Ban đêm, toàn bộ sân viện vô cùng yên tĩnh vô cùng, xung quanh tối đen, chỉ có cỗ quan tài nằm trong đại đường tản ra ánh sáng sắc lạnh.
Một bóng đen hiện lên đứng phía trước cửa sổ: “Chủ thượng! Người của Thái Hậu đã bắt đầu hành động!”
Hiên Viên Tuyệt rời giường, Thiên Thanh Hoàng đã sớm bị hắn điểm huyệt ngủ, cầm lấy quần áo mặc vào, mở cửa đi ra, người ngoài cửa chính là Lãnh Nguyệt!
“Hàn Vân Phi thì sao?” Khuôn mặt Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng trong đêm có chút mông lung, nhưng hơi thở lại khiến người ta không thể bỏ qua.
“Hàn Tướng quân đã gϊếŧ chết trưởng công chúa, quyết liệt chống đối Thái Hậu.” Hôn nhân của trưởng công chúa vốn là để Thái Hậu mượn sức Hàn Vân Phi, nhưng hắn là người có quan điểm riêng, đối với người được an bài này tự nhiên không có sự hoà nhã; từ sau lần Thiên Thanh Hoàng đánh nàng ta, Hàn Thái Hậu liền coi đây là cái cớ muốn Hàn Tướng quân đưa nàng ta vào quân doanh, nhưng bà ta cũng biết Hàn Vân Phi vốn hận thấu xương hai người, không thể vì bà ta mà phản bội Hiên Viên Tuyệt; cho nên lúc này Hàn Thái Hậu liền triệu tập vây cánh ra tay với Hiên Viên Tuyệt, Hàn Vân Phi thì trực tiếp chém chết Hiên Viên Lam để tỏ rõ lập trường.
Hiên Viên Tuyệt nghe vậy, trầm ngâm một lát rồi nói: “Ngươi về trước đi, sáng sớm mai ta sẽ khởi hành!”
Lãnh Nguyệt biết hắn làm vậy là vì Thiên Thanh Hoàng nên cũng không nói nhiều, lập tức xoay người biến mất trong bóng đêm.
Hiên Viên Tuyệt đứng ở cửa một lúc lâu rồi mới đi vào, nằm im bên cạnh Thiên Thanh Hoàng nhưng lại không hề buồn ngủ, xoay người ôm nàng vào lòng, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm dung nhan người bên cạnh không chớp mắt, nhìn mãi vẫn không đủ.
Thiên Thanh Hoàng hình như nằm mơ thấy điều không vui, mày hơi nhăn lại, Hiên Viên Tuyệt liền nhịn không được vuốt ve mi tâm nàng, đợi đến khi nàng buông lỏng mới lưu luyến rời đi.
Da của Thiên Thanh Hoàng rất đẹp, trắng trắng mềm mềm, khiến hắn yêu thích không buông, không biết có phải Hiên Viên Tuyệt nghĩ nhiều hay không nhưng mỗi lần khi hắn tinh tế nhìn khuôn mặt Thiên Thanh Hoàng thì luôn có cảm giác mông lung không thật, nhưng hắn cũng không tìm thấy giấu vết dịch dung trên mặt nàng, nói cách khác đây là bộ dáng thật sự của nàng, nhưng vì sao vẫn thỉnh thoảng thấy vậy?
Hiên Viên Tuyệt dừng ánh mắt lên cánh môi đạm sắc, hương vị kia đã rất lâu rồi hắn không được thưởng thức; cảm giác mềm mại trong trí nhớ làm trái tim bất giác đập nhanh, rốt cuộc nhịn không được cúi xuống phủ lên.
Một tay cố định đầu nàng, một tay ôm chặt vòng eo, luồn vào bên trong chạm tới da thịt mềm nhẵn non mịn. Hạ phúc đột nhiên căng thẳng, hắn lập tức rời khỏi môi nàng, ôm nàng vào trong lòng, nhưng cảm giác mãnh liệt trên người vẫn không biến mất chút nào, Hiên Viên Tuyệt bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu yêu tinh!”
Sau một giấc ngủ đẹp, Thiên Thanh Hoàng tròn mắt nhìn con ngươi mang ý cười của Hiên Viên Tuyệt, nhất thời tâm tình tốt lên không ít, cũng không vội rời giường, ngược lại còn ôm chặt lấy hắn cọ cọ. Rất thoải mái! Đã lâu rồi không được như vậy!
Hiên Viên Tuyệt vui vẻ ôm Thiên Thanh Hoàng trong lòng, đây là người hắn âu yếu nhung nhớ, sao có thể không vui đây?
Một lát sau, Thiên Thanh Hoàng mới nhớ tới một vấn đề: “Tuyệt! Sao chàng lại đột nhiên xuất hiện ở đây?”
Hiên Viên Tuyệt sớm biết nàng sẽ hỏi, xoa xoa đầu nàng rồi nói: “Nàng đi được hai ngày thì ta nhận được tin tộc trưởng đời trước của Vô Nhai xuất hiện ở Tử Hà thành, năm đó hắn vì dùng mạng người để tu luyện công phu âm độc mà bị buộc rời khỏi Vô Nhai, ta sợ hắn gây bất lợi cho nàng nên mới tới, không ngờ vẫn chậm một bước!”
Thiên Thanh Hoàng dùng đầu cọ cọ trên ngực hắn: “Chàng đừng tự trách mình, dù sao cuối cùng chàng cũng cứu được ta mà, không phải sao?”
Hiên Viên Tuyệt không trả lời, một lát sau mới mở miệng: “Trong triều có việc, giờ ta phải về!” Nàng có muốn cùng ta trở về không? Hiên Viên Tuyệt rất muốn hỏi, nhưng hắn đã biết đáp án, cho nên không cần hỏi nữa. Chỉ hi vọng hắn nhanh chóng xử lý mọi việc để sớm quay lại bên nàng.
Thiên Thanh Hoàng cứng đờ một chút, rất nhanh lại thả lỏng: “Ừ! Chàng về đi!”
Một chút lưu luyến cũng không có! Hiên Viên Tuyệt bất mãn: “Hoàng Nhi chỉ có một câu như vậy thôi sao?”
Thiên Thanh Hoàng đứng dậy, ngồi bên giường nhìn thẳng hắn, nhìn thật kỹ con ngươi che giấu thâm tình, tâm tư không thể khống chế run rẩy, trực tiếp hôn lên mắt hắn: “Ta yêu chàng!”
Hiên Viên Tuyệt một tay ôm Thiên Thanh Hoàng vào lòng, tình yêu không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, hắn vốn định hôn nàng, nhưng kết quả lại khiến hắn càng động tâm.
“Hoàng Nhi! Ta cũng yêu nàng!”
Bởi vì thời gian gấp rút nên Hiên Viên Tuyệt chỉ tùy tiện thu thập một chút, ngay cả bữa sáng cũng không ăn đã rời đi, đứng ở thành lâu của Tử Hà thành, nhìn thân ảnh màu đen dần dần đi xa, thẳng đến khi biến mất không thấy, Thiên Thanh Hoàng mới xoay người đi vào trong thành.
Chuyện hôm qua Thu Thủy Hà không dám làm lớn, cho nên chỉ có thể sắp xếp điều tra Tử Hà thành, nơi nơi đều bị lục soát.
Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng nhìn những người kia, ánh mắt lạnh băng hiện lên thị huyết sáng bóng: “Cứ hưởng thụ thời gian cuối cùng này đi!” Thu Thủy Hà, Thu Thanh Nhi!
Thiên Thanh Hoàng đứng phía trước quan tài, xuyên thấu qua lớp băng trong suốt nhìn người nằm bên trong, nàng nhất định phải tới Nam hoang lấy Thánh Thủy cứu hắn, nhưng trước khi rời đi, nàng còn một việc phải làm!
Đúng lúc này, đại viện vang lên tiếng ‘Bang bang phanh’, Mạc thúc đi vào: “Tiểu thư! Bọn họ đến rồi!”
Thiên Thanh Hoàng đứng im tại chỗ, thanh âm lạnh lùng: “Mạc thúc! Ta giao hắn cho ngươi!”
Nghe vậy, Mạc Dương vén vạt áo quỳ xuống: “Thuộc hạ thề sống chết không phụ sự giao phó của trang chủ!”
“Đứng lên đi! Ta đã nói rồi, thứ ta muốn không phải là các ngươi dùng mạng sống để đổi, phải bảo vệ cả hắn và cả mạng sống của các ngươi là điều kiện tiên quyết, cho dù phải dùng Thất Tinh!”
Thân thể Mạc Dương chấn động, Thất Tinh là thế lực ngầm của Thanh Hoàng sơn trang, Thất Tinh có bao nhiêu uy lực cũng chỉ có người từng trải qua mới biết, nếu Thất Tinh xuất hiện, không thể nghi ngờ chính là địch thủ của võ lâm thiên hạ. Nay tiểu thư vì không muốn bọn họ hy sinh mà không tiếc đối địch cùng thiên hạ! Trong lòng Mạc Dương thực sự cảm động!
“Khanh khanh khanh… Mở cửa… Mở cửa nhanh lên!” Tiếng gõ cửa bên ngoài càng thêm vang dội.
“Đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng xoay người, không chút lưu luyến bước ra, mà Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc đứng cạnh cửa mỗi người cầm một thanh kiếm, mặt không chút thay đổi đi theo sau Thiên Thanh Hoàng. Cho dù hôm nay phải đối mặt với cái gì, các nàng cũng không bao giờ lùi bước!
“Mở cửa… nếu không ta sẽ phá cửa!” Đứng cách cửa năm thước, Thiên Thanh Hoàng nghe tiếng lạnh lùng vung tay đánh bay đạo môn.
“Ba!” Nhóm người bên ngoài bị nội lực đánh bay, phía trước đại môn trống trải một mảnh, cách đó không xa có hơn mấy cỗ thi thể.
Thiên Thanh Hoàng nâng bước, từng bước một thong dong đi, ngay cả liếc mắt cũng lười nhìn, đám người trên đất không chết ngay lập tức thì cũng không có khả năng sống thêm! Sau khi nàng đi, mấy bóng đen liền từ ngõ nhỏ nhảy ra, đâm xuống mỗi người một đao, sau đó nhanh chóng kéo đống thi thể đi!
Thiên Thanh Hoàng mang theo Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc đi trên đường lớn, mặc dù đã sắp xếp người điều tra, nhưng tạm thời vẫn không tra được chi tiết, cho nên không có ai tới gần làm phiền nàng. Thẳng đến…
“Sao lại là ngươi?” Một tiếng kêu không thể tin truyền đến, lập tức kéo tới tầm mắt của không ít người.
Thiên Thanh Hoàng nhìn người che mặt trước mắt, mâu quang lạnh lùng thị huyết, nàng còn chưa đến tìm, nàng ta đã tự đưa tới cửa: “Trí nhớ của Thu tiểu thư thật không tệ!”
“Đồ tiện nhân nhà người sao lại ở đây?” Thu Thanh Nhi phẫn hận hỏi, đột nhiên nghĩ đến quan hệ giữa nàng cùng Đông Phương Mạc, không khỏi càng thêm phẫn nộ: “Nói, Đông Phương ca ca có phải bị ngươi đoạt đi hay không?”
“Đoạt?” Thiên Thanh Hoàng châm chọc cười: “Ngươi chưa đọc thư sao?! Đừng chọc cười ta!”
“Ngươi nói cái gì? Muốn chết có phải không? Còn không mau đưa Đông Phương ca ca cho ta!” Thu Thanh Nhi không phát hiện có điều không đúng, vẫn chỉ cao khí ngang nói.
“Đã gặp tiện, nhưng chưa thấy tiện vô sỉ như vậy!” Thiên Thanh Hoàng không để ý nàng ta, thân ảnh chợt lóe đã đi xa mười thước, mà Thu Thanh Nhi vừa muốn hỏi đã bị Hoan Hỷ Hoan Lạc đồng thời ra tay, hai dây thừng màu đỏ quấn chặt lấy nàng ta.
“Các ngươi làm gì vậy? Tiện nhân! Mau thả ta ra, ta là…” Không đợi Thu Thanh nhi mắng xong, Hoan Hỷ đã kéo một nắm cỏ bên chuồng ngựa nhét vào miệng nàng ta: “Hóa ra miệng thiên kim tiểu thư cũng thối như vậy, có khi còn thối hơn cả phân ngựa.”
Dám mắng tiểu thư nhà nàng sao, hừ hừ!
Hoan Lạc cũng mất hứng, nhưng nàng không giống Hoan Hỷ mắng ra tiếng, chỉ im lặng thắt chặt dây thừng thêm vài phần.
“Ô ô…” Thu Thanh Nhi không chịu nổi đãi ngộ như vậy, cỏ trong miệng còn mang theo “mùi hương ngựa” thoang thoảng, trên người dây thừng càng ngày càng thít, giống như muốn cứa ra máu. Nàng ta kháng nghị, nàng ta phẫn nộ, nhưng hoàn toàn không nhận được một cái liếc mắt.
Hoan Hỷ Hoan Lạc mỗi người nắm một đầu dây kéo Thu Thanh nhi đi phía sau Thiên Thanh Hoàng cách đó không xa. Thu Thanh Nhi không đi, hai người liền đồng thời dùng sức kéo nàng ta như tha cẩu tử.
“Kia không phải là Thu Thanh Nhi sao?” Không biết là ai nhận ra Thu Thanh Nhi đầu tiên, trong lúc nhất thời liền khiến ngã tư đường sôi trào! Thu Thanh Nhi là độc nữ của nhị thành chủ, tại Tử Hà thành là bảo bối trong bảo bối, cho dù nàng ta kiêu ngạo ương ngạnh thế nào, bọn họ cũng chỉ dám giận mà không dám nói gì, dù sao hậu quả của việc đắc tội với Tử Hà thành cũng là sống không bằng chết.
“Đúng đó! Thiếu chút nữa ta không nhận ra!”
“Mẹ nó! Ả ta cũng có ngày hôm nay sao! Lần trước lão tử bị ả ta đánh cho chết khϊếp giờ còn nghẹn đây này!”
“Không phải cũng chỉ ỷ mình là con gái của nhị thành chủ sao? Hừ, mắt còn cao hơn cả trời, lúc nàng ta bắt nạt người khác, chắc không nghĩ đến sẽ có ngày mình cũng chật vật thế này đâu nhỉ!”
“Ngươi nói xem hai tiểu nha đầu và người phía trước là từ đâu đến mà dám đυ.ng vào Thu Thanh Nhi? Không phải không muốn sống nữa chứ?”
“Ta nào biết, nhưng chắc không phải người ở đây đâu!”
“Quản làm gì a. Nhân cơ hội này mà xả nghẹn đi!” Người nọ ôm rổ rau hất qua, lúc sắp bay đến chỗ Thu Thanh Nhi lại đột nhiên bay thẳng trở về, trực tiếp đập vào mặt hắn.
Những người khác cầm đồ ăn còn chưa kịp tạt người thì đã ngây ngẩn cả ra: Chuyện gì vậy?
“Mẹ nó! Ai làm?” Người nọ phủi đồ ăn trên mặt xuống, cả giận nói; mà ngay lúc này, thanh âm của Thiên Thanh Hoàng như truyền ra từ địa ngục: “Ai dám động thủ! Gϊếŧ!”
Nội lực cường đại hỗn loạn bên trong chữ “gϊếŧ”, khiến cho các cao thủ võ lâm đều tim đập nhanh, vốn bất mãn cũng chỉ có thể áp chế! Thẳng đến khi đám người Thiên Thanh Hoàng đi xa mới có người phục hồi tinh thần: “Đi mau a! Có trò hay để xem kìa! Bỏ lỡ sẽ không có lần thứ hai đâu.”
Tự nhiên có người dám đùa giỡn uy nghiêm của thành chủ phủ thì sao bọn họ không hưng phấn a, đám nhân sĩ võ lâm lập tức sôi trào, nhanh tay nhanh chân đuổi theo.
“A? Kia không phải tiểu thư sao?” Trong đội ngũ điều tra có người nhận ra Thu Thanh Nhi, vốn muốn tiến lên giải cứu nhưng lại bị một ánh mắt lạnh lùng quét qua của Thiên Thanh Hoàng khiến tất cả đóng băng, một bước nhích lên cũng không dám, thẳng đến khi Thiên Thanh Hoàng đi xa mới có người phản ứng lại cuống cuồng đi báo tin.
“Cái gì?” Nghe nói có người bắt nữ nhi bảo bối của mình đi dạo phố, Thu Thủy Hà tức giận mang người xuất phủ bắt người, nhưng vừa mới bước ra khỏi thành chủ phủ, người hắn muốn bắt đã tự đến.
Thiên Thanh Hoàng đi phía trước, Hoan Hỷ Hoan Lạc một trái một phải đứng sau, ở giữa là một người bị hai đoạn dây thừng thít chặt, nữ nhi của hắn!
“To gan! Ngươi là ai? Còn không mau thả nữ nhi của bản thành chủ ra, nếu không đừng trách bản thành chủ không khách khí!” Khuôn mặt lõm xuống của Thu Thủy Hà ngập phẫn nộ, đôi mắt lộ ra tính kế, khoanh tay đứng muốn bày ra uy nghiêm thành chủ!
“Nhị thành chủ đi ra rồi!” Mấy người theo tới lập tức biết chuẩn bị có trò hay.
“Thu Thủy Hà!” Thiên Thanh Hoàng lạnh giọng gọi, nhưng lại giống như tử thần triệu hồi.
“To gan! Tên của thành chủ mà hạng người như ngươi cũng có thể gọi hay sao?” Người đứng bên cạnh Thu Thủy Hà đứng ra quát, điệu bộ lỗ mũi hướng lên trời như chó bắt chước chủ.
“Cút!” Thiên Thanh Hoàng quát lạnh một tiếng, kẻ vừa nói lập tức bị văng xa đập vào cây cột bên cạnh, đầu rơi máu chảy, nhất thời không có tiếng động!
Toàn bộ lập tức im lặng, bây giờ tất cả mới hiểu, sở dĩ bọn họ dám bắt nạt thành chủ phủ là vì vốn có cao thủ a!
“Ô ô!” Thu Thanh Nhi sợ hãi ra tiếng, muốn nhắc nhở phụ thân cứu mình.
“Khanh!” Kiếm của Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc đồng thời ra khỏi vỏ, giao nhau đặt trên cổ Thu Thanh Nhi, nàng ta không sợ yết hầu bị cắt đứt thì có thể dám nói thêm một chữ.
“Mau thả nó ra!” Thu Thủy Hà thấy máu tươi chảy dọc theo cổ Thu Thanh Nhi thì vô cùng đau lòng nhưng lại không dám tùy tiện ra tay, chỉ có thể trừng lớn mắt.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi có biết đây là phủ thành chủ của Tử Hà thành hay không? Ngươi muốn giương oai thì cũng phải nhìn một chút đây là đâu chứ! Ngươi xác định có thể đắc tội với Tử Hà thành sao?” Thu Thủy Hà cố lấy Tử Hà thành ra áp đảo người. Tử Hà thành đối với người trong võ lâm chẳng khác nào hoàng cung, cho dù có là người của thất thế lực cũng không dám kiêu ngạo như vậy.
Nếu đổi lại là những người khác thì có lẽ còn cố kỵ, nhưng hôm nay người tới là Thiên Thanh Hoàng, cho nên chỉ thấy nàng lạnh lùng cười: “Thành chủ phủ thì sao? Tử Hà thành thì sao? Hôm nay cho dù lão Thiên Vương đến đây cũng không cứu được ngươi!”
Lời nói thật kiêu ngạo! Thái độ vô cùng cuồng vọng! Rõ ràng chỉ do một nữ tử nhỏ tuổi nói ra, nhưng những người ở đây đều có cảm giác tin tưởng nàng sẽ thật sự dám làm như thế!
“Ngươi… được lắm! Nếu ngươi đã dám khiêu chiến thành chủ phủ thì hãy xưng tên ra!” Thu Thủy Hà hiển nhiên tức giận không nhẹ.
“Tên của ta, ngươi không có tư cách biết!” Một câu này như đổ thêm dầu vào lửa. Cái gì gọi là kiêu ngạo! Cái gì gọi là cuồng vọng? Đây chính là nó!
“Hoàng tẩu! Hay!” Ngũ Tử Tính, Hình Tử Tiêu, Hiên Viên Địch cùng Phù Linh bốn người ngồi trên tửu lâu cách thành chủ phủ gần nhất, nghe Thiên Thanh Hoàng nói xong, Hiên Viên Địch lập tức vẻ mặt sùng bái; nếu không phải do thân phận hoàng tộc của hắn không thể tham dự tranh đấu trong võ lâm thì hắn khẳng định cũng đi cùng. Khắp thiên hạ đều biết Tử Hà thành, mà người có thể dám nói với người của Thu gia như vậy thật đúng không nổi vài người.
Nhưng hình như hắn cũng đã quên mất một vấn đề, Thiên Thanh Hoàng đã gả cho Hiên Viên Tuyệt, hẳn cũng coi như là người trong hoàng thất…
“Làm càn! Ngươi không biết đang ở Tử Hà thành sao?” Thu Thủy Hà tức giận chỉ vào mặt Thiên Thanh Hoàng, lông mày không ngừng run rẩy.
Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Không cần ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần nhắc nhở, thứ ta tìm chính là phủ thành chủ của Tử Hà thành, muốn gϊếŧ cũng chính là Thu Thủy Hà ngươi!”
Thiên Thanh Hoàng nói xong liền xoay người nắm cổ Thu Thanh Nhi, ở trước mắt mọi người nhẹ nhàng chuyển tay!
“Răng rắc!” Tiếng vang thanh thúy rõ ràng rơi vào lỗ tai của những người xung quanh, rất nhiều người đều dùng ánh mắt không thể tin nhìn Thiên Thanh Hoàng. Nàng dám gϊếŧ con gái của nhị thành chủ?! Hơn nữa còn gϊếŧ ngay trước mặt hắn! Nhân tài cường đại này thật sự dám làm a!
“Không…” Nhìn Thu Thanh nhi chết không nhắm mắt, Thu Thủy Hà rốt cục cũng bạo phát dùng mười thành công lực, phi thân đánh úp về phía Thiên Thanh Hoàng.
Hoan Hỷ Hoan Lạc kéo thi thể của Thu Thanh Nhi ra xa, để lại khoảng trống cho hai người, thi thể của Thu Thanh Nhi bị hai tỷ muội tha vô cùng thê thảm, nhưng ngay cả mí mắt hai người cũng không chớp một cái, nhất thời làm người ta có linh cảm hai nha đầu này cũng không đơn giản.
“Trả con cho ta!” Thu Thủy Hà phẫn nộ, mỗi chiêu đều cực độc, cực mạnh, nhưng Thiên Thanh Hoàng chỉ đứng im bất động dùng hai tay cũng hóa giải được chiêu thức của Thu Thủy Hà, cuối cùng dùng một chưởng hung hăng đánh bay hắn ra ngoài, lưu lại trên mặt đất một vệt máu dài.
“Ba!” Tiếng trọng vật rơi xuống đất cũng giống như tâm tình những người ở đây.
Nhị thành chủ của Tử Hà thành bị một nha đầu hơn mười tuổi đánh trọng thương tới hộc máu, hơn nữa đặc biệt còn chưa tới mười chiêu đã thất bại! Điều này làm sao khiến người tự cho là đại hiệp chịu nổi?
“Gϊếŧ!” Mấu hộ vệ đi theo Thu Thủy Hà thấy thành chủ bị thương, lập tức rút đao xông ra, hướng về phía Thiên Thanh Hoàng.
“Hừ!” Hoan Hỷ Hoan Lạc nghiêm.mặt, quăng thi thể Thu Thanh Nhi vào đám người kia, sau đó giơ kiếm đi lên.
“Phốc phốc phốc…”
“A a a…”
Tay nâng kiếm rơi, huyết vũ tán loạn, thân mình nhỏ nhắn của Hoan Hỷ Hoan Lạc xuyên qua đám người, tốc độ không thể thấy rõ, chỉ biết trong chớp mắt đã khiến những kẻ tự cho là hộ vệ võ công cao cường không xót một ai.
Những người đó tất cả đều ngã xuống cách Thiên Thanh Hoàng mười thước, đừng nói ra tay, cơ hội tới gần còn không có.
“Oa…” Hiên Viên Địch nhìn hai thân ảnh kia, tuy là một đôi song bào thai, nhưng hai tính cách lại khác biệt quá lớn, liếc mắt một cái có thể nhận ra; nhưng giờ phút này hai người lại mặc quần áo giống nhau, biểu tình giống nhau, võ công giống nhau, quả thực chính là giống nhau hoàn toàn! Ngay cả các chiêu chuẩn, độc, đúng khiến hắn nhìn mà hâm mộ kia nữa.
“Quả nhiên không hổ là người của Hoàng Nhi!” Hình Tử Tiêu nhìn hai người, trong mắt hiện lên vẻ thưởng thức.
“Lại tăng sát nghiệt a!” Ngũ Tử Tính than nhẹ nhưng không ngăn cản, bởi vì hắn biết hắn có ngăn cũng không được.
Thi thể đầy đất, máu tươi chảy khắp bốn phương tám hướng, huyết tinh nồng nặc. Hoan Hỷ Hoan Lạc thu kiếm đứng phía sau Thiên Thanh Hoàng, giờ phút này không còn ai dám xem họ là ba tiếu nha đầu nữa! Ba người mười lăm sáu tuổi gϊếŧ một cao thủ nhất lưu, chém một đống hộ vệ, ai còn dám khinh thị các nàng?
Thiên Thanh Hoàng đang muốn bước tới gần Thu Thủy Hà thì bên trong phủ thành chủ rốt cục cũng có người đi ra, đó là một phu nhân hơn ba mươi tuổi mặc một thân quần áo hoa lệ, tóc mây cao ngất, ung dung hoa quý. Khuôn mặt xinh đẹp, lông mày mắt hạnh, nhất là đôi mắt lộ ra khôn khéo cùng uy nghiêm, rất xứng với phong thái của nữ chủ nhân thành chủ phủ, Tô Như Tuyết!
Phía sau là một cô gái cùng một thiếu niên, có thể đoán ra người che mặt là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, Thu Nhược Yên, mà người còn lại là Thu Triển Hạo!
Thu Triển Hạo lo lắng nhìn Thiên Thanh Hoàng, Thiên Thanh Hoàng bất động thanh sắc, nàng không muốn để người khác biết quan hệ của bọn họ. Ít nhất không phải hiện tại.
“Vì sao cô nương lại ở Tử Hà thành sinh sự, còn ra tay gϊếŧ hại người của Tử Hà thành ta?” Tô Như Tuyết đứng phía trên mười bậc thang, lấy tư thái cao cao tại thượng nhìn Thiên Thanh Hoàng.
Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Thu phu nhân, ta chỉ đến để giải quyết ân oán giữa chúng ta, những chuyện khác không liên quan tới ngươi, cũng không muốn có can hệ tới thành chủ phủ, ngươi tốt nhất đừng xen vào!”
“Cô nương ở thành chủ phủ gϊếŧ người mà lại bảo ta mặc kệ, vậy ngươi có đem Tử Hà thành để vào mắt hay không? Chẳng lẽ cô nương cho rằng ngươi có võ công thì liền tùy ý gϊếŧ hại người trong võ lâm sao?” Tô Như Tuyết tức giận mắt hạnh trừng lớn.
Kéo cả võ lâm vào sao? Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Vừa nãy Thu Thủy Hà hỏi ta đã nói rất rõ ràng, ta muốn gϊếŧ hắn, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao? Giang hồ vốn là một nơi khoái ý ân cừu, hắn gϊếŧ huynh trưởng của ta, chẳng lẽ ta không thể gϊếŧ hắn?”
“Ngươi chỉ là một thành chủ phu nhân, ta tôn kính ngươi mới xưng với ngươi một tiếng phu nhân, hi vọng ngươi không làm thất vọng xưng hô này của ta. Nếu muốn dùng Tử Hà thành nói chuyện cùng ta thì gọi Thu Thủy Ly ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
“Ngươi…” Tô Như Tuyết cũng là người từng trải, thủ đoạn chèn ép người hoặc lấy bối cảnh áp bách uy hϊếp, hoặc là dùng vũ lực dụ người khác vào cái bẫy của mình là kế bà tay hay dùng, nhưng hiện tại lại dù có dùng phương pháp gì cũng không thực hiện được!
“Ngươi nói ta gϊếŧ huynh trưởng của ngươi, vậy huynh trưởng của ngươi rốt cuộc là ai?” Thu Thủy Hà vừa nói xong liền thở dốc, không dám dùng bộ dáng đối địch hỏi, hắn đã khắc sâu cảm giác với ba người này.
Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Ngươi còn nhớ Tranh Hành chứ? Còn nhớ nam tử hơn hai mươi ngày trước bị nữ nhi của ngươi dùng thủ đoạn bắt về? Còn nhớ tên hắn là Đông Phương Mạc?”
“Ngươi là…” Thu Thủy Hà tất nhiên biết, thì ra người hắn luôn muốn tìm, người hắn luôn muốn gϊếŧ bây giờ lại xuất hiện trước mắt, hơn nữa còn khiến hắn thiếu chút nữa mất mạng!
“Ha ha!” Thiên Thanh Hoàng giương giọng cười: “Ta đột nhiên có chút hối hận vì vừa nãy dứt khoát gϊếŧ con gái ngươi, đáng lẽ ta nên giữa nàng ta lại, làm cho nàng ta sống không bằng chết! Nhưng nếu nàng đã chết thì không còn cách nào khác, kẻ làm phụ thân như người chịu thay đi!”
“Răng rắc răng rắc…” Thanh âm xương cốt vỡ vụn không ngừng vang lên, người trong võ lâm ở đây đều rõ, nghe thế cũng nhịn không được rùng mình.
“A a a…” Đau đớn thấu xương làm Thu Thủy Hà kêu to, cuối cùng hôn mê bất tỉnh, tay chân đều bị Thiên Thanh Hoàng bóp nát, cả đời chỉ có thể làm một phế nhân!
“Từ nay về sau hắn chính là khất cái ở Tử Hà thành, các ngươi có cừu thì báo, có oán thì trả, có hận thì tiết hận, chỉ cần không khiến hắn chết là được.” Thiên Thanh Hoàng tàn nhẫn nói.
“Ngươi dám! Hắn là nhị thành chủ của Tử Hà thành!” Tô Như Tuyết tức giận run rẩy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua người kiêu ngạo như vậy, nhưng lại ngay cả bà ta cũng không dám động vào.
Thiên Thanh Hoàng đối với loại nữ nhân đùa giỡn tâm cơ này vốn không có hào cảm, lười liếc một cái, nếu không phải vì gϊếŧ bà ta sẽ có chút phiền phức thì nàng thật sự không ngại gϊếŧ nhiều hơn một người. Nhân nhượng bà ta là mẫu thân của Triển Hạo, trước mắt cứ giữ lại một mạng!
“Nói cho Thu Thủy Ly biết, nếu muốn toàn bộ Tử Hà thành chôn cùng! Ta phụng bồi!”
Dứt lời, thân ảnh ba người nháy mắt biến mất tại chỗ, những người xung quanh nhìn thấy mà cả kinh, câu nói lưu lại kia rõ ràng đã truyền tới lỗ tai của tất cả, không ai dám nghi ngờ nàng nói dối, bởi vì đống thi thể kia chính là minh chứng tốt nhất…