“Hi vọng đợi khi chúng tới, Tam sư thúc vẫn còn trong sạch.” Hoan Hỷ đột nhiên nói một câu như vậy, lập tức bị Thiên Thanh Hoàng gõ đầu: “Ta nói gì sai sao?”
Hoan Hỷ đáng thương nhìn tiểu thư nhà mình: “Tiểu thư! Người ta nói thật mà! Lần trước khi chúng ta gặp Tam sư thúc đã thấy nữ nhân kia hận không thể nhảy vào người Tam sư thúc. Bây giờ Tam sư thúc đã lọt vào tay nàng ta, còn có thể nguyên vẹn được sao?”
Thiên Thanh Hoàng giật giật mí mắt, quyết định không để ý nữa, quay đầu nhìn Hoan Lạc: “Phu nhân của Thu Thủy Ly đâu?”
“Vị phu nhân kia họ Tô, tên là Tô Như Tuyết, đại tiểu thư của gia đình thương nhân ở phía nam, tài lực hùng hậu, Tô Như Tuyết cũng là một nữ nhân biết suy nghĩ, một nửa việc buôn bán của Tô gia đều nhúng tay vào, khi bà ta gả tới Thu gia, của hồi môn đủ để mua một Tử Hà thành!”
“Đúng là nhiều tiền, trách không được người của Thu gia muốn Thu Thủy Ly thú bà ta!” Cho dù có là ai đi nữa thì cùng không thể chịu nổi sự dụ dỗ của tiền tài.
“Nhưng Thu Thủy Ly lại rất tách biệt với bà ta, một người chủ nội, một người chủ ngoại, rất ít cùng xuất hiện!”
“Ít cùng xuất hiện mà có thể sinh đứa nhỏ sao? Hơn nữa còn là hai đứa?” Hiên Viên Địch đột nhiên nhảy vào.
Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng nhìn hắn một cái, phát hiện kẻ này có đức hạnh rất giống Hoan Hỷ!
Thiên Thanh Hoàng đang muốn nói thêm thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, Hoan Hỷ vén màn xe lên: “Tiểu thư! Phía trước có rất nhiều người tụ tập, ta đi xem!”
Hoan Hỷ vừa đi, Hiên Viên Địch cũng không ngồi im được, lập tức theo xuống, Thiên Thanh Hoàng nghĩ nghĩ, sau đó cùng Hoan Lạc bước xuống.
Tuyết đã rơi hai ngày, khắp nơi đều trắng xóa một mảnh, xuống xe ngựa, chân dẫm lên tuyết phát ra âm thanh ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’.
Ngẩng đầu nhìn hướng xa xa, quả nhiên như Hoan Hỷ nói có rất nhiều người, đường đi bị chặn nên xa phu mới phải dừng lại.
Rất nhanh sau đó, Hoan Hỷ cùng Hiên Viên Địch đã chạy về trước mặt Thiên Thanh Hoàng: “Tiểu thư! Phía trước có người chết!”
“Nhưng lại chết đến vài người!” Hiên Viên Địch bổ sung.
Thiên Thanh Hoàng cùng Hoan Lạc nhìn nhau một cái, vốn nàng không muốn xem, nhưng hiện tại đã bị chặn đường nên không đi được. Hoan Hỷ cùng Hiên Viên Địch phụ trách mở đường, bốn người nhanh chóng đi vào đám đông; trên mặt tuyết trắng noãn có bảy cỗ thi thể so le nằm, xác chết bởi vì đóng băng mà đã biến thành màu tím, trong tuyết có vết máu màu đỏ, xem ra cũng chưa chết lâu.
Đột nhiên, ánh mắt Thiên Thanh Hoàng dừng trên một cỗ thi thể: “Hoan Lạc! Ngươi có thấy những người này rất quen mắt không!”
Hoan Lạc tinh tế xem xét, kinh ngạc phát hiện đây chính là đám người bị Hoan Hỷ đánh tơi bời rồi đuổi ra khỏi Thanh Hoàng sơn trang, không ngờ bọn họ lại chết ở đây!
Không cho Hoan Hỷ cùng Hiên Viên Địch cơ hội đặt câu hỏi, Thiên Thanh Hoàng cùng Hoan Lạc đã xoay người trở về, quan binh sẽ nhanh đến nhặt xác nên xe ngựa sẽ không còn trở ngại.
Bên trong xe ngựa, Thiên Thanh Hoàng lẳng lặng tựa vào thành xe, trong đầu hiện lên thân ảnh tiểu cô nương kia, trong mắt có chút thâm trầm…
Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, ngoại trừ Hoan Lạc thả bồ câu đưa tin thì những người còn lại rất im lặng.
“Tiểu thư!” Thanh âm Hoan Hỷ ủy khuất vang lên, ai oán nhìn Thiên Thanh Hoàng cứ thích vuốt ve mặt nàng.
Thiên Thanh Hoàng nghe được tiếng, ngược lại càng dùng sức nhéo nhéo hai cái: “Ngô! Mặt của Hoan Hỷ vẫn rất tốt a, xúc cảm không thay đổi!”
“Mặt của Hoan Lạc cũng như vậy mà. Vì sao tiểu thư không niết Hoan Lạc?” Hoan Hỷ trong lòng bất bình, tuy nàng rất thích tiểu thư ngẫu nhiên xoa xoa như vậy, nhưng có đôi khi tiểu thư lại rất dùng lực nha, làm mặt nàng đau tới mấy ngày. Nghe vậy, Hoan Lạc cũng nhìn về phía tiểu thư nhà mình, thực sự nghi hoặc là vì sao hai khuôn mặt đều giống nhau mà rõ ràng tiểu thư chỉ niết Hoan Hỷ?
Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Hoan Lạc là chiếc áo bông tri kỷ của ta, cho nên phải dùng để ôm, đâu giống ngươi luôn khiến người ta muốn hung hăng chà đạp!”
Nghe vậy, Hoan Lạc nở nụ cười, Hoan Hỷ lại khổ mặt. Kết quả của việc Hoan Hỷ tâm tình không tốt chính là tai ương của Hiên Viên Địch, chỉ thấy Hoan Hỷ hung hăng lay cái người đang ngủ gật dậy: “Hỗn đản chết tiệt, hỗn đản thối tha, nhanh tỉnh lại cho ta!”
“Ngô… Thối bánh bao, ngươi làm sao thế?” Hiên Viên Địch tỉnh lại trong sương mù, hoàn toàn không biết gì cả, mà một tiếng ‘bánh bao’ kia của hắn lại châm lên hỏa diễm trong lòng Hoan Hỷ, làm nàng kích động đá mạnh một cước, Hiên Viên Địch lập tức bất hạnh bay ra ngoài xe.
“A… bánh bao chết tiệt, ngươi làm cái gì vậy a!” Hiên Viên Địch đứng dậy từ trên tuyết, tuy không bị thương, nhưng cả người lại đầy tuyết.
Hoan Hỷ hừ một tiếng, không giải thích với hắn.
Xa phu dừng xe lại đợi Hiên Viên Địch lên xe, nhưng khi hắn vừa muốn đi lên lại thấy ở đối diện có vài người đang vây quanh một nam một nữ, kích động lập tức rống to: “Hoàng tẩu! Có người bị bắt nạt a!”
“Thật sao?” Hoan Hỷ lập tức ló đầu ra, vẻ mặt hưng phấn; Hoan Lạc vén màn lên thản nhiên nhìn lướt qua, quay đầu nói với Thiên Thanh Hoàng: “Tiểu thư! Là một nam một nữ bị vài sơn tặc vây quanh!”
Thiên Thanh Hoàng kéo hồ cừu trên người, con ngươi lạnh lùng dần khép lại: “Chúng ta đi!”
“Hoàng tẩu! Chúng ta mặc kệ họ sao?” Hiên Viên Địch vẻ mặt bất mãn, vừa nãy hắn còn ảo tưởng làm anh hùng một lần a!
Thiên Thanh Hoàng nâng mâu, lạnh lùng liếc mắt một cái: “Hiện tại ngoài việc tránh được mười chiêu của Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc, ngươi còn cái tài gì nữa?”
Hiên Viên Địch nghe vậy lập tức kích động, quả thật là như thế, ngoại trừ thân thể linh hoạt chạy trốn để không bị đánh thì hắn chẳng học được gì khác.
“Khi nào thì hoàng tẩu mới dạy ta võ công a?” Hắn vẫn rất rất muốn học mà đáng tiếc hoàng tẩu không dạy.
Con ngươi của Thiên Thanh Hoàng lạnh như băng không có độ ấm: “Ta đã từng dạy ngươi, nhưng đáng tiếc ngươi không học được!”
“Cái gì?” Hiên Viên Địch kinh hoảng, hoàng tẩu dạy hắn lúc nào? Vì sao hắn không biết? Hoan Hỷ ngồi một bên cũng hiểu ý tiểu thư nhà mình, một lần nữa cảm thán tâm tư tiểu thư rất tinh tế.
“Ta bảo Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc đồng thời ra tay là vì muốn huấn luyện tốc độ phản ứng cho ngươi, giúp ngươi trong khoảng thời gian giữa hai người lần lượt ra tay sẽ có nửa thời gian để phản ứng, nhưng vì sao ngươi không lấy nửa thời gian còn lại để đánh trả?”
Hiên Viên Địch sửng sốt: “Ta ra tay với Hoan Hỷ và Hoan Lạc?”
Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó nhắm mắt không nói, hiển nhiên đang thầm rủa Hiên Viên Địch thật ngu ngốc. Nhìn Hiên Viên Địch sốt ruột, Hoan Lạc hảo tâm giải thích, bất quá lời nói kia lại khiến hắn tức chết: “Ngươi cho rằng nếu ngươi đánh trả thì có thể làm chúng ta bị thương?”
Hiên Viên Địch vốn còn mừng thầm vì tránh khỏi sự tập kích của hai nàng lập tức hoàn toàn bị đả kích, trầm mặc một lát rồi ghé vào một bên cửa sổ nhìn Hoan Hỷ hóng chuyện nhảy ra ngoài.
“Ai! Hỗn đản đáng chết, ngươi kéo ta đi đâu?”
“Theo ta đi là được!” Hiên Viên Địch sắc mặt thâm trầm, lôi kéo Hoan Hỷ đến gần đám người.
Đợi hai người đi xa, Hoan Hỷ mới nhìn tiểu thư nhà mình: “Tiểu thư giận Thất hoàng tử không hiểu ý tứ của ngươi sao?”
Thiên Thanh Hoàng nâng mâu, đôi mắt lạnh lùng hiện lên hàn quang, đưa một tay vén rèm nhìn về phía những bông tuyết bay ngoài trời: “Có chút. Nhưng còn phải xem sau này đã.”
“Chúng ta sẽ không quan tâm tới bọn họ sao?” Nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, Hoan Lạc hỏi nhưng không lo lắng nhiều, chỉ dựa vào võ công của Hoan Hỷ cũng đủ để người bình thường trên giang hồ không làm gì được nàng.
“Cứ kệ đi, không bị đánh đau thì làm sao biết hoàn thủ khi bị đánh.” Thanh âm của Thiên Thanh Hoàng so với tuyết trắng bên ngoài còn lạnh hơn. Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn, nàng từng phải vì hoàn cảnh sinh tồn mà không ngừng chém gϊếŧ, chưa từng có người chỉ dạy cho nàng, sư phụ duy nhất, chính là những lần giáo huấn sống còn!
Thiên Thanh Hoàng vừa thu hồi suy nghĩ thì đột nhiên cảm giác được có mấy người mang nội công thâm hậu đang tới gần. Hàn quang chợt lóe: “Hoan Hỷ gặp nguy hiểm!”
Dứt lời, thân ảnh của Thiên Thanh Hoàng cùng Hoan Lạc đồng thời biến mất, lúc xuất hiện đã đứng trên ngọn cây, mà phía trước không đến năm mươi mét, Hiên Viên Địch đang cùng vài tên đại hãn triền đấu, Hoan Hỷ đứng một bên nhìn, khi nào Hiên Viên Địch có nguy hiểm mới ra tay tương trợ.
Hiên Viên Địch linh hoạt tránh khỏi thủy đao, bốc tuyết trên đất ném về phía mặt một tên đại hán, hai tay nắm tay cầm đao của hắn, lộn mèo nhảy ra phía sau, đá mạnh vào khuỷu chân hắn một cái, người nọ đau đớn liền quỳ xuống, Hiên Viên Địch kéo hắn quay lại, chặn đón đòn tiếp theo của tên khác. Thiên Thanh Hoàng nhìn một loạt động tác này mà nhẹ nhàng gật đầu, không uổng công có thể trốn được mười chiêu của Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc.
“Sưu sưu!” Tiếng xé gió thật nhỏ truyền đến, người thường nghe không thấy, nhưng không thể giấu được Thiên Thanh Hoàng, thân thủ bẻ một đoạn nhánh cây, sau khi lọt vào tay nàng, nhánh cây kia lập tức bị cắt thành đoạn nhỏ, trở thành ám khí sắc bén!
‘Phốc’! Ngoại trừ Hiên Viên Địch, Hoan Hỷ cùng đôi vợ chồng kia, tất cả đám hán tử đều chết. Thiên Thanh Hoàng vốn có thể cứu tất cả, nhưng nàng không thừa hơi, bọn chúng với nàng mà nói chỉ là râu ria, huống hồ cho dù nàng có cứu bọn chúng, bọn chúng cũng không thoát khỏi cái chết.
Hoan Hỷ nháy mắt cảnh giác, đứng lên cùng Hiên Viên Địch lưng tựa lưng đề phòng, mà đôi vợ chồng kia cũng gắt gao ôm chặt nhau, đề phòng nhìn bốn phía.
Gió bên tai vang lên, Hoan Hỷ rùng mình: “Đến rồi!” Hơn nữa tốc độ rất nhanh.
Rất nhanh sau đó, vài thân ảnh liền xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, cầm đầu là một nam tử trung niên mặc hắc bào, khuôn mặt chữ quốc ( 国), thoạt nhìn rất hiền lành nhưng ánh mắt âm ngoan lại quá rõ ràng, vừa thấy đã biết không phải người tốt. Phía sau hắn có bốn gã hắc y nhân, trên mặt đeo mặt nạ trắng khiến người ta không nhìn được gì.
Ánh mắt của Thiên Thanh Hoàng dừng trên người tên cầm đầu, ám khí vừa rồi là của hắn!
Nam nhân kia khoanh tay đứng cách Hoan Hỷ không xa, nói với Thiên Thanh Hoàng: “Không biết các hạ là vị anh hùng nào, có thể đi ra được không?”
Thiên Thanh Hoàng biết nam nhân này võ công cũng không tệ nên không cố che giấu bản thân nữa, cùng Hoan Lạc biến mất trên ngọn cây, xuất hiện phía trước Hoan Hỷ, đối diện với nam nhân kia.
Hai người quỷ dị xuất hiện, ngoại trừ Hoan Hỷ, ngay cả Hiên Viên Địch cũng kinh hãi, nhưng kinh ngạc xong cũng không có biểu tình gì nữa, hắn đã sớm biết hoàng tẩu không phải lợi hại bình thường. Nhưng nam nhân đối diện vẫn mở to hai mắt: “Ngươi có quan hệ gì với vu nữ của Vô Nhai?”
Nếu không phải hắn đã thấy vu nữ Vô Nhai thì chỉ sợ hắn sẽ nghĩ đây chính là cái vu nữ kia!
Ánh mắt của Thiên Thanh Hoàng sắc bén bắn về phía hắn: “Không liên quan tới ngươi!”
Nam nhân trung niên ý thức được mình thất thố, thu hồi biểu tình, khôi phục vẻ mặt ổn trầm, ánh mắt mãn hàm vẻ lo lắng nhìn qua hỏi: “Vậy ngươi là ai? Vì sao quan tâm đến chuyện của Tô gia chúng ta?”
“Ta là ai ngươi không cần biết, chuyện ngươi nói ta cũng không muốn quản, là ngươi hạ thủ với người của chúng ta trước!” Thanh âm của Thiên Thanh Hoàng leng keng lưu loát, khí thế cường đại bộc phát làm nam nhân kia muốn lui về phía sau từng bước.
Trong lòng hắn hoảng hốt, vẫn nghĩ vừa rồi nàng đánh hạ vài ám khí kia là may mắn, bởi vì dù sao hắn cũng bắn ra nhiều cái như vậy mà nàng chỉ đánh rơi có bốn, nhưng hiện tại xem ra hắn đã xem nhẹ thực lực của đối phương, không ngờ nàng thoạt nhìn còn nhỏ tuổi mà lại lợi hại như vậy, trong lòng liền hơi đắn đo.
Trăm chuyển thiên hồi xong, trên mặt hắn lại bất động thanh sắc dịu đi, cười dối trá: “Không ngờ cô nương lại có võ công cao cường như thế, là tại hạ thất lễ rồi, nhưng nếu cô nương đã vô tình liên quan mà không muốn thì có nên giao lại hai người kia cho tại hạ không, để tại hạ trở về cũng dễ báo cáo.”
“Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?” Thiên Thanh Hoàng sắc mặt băng hàn, quanh thân tản ra lãnh ý khiến người khác kinh hãi: “Ngươi muốn dẫn người nào đi ta mặc kệ ngươi, nhưng ngươi đã ra tay thương tổn đến người của ta mà muốn bỏ qua dễ dàng như vậy?”
Nghe vậy, cho dù hắn có muốn ngụy trang cũng không được nữa: “Tuy tại hạ đã ra tay trước, nhưng người của cô nương cũng không bị thương, cô nương cần gì khí thế bức nhân như vậy?”
Thiên Thanh Hoàng hừ lạnh: “Có ta ở đây người của ta tất nhiên sẽ không bị thương, nhưng cũng không có nghĩa là không liên quan tới ngươi, đối với người của ta dám nổi lên sát tâm mà còn muốn bỏ đi yên bình, không có chuyện tốt như vậy đâu!”
Thiên Thanh Hoàng cũng lười vô nghĩa, một tay nâng lên, những bông tuyết phân tán quanh thân lập tức bị ngưng kết thành một khối băng, tốc bộ cực nhanh bay về phía đối diện.
Mấy người kia kham kham tránh thoát, bốn hắc y nhân vẫn đứng phía sau đồng thời đi lên, Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc phi thân lên ngăn cảm bọn chúng, để Thiên Thanh Hoàng ứng đối với nam nhân trung niên.
“Cô nương tuổi còn nhỏ, cần gì cứ cố chấp không buông tha như vậy? Muốn hành tẩu trên giang hồ thì phải biết nhẫn nại để không bị đắc tội!” Người nọ tiếp được vài lần công kích của Thiên Thanh Hoàng cũng càng ngày càng kinh ngạc, bản thân thì bị đánh cho chật vật không chịu nổi mà ngay cả một góc áo của tiểu cô nương kia cũng không đυ.ng được.
“Ta chưa bao giờ biết cái gì là đắc tội!” Chỉ cần dùng thân phận kia của nàng, đi ngang trên giang hồ tuyệt đối không có vấn đề.
Nghe vậy, người nọ lại giống như không tin: “Vậy cô nương có nghĩ nếu đắc tội với Tô gia của Dương Thành sẽ có hậu quả gì không?”
Tô gia? Thiên Thanh Hoàng thu tay: “Ngươi nói là nhà mẹ đẻ của Tô Như Tuyết?” Thật ra đến bây giờ nàng mới biết có cái Tô gia kia.
Người nọ nghĩ nàng sợ, nhất thời đắc ý: “Ngoại trừ nhà mẹ đẻ của phu nhân thành chủ Tử Hà thành ra thì còn Tô gia nào khác sao? Tử Hà thành đứng trong Thất thế lực, là hoàng thành trong chốn võ lâm, đại tiểu thư của chúng ta chính là nữ chủ nhân của nơi đó, nếu như tiểu cô nương đồng ý, tại hạ có thể giúp ngươi dẫn kiến!”
“Hừ!” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Chỉ là một thủ hạ của thành chủ phu nhân mà cũng dám vọng ngôn trước mặt ta! Cho dù có là thành chủ Tử Hà thành ta cũng không hiếm lạ!”
Dứt lời, thân mình như kiếm tiến lên, một chưởng đánh tới trước ngực hắn, nhìn hắn ngã trên tuyết mà thân mình bay lên điểm trụ mấy đại huyệt.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Chẳng những không cố kỵ thanh danh của phu nhân thành chủ mà ngay cả thành chủ cũng không sợ, công phu còn cao cường như thế, rốt cuộc là người ở đâu?
Thiên Thanh Hoàng không trả lời, trực tiếp điểm á huyệt, chỉ để hắn mở lớn mắt sợ hãi cùng không cam lòng.
Thiên Thanh Hoàng lấy chủy thủ Tư Đồ Dực tặng ra, dùng vải bố thật dày bọc xung quanh rồi đưa cho Hiên Viên Địch đang ngây ngẩn cả người: “Lại đây! Gϊếŧ hắn!”
Hiên Viên Địch nhìn Thiên Thanh Hoàng ra tay từ đầu tới cuối, nhất là dùng khí thế áp đảo người khác giống hoàng huynh mà vừa kích động vừa hưng phấn, sai đó lại đột nhiên nghe thấy nàng gọi hắn, lập tức khôi phục tinh thần, nhìn nàng đưa chủy thủ qua, lại nhìn người trên tuyết mà có chút do dự, hắn chưa gϊếŧ người bao giờ!
Thiên Thanh Hoàng liếc mắt: “Muốn đi theo ta thì phải động thủ, bằng không lập tức cút về núp dưới cánh chim của hoàng huynh ngươi, vĩnh viễn làm một kẻ bất lực!”
Nghe vậy, nội tâm của Hiên Viên Địch chấn động, hắn biết Thiên Thanh Hoàng đang khích lệ hắn, nhưng hắn vẫn thật sự bị kích động, đón lấy chủy thủ từ tay nàng, đợi tới khi hàn khí xuyên qua vải bố thật dày rơi vào lòng bàn tay mới thanh tỉnh, nhìn người nọ hung hăng trừng hắn, trong lòng hơi e ngại, không khỏi ‘ực ực’ nuốt nước miếng.
“Hoàng tẩu… Ta…” Hiên Viên Địch không ngừng chuyển động chủy thủ, vô cùng do dự.
Thiên Thanh Hoàng nhìn bộ dáng hắn không có tiền đồ, thật sự hận không thể một phát đá bay: “Ngươi có thể lựa chọn không gϊếŧ!”
Hiên Viên Địch còn chưa kịp cao hứng, đã bị Thiên Thanh Hoàng bồi thêm một câu đánh tụt xuống đáy cốc.
“Vậy thì để hắn gϊếŧ ngươi!” Nói xong, Thiên Thanh Hoàng thật sự giải huyệt đạo của người kia, thân ảnh chợt lóe đứng phía xa, không để ý nữa.
Người nọ bị thương, không dám tùy tiện ra tay, mà Hiên Viên Địch cũng do dự không ngừng, hai người cứ như vậy đối mặt; lúc này, Hiên Viên Địch nhìn Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc còn đang đánh nhau, hai tỷ muội tuy tuổi rất nhỏ nhưng lại có thể đả thương người khác không tốn sức, mỗi chiêu đều sắc bén vô cùng, sát khí mười phần, ánh mắt băng lãnh khiến hắn mỗi lần nhìn đều vô cùng kinh hãi, rốt cuộc là hoàn cảnh nào đã bức các nàng thành cái dạng này?
Hoan Hỷ tay nâng kiếm, hung hăng chém một hắc y nhân thành hai nửa, đây không phải lần đầu tiên Hiên Viên Địch thấy cảnh gϊếŧ người này, nhưng khác là một lần là Hoan Lạc, một lần là Hoan Hỷ. Hắn nhớ có một lần Hoan Hỷ đã nhìn hắn đang kinh hãi mà nói một câu: ‘Chỉ khi nào tiểu thư gặp nguy hiểm Hoan Lạc mới như vậy. Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ ra tay như thế, không chút do dự’!
Lúc đó ánh mắt của Hoan Hỷ rất kiên định cùng quyết tuyệt! Nghĩ nghĩ, tay Hiên Viên Địch nắm chủy thủ cũng nhanh hơn.
Xoay người nhìn về phía người trước mắt, Hiên Viên Địch cố gắng làm bản thân tâm ngoan, sau đó chậm rãi giơ chủy thủ lên.
Người nọ không ngừng lui về phía sau, người khác không biết, nhưng hắn rất rõ bây giờ mình không còn nội lực, hơn nữa vì một chưởng kia của Thiên Thanh Hoàng mà ngay cả một quyền cơ bản nhất cũng không làm được, chỉ có thể nhìn thiếu niên trước mắt cầm chủy thủ đi từng bước tới gần.
Hiên Viên Địch đi tới trước người hắn, đứng bên cạnh cầm chủy thủ do dự.
Nam nhân trung niên hung hăng trừng mắt nhìn Hiên Viên Địch, hi vọng có thể dọa hắn, tuy hắn biết hôm nay sẽ chết chắc, nhưng vẫn muốn hy vọng xa vời.
Hiên Viên Địch vẫn còn đang do dự như cũ thì Thiên Thanh Hoàng đột nhiên đi tới: “Nhìn thật kỹ ánh mắt này cho ta, ánh mắt tuyệt vọng ôm nỗi hận! Nếu hôm nay ngươi không gϊếŧ hắn, về sau người nằm trên đất mặc người chà đạp sẽ chính là ngươi! Nếu ngươi không muốn có một ngày như vậy thì phải học được tâm ngoan. Bên cạnh ta không có kẻ vô dụng, làm một điều đơn giản cũng không xong thì có dạy tuyệt thế võ công ngươi cũng chỉ như bao cỏ!”
Mỗi một câu nói của Thiên Thanh Hoàng đều vô cùng chân thực, không phải nàng muốn cướp đi ánh mặt trời trong lòng Hiên Viên Địch, nhưng nàng không hi vọng hắn sẽ có ánh mặt trời này, trong sạch để rồi biến thành một kẻ ngu ngốc. Đi theo bên nàng sẽ có rất nhiều nguy hiểm, nếu ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có thì sẽ là sự trói buộc của nàng. Người như vậy nàng không cần.
Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc bên kia đã giải quyết xong bốn người, Hiên Viên Địch đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng, giống như Hoàng tẩu nói, hắn chỉ là một bao cỏ, không gϊếŧ người ta thì người ta sẽ gϊếŧ mình.
Rốt cục cũng hạ quyết quyết tâm, Hiên Viên Địch nắm chặt chủy thủ, sau đó hung hăng đâm xuống! ’Phốc!’ chủy thủ đâm thủng ngực người nọ, máu tươi phun ra, sền sệt, dính dính, lại có mùi rất ghê tởm, Hiên Viên Địch cố nén cảm giác muốn nôn, ngẩng đầu nhìn Hướng Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng tẩu! Ta làm được!”
Ngoại trừ khuôn mặt tái nhợt bên ngoài, thì thần sắc càng thêm kiên định! Thiên Thanh Hoàng vừa lòng, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên: “Đứng lên đi!”
Hiên Viên Địch rút mạnh chủy thủ ra, đứng lên, dùng vải bố lau khô máu xong mới đưa cho Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng tẩu! Trả lại cho ngươi!”
Mặt Thiên Thanh Hoàng không chút thay đổi tiếp nhận: “Đi thôi!”
Hoan Hỷ đi tới, khẽ cười: “Chúc mừng ngươi đã thông qua khảo hạch, hiện tại ngươi đã là đệ tử chính thức của tiểu thư nhà ta.”
Hiên Viên Địch nghe vậy, vẻ mặt kinh hỉ: “Thật sự?” Nhìn Hoan Hỷ gật đầu khẳng định, trong lòng hắn nở đầy hoa, không ngờ vừa há miệng muốn cười lại có một giọt tuyết lọt vào miệng, tuyết mang theo mùi máu tanh khiến hắn nhịn không được nữa nôn ra.
Hoan Hỷ liếc mắt: “Vẫn không có tiền đồ!”
Khi Thiên Thanh Hoàng định rời khỏi thì một thanh âm ôn nhu bỗng vang lên: “Tiểu thư! Xin dừng bước!”
Thiên Thanh Hoàng quay đầu, lúc này mới nhớ còn một đôi nam nữ bị bỏ qua, tinh tế đánh giá hai người một chút, phát hiện bộ dáng của nữ tử này cũng không tệ, tuy không tuyệt sắc mỹ nhân như Triệu Phi Tuyết cùng Tư Đồ Văn Thiên nhưng cũng nhìn được, bộ dáng của nam tử thì bạch tịnh, vẻ mặt thư sinh, mặc dù có chút yếu, nhưng hai người rất xứng đôi.
“Lý Lương đa tạ ân cứu mạng của tiểu thư!” Thư sinh vỗ về nữ tử, đối Thiên Thanh Hoàng cúi người cảm tạ, nàng kia kinh hồn chưa định nhưng vẫn cười cười với Thiên Thanh Hoàng: “Đa tạ cô nương.”
Thiên Thanh Hoàng không để ý vẫy tay, sau đó chỉ vào Hiên Viên Địch: “Không cần cảm tạ ta, kẻ xen vào là hắn!”
Lời nói không nể mặt như vậy nếu đổi lại là người khác thì mười người có đến chín người chán nản, nhưng hai người kia lại không có, chỉ nhìn nhau cười, tuy vừa rồi bị dọa sợ, nhưng vẫn nhìn ra được vị cô nương này không phải người xấu, hơn nữa tuy nàng có ăn nói hơi khó nghe một chút, nhưng rất có lý. Hai người bèn cảm kích cúi người với Hiên Viên Địch: “Đa tạ công tử cứu mạng!”
“A! Không cần không cần…” Hiên Viên Địch vội vàng xua tay, nào dám nhận lễ của bọn họ, rõ ràng hắn cũng có làm gì được đâu.
Thiên Thanh Hoàng xoay người: “Đi thôi!”
Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc trực tiếp đuổi theo cước bộ của Thiên Thanh Hoàng, Hiên Viên Địch cũng chạy nhanh đi theo, hiện tại hắn đã là đệ tử chân truyền của hoàng tẩu rồi a.
Đợi khi tới gần xe ngựa, Hiên Viên Địch mới phát hiện hai người kia cũng đi theo, quay đầu nghi hoặc hỏi: “Các ngươi đi theo chúng ta làm gì?” Khi hắn hỏi, Thiên Thanh Hoàng đã lên xe, mà Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc cũng chui vào.
Thư sinh tên Lý Lương ngại ngùng cười: “Phu thê chúng ta vốn là bỏ chạy tới đây, xe ngựa không có, nơi này lại cách thành trấn kế tiếp lại quá xa nên muốn thỉnh ân nhân chở chúng ta đoạn đường, đến nơi có người chúng ta sẽ lập tức xuống…”
“Cái này…” Hiên Viên Địch do dự quay đầu nhìn về phía xe ngựa, màn xe đã sớm buông, ngăn không cho hắn hỏi.
“Nếu tiểu công tử khó xử thì chúng ta cũng không ép!” Cô nương kia biết Hiên Viên Địch đang khó xử, cũng không cố nài nữa mà nhẹ nhàng kéo kéo quần áo Lý Lương: “Tướng công! Chúng ta đi thôi!”
“Ta…” Lý Lương muốn nói nữa nhưng lại bị ánh mắt của nàng ngăn lại.
Khi hai người đang định rời đi thì bên trong xe ngựa bỗng truyền ra thanh âm lạnh lùng của Thiên Thanh Hoàng: “Thân phận, nguyên nhân, lý do!”
Sợ hai người không nghe hiểu, Hoan Hỷ vén màn xe lên đi ra giải thích: “Tiểu thư nói chỉ cần các ngươi đồng ý điều kiện của nàng, các ngươi có thể vào.”
Hai phu thê nhìn thoáng qua lẫn nhau, cảm kích cười: “Được! Đa tạ cô nương!”
Xe ngựa không vì có thêm hai phu thê mà chật chội hơn, ngoại trừ Hiên Viên Địch vẫn phải chen chúc ngoài cửa thì Thiên Thanh Hoàng vẫn một mình chiếm một chỗ, Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc lần lượt ngồi bên cạnh nàng.
Vì Thiên Thanh Hoàng yêu cầu nên Lý Lương bắt đầu kể vầ thân phận cùng sự tình của bọn họ. Thì ra vị tiểu thư kia là biểu muội của Tô Như Tuyết ở Tô gia trang, Tô Như Mộng, là một trong những khuê nữ xuất sắc của Tô gia, không kém một tài nữ, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú không gì không thông thạo. Vào một lần trên đường đi dâng hương nàng đã gặp Lý Lương đang cõng mẫu thân xuống núi, tuy mệt nhưng miệng vẫn cười, dù chật vật cũng không ngại khó, tấm lòng hiếu thảo này đã làm cảm động Tô Như Mộng.
Một lần nữa nàng gặp lại Lý Lương là trên một cuộc thi, thư sinh tao nhã, đọc đủ thứ thi thư, đầy bụng kinh luân, hơn nữa lại có hiếu tâm, tự nhiên sẽ đạt được phương tâm của Tô Như Mộng. Lần thứ hai Tô Như Mộng đi dâng hương, hai người quỳ trước tượng phật kết duyên, từ nay về sau tình ý tiệm thâm. Lý Lương thích Tô Như Mộng xinh đẹp hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa; Tô Như Mộng thích Lý Lương tấm lòng son sắt, chí hiếu chí thiện!
Một người không chê đối phương bần cùng, một người không tham đối phương giàu có, thật tình hứa hẹn, yêu nhau! Đáng tiếc là trời không chiều lòng ngừa, phụ thân của Tô Như Mộng lại cố ý đem Tô Như Mộng gả cho thiếu gia nhà quan viên, Tô Như Mộng tính cách kiên cường, thà chết không chịu khuất phục, hai người vì e ngại quyền thế của Tô gia mà liền cùng nhau bỏ trốn, cuối cùng bị đuổi gϊếŧ đến tận đây.
Nghe bọn họ kể về tình yêu của hai người, Hoan Hỷ cảm động rối tinh rối mù: “Tiểu thư! Thật cảm động a!”
Thiên Thanh Hoàng liếc mắt một cái: “Làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy cũng đáng để bội phục!” Đối với Thiên Thanh Hoàng mà nói, hành vi của bọn họ đúng là ngu không ai bằng!
Lý Lương cùng Tô Như Mộng sắc mặt cứng đờ, Tô Như Mộng lập tức cười nhẹ: “Chúng ta tuy biết làm vậy có chút ngu xuẩn, nhưng chúng ta yêu nhau, cho dù khổ mấy cũng không hối hận.”
“Nếu kết quả là sẽ chết?” Thanh âm của Thiên Thanh Hoàng vẫn như trước lạnh như băng.
Lý Lương cùng Tô Như Mộng nhìn nhau cười: “Nếu có thể thoát được thì tốt, nhưng nếu không thoát được thì chúng ta sinh tử tướng tùy!”
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng không biết nên nói gì, tình cảm dữ dội ngu xuẩn như vậy, lại dữ dội tốt đẹp đến thế, làm nàng bỗng nghĩ tới mình cùng Hiên Viên Tuyệt, tình yêu của bọn họ có kiên định như thế không?
Thu hồi suy nghĩ, Thiên Thanh Hoàng nhìn về phía hai người: “Các ngươi tính làm gì bây giờ? Tiếp tục trốn?”
“Thiên hạ rộng lớn ắt sẽ có chốn dung thân, chúng ta chỉ cần tìm được một chỗ an ổn rồi sống bình lặng là được.”
Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Muốn tránh khỏi sự đuổi bắt của Tử Hà thành, ngươi nghĩ mình có thể sao?” Hai người không đáp, hiển nhiên cũng biết đáp án là không có khả năng.
“Muốn sống bình ổn, nói thì đơn giản, nhưng có thể làm được hay không lại là cả một vấn đề! Không phải ngươi muốn chấm dứt là chấm dứt được!” Thiên Thanh Hoàng nhìn về phía Lý Lương: “Ngươi đã có đầy bụng kinh luân thì vì sao không lên kinh dự thi? Nếu ngươi có bản lĩnh thì chắc chắn sẽ vào được triều đình, tự giúp lấy chính mình! Chỉ biết tránh né tránh né là hành động của một kẻ nhu nhược!”
Lý Lương nghe vậy, nhìn Thiên Thanh Hoàng, lại nhìn thê tử: “Tiểu thư nói rất đúng, nhưng ta chỉ là một thư sinh nghèo, muốn vào triều mà không có thân phận cùng bối cảnh thì chỉ sợ ngay cả nhóm khảo viện cũng không qua được!”
“Hoàng tẩu! Quan viên trong triều đều là như vậy, quan quan lẫn nhau, tất cả đều là người nhà của các đại thần, không có thân phận địa vị thì không làm gì được, cho dù có tài cũng chỉ có kết cục bị chèn ép!” Hiên Viên Địch mở miệng nói.
Thiên Thanh Hoàng không nói gì, Hoan Hỷ cũng hiểu được, lấy giấy và bút mực ra, đưa tới bên cạnh: “Tiểu thư!”
Thiên Thanh Hoàng ngồi thẳng người, tay cầm bút đang chuẩn bị hạ xuống lại nháy mắt dừng lại, ngẩng đầu nhìn hai người: “Ta có thể cho ngươi một thân phận, cũng có thể cam đoan các ngươi an toàn, nhưng các ngươi có thể cho ta cái gì? Ta chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn!”
Nghe vậy, Lý Lương có chút kích động, há mồm muốn nói lại không biết nói gì. Tô Như Mộng cười nhẹ với Thiên Thanh Hoàng: “Ta biết tiểu thư không phải người bình thường, chuyện của chúng ta ngươi cũng rất chướng mắt, nhưng thứ chúng ta có thể cho tiểu thư chỉ có tuyệt đối trung thành, nếu sau này tiểu thư có gì cần, cho dù là chuyện gì, chúng ta nhất định sẽ dùng toàn lực hỗ trợ.”
Thiên Thanh Hoàng thưởng thức nhìn về phía Tô Như Mộng, nàng quả thật có tài, hơn nữa lòng dạ rộng lớn, dũng khí không hề thua kém nam nhi. Lý Lương có được thê tử như vậy xem ra rất may mắn! Lập tức cũng không do dự nữa, đề bút hành thư, một hàng chữ liền hiện lên trên giấy trắng, tựa như con người của Thiên Thanh Hoàng, mang theo khí phách sắc bén cùng lãnh liệt. Nàng hạ bút cực nhanh, không đợi bọn họ thấy được một chữ đã cất vào phong thư.
“Ngươi cầm phong thư này tới Phượng thành, tìm tửu lâu hoặc y phố lớn nhất, giao cho chưởng quầy là được.”
“Cảm ơn tiểu thư!” Hai người lại cảm kích, tuy không biết thân phận của Thiên Thanh Hoàng là gì, nhưng cũng biết đây không phải vấn đề nên hỏi.
Đợi tới thành trấn kế tiếp, hai người đúng lời xuống xe tự đi tìm chỗ ở, mà sắc trời cũng đã tối muộn, Thiên Thanh Hoàng cũng ở lại khách điếm dưới danh nghĩa của Thanh Hoàng sơn trang.
“Hộ tống!” Thiên Thanh Hoàng vào cửa đã lưu lại câu kia, chưởng quầy hiểu ý gật đầu cung kính tiếp lệnh. Thiên Thanh Hoàng không biết rằng, việc làm của nàng hôm nay đã tạo nên một Thừa tướng mà vô số môn sinh sùng bái sau này, cũng mở ra khơi dòng nhập sĩ thư sinh cùng khổ…
Đi vào phòng, Thiên Thanh Hoàng bắt đầu tự hỏi hai người bên trong, đây là hai người đã trốn khỏi Tử Hà thành hơn nửa tháng trước, tuy không biết tình huống hiện tại nhưng vẫn biết về Thu Thanh Nhi. Nghe nói Thu Thanh Nhi kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ cần là thứ nàng ta muốn thì không có gì không chiếm được, hơn nữa du͙© vọиɠ chiếm đoạt cũng rất lớn, nếu không có được thì thà hủy đi còn hơn để người khác cầm.
Nghe nói, có lần nàng ta rất thích con chó nhỏ của Thu Nhược Yên, muốn bắt đi nhưng Thu Nhược Yên cũng rất thích nên không cho, nàng ta liền chém chết con chó nhỏ kia trước mặt Thu Nhược Yên. Tuy chỉ là một súc sinh, nhưng cũng đủ để nhìn ra tâm tính của Thu Thanh Nhi này.
Mà phụ thân của Thu Thanh Nhi, Thu Thủy Hà cũng là cao thủ như Thu Thủy Ly, võ công đạt tới cảnh giới đỉnh phong, ở trong chốn võ lâm ít có đối thủ, hơn nữa với địa vị của Tử Hà thành, tất nhiên sẽ không có ai dám trêu chọc nàng ta. Thiên Thanh Hoàng nghe xong càng thêm lo lắng về tình cảnh của Đông Phương Mạc.
Thiên Thanh Hoàng thu hồi suy nghĩ, đột nhiên cảm giác trong phòng có hơi thở xa lạ, thâm tình rùng mình, không chút do dự ra tay, người nọ phản ứng cực nhanh, nhanh chóng phá cửa sổ chạy ra, chớp mắt đã biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Thiên Thanh Hoàng nhìn ngoài cửa tối đen rồi lâm vào trầm tư, võ công của người kia thế nào nàng không biết, nhưng có thể thoát được một chiêu kia thì nhất định không thấp! Người này rốt cuộc là ai?
Đêm, vẫn rất yên tĩnh, Thiên Thanh Hoàng trằn trọc không ngủ được, hôm qua nàng có thể tựa vào lòng Hiên Viên Tuyệt an ổn ngủ, nhưng hôm nay không có hắn… vuốt chăn gối không có độ ấm bên người, trong lòng bỗng nhớ cảm giác được Hiên Viên Tuyệt ôm… Thói quen đúng là một thứ đáng sợ!
Đứng dậy mặc từng kiện y phục vào, ngay khi nàng đang cài nút thắt cuối cùng thì một bóng đen bỗng hiện bên ngoài cửa sổ. Cài xong áo, sau đó mới mở cửa sổ ra, quả nhiên thấy bóng đen kia đang đi về phía cách đó không xa, cố ý thả chậm tốc độ như muốn đợi nàng đuổi theo.
Thiên Thanh Hoàng không dễ chiều ý như vậy, đợi hắn đi rồi mới đóng cửa sổ lại, mở cửa đi ra ngoài, nhanh chóng tới hậu viện của khách điếm.
Mở cửa đi vào, bên trong đã sớm có người đợi Thiên Thanh Hoàng, thấy nàng lập tức cúi người hành lễ, nếu có người nhìn thấy thì có thể nhận ra đây là chưởng quầy nơi này: “Tham kiến trang chủ!”
Thiên Thanh Hoàng tiêu sái đi vào, ngồi lên chủ vị: “Nói đi!”
Chưởng quầy kia đứng thẳng dậy: “Mười ngày trước, Đông Phương công tử biến mất ở biên giới Tử Hà thành, mà mấy ngày trước ngày nào cũng uống rượu say khướt khách điếm nên mới tạo cơ hội cho kẻ khác hạ tán công tán trong rượu, sau đó bị một đám hắc y nhân bắt đi, sau khi đi vào phủ thành chủ thì không còn đi ra nữa. Thuộc hạ đã sai người vào phủ tìm hiểu nhưng không tìm được Đông Phương công tử, cũng không có tin tức bất thường nào, chỉ có điểm kỳ lạ duy nhất là phủ thành chủ gần đây có treo hồng trù, mua một lượng lớn đồ dùng hôn khánh, nhưng Thu Thanh Nhi cùng Thu Nhược Yên đều không có biểu hiện khác thường nên thuộc hạ không dám khẳng định.”
Ngón trỏ của Thiên Thanh Hoàng hơi khúc khởi, gõ nhẹ lên bàn, suy tư hồi lâu mới mở miệng: “Giám thị chặt chẽ phủ thành chủ, có thể an bài bao nhiêu người đi vào thì tận lực an bài, phái người điều tra một chút về Tô gia, ngay cả chuyện hai mươi năm trước cũng không bỏ qua.”
“Dạ!” Dứt lời, chưởng quầy kia lập tức đi trước an bài, không dám trì hoãn.
Thiên Thanh Hoàng một mình ngồi trên ghế, nghĩ đến Đông Phương Mạc mà không nhịn được nhíu mày, nếu việc kia điều tra đúng, thì ngày đó vừa vặn là ngày đại hôn của nàng cùng Hiên Viên Tuyệt… Đông Phương nhìn thì tùy tính, nhưng lại rất cẩn thận, làm sao có thể phạm sai lầm như vậy? Tán công tán… nếu không còn võ công, hắn nhất định sẽ bị chà đạp! Hơn nữa hắn còn đang ở trên tay Thu Thanh Nhi…
Đông Phương, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Đợi tới khi Thiên Thanh Hoàng mở cửa phòng đi ra thì một bóng đen lại xẹt qua trước mặt nàng, khác biệt là lần này trên tay hắn có vác một người. Thiên Thanh Hoàng nhìn về phía nơi hắn vừa đi ra, đó là phòng của Hiên Viên Địch!
“Đáng chết!” Thiên Thanh Hoàng tức hận cắn răng, phi thân đuổi theo. Tốc độ của nàng mau, nhanh, mà người nọ cũng không thua kém, hai bóng đen ở trong tuyết cấp tốc chạy lên núi, nhanh chóng đi tới đỉnh núi cách đó hai dặm, người phía trước lắc mình vào một sơn động.
Thiên Thanh Hoàng dừng chân liền đi vào, nàng cũng thật sự muốn nhìn xem là thần thánh phương nào! Nhưng khi Thiên Thanh Hoàng nhìn thấy hai người bên trong, lại có chút kinh ngạc! Người đang vác Hiên Viên Địch kia không phải lão già lần trước được Hoan Hỷ cứu sao? Mà trên giường đá bên cạnh lão, tiểu cô nương kia ngồi xếp bằng bên trên, hai mắt nhắm nghiền, ở ngạch gian có đồ án hỏa diễm, lửa đỏ xinh đẹp, rất xứng với khuôn mặt. Lần trước nàng không chú ý, bây giờ nhìn kỹ cũng thấy tiểu nha đầu này không tệ.
“Không ngờ lại là các ngươi!”