“Ngươi sắp sinh rồi đúng không?” Thiên Thanh Hoàng nhìn cái bụng to như quả dưa hấu của Tô Như Mộng, mỗi lần thấy đều có cảm giác lo lắng đề phòng!
“Ừ! Sắp rồi!” Tô Như Mộng sờ cái bụng tròn xoe, hạnh phúc cười.
“Nương nương, ngoài cung có người cầu kiến!” An công công đi tới, xoay người nói.
“Gặp bản cung?” Thiên Thanh Hoàng nâng mâu: “Dẫn vào đi!”
“Dạ!” An công công lĩnh mệnh đi xuống, nhanh chóng dẫn một người quay lại, nhìn thấy thân ảnh đỏ rực kia, Thiên Thanh Hoàng nhướn môi nở nụ cười: “Hoan nghênh trở về!”
“Nha đầu!” Qua Nhã khóc không thành tiếng, nhào vào lòng Thiên Thanh Hoàng: “Ô ô! Nha đầu, chết mất thôi! Ta ở bên ngoài khổ cực bao nhiêu a, ô ô, vẫn nhớ nha đầu ngươi nhất!”
“Được rồi! Trở về là tốt rồi!” Thiên Thanh Hoàng vỗ vỗ lưng nàng, cười khẽ.
“Ô ô!” Khóc đã lâu, Qua Nhã mới ngẩng đầu, cọ cọ trên cổ Thiên Thanh Hoàng: “Vẫn là nha đầu tốt nhất!”
Tô Như Mộng bị một loạt động tác của Qua Nhã làm cho kinh sợ, hồi lâu mới mở miệng: “Vị này là?”
“Xin chào! Ta gọi là Qua Nhã! Là hảo hữu của Hoàng Nhi!” Không đợi Thiên Thanh Hoàng mở miệng, Qua Nhã lập tức nói.
“Ta là Tô Như Mộng!” Tô Như Mộng gật đầu ý bảo.
Qua Nhã nhìn bụng nàng, lại sờ sờ bụng Thiên Thanh Hoàng, nhất thời nở nụ cười: “Nha đầu, hài tử của ngươi sẽ gọi ta là gì? Tiểu di? Mẹ nuôi? Hay là cô cô?”
“Là đại di mới đúng!” Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Ngươi già hơn ta!”
Nhất thời, Qua Nhã xụ mặt: “Nha đầu, không phải già, là lớn!”
“Đúng vậy! Ngươi lớn hơn ta, ngay cả hài tử ta cũng có, mà ngươi còn không biết ở nơi nào đâu!” Thiên Thanh đả kích nàng.
“Hừ! Hừ!” Qua Nhã trung ra khuôn mặt đau khổ.
Thiên Thanh Hoàng chậm rãi thu hồi ý cười, sắc mặt nghiêm túc: “Ngươi nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Ừ!” Qua Nhã gật đầu: “Bỏ đi một mình mấy tháng, ta nghĩ rất nhiều chuyện, trước kia ta tiêu sái như vậy, vì sao đột nhiên biến thành bộ dáng kia chứ? Ta vừa đi vừa nghĩ, không biết nghĩ thông từ lúc nào. Sự thật là ta thương hắn, hắn không thương ta là chuyện của hắn, yêu nhau không nhất định phải ở cùng một chỗ, chỉ cần lúc nào cũng có thể nhìn đối phương, ngẫu nhiên nhận lại ánh mắt của hắn, ta cũng rất vui vẻ!”
Điểm này, nàng học được từ trên người Hoa Úc, nàng thương hắn, giống như hắn thương Thiên Thanh Hoàng; rõ ràng yêu, lại không nói một lời, thầm muốn ở bên cạnh nàng, dùng khoảng cách thân nhất nhưng cũng xa nhất, vĩnh viễn bên cạnh nàng.
“Hoàng Nhi! Hoàng Nhi!” Tiếng Hoa Úc la lên nhất thời truyền khắp ngự hoa viên, Thiên Thanh Hoàng theo phản xạ cảm thấy thân mình cứng đờ.
Tô Như Mộng buồn cười nhìn Thiên Thanh Hoàng, nhìn về phía tiếng nói: “Hắn lại tới nữa, ngươi còn trốn hay không?”
Thiên Thanh Hoàng bất đắc dĩ: “Trốn được nhất thời, không tránh được mười năm!”
Qua Nhã không hiểu hai nàng đang nói cái gì, nhưng rất nhanh nàng đã biết; bởi vì Hoa Úc bưng một chén không biết là gì bước nhanh tới, vẻ mặt hưng phấn: “Hoàng Nhi mau uống đi, vừa mới sắc xong, uống vào rất tốt cho đứa nhỏ!”
Thiên Thanh Hoàng trừng mắt với hắn: “Đây là bát thứ hai rồi, ngươi muốn tra tấn ta tới chết à!”
“Đâu tới mức đó? Hoàng Nhi ngươi oan uổng ta!” Hoa Úc ủy khuất ngồi vào bên cạnh Thiên Thanh Hoàng: “Ta chỉ muốn hài tử lớn lên khỏe mạnh thôi mà!”
Thiên Thanh Hoàng lười nói với hắn, chuyện này ngày nào cũng lặp đi lặp lại, sắp bức nàng tới điên rồi! Bất đắc dĩ bưng chén thuốc uống một hơi cạn sạch, tức giận trừng hắn: “Giờ đi được chưa?”
“A!” Hoa Úc gật đầu, nhìn chén trống trơn, trước mắt sáng ngời: “Ta thiếu chút nữa thì quên, ta còn đôn canh cá, Hoàng Nhi chờ, ta sẽ mang tới ngay!”
Cùng với Hoa Úc rời đi, là tiếng ‘loảng xoảng’, bát trắng vỡ tan trên mặt đất.
Qua Nhã nhìn hướng Hoa Úc rời đi, nàng vẫn luôn ở đây, mà hắn không hề phát hiện, ngay từ đầu, ánh mắt vẫn luôn hướng về phía Thiên Thanh Hoàng, trái tim của hắn, sợ rằng vĩnh viễn nàng cũng không có được, có điều cũng tốt, ít nhất hiện tại nàng thấy hắn rất hạnh phúc!
“Nương nương! Người không sao chứ?” Nhìn Thiên Thanh Hoàng đen mặt, Tô Như Mộng có chút lo lắng hỏi.
“Không có việc gì mới là lạ!” Thiên Thanh Hoàng chán nản, bị một ngày mấy chén thuốc của Hoa Úc tra tấn, có khi sẽ bị hắn độc chết.
“Nương nương… Ôi…” Tô Như Mộng vừa muốn nói gì đó, đột nhiên bụng co rút đau đớn một trận, cơ thể trượt dần xuống.
“Làm sao vậy?” Thiên Thanh Hoàng kinh hãi, lập tức đỡ nàng.
“Chắc là sắp sinh rồi!” Qua Nhã bắt mạch cho nàng, nói.
“Người đâu, nhanh đưa phu nhân về cung!” Thiên Thanh Hoàng quát lạnh, mọi người lập tức ba chân bốn cẳng nâng Tô Như Mộng đi.
Biết Tô Như Mộng sắp sinh, Thái y và bà đỡ đã sớm chuẩn bị, cũng không quá bối rối.
“A… A… A…”
Trong phòng truyền ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế, khiến trong lòng Thiên Thanh Hoàng như bị túm chặt, phải đau tới đâu mới kêu thành như vậy a, Thiên Thanh Hoàng vuốt vuốt bụng mình: “Cục cưng, lúc con đi ra có ép buộc mẫu thân như vậy không?”
“Hoàng Nhi sợ sao?” Giọng nói trầm ấm của Hiên Viên Tuyệt vang lên, theo đó là một cái ôm từ phía sau, bàn tay đặt nhẹ lên bụng nàng.
“Không!” Nàng Thiên Thanh Hoàng sẽ có lúc biết sợ sao? Chỉ là… nàng không tưởng tượng nổi lúc mình lâm bồn.
“Tiểu thư!” Hoan Hỷ chạy tới, phía sau dẫn theo cả Hiên Viên Địch, có lẽ vừa ở cùng nhau nên mới cùng chạy tới.
“Tiểu thư, cô gia!”
“Thần tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương!” Hoan Lạc và Diệp Tuế Hàn cùng tới, hai người giữ một khoảng cách nhất định, nhưng ở trong mắt người khác lại là ý khác.
“Tỷ tỷ!”
“Hoàng Nhi!” Triển Hạo và Hoa Úc cũng chạy đến, ngoài cửa lập tức náo nhiệt.
“Còn thiếu một người nữa!” Thiên Thanh Hoàng than nhẹ.
An công công bước nhanh đi tới: “Hoàng Thượng! Nương nương! Lý tướng gia cầu kiến!”
Rốt cục đã tới, Thiên Thanh Hoàng nhướn môi, Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng nói: “Tuyên!”
“Thần tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương!” Lý Lương vội vã tiêu sái đến hành lễ, trên mặt không che giấu
sự lo lắng, điểm này khiến sắc mặt của Thiên Thanh Hoàng hơi dịu một chút.
“A… A… A…” Tiếng Tô Như Mộng tê tâm liệt phế không ngừng truyền đến, kéo đi suy nghĩ của Lý Lương, hắn không quản lễ nghi hay không lễ nghi, trực tiếp đập mạnh vào cửa: “Mở cửa, mở cửa cho ta đi vào! Như Mộng!”
“A… A…” Trả lời hắn chỉ là tiếng kêu đứt quãng.
“Như Mộng! Đừng sợ! Ta ở đây! Người đâu, mở cửa ra! Ta muốn đi vào!” Lý Lương bỏ mặc hình tượng gõ mạnh cửa, hận không thể đạp cửa xông vào.
Cuối cùng cũng có một bà đỡ thò đầu ra: “Tướng gia, ngài không thể vào, nơi sinh đẻ nam nhân không thể vào!”
“Ta mặc kệ! Ta muốn đi vào cùng Như Mộng! Như Mộng…” Lý Lương đẩy bà đỡ kia sang một bên, có điều thêm mấy bà đỡ khác cùng đi ra ngăn.
“Thật ra hắn vẫn rất yêu Tô Như Mộng!” Thiên Thanh Hoàng nhìn bộ dạng này của Lý Lương, khe khẽ thở dài, vung tay với đám bà đỡ: “Để hắn vào đi!”
“Nhưng nương nương…” Bà đỡ còn muốn nói gì đó, nhưng lập tức thức thời, Lý Lương nhìn thấy khe hở, lập tức xông vào.
Lý Lương xúc động tới bên cạnh Tô Như Mộng, cầm tay nàng: “Như Mộng, ta ở đây! Ta ở đây!”
“Tướng công!” Tô Như Mộng gian nan mở to mắt, trải qua trận dày vò vừa rồi, nàng đã có chút hư thoát.
“A… A…” Lại một trận đau nhức nữa kéo đến, nàng gắt gao bắt lấy tay Lý Lương, móng tay cắm sâu vào.
“Nương tử! Như Mộng…” Lý Lương nhìn nàng thống khổ, trong lòng sinh đau, hai tay cầm tay nàng: “Nương tử, là ta không đúng, là ta sai, ta không nên vì chuyện triều đình mà suy sút, không nên phát cáu với nàng, không nên đi thanh lâu trêu ghẹo hoa nương, lại càng không nên bỏ mặc nàng khi đang mang thai, nương tử, đều là lỗi của ta, chỉ cần nàng bình an sinh hạ xong, một nhà ba người chúng ta từ nay về sau sẽ sống thật thật tốt!”
“A… Được…” Tô Như Mộng đau muốn chết, nhưng nghe Lý Lương nói xong, nàng nhịn không được nở nụ cười, thật tốt.
“A a a a…” Một trận anh đề đột nhiên vang lên, cho dù là bên trong hay bên ngoài, mọi người cũng hít một hơi thật sâu.
“Sinh rồi! Sinh rồi!”
“Chúc mừng tướng gia, là một thiếu gia!” Bà đỡ ôm tiểu oa nhi, mặt mày cũng vui sướиɠ.
Nói với hai người xong, bà đỡ lại bế đứa nhỏ ra: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, phu nhân sinh một tiểu thiếu gia!”
“Nam hài?” Thiên Thanh Hoàng kinh hỉ, vươn tay tới muốn ôm, bà đỡ đem đứa nhỏ đưa đến trước mặt nàng, Hoa Úc thò đầu vào dò xét một cái, sau đó ghét bỏ nhíu mày: “Quá xấu!”
“Lúc trẻ con sinh ra đều vậy, chờ vài ngày nữa sẽ đẹp!” Bà đỡ giải thích.
“Đây là trẻ con mới sinh sao?” Thiên Thanh Hoàng cẩn thận nhìn, trên mặt nhiều nếp nhăn, hai mắt nhắm tịt, hô hấp vững vàng, giống như đang ngủ, cái mũi nhỏ nhắn cái miệng nhỏ nhắn, quả thực rất đáng yêu.
“Nha đầu! Ngươi cũng nhanh sinh đi, để cho ta ôm cùng với!” Qua Nhã cũng rất thích trẻ con, nàng càng muốn biết xem con của Thiên Thanh Hoàng và Hiên Viên Tuyệt sẽ trông thế nào, hai người dễ nhìn như vậy, chắc chắn đứa nhỏ rất đẹp mắt.
Đợi cho mọi người bên trong thu dọn cho Tô Như Mộng xong, Thiên Thanh Hoàng mới ôm đứa nhỏ đi vào, đặt bên cạnh nàng: “Mau nhìn con ngươi đi, thực đáng yêu!”
“Ừm!” Tô Như Mộng ngẩng đầu sờ mặt tiểu hài tử, tuy mỏi mệt, nhưng vô cùng hạnh phúc.
“Đúng rồi! Tên của cục cưng là gì?” Hoan Hỷ nhô đầu ra hỏi.
Lý Lương và Tô Như Mộng nhìn nhau, sau đó Lý Lương quỳ xuống trước mặt Thiên Thanh Hoàng: “Thần muốn xin nương nương ban tên cho khuyển tử, thỉnh nương nương thành toàn!”
Tô Như Mộng cũng nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Nương nương, đây cũng là ý của ta, đứa nhỏ này nếu được nương nương ban tên, chính là phúc cả đời của nó! Huống hồ nếu không có nương nương, đứa nhỏ cũng không thể khỏe mạnh trưởng thành! Cho nên, thϊếp thân thỉnh nương nương thành toàn!”
Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt: “Tuyệt! Chàng thấy nên gọi là gì mới tốt?”
“Hạo Hiên, Hoàng Nhi cảm thấy thế nào?”
“Quang minh lỗi lạc, khí vũ hiên ngang, đúng là một cái tên rất hay!” Thiên Thanh Hoàng vô cùng đồng ý.
“Tạ hoàng thượng và nương nương ban tên!” Vì thế, tên Lý Hạo Hiên đã định ra rồi.
Sinh đứa nhỏ xong, Lý Lương kiên trì muốn đón Tô Như Mộng về, bởi vì đã quấy rầy lâu lắm rồi, Tô Như Mộng cũng muốn theo về, cho nên Thiên Thanh Hoàng không giữ lại nữa; bọn họ đã hòa hảo, nàng không có lý do xen vào.
Mà Tô Như Mộng sinh đứa nhỏ xong, ánh mắt của tất cả mọi đều tập trung lên bụng Thiên Thanh Hoàng, mỗi ngày đều phải tới nhìn bụng nàng một lần, làm cho Thiên Thanh Hoàng không biết giờ mình đã thành cái dạng gì.
Đảo mắt trôi qua nửa tháng, từ phía Đông Hán truyền tin tức, Tư Đồ Thanh tự nguyện thoái vị, truyền ngôi cho Tư Đồ Dực. Tư Đồ Dực thượng vị xong lập tức tiến hành sửa trị triều cương, Thượng Quan gia và Thiên Gia bị chèn ép toàn lực, đoán chừng sắp sụp đổ. Tư Đồ Dực phát công hàm đến, muốn cùng Tây Hạ thiết lập quan hệ, không hòa thân, cũng không đưa cái gì, nhưng Thiên Thanh Hoàng và Hiên Viên Tuyệt lại lập tức ký hòa ước; Tất cả bọn họ đều không muốn chiến tranh, hy vọng thiên hạ thái bình.
Phía bên Nam Phong, Đông Phương Hằng và Đông Phương Vô Dật chính thức trở mặt, Nam Phong hai phân, Đông Phương Vô Dật bị Tôn hoàng hậu mê hoặc, chém gϊếŧ trung lương, sai tín gian thần, triều đình hỗn loạn, lòng dân không yên, có lẽ sẽ thay đổi lớn; mà điều này với Tây Hạ cũng được cho là một tin tức tốt, Nam Phong ốc còn không mang nổi mình ốc, sẽ không thể khơi chiến.
Về phần Bắc Lương, vì chuyện lần trước của Tiêu Nguyệt khiến Thiên Thanh Hoàng rất tức giận, Hiên Viên Tuyệt vốn cũng không có hảo tâm với bên ấy, cuối cùng phái binh áp sát, khiến Bắc Lương sợ hãi lập tức phái người đi thỉnh tội, đưa cống phẩm, ký hiệp ước hòa bình mới xem như ổn định.
Nhìn qua mà nói, xem như thiên hạ thái bình; Lý Lương bởi vì có con, tâm tình tốt hơn, cũng dọn dẹp sạch sẽ chuyện cũ, thật tình đối đãi Tô Như Mộng, vợ chồng hai người vô cùng ân ái. Chuyện khoa cử có hai người đồng lòng sửa đổi càng ngày càng hoàn thiện, đây cũng là tình huống Thiên Thanh Hoàng hi vọng nhìn thấy.
Thiên Thanh Hoàng tựa vào nhuyễn
tháp, Qua Nhã nhìn Hoan Lạc đi ra cửa, tâm hồn bát quái cao phơi phới: “Này! Hình như nha đầu Hoan Lạc kia đã thông suốt a!”
Thiên Thanh Hoàng cắn một ngụm bánh: “Ngươi mới phát hiện?”
“Đương nhiên không phải, ngày đầu tiên tới đã phát hiện, có điều hình như dạo này hai người họ gặp mặt thường xuyên hơn, hơn nữa nha đầu Hoan Hỷ kia cùng Hiên Viên Địch cũng vậy, hiện tại Hoan Hỷ nói cái gì Hiên Viên Địch liền nghe cái đó, thê nô điển hình!”
“Không tốt sao?” Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Điều ta hy vọng chính là vậy…”
“Nhưng nói tới mới thấy, Hoan Hỷ thích Hiên Viên Địch còn đoán được, nhưng Hoan Lạc sẽ thích Diệp Tuế Hàn thật không ngờ, nha đầu này lúc nào cũng coi ngươi là quan trọng nhất, còn tưởng nàng đòi bên cạnh ngươi cả đời!”
“Thật ra bọn họ rất xứng đôi, Hoan Lạc thành thục ổn trọng, nhưng quá mức sắc bén, Diệp Tuế Hàn thì khéo đưa đẩy, biết tiến biết lùi, có khí chất của một nam tử thành thục, về phần Hiên Viên Địch và Hoan Hỷ, theo ý ta thấy bọn họ như hai đứa trẻ vậy!”
“Ừ ừ!” Qua Nhã vô cùng đồng ý.
“Tỷ tỷ!” Triển Hạo mở cửa tiến vào, trên tay ôm mấy trái cây: “Hôm nay lúc đệ ra sau núi thì phát hiện, rất ngọt, tỷ tỷ nếm thử đi!”
Thiên Thanh Hoàng đón nhận, cắn một miếng, quả nhiên rất ngọt, đưa một quả cho Qua Nhã: “Thử đi!” Lại đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng nghĩ đến một vấn đề: “Hoa Úc đâu?” Khó có ngày không thấy bóng dáng hắn.
“Hình như đi tìm dược liệu!”
Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng không nói gì, tránh được ma trảo của hắn, nàng phải ăn mừng.
Không tới mấy ngày sau, Phù Linh theo Mạc thúc trở về, mấy tháng không gặp, giờ Phù Linh đã cao hơn rất nhiều, cũng đẹp hơn rồi.
“Học thế nào rồi?” Thiên Thanh Hoàng xoa đầu Phù Linh, phía trên buộc hai bím tóc rất xinh.
“Để Mạc thúc nói đi!” Phù Linh ngượng ngùng nhìn Thiên Thanh Hoàng, nhất quyết không nói.
Mạc thúc cũng không thừa nước đυ.c thả câu, nói: “Phù Linh tiểu thư rất thông minh, đã thông qua khảo hạch của Thanh Hoàng sơn trang, giờ là quản sự cấp nhất!”
“Không tệ!” Thiên Thanh Hoàng khích lệ: “Tiếp tục học đi, về sau Mạc thúc nghỉ ngơi, mọi chuyện sẽ do muội quản, dù sao cũng là đệ tử chân truyền của thúc ấy.”
“Vâng! Muội nhất định sẽ cố gắng!”
Đột nhiên, Qua Nhã ngó qua: “Thanh Hoàng sơn trang biến mất đã lâu, lúc nào hoạt động lại vậy, ngươi cho ta bài tử miễn phí kia, ta chẳng biết đi đâu dùng!”
Thiên Thanh Hoàng nheo mắt, “Không phải bây giờ ngươi cũng đang ăn không ở không à? Khắp hoàng cung này, sơn trân hải vị tùy ngươi ăn, quần áo lộng lẫy tùy ngươi mặc, còn cái gì không hài lòng?”
Qua Nhã ngẫm lại, bừng tỉnh đại ngộ: “Cũng đúng!”
Thiên Thanh Hoàng: …
Dưới sự chờ mong của mọi người, Thiên Thanh Hoàng thuận lợi bước vào tháng thứ chín, lúc này chính là thời điểm lo lắng, đề phòng.
Hoan Hỷ và Hoan Lạc hoàn toàn bị tiễn bước ra ngoài, Hiên Viên Tuyệt giao cho sự vụ cho Hiên Viên Địch, mỗi ngày mười hai canh giờ đều canh giữ bên cạnh Thiên Thanh Hoàng, Hoa Úc cũng không làm gì cả, ngày nào cũng đi theo hai người kia, ánh mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm bụng Thiên Thanh Hoàng, hận không thể lôi đứa nhỏ ra ngay lập tức.
“Hoàng Nhi! Bụng của ngươi có phải hơi lớn không?” Qua Nhã nhìn cái bụng còn lớn hơn cả Tô Như Mộng lúc ấy, có loại cảm giác kinh hãi.
“Hình như vậy!” Thiên Thanh Hoàng cũng không có biện pháp a.
“Ngươi nói xem, có phải song thai không?” Triển Hạo nháy mắt mấy cái hỏi, kỳ thật mỗi lần nhìn thấy hắn đều nghĩ vậy a.
“Có thể sao?” Hoa Úc không tin được, mà Thiên Thanh Hoàng và Hiên Viên Tuyệt cũng chưa từng nghĩ đến, bọn họ là Thần Tộc, đứa con của Thần Tộc mang sức mạnh to lớn, nhưng Thần Tộc khó thụ thai, vạn năm chưa chắc sinh hạ được một đứa; Thiên Thanh Hoàng hoài thai đứa nhỏ của Hiên Viên Tuyệt đã là kỳ tích, nếu như thật sự là song bài thai thì thật kinh hoảng.
Có điều, bụng Thiên Thanh Hoàng cũng quá lớn, nói không chừng, cũng có thể…
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người như sói thấy thịt, khiến Thiên Thanh Hoàng lạnh cả sống lưng, thật không rõ những người này hưng phấn cái gì a.
Không biết vì bị nhìn tới ngượng, hay là đứa nhỏ muốn chui ra sớm, Thiên Thanh Hoàng cảm giác trong bụng hơi động, đau nhức đánh úp một trận, khiến nàng thiếu chút nữa hôn mê.
“Hoàng Nhi! Nàng làm sao vậy?” Hiên Viên Tuyệt là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường của nàng.
Thiên Thanh Hoàng cầm chặt tay Hiên Viên Tuyệt, trên trán đầm đìa mồ hôi: “Chắc sắp sinh rồi!”
“Sắp sinh!” Hiên Viên Tuyệt cả kinh, lập tức ôm Thiên Thanh Hoàng chạy vào phòng sinh, đoàn người sau đó cũng nối đuôi đi theo. Lần này lâm bồn không gọi thái y và bà đỡ, bởi vì đứa con của Thần Tộc xuất thế mang sứ mệnh, huống hồ bọn họ một người là Long, một người là Phụng, đến lúc đó sinh ra chỉ sợ không nhất định mang hình người! Tình huống như vậy trăm ngàn lần không thể để phàm nhân trông thấy.
Hoa Úc đã giăng kết giới, Hoan Hỷ, Hoan Lạc còn có Qua Nhã đi vào hỗ trợ, Hoa Úc thì đứng ở cửa không dám vào!
“A…” Cảm giác đau đớn khiến Thiên Thanh Hoàng không nhịn được mà kêu lên, nàng rốt cục đã cảm nhận được sự thống khổ của Tô Như Mộng ngày đó, đủ để cho nàng vĩnh viễn nhớ kỹ.
“Hoàng Nhi!” Hiên Viên Tuyệt ôm Thiên Thanh Hoàng, một bên không ngừng lau mồ hôi, một bên chuyển linh lực cho nàng.
“Tỷ phu, ta đến đây!” Phù Linh giúp Hiên Viên Tuyệt chuyển thần lực, để cho hắn chuyên tâm ở bên Thiên Thanh Hoàng.
“A…” Lại thêm một tiếng tê tâm liệt phế, khiến lòng người run rẩy.
“Tiểu thư, dùng sức, sắp ra rồi, dùng lực a!” Trong khoảng thời gian này Hoan Lạc đã đi theo mấy bà đỡ học hỏi, mọi chuyện bây giờ đều do nàng chỉ đạo, Hoan Hỷ và Qua Nhã phối hợp, đem từng chậu máu loãng đổi với bên ngoài.
“A…” Thiên Thanh Hoàng gắt gao nắm chặt tay Hiên Viên Tuyệt, răng nanh cắn tới rách da môi.
“Hoàng Nhi! Há mồm!” Hiên Viên Tuyệt đau lòng nhìn Thiên Thanh Hoàng, dùng sức mở miệng nàng ra, đưa tay mình thay vào.
Một giọt nước mắt trong suốt chảy theo khóe mắt, giờ khắc này cũng không rõ là nước mắt hay là mồ hôi, đau đớn lại đánh úp lại, Thiên Thanh Hoàng nhịn không được cắn xuống!
“Ngô ngô…” Cho dù cắn Hiên Viên Tuyệt, Thiên Thanh Hoàng vẫn đau đến nức nở, từng giọt mồ hôi lớn không ngừng rơi, nếu không có Phù Linh dùng linh lực bổ trợ, có khả năng nàng sẽ chết!
“Tiểu thư! Dùng sức a! Cố lên!” Hoan Lạc máu tươi chảy ra càng ngày càng nhiều, đau lòng vô cùng, ánh mắt đã mông lung, thiếu chút phát khóc.
“Nha đầu! Vì đứa nhỏ, cố thêm chút nữa!” Trong lòng Qua Nhã cũng lo lắng vô cùng.
Thiên Thanh Hoàng biết hiện tại rất nguy hiểm, có chút khó sinh, nhưng nàng nhất định phải sinh hạ đứa nhỏ, nhắm mắt lại, mặc niệm pháp quyết, trước mắt mấy người lóe kim quang, Thiên Thanh Hoàng chớp mắt biến thành Phượng Hoàng, lại chớp mắt trở về nhân thân…
Mà giờ khắc này, bên ngoài phong quyển vân dũng, sắc trời đại biến, bầu trời ban ngày tối sầm xuống, hai tinh tú màu tím trên trời vô cùng chói mắt.
“A…” Theo Thiên Thanh Hoàng thống khổ rêи ɾỉ, một đứa nhỏ rốt cục đã đi ra, Hoan Hỷ cẩn thận đón lấy, đi tới chậu nước đã chuẩn bị sẵn tẩy rửa cho nó.
“Tiểu thư… Còn một đứa nữa…” Hoan Lạc kích động nhìn Thiên Thanh Hoàng, bên trong vẫn hơi động đậy.
Đứa thứ nhất đã ra, đứa thứ hai cũng dễ dàng hơi nhiều. Sau khi hai hài tử đều xuất thế, Thiên Thanh Hoàng rất yếu, cho Phù Linh có chuyển linh lực cho nàng, nàng vẫn vô lực.
“Tiểu thư! Là long phượng thai, lớn là hoàng tử, nhỏ là công chúa!” Hoan Lạc lập tức chạy tới nói cho Thiên Thanh Hoàng biết, trên mặt nàng viết rõ ý cười cực kỳ vui vẻ.
Không lâu sau, Hoan Hỷ và Qua Nhã mỗi người ôm một cái tã tới cho Thiên Thanh Hoàng xem, hai đứa nhỏ, trên mặt vẫn còn nếp nhăn, cái mắt cái mũi nhỏ xíu, có lẽ cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hai người, hai đứa bé đồng thời mở mắt, tiểu nam hài có đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, đen láy như châu mực, quả thực chính là phiên bản nhỏ của Hiên Viên Tuyệt; đứa bé còn lại cười ngọt ngào, giữa trán xuất hiện hỏa diễm đồ giống Thiên Thanh Hoàng, càng nhìn càng thấy mang nhiều đường nét tựa nàng.
Thiên Thanh Hoàng dựa vào lòng Hiên Viên Tuyệt, nắm tay hắn: “Tuyệt! Cuối cùng ta cũng hiểu được cảm giác hạnh phúc khi làm mẫu thân rồi. Nhìn hai đứa, ta thấy rất hạnh phúc, chưa từng hạnh phúc như vậy!” Nói xong, nàng tựa vào lòng hắn nặng nề đi vào giấc ngủ.
“Hoàng Nhi!” Hoa Úc cuối cùng không nhịn được nữa mà xông vào, có điều Thiên Thanh Hoàng đã ngủ, Hiên Viên Tuyệt đang giúp nàng tẩy trừ thân thể, chỉ có Hoan Hỷ và Hoan Lạc đang cẩn thận bọc kín hai đứa nhỏ.
“Hai…?” Hoa Úc nhìn trong tay bọn họ một người một đứa, mặc dù trong lòng
có chuẩn bị, nhưng vẫn có cảm giác không tin được.
“Là long phượng thai a!” Hoan Hỷ ôm lấy tiểu hoàng tử, cười vô cùng vui vẻ.
“Cho ta xem!” Hoa Úc đi qua, Hoan Hỷ cẩn thận đưa cho hắn, nháy mắt lúc Hoa Úc nhìn thấy đứa bé, liền không khách sáo quăng đi, chuẩn xác rơi trước mặt Hoan Hỷ, Hoan Hỷ sợ tới mức thiếu chút nữa thoát linh hồn, lúc nhìn tiểu hoàng tử không sao nàng mới tạm yên lòng; muốn há miệng mắng Hoa Úc, lại thấy biểu tình của hắn cực kỳ khủng bố.
“Ha ha ha ha ha ha…” Hoa Úc ôm tiểu công chúa trong lòng, nhìn bé chăm chú, sau đó cười như điên: “Ha ha… Giống Hoàng nhi như đúc a!”
Nhìn Hoa Úc yêu thích không buông tay, bộ dáng thật cẩn thận, ba người không biết phải nói gì, cứ nghĩ tới cảnh hắn mới không lưu tình vứt tiểu hoàng tử đi ban nãy, Hoan Hỷ bỗng thấy thương tâm vì đứa nhỏ, phụ thân không thèm để ý, mẫu thân không có ở đây, lại còn bị Hoa Úc ghét bỏ, tuy nàng cũng rất thích tiểu công chúa!
“Bọn chúng có đói không, giờ có nên tìm vυ" nương tới?” Qua Nhã nhất thời lo lắng đến vấn đề này, có điều Hoa Úc không quan tâm nói: “Thần Tộc không cần sữa, dù không cho ăn cũng lớn lên trắng trẻo mập mạp được!”
“Hả?” Qua Nhã không biết nói gì nữa, nàng là người thường a.
Mà đúng lúc này, hai đứa nhỏ tựa như lớn hơn một chút, nếp nhăn trên da thoáng cái không còn thấy tăm hơi, nhìn như gốm sứ tinh xảo, ba người đứng nhìn đều vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt tiểu hoàng tử thoáng có biểu tình, tiểu công chúa thì cười thêm rõ ràng, cánh tay nhỏ nhắn vươn ra, đôi mắt tròn xoe cong cong cười với Hoa Úc: “Cha… Cha… Ôm…”
Thính lực của mọi người trong nhà vô cùng tốt, nghe thấy tiếng này, nhất thời đều mở to hai mắt, xưng hô kia, khiến người ta có cảm giác đứng trước thiên lôi cuồn cuộn…