dễ dàng buông tha, “Chúng ta từ chỗ đó xuất phát nha Lục đại sư.”

Nàng hai mắt đều sáng lấp lánh, hiển nhiên so với nhớ tới nam sinh kia là ai còn không hứng thú bằng trèo tường ra ngoài. Lục Nam Húc bật cười, túm quá nàng hướng chỗ tối đi: “Đi bên này.” Đi chưa được hai bước hắn cảm giác di động trong túi rung rung, lấy ra thì thấy mấy người nhắn tin cho hắn.

Đại Trần: "Có người tỏ tình với Lạc Tri Hạc ngay sân khấu trường?"

Đại Trần: "Các ngươi hiện tại ở đâu?"

Tiểu Trần: "Ở đâu, nói ngay."

Hách Nhi: "Ở?"

Hách Nhi: "Ở đâu?"

Hách Nhi: "Ở nơi nào!"

Lục Nam Húc đem màn hình điện thoại cho Lạc Tri Hạc xem: “Ta xem cũng không cần giáo ngươi tân, kêu mọi người cùng nhau ăn đi.”

“Có ý gì?” Lạc Tri Hạc hoang mang.

“Ý tứ là, có chiêu, dùng được là được.”

Hắn cười đến có điểm xảo trá.