Chương 7: Sở đại bá, người ngu ngốc này giao cho ngươi
Edit: Ngân Đường
Beta: Sally
“Tri Nhã, không được vô lễ với Sở vương! Nhanh xin lỗi Sở vương mau!” Phượng Hạo cắt đứt lời Tri Nhã, phải biết rằng bao nhiêu người hy vọng được Sở vương dạy a.
Tri Nhã không thèm để ý lời Phượng Hạo, ánh mắt lạnh lùng cố chấp nhìn thẳng Sở Thiếu Ly. Nàng cũng ngưỡng mộ Thiếu Ly, nhưng nếu không học được gì từ hắn, cần chi lãng phí thời gian.
Đôi mắt ấm áp của Thiếu Ly đối lập với Tri Nhã, khí phách chợt nổi lên.
Sau lưng ảnh vệ Nhược Phong, lãnh mâu không biến hóa, nhưng trong lòng như sóng biển cuồn cuộn, rất ít người có thể nói thẳng trước mặt Vương gia, cái khí thế này phát ra từ bên trong, quả thật làm cho người khác cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Ngươi dự định cứ nhìn ta như vậy sao?” Sở Thiếu Ly đưa tay sờ sờ môi mình. Môi hắn vẽ lên đường cong, cúi người nhìn tiểu nữ oa cao tới thắt lưng mình, nhợt nhạt nói.
“Vậy ngươi định cho ta xem bản lĩnh của ngươi à?” Tri Nhã nghểng cổ cao lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thiếu Ly cười thành tiếng, tay vỗ trên người Phượng Hạo. “Ha ha, nữ nhi của ngươi thật đáo để.”
“Sở vương chê cười!” Phượng Hạo lúng túng đáp lại.
Sở Thiếu Ly lúc này phất tay một cái, từ trước đến nay hắn là tướng quân dũng mãnh, tất nhiên sẽ không chú ý tới những điều này. “Tiểu nha đầu, biết cưỡi ngựa không? Bản tướng quân dẫn ngươi đi một chỗ.”
Sở Thiếu Ly vươn tay về phía Tri Nhã, nàng cũng không quay đầu lại ném hai chữ.
“Không cần.” Xoay người, cả người cưỡi trên lưng đại hắc. “Ta kỵ nó là được.”
Sở Thiếu Ly thấy vậy cong cong khoé môi, cưỡi đại cẩu? Nha đầu này thật đúng là khiến hắn bất ngờ. Tung người phóng lên ngựa. “Thừa tướng đại nhân, buổi tối tái kiến.”
“Sở vương trên đường cẩn thận, Tri Nhã, con phải nghe lời một chút.” Phượng Hạo vội vàng căn dặn, cái tiểu nha đầu này chẳng để người khác bớt lo gì cả.
Tri Nhã đi tới, gật nhẹ đầu, kéo dây trả lời một câu. “Bản cô nương đã biết.”
**
Trận hình tứ phương chỉnh tề, chiến sĩ đứng tách xa nhau cưỡi chiến mã bước ra trận, trên lưng ngựa binh chiến giáp bội kiếm, áo choàng màu trắng bay phất phơ trong cuồng phong, hóa thành hai đội ngũ, chỉnh chu.
“Tham kiến Sở vương!” Tiếng này quát ra từ mấy trăm binh lính, rung trời động địa, khí thế dâng trào.
Tri Nhã từ trên người đại hắc nhảy xuống, quả thật là chấn động, trăm nhân kỵ binh mã, trận thế như vậy, Sở vương quả thực danh bất hư truyền.
“Ngươi kêu ta đến xem những thứ này sao?” Tri Nhã nhíu mày, cô thấy Sở Thiếu Ly có chút uy khoe khoang quân đội.
“Đi theo ta!” Sở Thiếu Ly nhảy xuống ngựa, một thân hắc y to lớn lay động, khí phách hiên ngang khó bị che lấp.
“Phượng tiểu thư, thế nào? Ở đây tuy rằng không tính là địa phương luyện binh, thế nhưng khí thế cũng khá chứ.” Nhược Phong nhướng nhướng đầu mày, khoe khoang.
Mắt Tri Nhã loé lên: “Cũng được.” Không nhanh không chậm đi theo bước chân của Sở Thiếu Ly.
Nhìn dáng người nhỏ bé lướt qua, khóe miệng Nhược Phong co quắp một chút, thật là phong cách nha, không hổ là người của Vương gia.
Bất ngờ Thiếu Ly dừng lại, Tri Nhã ngửa đầu nhìn, lúc này trước mắt đã xuất hiện một sân huấn luyện, cách trăm mét là bia ngắm.
Chân mày mảnh dẽ khẽ cau lại, “Sở vương muốn dùng bắn tên bịp bợm ta à?” Không chút khách khí hỏi ngược lại, Tri Nhã cũng không sợ người trước mắt này mà thay đổi khẩu khí của mình.
Nhược Phong thầm than trong lòng, tiểu oa nhi thật can đảm, dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với Vương gia.
Đồng tử Thiếu Ly ngưng tụ, im lặng. Đột nhiên đầu ngón chân chợt đá cung tiễn trên mặt đất. Một cây cung nhất thời rơi vào trong tay, giương cung bắn tên, mây bay nước chảy lưu loát sinh động!
“Nhìn kỹ ——” khí thế tung trào hét lớn một tiếng.
Hai mắt Tri Nhã nheo lại, Sở vương quả thực danh bất hư truyền, dù chưa bắn tên, nhưng mang theo khí thế.
Ánh mắt nhìn thẳng, cung đã xuất, Sở Thiếu Ly bắn liên tục mười mũi tên, một mũi tên cuối cùng trong nháy mắt toàn bộ đánh bại mười mũi tên còn lại.
Tên bắn ra bốn phía, mũi tên trúng ngay hồng tâm.
“Hảo ——” binh lính chung quanh tán thưởng không ngớt. Đây là Vương gia Hiên Viên vương triều của bọn hắn!
“Tiểu nha đầu, thấy rõ ràng chưa?” Sở Thiếu Ly xoay người hỏi.
Tri Nhã cười, nụ cười không phù hợp với gương mặt non nớt. Cô rất thích gặp phải đối thủ. “Nếu như để ta luyện ít ngày, cũng có thể.”
Khác với vẻ cuồng vọng kia, Sở Thiếu Ly ấm áp cười, hắn thừa nhận nàng có năng lực này! Một tay đưa ra sau lấy cung tiễn ném vào tay Tri Nhã. “Tiểu nha đầu, bắn thử ta xem!”
Cung tiễn quân đội vô cùng nặng, Tri Nhã mới mười mấy tuổi, cả người nhất thời lui về phía sau mấy bước, thiếu chút nữa đặt mông ngồi trên mặt đất.
“Phốc ——” Nhược Phong phì cười, để coi lúc nãy mạnh miệng cỡ nào!
Vừa bật cười, một cây cung tên đã bị ném vào cách tay, nhìn thẳng vào mặt Tri Nhã.
Trong con ngươi đen nhánh đã khó che giấu phẫn uất. Phượng Tri Nhã nàng há lại để người khác tuỳ tiện nói nói cười cười thế sao? “Vô tri ——” khinh thường thốt lên hai chữ, mặt ngạo nghễ khiến kẻ khác muốn làm thịt.
“Ngươi…” Nhược Phong đen mặt, trong ngực vừa tức vừa thẹn, hắn ở bên cạnh Vương gia chưa từng bị ai nói như vậy.
“Ngươi cái gì? Nếu đổi lại là ngươi từng tuổi này, có tiếp được không, có vậy mà cũng không biết!” Cái miệng nhỏ nhắn của Tri Nhã trề ra, từng câu từng chữ đả kích.
“Ngươi tiểu nha đầu…”
“Nhược Phong!” Sở Thiếu Ly cắt đứt lời Nhược Phong, không nhìn Nhược Phong làm bộ đáng thương, a, không xứng là thị vệ bên cạnh Vương gia, rốt cuộc, phải an ủi hắn à?
“Ta lấy cho ngươi!” Sở Thiếu Ly vung ống tay áo lên, cầm một mũi tên, hai tay lễ nghĩa đưa ra trước mặt Tri Nhã. “Vậy được chưa?”
Cặp chân mày nhíu lại dần dãn ra, Vương gia này còn biết nể tình. Lập tức giương cung, vươn tiểu cánh tay non mịn. Cung tên cổ đại không giống với phi đao hiện đại, độ mạnh yếu đều có yêu cầu riêng.
Tri Nhã kéo cung rồi buông tay, mũi tên bắn ra, nhưng không ngờ mất kiểm soát với tiểu thân thể này. Tên liền bay ra ngoài.
Mặt Tri Nhã đầy hờn giận, tình huống này phát sinh ở trên người nàng thật là sỉ nhục.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng cười nhạo. “Tiểu cô nương từ đâu tới, công lực quá kém!”
Một thân ảnh từ sân huấn luyện bên kia lộ ra.
Tri Nhã nhướng mi, hướng phía thanh âm nhìn lại. Không phải là phục trang thái tử sao?
Phiền phức! Môi mỏng chu lên.
Lúc này kéo lấy tay áo Sở Thiếu Ly.
“Sở đại bá, cái tên ngu ngốc kia giao cho ngươi đối phó.”