- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu
- Quyển 2 - Chương 25-2: Tiểu Bạch Hổ không có tiết tháo* [ (*): Tự trọng, danh dự ] 2
Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu
Quyển 2 - Chương 25-2: Tiểu Bạch Hổ không có tiết tháo* [ (*): Tự trọng, danh dự ] 2
“Ngươi sao rồi?” Một bóng trắng chợt lóe ngăn cản những người vốn muốn đỡ Thiên Thanh Hoàng, Tiêu Ngôn nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng, giúp nàng ngồi xếp bằng xuống, nội lực dọc theo bàn tay không ngừng truyền qua. Nhạc thanh kia tuy không mang nội lực, nhưng cũng cần nội lực để thổi. Lúc nãy khi đỡ nàng hắn mới phát hiện nàng vốn đang bị thương, hơn nữa hình như chỉ mấy ngày trước.
“Không sao.” Thiên Thanh Hoàng nói có chút hư nhược, lần trước bị thương nàng giấu được Hiên Viên Tuyệt, không ngờ lần này chỉ một âm công cũng khiến nàng vết thương cũ tái phát, bởi vì nàng xem thường địch nhân nên mới kém chút mất mạng, ngay cả hỏa mị cũng đã ngủ say, hiện tại còn chưa tỉnh!
“Tiểu thư! Tại sao lại chảy máu a!” Hoan Hỷ ngồi xổm trước mặt Thiên Thanh Hoàng, khuôn mặt bánh bao lo lắng, vừa nãy thiếu chút hù chết nàng rồi.
Hoan Lạc ngăn cản đám người muốn đến gần cảm ơn xong mới đi qua, đau lòng nhìn tiểu thư nhà mình, sau đó lấy một viên đan dược đút vào miệng nàng.
“Ngọc bích hoàn!” Minh Tử Tuyền đứng một bên cả kinh kêu to, nhưng lập tức bị Minh Tử Nặc bịt kín miệng. Tuy hắn cũng kinh ngạc nhưng sẽ không thất thố như vậy.
Minh Tử Tuyền mở to mắt, bên trong vẫn chứa đựng kinh ngạc. Ngọc bích hoàn là thần dược trong thần dược, tuy không thể cải tử hồi sinh, nhưng dù có bị trọng thương thế nào, chỉ cần còn một hơi thở, ngọc bích hoàn cũng có thể cứu sống! Nhưng ngọc bích hoàn luyện chế cực kỳ khó, cho dù có, cũng là thiên kim khó cầu, Minh Tông bọn họ cũng chỉ có chưởng môn mới có hai viên!
Thu Triển Hạo cũng nhận ra đó là viên thuốc thiên kim khó cầu, nhưng hắn không kinh ngạc, hắn biết tỷ tỷ không phải người bình thường, hơn nữa có này viên thuốc này, nàng sẽ không sao!
“Khụ khụ!” Thiên Thanh Hoàng khụ hai tiếng, máu đen lại phun ra, Hoan Lạc vừa muốn cầm khăn tay lau đi, lại phát hiện có người còn nhanh hơn nàng.
Tiêu Ngôn nhẹ nhàng lau vết máu bên môi Thiên Thanh Hoàng, thần sắc bất mãn: “Ngươi biết rõ bây giờ không thể sử dụng nội lực mà còn cậy mạnh, chẳng lẽ không biết thương tiếc chính mình hay sao?”
Tiêu Ngôn vừa dứt lời, năm người Minh Tông liền lấy ánh mắt như nhìn sinh vật lạ xuyên qua hắn: =.= Đây là sư tôn sao? Chắc chắn? Thật sự? =.=
Cái người kia là cái người không xem thứ gì vào mắt, đạm mạc vô cùng, một nửa biểu tình trên mặt cũng không có, không để ý đến ai, cho dù mỗi ngày ở trước mặt hắn hắn cũng chẳng biết? Cái người kia là sư tôn sao? Sư tôn dám một cước đá sư phụ bọn họ bay xa?
Hắn đang quan tâm người khác sao? Hình như còn tức giận? Không phải chứ?!!
Tiêu Ngôn đương nhiên biết bọn họ kinh ngạc, chính hắn cũng rất kinh ngạc, nhưng khi hắn thấy nàng phun máu ngã xuống, hắn không nghĩ ngợi nhiều chỉ muốn ôm lấy nàng; biết nàng vì vết thương cũ tái phát còn muốn vận nội lực cứu người, hắn lại bỗng có cảm giác tức giận!
”Không cần ngươi quan tâm!” Thiên Thanh Hoàng hạ mặt, những việc nàng làm đều có lý do, không cần người khác giáo huấn.
“Triển Hạo lại đây!” Thiên Thanh Hoàng ngoắc Thu Triển Hạo, đợi Thu Triển Hạo lại gần liền đưa tay cho hắn, lập tức vịn đứng lên, dựa thân mình suy yếu vào hắn. Thu Triển Hạo tuy nhỏ tuổi hơn Thiên Thanh Hoàng nhưng lại cao hơn nàng nửa cái đầu, để nàng dựa vẫn có thể.
Cảm giác Thiên Thanh Hoàng dồn trọng lượng vào người mình, Thu Triển Hạo có chút mất tự nhiên, nhưng cũng vô cùng vui vẻ, trước kia đều là Thiên Thanh Hoàng ôm hắn, hiện tại hắn người ôm lại là hắn, cảm giác rất tốt a!
So với sự vui vẻ của Thu Triển Hạo, Tiêu Ngôn lại có chút mất mát, bàn tay trống trơn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của nàng, nhìn nàng bị người khác ôm vào ngực, hắn cảm thấy vô cùng chói mắt. Ngay cả một con hổ cũng có thể gần gũi với nàng, còn hắn thì không, bởi vì, không có tư cách!
“Đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng dựa vào Thu Triển Hạo, cũng không nhìn người phía sau, hai người cùng nhau bước đi, Khâu Tạp chăm chú đi theo Thiên Thanh Hoàng, mà phía sau cũng có một đống người che chở cho nàng.
Đến khi Thiên Thanh Hoàng tiêu sái đi xa, Minh Tử Tuyền mới thật cẩn thận nhìn Tiêu Ngôn: “Sư tôn! Chúng ta đi tiếp chứ?”
Nhưng áo trắng lại chợt lóe, nhất thờ không còn thấy bóng dáng Tiêu Ngôn, lưu lại đám người một bộ biểu tình tập mãi thành quen, sau đó nhận mệnh thu thập tốt lên đường.
Đoàn người một lần nữa tìm chỗ nghỉ ngơi, dưới sự trợ giúp của ngọc bích hoàn, vết thương của Thiên Thanh Hoàng đã ổn định, nhưng muốn khỏi thì còn rất lâu, thẳng đến hừng đông, đoàn người mới lại xuất phát.
“Tỷ tỷ! Kia chính là Thiên nhai chi cốc!” Phù Linh chỉ vào nơi mây mù sương lớn cách đó không xa nói.
“Không phải chỉ là một vách núi đen sao?”
“Bên này là vách núi đen, bên kia cũng là vách núi đen, nhưng hai bên vách núi lại cách nhau trăm trượng, ở dưới hình thành một thâm cốc nghìn trượng, trong cốc rất nguy hiểm, cho dù có là võ lâm cao thủ đi xuống cũng không chắc đến nơi. Đây là biên giới giữa đại lục cùng Nam hoang cho nên mới gọi là Thiên nhai chi cốc!” Phù Linh giải thích.
Khi bọn họ đi đến vách núi đen, nơi đó đã có rất nhiều người, tất cả đều đứng gần vách núi nhìn cầu treo đen thùi.
Một đầu cầu treo đâm sâu vào vách đá, một khác đầu khác bị bao phủ trong lớn sương khói mờ mịt, nhìn mãi cũng không tới cuối, phía dưới là vực sâu vạn trượng, hai đầu cầu có vẻ không chắc chắn, tất cả chỉ dám vây lại gần chứ không dám đi lên.
“Trời ạ! Như thế này thì đi thế nào?”
“Cứ lắc lắc thế kia ai mà dám!”
“Không phải muốn gϊếŧ người chứ?”
“Hừ! Các ngươi đều sợ thì tránh ra để lão tử đến thử!” Mọi người còn đang oán giận thì bỗng một nam tử hơn hai mươi đi ra, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người nhảy lên trên, nhất thời cầu treo bắt đầu lay động, hán tử kia lập tức đứng không vững, cũng may nhanh tay bắt được cầu treo mới không ngã xuống, nhưng không ngờ xích sắt kia lại quá trơn, hán tử nắm không chặt, ‘a’ to một tiếng rơi xuống, nhanh chóng biến mất trong mây!
Sự thay đổi này dọa lui một đám người, hán tử vừa nãy võ công không thấp, không ngờ lại rơi xuống, nơi này sâu không thấy đáy, ngã xuống có quỷ biết còn mạng hay không!
“Tiểu thư! Chúng ta làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Hoan Lạc cũng trầm trọng, muốn đi qua rất khó, muốn toàn bộ đều qua lại càng khó!
Thiên Thanh Hoàng trầm ngâm một lát, nhìn về phía Phù Linh hỏi: “Đây là đường duy nhất?”
Phù Linh gật đầu: “Hai bên Thiên nhai chi cốc đều là duyên thân vô hạn, có lẽ còn cách khác đi khác, nhưng chờ tìm ra được cũng không biết đến ngày nào tháng nào, cho nên đây là con đường duy nhất; trước kia cầu treo rất chắc chắn, nhưng không biết tại sao lại bị chặt mất mấy dây, lần trước lúc chúng ta trốn đi vẫn còn, giờ không còn chắc chắn là có người cố ý làm vậy!”
“Ta mang Phù Linh đi qua, những người khác trở về!” Thiên Thanh Hoàng lập tức hạ quyết định.
“Tiểu thư! Chúng ta…” Hoan Hỷ muốn đi theo Thiên Thanh Hoàng, nhưng cũng biết nàng đi theo chỉ là trói buộc, cho nên lời muốn nói tiếp theo đành nuốt về.
“Hoàng tẩu! Để người đi mạo hiểm như vậy, hoàng huynh ta sẽ lo lắng a!” Hiên Viên Địch không đồng ý, tuy hắn biết tình cảm của Hoàng tẩu với người tên Đông Phương kia rất sâu, nhưng chuyện cửu tử nhất sinh thế này vì sao phải nàng tự mình mạo hiểm?
“Vù vù!” Khâu Tạp cắn góc áo Thiên Thanh Hoàng, tỏ vẻ nó cũng không đồng ý.
Thiên Thanh Hoàng không nể mặt: “Hoan Hỷ, Hoan Lạc, đây là mệnh lệnh, Hiên Viên Địch, nếu ngươi còn muốn ta dạy võ công thì về cho ta. Triển Hạo, ngươi cũng không cần đi!”
“Chúng ta…”
“Tỷ tỷ, ta…”
“Đủ rồi!” Thiên Thanh Hoàng quát lạnh, cuối cùng nhìn về phía Vũ Đức: “Võ công của ngươi không tệ, tố chất cũng tốt, nếu chỉ ở võ lâm thì vĩnh viễn không khá lên được. Nếu cho ngươi ra chiến trường, ngươi có đồng ý không?”
“Ta… Ta đồng ý!” Vũ Đức gật đầu thật mạnh, hắn vẫn biết tiểu thư cứu mình là có nguyên nhân, nhưng không ngờ lại là cái này.
“Ngươi có thể đi Tây Hạ tòng quân, có thể trở thành tướng lãnh hay không còn phải xem bản lĩnh của ngươi!”
“Ta biết! Tạ tiểu thư!” Vũ Đức chân thành nói lời cảm tạ, hắn cũng muốn vào binh, nhưng vẫn không có cách hạ quyết tâm, nhưng nay nhìn tiểu cô nương này, hắn rốt cục đã hạ quyết tâm!
“Được rồi! Các ngươi đi đi!” Thiên Thanh Hoàng nói.
“Tiểu thư! Để chúng ta nhìn ngươi qua được không?” Hoan Hỷ vẫn lo lắng.
“Đi mau!” Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng nói, không còn chút đường sống thương lượng.
Rốt cục, mấy người không tình nguyện nâng bước chân, mà Khâu Tạp cũng bị Hiên Viên Địch ôm chặt không cho theo.
Xác định mấy người đã đi xa, Thiên Thanh Hoàng mới ôm lấy Phù Linh: “Đi thôi!” Nàng dứt khoát quyết định, nhưng lại không biết, bởi vì quyết định này mà khi nàng trở về sẽ nhìn thấy trường hợp tan nát cõi lòng đến thế nào!
“Tỷ tỷ! Vì sao lại đuổi bọn họ đi?” Phù Linh khó hiểu hỏi, nhưng không được Thiên Thanh Hoàng trả lời.
“Xem đi! Lại có một người nữa chịu chết!”
“Lại còn là một nữ nhân ôm theo một tiểu oa nhi a, các nàng không phải muốn chết đến điên rồi chứ?”
Trong khi mọi người thất chủy bát thiệt nói chuyện, Thiên Thanh Hoàng đã vững vàng đứng trên cầu treo, bộ pháp nhẹ nhàng bắt đầu cất bước về phía trước, từng bước một đi cực kỳ cẩn thận, cầu treo tạm thời không sứt mẻ.
“Trời ơi! Nữ tử này là một cao thủ a!”
“Nàng không phải là người tối qua dùng lá cây gϊếŧ sói sao?” Có người nhận ra Thiên Thanh Hoàng.
“Oa! Thì ra là nàng, trách không được nàng dám đi lên.”
Thiên Thanh Hoàng không để ý đến thanh âm phía sau, cước bộ nhẹ nhàng nhìn như rất thoải mái, nhưng chỉ có nàng biết nàng phải cẩn thận bao nhiêu, rất nhanh, thân ảnh của nàng đã biến mất trong sương mù, cầu treo dưới chân như ẩn như hiện, chỉ có thể dựa vào cảm giác bước đi!
Phù Linh ôm chặt Thiên Thanh Hoàng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, bởi vì nàng biết các nàng hiện tại rất nguy hiểm, mà sự khẩn trương của Thiên Thanh Hoàng nàng cũng có thể cảm nhận được.
Đi một lúc lâu, hai người rốt cục cũng thấy được vách núi đối diện, nhưng ngay trong nháy mắt này, cầu treo lại lay động kịch liệt. Thiên Thanh Hoàng bỗng trượt chân, hai người cùng nhau rơi xuống!
Phù Linh nhắm chặt mắt, cắn răng mới không để mình kêu to ra tiếng, nhưng nàng lại đột nhiên thấy thân thể không ngừng lay động, thử mở mắt ra, lập tức thấy Thiên Thanh Hoàng vẻ mặt nghiêm trọng, một tay nắm chặt đầu cầu, một tay ôm chặt nàng,
“Tỷ tỷ…” Phù Linh muốn khóc, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, nàng biết hiện tại không thể gia tăng áp lực cho Thiên Thanh Hoàng.
Thiên Thanh Hoàng cắn răng, nàng biết tay mình đã bắt đầu trượt dần, bên kia có người bước lên cầu treo lên nàng rất khó giữ chắc.
Thiên Thanh Hoàng nhìn vách núi cách nơi này còn có bốn năm mươi thước, nếu nàng một mình đi qua thì khẳng định có thể, nhưng bây giờ nàng lại mang theo Phù Linh! Cúi đầu nhìn cô nhóc sợ phát khóc, trong lòng đã có quyết định! ”Nha đầu, bộ dáng ngươi bây giờ không đẹp đâu!”
“Tỷ tỷ! Bây giờ mà còn cười được a!” Phù Linh muốn động, nhưng không dám động.
Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, tâm tư vẫn nặng nề trở nên thoải mái: “Phù Linh, ngươi nhớ kỹ cho ta, tỷ tỷ không ghét ngươi, chưa từng ghét, cho nên ngươi cũng không được ghét tỷ tỷ, biết không?”
Phù Linh vừa định hỏi nàng làm sao, lại cảm giác thân mình bị nâng lên, cơ thể không chịu khống chế bay về phía vách núi đen, vừa tới nơi liền thấy Thiên Thanh Hoàng nhanh chóng rơi xuống, nhưng nàng lại thấy tỷ tỷ đang cười, cười vô cùng xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta tan nát cõi lòng: “Tỷ tỷ…”
“Hoàng Nhi…” Một tiếng la tê tâm vang lên, một thân ảnh khác bỗng từ cầu treo nhảy xuống, chẳng sợ phía dưới là vực sâu vạn trượng, cũng chẳng màng do dự!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu
- Quyển 2 - Chương 25-2: Tiểu Bạch Hổ không có tiết tháo* [ (*): Tự trọng, danh dự ] 2