Tú bà của Vọng Nguyệt Lâu trợn mắt há hốc mồm nhìn Mộ Dung Nhan, lắp bắp hỏi lại: "Điện hạ...ngài nói gì?"
"Hiện tại bổn vương sẽ chuộc thân cho Tiêu cô nương!" Mộ Dung Nhan nói.
Tú bà đương nhiên không cam lòng để cái cây rụng tiền như Tiêu Tử Yên dễ dàng đi, lập tức bày ra sắc mặt khó xử: "Điện hạ ngài biết đó, Tử Yên cô nương là chiêu bài nổi danh nhất của tiểu lâu, nếu ngài mang nàng đi rồi, việc làm ăn buôn bán của tiểu lâu sợ là sẽ bớt đi hơn phân nửa..."
"Ngươi đừng dông dài, ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng mới thả nàng đi?" Mộ Dung Nhan không kiên nhẫn đánh gãy lời tú bà.
"Chuyện này..." Tú bà bắt đầu thầm gảy bàn tính trong lòng.
Lúc đó, Tiêu Tử Yên kéo ống tay áo Mộ Dung Nhan, nhẹ giọng nói: "Tử Yên đa tạ ý tốt của điện hạ, nhưng tử yên không thể làm cho điện hạ lại vì Tử Yên mà hao tài tốn của, để tự ta đến đi, điện hạ ngài chờ một chút."
Nói xong, Tiêu Tử Yên liền tiến lên, thản nhiên nói với tú bà: "Ngươi đi theo ta."
Tú bà kia không rõ cho nên đi theo Tiêu Tử Yên vào phòng của nàng, chỉ thấy nàng mở tủ quần áo của mình ra, hai tay với vào sờ soạng một lúc lâu, tựa hồ dùng sức gõ tấm ván gỗ, một nửa trước của chiếc tủ liền chậm rãi tách rời ra hai bên sườn, sau đó nửa phần tủ còn lại thế nhưng chứa đầy đủ các loại châu bảo ngọc khí, hoàng kim mã não!
Đây đều là thứ những năm gần đây các đại quan quý nhân tặng cho Tiêu Tử Yên, nàng vẫn lén cất giấu, vì mong một ngày kia nếu mình có thể gặp gỡ một người đáng giá phó thác, sẽ dùng số tiền tài này tự chuộc thân.
Tiêu Tử Yên nhẹ nhàng dời bước đến trước đàn tranh của mình, ôm lấy nó, nói với tú bà đã sớm bị tiền tài mê đảo thần hồn: "Trừ cây đàn tranh này, hết thảy mọi thứ trong phòng đều thuộc về ngươi, hẳn là xa xa đủ rồi, thỉnh nhượng ta đi thôi."
Tú bà cầm vàng bạc châu báu trên tay, cũng không quay đầu lại nói với Tiêu Tử yên: "Đây là chuyện đương nhiên! Chúc mừng Tiêu cô nương khôi phục thân tự do!"
Tiêu Tử Yên lặng thinh rời khỏi phòng, trên hàng hiên bắt gặp Tô Linh Lung đang tựa vào một cây trụ, tựa tiếu phi tiếu nhìn mình. Tiêu Tử Yên chậm rãi đi về phía nàng, nhẹ giọng: "Linh Lung tỷ tỷ, ta phải đi rồi, trân trọng."
Tô Linh Lung có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Tiêu Tử Yên, sau đó ghé sát bên tai nàng, nói: "Tiêu muội muội, tỷ tỷ cũng không biết có nên chúc mừng ngươi không, chỉ có thể nói, con người ah, vẫn đừng nên dùng tình cảm quá sâu thì tốt hơn, nếu không...chỉ sợ là một giấc mộng dài mà thôi." Nói xong, nàng liền phiêu nhiên đi lướt qua Tiêu Tử Yên, về hướng phòng mình.
Tiêu Tử Yên nhìn bóng lưng Tô Linh Lung đi lướt qua, cứ cảm thấy trong lời nàng nói có ẩn ý, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này có thể ở nơi mà Mộ Dung Nhan từng sống, liền cảm thấy vô luận phát sinh cái gì cũng đáng giá, liền cũng không nghĩ nhiều.
Đương kim Thất điện hạ chuộc thân cho hoa khôi Tiêu Tử Yên của Vọng Nguyệt Lâu, chuyện đó không bao lâu liền lan truyền xôn xao dư luận.
Trong khoảng thời gian ngắn, bách tính Yên kinh trong lòng đều thầm nghĩ, một vị Hoàng tử thế nhưng lại chuộc thân cho một nữ tử phong trần, Thất điện hạ này rốt cuộc là dạng người gì?
Mộ Dung Nhan cuối cùng mang theo Tiêu Tử Yên cùng về điện Chiêu Lan.
Cung nữ Tuyết Nhi vừa thấy Mộ Dung Nhan trở lại, liền lo lắng xông lên hỏi: "Điện hạ, đã nhiều ngày qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Nô tỳ vừa nghe nói, bệ hạ muốn người ngày mai xuất chinh đánh giặc?! Này...này không phải muốn hại chết điện hạ sao?!"
Mộ Dung Nhan biết là Tuyết di lo lắng cho mình trên đường hành quân gặp phải nguy hiểm, sẽ bại lộ thân phận nữ tử. Nàng khẽ thở dài, tiến lên cầm tay Tuyết di, trấn an: "Aish, Tuyết di, chuyện này thật sự là một lời khó nói hết, tóm lại ngươi yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ bảo hộ chính mình thật tốt!"
Mộ Dung Nhãn nghĩ đến Tiêu Tử Yên còn ở phía sau, liền kéo nàng ra, nói với Tuyết Nhi: "Tuyết di, ngày mai ta sẽ rời khỏi Yên kinh, vị Tiêu Tử Yên cô nương đây cần phiền toái Tuyết di thay ta dàn xếp chiếu cố."
Thế này Tuyết Nhi mới nhìn ra nguyên lai phía sau Mộ Dung Nhan còn dẫn theo một nữ tử mặc tử sam. Nghe Mộ Dung Nhan nói nàng chính là Tiêu Tử Yên, mà ý tứ của Mộ Dung Nhan tựa hồ còn muốn để nàng từ nay về sau ở lại điện Chiêu Lan, trong tâm có phần không hiểu, vội vàng kéo Mộ Dung Nhan qua một bên, thấp giọng hỏi: "Điện hạ, rốt cuộc chuyện này là sao? Vị Tiêu cô nương đó không phải là nữ tử đã hại ngươi hãm tai ương lao ngục à? Vì cái gì còn muốn để nàng ở đây?!"
"Tuyết di, người cũng đừng hỏi nhiều, Tiêu cô nương là người tốt, tóm lại là do ta nợ nàng, bổn vương đã đáp ứng sẽ an trí cho nàng rồi, nay nàng cũng không có địa phương nào tốt hơn để đi, nên cứ để nàng đợi ở đây đi..." Mộ Dung Nhan cũng không biết nên giải thích từ đâu, đành phải bất đắc dĩ nói.
"Điện hạ người...người nợ nàng cái gì?" Tuyết Nhi thầm kinh hãi, chẳng lẽ điện hạ thật sự làm ra cử chỉ khinh bạc gì với nữ tử đó?
"Tuyết di, ngươi đừng hiểu lầm! Ngươi là người hiểu rõ ta nhất mà, chi tiết thì chờ sau khi ta xuất chinh trở về sẽ kể cho ngươi, được không? Nay ngươi cứ đáp ứng ta trong mấy ngày ta xuất chinh, thay ta dàn xếp cho Tiêu cô nương trước đi đã, nếu có ai khác hỏi đến, nói nàng là thị nữ của bổn vương là được." Mộ Dung Nhan sợ Tuyết di hiểu lầm, liền vội vàng giải thích.
Tuyết Nhi cũng hiểu Mộ Dung Nhan ngày mai sẽ xuất chinh, thời gian cấp bách, nhất thời nửa khắc cũng thật sự không có cách nào giải thích chân tướng sự tình, cũng chỉ có thể gật gật đầu, nói: "Nô tỳ sẽ nghe theo an bài của điện hạ, thay điện hạ chiếu cố Tiêu cô nương."
Nói xong, nàng mới đi tới chỗ Tiêu Tử Yên, lễ mạo khom người nói: "Gặp qua Tiêu cô nương, nếu cô nương không ngại, về sau có thể cùng điện hạ gọi nô tỳ một tiếng "Tuyết di" là được."
"Tử Yên gặp qua Tuyết di." Tiêu Tử Yên cũng lễ mạo đáp lại.
Đợi Mộ Dung Nhan hoàn thành dàn xếp ổn thoả cho Tiêu Tử Yên rồi, sắc trời đã tối muộn, nàng thầm nghĩ không ổn, Ca nhi chắc đã chờ đến sốt ruột...
Nàng liền vội vàng giục ngựa xuất cung, chạy tới Lãnh phủ.
Lãnh Lam Ca phiền muộn đi qua đi lại trong phòng.
"Hừ, ta thật sự chán ghét muốn chết tên ngốc tử kia!" Lãnh Lam Ca vừa đi vừa giận, nàng thầm nghĩ, trời đã tối rồi, không phải là hắn sẽ không tới đấy chứ? Nhưng ngày mai hắn sẽ rời khỏi kinh thành, mình còn muốn gặp lại hắn, còn có thật nhiều điều muốn nói với hắn...Nghĩ vậy, Lãnh Lam Cả chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, cơ hồ sắp rơi lệ.
Đúng lúc đó, đột nhiên có một bóng người che mặt đẩy cửa sổ nhảy vào, Lãnh Lam Ca sợ tới mức định hét to, đã bị người nọ xông lên bưng kín miệng, đem tiếng thét chói tai của nàng tống trở về.
"Đừng kêu đừng kêu, Ca nhi, là ta." Người nọ một tay chặt chẽ che miệng Lãnh Lam Ca, một tay kéo miếng vải trắng che mặt, đúng là Mộ Dung Nhan.
Ai ngờ Lãnh Lam Ca vừa thấy mặt Mộ Dung Nhan, ngược lại há miệng hung hăng cắn lòng bàn tay đang che miệng mình của Mộ Dung Nhan, đôi mắt đẹp phẫn nộ lại phiếm lệ.
"Ai ui..." Mộ Dung Nhan ăn đau vội vàng thu tay lại, nhìn hai hàng dấu răng thật sâu ở trong lòng bàn tay mình, nàng dở khóc dở cười nói với Lãnh Lam Ca: "Ca nhi, nàng vô duyên vô cớ cắn ta làm gì...?"
"Ngươi xứng đáng bị cắn! Ngươi xem hiện tại đã là giờ nào rồi?! Còn nữa, ngươi làm chi phải che mặt làm ta sợ?!" Lãnh Lam Ca tức giận lại đánh Mộ Dung Nhan vài cái.
"Khụ khụ, sắc trời đã trễ, ta phải trèo tường Lãnh phủ mà vào...Nếu như bị người khác nhìn thấy bổn vương đường đường là một Hoàng Tử mà dĩ nhiên lại lén lút trèo tường, như thế thật sự rất không ổn, tự nhiên cần phải che mặt để ngừa vạn nhất..." Mộ Dung Nhan gãi đầu, ngượng ngùng giải thích, tiếp theo lại hỏi: "Ca nhi, chúng ta chuẩn bị đi chứ?"
"Đều trách ngươi! Giờ đã trễ thế này! Ta vốn muốn cùng ngươi đi Yên Minh Tự [bảo tự nổi danh nhất ở Yên kinh] tìm chủ trì Từ An đại sư cầu phúc cho ngươi ngày mai xuất chinh, nhưng Từ An đại sư qua giờ Tuất sẽ không gặp khách nữa! Hiện tại đã giờ Hợi rồi! Sợ là ngay cả cổng của Yên Minh Tự còn không thể vào được nữa...Đây là lần đầu tiên ngươi xuất chinh, nếu không để đại sư khai quang hộ pháp, chỉ điểm một hai cho ngươi, như vậy sao được?!" Lãnh Lam Ca vừa nghĩ đến việc đã lỡ mất canh giờ tốt để cầu phúc cho Mộ Dung Nhan, nước mắt liền tuôn rơi.
Mộ Dung Nhan nghe xong, cảm động vô cùng, thầm nghĩ, đến nay quả nhiên chỉ có nàng mới là người chân chính quan tâm ta!
Nàng ôn nhu lau nước mắt cho Lãnh Lam Ca, dịu dàng nói: "Ca nhi, có phần tâm ý này của nàng, cũng có tác dụng hơn gấp trăm ngàn lần đại sư cao tăng trên khắp thiên hạ cầu phúc! Ta cần gì phải để người khác làm điều thừa nữa!"
"Không được, ta nhất định phải cầu nguyện cho ngươi ở trước mặt Phật tổ!" Lãnh Lam Ca kiên trì nói.
Mộ Dung Nhan kỳ thật cũng không tin mấy loại thuyết pháp về thần phật này, nhưng thấy Lãnh Lam Ca chấp nhất như vậy, liền đột nhiên nhớ tới trước kia Tứ ca Mộ Dung Huyền từng mang mình đi qua Kỳ Vân Sơn luyện kiếm, dưới chân núi có Liên Vân Tự, tiểu tự đó hẳn không nhiều quy củ như đại miếu giống Yên Minh Tự.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Nhan nhân tiện nói: "Ca nhi, ta biết có một nơi!"
Mộ Dung Nhan cùng Lãnh Lam Ca lặng lẽ chuồn ra khỏi Lãnh phủ.
Lãnh Lam Ca chỉ vào thớt ngựa của Mộ Dung Nhan, nói: "Ngốc tử, ta...ta chưa bao giờ cưỡi ngựa..."
"Ha ha, cưỡi ngựa dễ lắm, nàng trải qua lần đầu tiên rồi, về sau cũng sẽ không sợ!" Mộ Dung Nhan nhướn mày bế Lãnh Lam Ca lên yên ngựa, rồi tự mình trèo lên, ôm nàng vào lòng mình, nhẹ giật cương ngựa trong tay, kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa liền tung vó lao đi.
Lúc ngựa nâng vó chạy vội, thân mình Lãnh Lam Ca hơi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống, sợ tới mức nhắm hai mắt lại.
Mộ Dung Nhan một phen ôm nàng, kêu lên: "Ca nhi! Hai tay nắm chặt dây cương, thân mình cần ngồi thẳng, bảo trì cân bằng! Nàng mau mở mắt ra nhìn xem, đây là chuyện thống khoái cỡ nào!"
Gió đêm buổi tối mùa xuân se se lạnh, mang theo tiếng không khí vụt qua bên tai hai người, ba ngàn tóc đen của Lãnh Lam Ca bay múa giữa không trung, thiên ti vạn lũ xẹt qua khuôn mặt Mộ Dung Nhan. Nàng cảm thấy nếu có thể vĩnh viễn giống như trước mắt, cùng Lãnh Lam Ca cưỡi chung một con ngựa, không cần suy nghĩ gì, thì thật tốt biết bao nhiêu.
Lãnh Lam Ca theo lời mở mắt, nhìn cảnh trí ngã tư hai bên đường nhanh chóng lùi về sau, mà mình như cưỡi gió cưỡi mây, như bay như chạy, quả nhiên lâm li sướиɠ khoái mình chưa bao giờ từng thể nghiệm!
Lãnh Lam Ca trong lòng ngổn ngang trăm mối, hơi quay đầu, nhìn sườn mặt mang ý cười của Mộ Dung Nhan, nhịn không được thấp giọng nỉ non: "Ngốc tử...Ngươi đừng đi đánh giặc, chúng ta cứ chạy đi thế này, không cần trở về, được không?"
Gió đêm ào ào cùng tiếng vó ngựa lộc cộc đem những lời vốn cực nhẹ của Lãnh Lam Ca phá thành mảnh nhỏ, làm cho Mộ Dung Nhan nhất thời không nghe rõ, nàng hỏi lại: "Ca nhi, nàng vừa nói gì?! Cái gì được không?"
Lãnh Lam Ca khẽ thở dài, cũng rốt cuộc không có dũng khí lại nói ra lời kia.
Thật lâu sau, nàng mới lớn tiếng kêu lên đáp lại: "Ta nói, ngươi thật sự là đồ ngốc!!!"
Một lát sau, hai người liền cưỡi đến trước cửa Liên Vân Tự.
Không ngờ, ngôi tự miếu này đã bị hoang phế, chỉ thấy tấm biển Liên Vân Tự rách nát bị tuỳ ý vứt một bên đại môn, mặt trên tích một tầng đất vàng thật dày.
Lãnh Lam Ca bị Mộ Dung Nhan ôm xuống ngựa, nàng nhìn chằm chằm ngôi tự miếu rách nát đó, thấp giọng nói: "Ta nhớ ra rồi, nơi này là Liên Vân tự, nhiều năm trước kia ta từng đưa một người bị thương nặng đến đây, không ngờ nay đã thành quang cảnh bị tàn phá đến thế..."
"Đúng vậy, mấy năm trước ta cùng Tứ ca cũng thi thoảng đến Kỳ Vân sơn tập võ, còn thường xuyên đi qua ngôi miếu này, thật sự là cảnh còn người mất...Bất quá nếu đã đến đây, chúng ta hẳn cũng nên vào xem?" Mộ Dung Nhan hỏi.
"Cũng tốt." Lãnh Lam Ca nắm chặt tay Mộ Dung Nhan, theo nàng bước vào đại môn của Liên Vân Tự.
Đi vào chính điện của Liên Vân Tự, Mộ Dung Nhan ngửa đầu nhìn, ngay cả nóc nhà đều bị thủng lỗ, nàng lấy đá đánh lửa trong túi ra, nương theo ánh trăng mà châm lên hai ngọn nến cháy dở bày trên bàn đá.
Tốt xấu nương theo ánh nến mỏng manh, Mộ Dung Nhan cùng Lãnh Lam Ca hai người mới nhìn rõ hình dạng tượng phật bị phủ đầy bụi nguyên bản được thờ phụng trong điện, mà hai bên sườn trái phải của tượng phật bằng đá này có treo hai tấm vải màu vàng cũ nát, trên có viết "Địa ngục vị không thệ bất thành phật, chúng sinh tẫn độ phương chính bồ đề."
"Đây là Địa Tạng Vương Bồ Tát." Lãnh Lam Ca nhẹ giọng nói, hai tay tạo thành hình chữ thập, chậm rãi quỳ xuống, thấp giọng lẩm bẩm: "Nam mô đại nguyện Địa Tàng Vương Bồ Tát."
Lãnh Lam Ca thấy Mộ Dung Nhan còn đứng, liền lôi kéo góc áo hắn: "Ngươi cũng mau cùng ta quỳ xuống cầu nguyện, Địa Tạng Vương Bồ Tát là vị phật từ bi nhất, nhất định có thể phù hộ ngươi bình an trở về."
Mộ Dung Nhan cũng hai tay tạo thàhn chữ thập, theo lời quỳ xuống, vụиɠ ŧяộʍ đưa mắt liếc nhìn Lãnh Lam Ca đang nhắm mắt sóng vai quỳ gối bên cạnh mình, sau đó ngửa mặt nhìn chằm chằm gương mặt vô biểu tình của tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát, nhưng không cầu bình an cho mình, mà ở trong tâm thành kính hỏi, nếu người thật sự là đức phật phổ độ chúng sinh, không có gì không làm được, vậy có thể độ hoá được tội nghiệt ta lừa gạt thế nhân hay không, nói cho ta biết thế gian này liệu có biện pháp nào lưỡng toàn, có thể để cho nàng an nhiên tiếp nhận con người thật của ta, có thể cho ta cùng nàng ở những năm tháng tươi đẹp nhất, kết một đoạn lương duyên?
Bóng nến lay động, phật không đáp.
Lúc này Lãnh Lam Ca đã thầm ở trong lòng cầu nguyện xong, nàng chậm rãi lấy ra một túi hương từ trong lòng, nhét vào tay Mộ Dung Nhan, hai gò má ửng hồng, thấp giọng nói: "Thứ này tặng cho ngươi, chờ khi ngươi trở về mới có thể mở ra xem,"
Mộ Dung Nhan cầm lấy túi hương, yêu thích không nỡ buông tay, đặt lên chóp mũi ngửi, hương thơm nức mũi, làm cho lòng người ta tràn đầy vui mừng. Nàng nương theo ánh trăng thanh lãnh, nhìn dung nhan thẹn thùng mĩ diễm của Lãnh Lam Ca, liềm kìm lòng không đặng khẽ hôn lên môi nàng.
Lãnh Lam Ca không dự đoán được Mộ Dung Nhan thế nhưng sẽ ở phật môn thanh địa hôn môi mình, liền vội vàng đẩy người kia ra, la lên: "Ngươi...ngươi sao có thể ở nơi này...Ah!"
Nàng vội vàng lại chắp tay thành chữ thập một lần nữa, nhắm mắt lại niệm, nam mô đại nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát, không phải chúng con cố ý muốn tiết độc nơi phật môn thanh tu, thỉnh người đại nhân đại lượng, khoan thứ cho chúng con.
Mộ Dung Nhan nhìn bộ dáng khẩn trương của Lãnh Lam Ca, thầm nghĩ, phật chủ nếu thật sự hẹp hòi như thế, kia không tin cũng được.
Nhưng nghĩ đến Lãnh Lam Ca hướng tới tin phật, liền cũng không nói ra lời này.
Lãnh Lam Ca niệm hơn mười lần mới mở mắt, đứng lên, nói với Mộ Dung Nhan: "Chúng ta mau trở về thôi."
Không biết vì sao, trong lòng nàng đột nhiên nổi lên một tia bất an, cứ cảm thấy tôn diện mạo nguyên bản vô biểu tình của tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát này vừa rồi trong nháy mắt khi mình nhìn chăm chú, lại tựa hồ hơi nở nụ cười với mình, không hiểu sao làm cho người ta rợn tóc gáy.
Nhất định là mình hoa mắt...Nhất định là thế...
Mộ Dung Nhan đưa Lãnh Lam Ca trở lại cửa Lãnh phủ, ôm nàng xuống ngựa, ôn nhu nói: "Ca nhi, đêm nay cám ơn nàng. Sáng sớm mai phụ hoàng còn muốn ở Tế Thiên thai điểm binh, ta phải hồi cung trước."
"Ừ, ngươi đêm nay hồi cung nghỉ ngơi thật tốt...Ta sẽ cầu phụ thân ngày mai mang ta đi tiễn ngươi." Lãnh Lam Ca cắn môi dưới, nàng chỉ cảm thấy tối nay trôi qua thật sự quá vội vàng, trong lòng mười vạn phần lưu luyến không rời, nhưng lại không đành lòng Mộ Dung Nhan tối nay nghỉ ngơi không tốt, ảnh hưởng tới việc hành quân sau này, nên cũng không dám giữ lại.
Mộ Dung Nhan cũng làm sao nỡ bỏ được Lãnh Lam Ca mà đi, khoé mắt hồng lên, liền ôm chặt Lãnh Lam Ca, nghẹn ngào ở bên tai nàng thì thầm: "Ca nhi, ta cam đoan với nàng, ta rất nhanh sẽ trở về! Nàng...nàng chờ ta được không?"
"Ừ, ta chờ ngươi! Chờ ngươi trở lại, ta gả cho ngươi! Cho nên...cho nên ngươi nhất định phải nhanh lên trở về!" Nước mắt của Lãnh Lam Ca rơi xuống vạt áo bào của Mộ Dung Nhan, nàng gắt gao dán vào lòng Mộ Dung Nhan, cảm thụ được mình bị hương hoa lê ấm áp đầy trời bao quanh.
Lưu luyến si mê của thời niên thiếu, cứ nghĩ chỉ cần ngươi ôm ta, ta ôm ngươi, là có thể có được nhau.
Nàng và ta mười ngón đan xen, liền ai cũng sẽ không để lạc mất đối phương.
Dùng chân tâm của ta đến đổi lấy chân tâm của người, là có thể nắm giữ cả thiên hạ.
Chỉ tiếc, lúc đó còn quá trẻ, còn trẻ đến cơ hồ đã quên trên thế gian này còn có một thứ gọi là "vận mệnh."
Khi đó, hai người ở dưới ánh trăng ôm nhau thật chặt hoàn toàn còn không biết, bánh răng vận mệnh của bọn họ bất quá chỉ vừa mới khởi động.
Hết chương 26
- ---------------------------------------
Bách Linh: Mấy chương này càng tả hai người ngọt ngào bao nhiêu, sau này nhớ lại lại càng đắng lòng bấy nhiêu:SS mà thôi, sắp được gặp Sở Hạ Đề rồi, ko hiểu sao những hình tượng rất đẹp, rất thánh thiện như Tiểu Long Nữ, A Châu, hay Chu Chỉ Nhược (lúc ban đầu) mình lại ko thích bằng Triệu Mẫn, Đông Phương Bất Bại hay A Tử nhỉ? Cũng như mình thích Triều Cẩm hơn Nhã Hề, và thích Sở Hạ Đề hơn Lãnh Lam Ca vậy, dù biết ai cũng tốt:SS