Nữ tử trên tháp một thân y phục xanh ngọc, thân mình như ẩn như hiện, mái tóc mực sắc xõa tung trên gối, hướng lên trên là khuôn mặt tuyệt mỹ làm cho người ta không cách nào để hình dung. Đường cong nhu hòa duyên dáng, da thịt như tuyết lộ ra nhan sắc phấn nộn, cái mũi cao thẳng chạy xuống bạc môi màu son.
Cái cằm hoàn mỹ hơi nâng ẩn hiện xương quai xanh tinh xảo, hai luồng tóc đen phân tán trên da thịt trắng tuyết, dụ hoặc nhưng không tiếng động!
Hoan Lạc tiến đến nhìn bức cảnh sắc làm người ta hít thở không thông, kinh diễm một lát mới hoàn hồn: “Tiểu thư!”
Nữ tử trên tháp thượng nghe tiếng mở to mắt, một đôi con ngươi lãnh nhược thu thủy nhưng vô tình, cả người tản ra loại hơi thở dày đặc, hai khí chất dung hợp kỳ dị trên cơ thể nàng, tạo thành một loại khí chất độc đáo khiến người ta không khỏi trầm mê.
“Tiểu thư! Còn muốn ăn dịch dung đan sao?” Hoan Lạc nhìn khuôn mặt tuyệt sắc kia, đáy lòng thực không muốn che lấp nàng.
Nữ tử trên tháp tất nhiên chính là Thiên Thanh Hoàng, giờ phút này, đây mới là hình dáng thật sự của nàng, so với Thiên Thanh Tuyết không biết mỹ mạo hơn bao nhiêu lần!
Bạc môi gợi lên một độ cong trào phúng: “Ngươi nói xem?”
Hoan Lạc nhướn môi: “Tiểu thư rõ ràng xinh đẹp như vậy, nhưng vì sao lại không muốn để người khác nhìn thấy?” Đây là nghi hoặc lớn nhất của nàng, bởi vì trên đời này ngoại trừ nàng ra, không có bất kỳ ai biết bộ dáng thật sự của Thiên Thanh Hoàng, ngay cả Hoan Hỷ cũng không biết, tựa hồ mỗi lúc bọn họ nhìn thấy nàng, nàng đều ăn dịch dung đan để che giấu.
“Xinh đẹp sao?” Thiên Thanh Hoàng từ trên tháp đứng dậy, chậm rãi đi tới gương trang điểm đặt ở một bên, nhìn hình ảnh phản chiếu qua gương mà không có chút vui mừng nào, ngược lại ý hận còn chậm rãi dâng lên trong tim, cho dù nàng đã cực lực áp chế, nhưng hận ý khôn cùng kia vẫn không thể áp xuống.
“Tiểu thư!” Hoan Lạc kinh hãi kêu lên, đây không phải lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng này của Thiên Thanh Hoàng, cũng không phải lần đầu tiên cảm giác được hận ý của tiểu thư, nhưng cho tới bây giờ nàng vẫn không rõ vì sao tiểu thư khi nhìn bộ dáng thật của chính mình lại có hận ý lớn như vậy!
Thiên Thanh Hoàng nhắm mắt, cố gắng làm nỗi lòng bình tĩnh trở lại, nàng đã rất muốn quên đi đoạn quá khứ kia, nhưng mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này, mọi hình ảnh nàng cố gắng chôn sâu lại như ảnh ngược hiện lên trong đầu…
Cái người mà nàng gọi là cha, cái thứ mà nàng gọi là nhà, còn có cái gọi là thân nhân… Lại vô tình, tàn nhẫn và phản bội…đến đáng sợ!
Mạc Ái! Đây là tên mà người gọi là mẹ đặt cho nàng, nàng không biết là bà ta kỳ vọng nàng không nên yêu, hay là vì bà ta luôn muốn nhớ đến tình yêu bi ai của chính mình!
Cha nàng là người có thân phận bất phàm ~ Gia chủ của Đệ nhất thế gia trong Hắc đạo, mà người gọi là mẹ kia, chính là tình nhân thứ mười chín của ông ta. Và tất nhiên, nàng là một đứa con riêng hèn mọn trong miệng người đời!
Nàng nhớ rõ lần đầu tiên thấy ông ta là lúc nàng bốn tuổi, nữ nhân Hoan Thiên Hỉ kia đã mang nàng đến gặp ông ta. Lạnh lùng, vô tình, ngoan độc… đây chính là ấn tượng đầu tiên của nàng.
“Bộ dạng ngươi rất được!” Ông ta đã nói câu đầu tiên với nàng như vậy, sau đó liền yêu cầu mang nàng đi, có lẽ nói chính xác hơn thì là mệnh lệnh.
Nữ nhân kia ban đầu còn có chút do dự, nhưng vì ông ta đã đáp ứng sẽ đưa bà ta về nhà, cho nên lập tức giao nàng ra. Từ đó về sau, ác mộng của nàng chính thức bắt đầu!
Không có thân phận, không có địa vị, thậm chí không có cả tôn nghiêm, nàng ở trong một khu phố hắc ám lăn lộn, sau đó ở sân huấn luyện không ngừng đánh nhau, ở hoang sơn dã lĩnh đấu đá cùng dã thú, ở trong mưa bom bão đạn trở thành sát thủ! Gϊếŧ chóc, gϊếŧ chóc, suốt mười năm, cuộc sống của nàng chỉ có gϊếŧ chóc!
Đây là cuộc sống mà người gọi là cha kia cho nàng!
Lúc nàng trở thành Đệ nhất sát thủ của ông ta, nàng đã quên hết tất cả về thế giới bên ngoài, thậm chí ngẩng đầu nhìn mặt trời cũng là một thứ xa xỉ!
Hận sao? Lúc đó nàng đã quên hận là cảm xúc như thế nào, bởi vì hận quá sâu, cho nên ngược lại trở thành bình thản. Nàng đã từng nghĩ sẽ gϊếŧ ông ta, nhưng lại chưa một lần thành công, bởi vì sự phản kháng của nàng trong mắt ông ta, chỉ như một con trâu nhỏ không biết tự lượng sức mình.
Nàng nghĩ ông ta là kẻ vô tình, nhưng khi nàng tận mắt nhìn thấy cô gái được ông ta sủng ái vô pháp vô thiên, thì hết thảy đều đã bị đảo lộn. Thì ra ông ta cũng là một người cha bình thường, cũng biết yêu, cũng biết thương… nhưng chỉ tiếc nó không dành cho nàng!
Giây phút đó, nàng rốt cục đã biết sự thật về giá trị tồn tại của mình… Nàng là bóng dáng cùng thế thân của cô gái kia, bởi vì khuôn mặt của hai người vô cùng tương tự nhau!
Một lần ngoài ý muốn, nàng bị vị hôn phu của cô gái kia thấy được, ánh mắt hắn khi nhìn nàng hoàn toàn là kinh diễm. Nàng ta vì biết được mà bắt đầu ghen tị với nàng, sau đó có một ngày muốn cầm dao hủy đi khuôn mặt nàng. Rõ ràng là muội muội có chung huyết thống, nhưng lại không có một tia huyết mạch thân tình nào! Chỉ vì một chút ghen tị cùng hận ý, mà nàng ta không chút do dự rút dao với nàng!
Nàng gϊếŧ chết cái gọi là muội muội kia, kết quả tất nhiên trốn không thoát ma trảo của ông ta. Hắc thất, là nơi chuyên dùng để giày vò thân thể trong Hắc đạo, Thập đại khổ hình của Mãn Thanh đều đầy đủ. Nàng sống trong đó, chịu đựng suốt bảy ngày bảy đêm rồi mới chết đi. Tại thời điểm đó trong nháy mắt, nàng thật sự muốn được giải thoát, nhưng ngay cả Lão thiên gia cũng không chịu buông tha cho nàng, ép nàng phải trọng sinh trong cái nơi xa lạ đó…
Tuy rằng hiện tại không còn cảnh tượng tàn khốc như kiếp trước, nhưng sao có thể tương tự như vậy?
Lúc nàng nhìn khuôn mặt càng ngày càng giống khuôn mặt trước kia này, hận ý trong lòng lại càng ngày càng thâm sâu, tựa như sắp cắn nuốt lý trí cùng linh hồn của nàng!
“Tiểu thư! Ngươi tỉnh lại đi! Tiểu thư! Cầu ngươi thanh tỉnh lại đi…” Tiếng khóc của Hoan Lạc dần kéo thần trí của Thiên Thanh Hoàng trở về.
“Tiểu thư! Tuy Hoan Lạc không biết tiểu thư đã phải trải qua chuyện gì, nhưng Hoan Lạc biết tiểu thư vẫn luôn là người lý trí, tiểu thư như vậy làm Hoan Lạc sợ lắm, tiểu thư tỉnh lại đi có được không!” Hoan Lạc luôn là người trầm ổn giờ phút này cũng đã khóc không thành tiếng, hai tay ôm chặt cánh tay Thiên Thanh Hoàng, cả người đều kích động phát run.
“Hoan Lạc!” Thiên Thanh Hoàng nâng tay vuốt tóc Hoan Lạc, con ngươi đã khôi phục lạnh lùng dĩ vãng, vẻ mặt nhu hòa này giống như người phát cuồng ban nãy không liên quan gì tới nàng: “Hoan Lạc có thể sẽ ghét ta không?”
“Sẽ không! Sẽ không …” Hoan Lạc lắc mạnh đầu, vùi đầu trong lòng Thiên Thanh Hoàng: “Ở trong lòng Hoan Lạc, tiểu thư mãi mãi là tốt nhất, cho nên vĩnh viễn sẽ không bao giờ ghét tiểu thư, vĩnh viễn cũng không…”
“Nha đầu ngốc!” Thiên Thanh Hoàng than nhẹ một tiếng, trong lòng nàng thực cảm kích hai tiểu nha đầu này, nếu không phải luôn có các nàng làm bạn, Thiên Thanh Hoàng cũng không biết chính mình sẽ biến thành cái bộ dáng gì nữa.
“Hoan Lạc không cầu xin tiểu thư nhiều lắm, chỉ hi vọng vĩnh viễn được đi theo tiểu thư, thỉnh cầu tiểu thư đừng vứt bỏ Hoan Lạc…” Hoan Lạc cố chấp ôm thắt lưng Thiên Thanh Hoàng, chỉ có những lúc thế này nàng mới như một đứa nhỏ mười bốn tuổi.
“Ta sao có thể vứt bỏ Hoan Lạc a!” Thiên Thanh Hoàng ôm Hoan Lạc, an ủi vỗ vỗ sau lưng nàng: “Được rồi! Đem dịch dung đan đến cho ta đi!”
“Ngô…” Hoan Lạc cúi đầu lau khô nước mắt, từ trong lòng lấy ra dịch dung đan đưa cho Thiên Thanh Hoàng, giờ khắc này nàng thật sự hi vọng dịch dung đan có thể vĩnh viễn thay đổi bộ dáng của Thiên Thanh Hoàng, bởi vì chỉ như vậy tiểu thư mới có thể vui vẻ!
Nhìn dung mạo của chính mình dần dần mơ hồ, Thiên Thanh Hoàng trong nháy mắt khẽ giật mình, cúi đầu nhìn về phía khuôn mặt Hoan Lạc vẫn kinh hồn chưa ổn định, xem ra lần này đã thực sự dọa đến nàng!
Lão nhân kia từng nói với nàng, đây chính là ma chướng của nàng, chỉ khi nào tự bản thân chân chính buông xuôi, nàng mới có thể được giải thoát, bằng không, nàng vĩnh viễn sẽ bị chính mình trói buộc.
Nhưng khúc mắc như vậy, muốn giải thoát là có thể dễ dàng giải thoát sao?