Thái hậu ý thức được
sự luống cuống mình, có chút ngượng ngùng, xoay người tức giận thu tay
lại, rồi sau đó lại nghĩ đến nam tử kia cư nhiên dám vô lễ đối với nàng, chân mày liền nhíu chặt lại.
Dạ Nguyệt Ly vội vàng kéo Mộ Dung
Tiểu Tiểu qua, ở góc độ người khác không nhìn thấy nhanh chóng kéo tay
áo Mộ Dung Tiểu Tiểu, xem xét tỉ mỉ, nhìn thấy không sao mới thu hồi vẻ
lạnh lùng trong mắt, cuối cùng trừng mắt liếc Mộ Dung Tiểu Tiểu, ai bảo
muội không chú ý! Rõ ràng muốn bày ra bộ dáng hung dữ nhưng cuối cùng
cũng không nỡ nên thành ra cái trừng mắt này không có chút lực sát
thương gì.
Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn sư huynh đối với nàng khẩn
trương nên không biết nói gì, ngược lại nghĩ đến chuyện gì đó nên khoé
môi nàng không nhịn được lại nở nụ cười.
"Cười cái gì?" Dạ Nguyệt Ly híp mắt hỏi.
Mộ Dung Tiểu Tiểu không phát ra âm thanh, đôi môi mấp máy tạo chữ ‘ trở về rồi nói ’, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào. . . . . .
Những
người chung quanh nhìn một màn này không biết có cảm thụ gì, bất kính
với đương kim Thái hậu chính là bất kính với Hoàng thất, huống hồ đương
triều hoàng đế còn đang ở đây. Nhưng mọi người lại không ai lên tiếng
chỉ trích, không chỉ vì người nọ có thân phận đặc biệt, mà còn do Bắc
Thần Nghiêu còn chưa lên tiếng.
Khoé mắt Dao phi nhếch lên với vẻ thâm thuý, nàng mừng rỡ khi nhìn thấy Thái hậu bị làm xấu mặt, dù sao
chuyện đó cũng không xảy ra ở trên người nàng nên nàng cảm thấy chẳng
sao hết, nhưng ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu lại như cây kim
thuê mang theo sự châm chọc cùng với căm thù, nếu bệnh của lão nữ nhân
Thái hậu kia được trị khỏi, tuy không thể gây ra uy hϊếp gì cho nàng
nhưng sau này chắc chắn sẽ tạo nên chút phiền toái! Trong chốc lát, nàng bỗng nhiên nhớ tới thân phận Mộ Dung Tiểu Tiểu, lúc này mới nhanh chóng thu lại cảm xúc trong mắt.
Bắc Thần Vũ thấy mẫu phi không lên tiếng, cũng liền đứng ở một bên không nói gì.
Còn lại Hoàng hậu Diệp Mạn Thanh lạnh lùng nhìn tất cả chuyện đang diễn ra
trong điện, trong mắt bình tĩnh không nửa điểm gợn sóng.
Bắc Thần Thụy quan tâm nhìn về phía Mộ Dung Tiểu Tiểu, nhưng do nàng quay lưng
về phía hắn nên hắn không thể nhìn xem cánh tay nàng rốt cuộc có bị
thương hay không, mới vừa rồi hoàng nãi nãi thật sự là nóng vội. Rồi sau đó thấy sắc mặt sư huynh của Tiểu Tiểu dịu xuống, lúc này mới thở phào
nhẹ nhõm, trên đoạn đường đi hắn đã nhìn ra nam tử này vô cùng yêu
thương cưng chiều Tiểu Tiểu, nếu Tiểu Tiểu thật sự xảy ra chuyện thì hắn không chắc rằng nam tử kia sẽ dễ dàng bỏ qua, hiện tại nhìn sắc mặt của hắn ta bình thường, vậy chắc không có chuyện gì rồi.
Bỗng nhiên
Bắc Thần Thụy bị chính ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, không phải lúc
này hắn nên quan tâm hoàng nãi nãi sao, từ nhỏ hoàng nãi nãi chăm sóc
hắn lớn, đáng nhẽ khi nam tử này bất kính với hoàng nãi nãi thì hắn nên
là người trước tiên đứng ra chỉ trích, nhưng vì sao hắn cảm thấy nam tử
này không có làm sai, ngược lại cảm thấy hoàng nãi nãi hẳn không nên làm vậy?
Nghĩ vậy Bắc Thần Thụy cụp mắt, hắn không biết mình bị làm sao, tại sao hắn lại lo lắng cho một người mới quen không lâu?
"Vẫn là châm cứu trước cho Thái hậu nương nương đi, về sau mỗi ngày tiểu nữ
sẽ tới một lần, phải mất khoảng một tháng." Đôi mi thanh tú của Mộ Dung
Tiểu Tiểu nhíu lại, chủ động mở miệng phá huỷ bầu không khí quỷ dị này.
"Nhưng mà trước hết phải mời mọi người di chuyển ra chỗ khác, châm cứu bấm
huyệt không thể có chút bị quấy rầy." Rồi sau đó lại trịnh trọng mở
miệng.
"Hoàng hậu Dao phi, nàng cùng với Vũ nhi, hai người về
trước đi, Thụy nhi theo trẫm đi Ngự Thư Phòng." Sau khi Bắc Thần Nghiêu
nói xong liền trực tiếp bước ra cung Vĩnh Thọ, hắn muốn hỏi Thụy nhi một vài việc cho rõ ràng.
Bắc Thần Thụy đi đến trước cửa điện, quay
đầu lại nhìn mẫu hậu của mình, thấy Diệp Mạn Thanh không hề nhìn về phía mình, trong lòng cảm thấy khổ sở, hắn còn đang hy vọng xa vời cái gì
rồi, mẫu thân vốn đã không quan tâm đến mình, từ nhỏ đã là như vậy.
Sau khi Bắc Thần Nghiêu ra khỏi cửa điện, Diệp Mạn Thanh cũng trực tiếp trở về cung Phượng Khuyết.
Dao phi cùng Bắc Thần Vũ đều cau mày, không hiểu Bắc Thần Nghiêu có chuyện gì mà cần gặp một mình Bắc Thần Thụy?
Trong cung Dao Vũ.
"Vũ nhi, rốt cuộc hành động lần trước đã xảy ra chuyện gì, vì sao đã phái
nhiều người như vậy còn chưa thành công?" Dao phi vừa đến tẩm cung mình
liền vẫy lui tất cả người trong cung, mới ngồi xuống lại hỏi.
"Mẫu phi, chúng ta đều đã xem thường Bắc Thần Thụy, bên cạnh hắn ta đâu phải chỉ có mấy người kia? Ẩn nấp ở trong bóng tối còn có khá nhiều đấy."
Bắc Thần Vũ nheo lại con ngươi, ánh mắt đều là sự ngoan độc.
Hắn ở Liễu Thành đã sớm bố trí tốt tất cả công việc, chỉ chờ đến buổi chiều
đầu tiên ở trạm dịch liền hành động, càng sớm động thủ càng có lợi với
hắn, mà càng gần về Hoàng Thành hắn lại sợ Bắc Thần Thụy cho người mai
phục. Đến lúc đó một khi hắn thành công, rồi lại làm mình bị thương, đổ
tất cả đầu mối hướng về nước Nam Dục, thì sau đó ai còn nghĩ tới việc là do hắn làm nữa?
Nhưng không ngờ đêm đó người của hắn mới ra tay
liền bị Bắc Thần Thụy phát hiện, cục diện trong nháy mắt bị thay đổi,
người của hắn cơ hồ bị diệt sạch! Hắn rõ ràng điều tra rõ người bên cạnh Bắc Thần Thụy không nhiều lắm, không nghĩ tới vẫn ấn dấu ám vệ, hắn
thật sự đã xem thường hắn ta rồi.
Dao phi đột nhiên đứng dậy, lông mày nhíu chặt, "Xem ra chúng ta đều bị lừa."
Bắc Thần Thụy không phải không quan tâm ngôi vị hoàng đế, theo sự quan sát
của nàng thì hắn ta căn bản chính là người thâm tàng bất lộ(1), giống vị mẫu thân đê tiện của hắn ta, vẻ bên ngoài đều chưng bày bộ dáng không
thèm để ý cái gì nhưng sau lưng lại chiếm đoạt toàn bộ sự sủng ái của
hoàng thượng!
(1)Thâm tàng bất lộ: ý chỉ ẩn giấu rất sâu, không để lộ tài năng.
Không phải chán ghét hoàng cung sao? Không phải căm hận Bắc Thần Nghiêu sao?
Thậm chí ngay cả con trai ruột của mình đều bỏ mặc! Vậy mà còn làm
chuyện làm phiền mắt của nàng? Không ngờ năm đó nàng làm tất cả lại là
thay Diệp Mạn Thanh làm quần áo cưới!
Vị trí hoàng hậu kia vốn
phải là của nàng! Diệp Mạn Thanh nàng ta chỉ là một cọng cỏ, không phải
lớn lên giống gương mặt của nữ nhân kia sao?
Mộ Dung Dao nàng hận nàng ta, nếu không có nàng ta thì Bắc Thần Nghiêu đã thuộc về nàng! Đám nữ nhân ngu xuẩn trong hậu cung kia sao xứng cùng nàng tranh giành!
Trong đôi mắt phượng của Dao phi tràn đầy căm hận, Bắc Thần Vũ thấy vậy càng cau mày, mẫu phi xảy ra chuyện gì?
Bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, lông mi Dao phi dài run lên, "Vũ nhi, lần
này các ngươi cùng nhau trở lại, vì sao con không biết thân phận Dạ công tử kia?"
"Mẫu phi, hài nhi cũng vừa mới biết, nhìn dáng vẻ Bắc
Thần Thụy chắc cũng giống con mới biết thôi." Hắn biết ý tứ của mẫu phi, nếu hắn sớm biết thân phận người nọ thì đã sớm lôi kéo người ta một
chút, có Lương thương nhân hỗ trợ thì ngôi vị hoàng đế này hắn còn lo gì không đến được tay sao?
"Vũ nhi, chúng ta phải thử một lần, cho
dù không thể lôi kéo người này thì cũng tuyệt đối không được để Bắc Thần Thụy chiếm tiện nghi!" Mắt phượng của Dao phi nửa mở nửa khép, nhanh
chóng loé lên ánh sáng mờ ám.
"Hài nhi hiểu."
. . . . . .
Bên trong ngự thư phòng.
"Thụy nhi đã mời người đến đây như thế nào?"
Bắc Thần Nghiêu ngồi sau bàn đọc sách, ánh mắt khép hờ, liếc nhìn Bắc Thần
Thụy vẫn cúi đầu ở bên dưới, đối với đứa con trai thứ hai của mình,
trong lòng hắn cảm thấy có chút hổ thẹn, ân ân oán oán của hắn và mẫu
hậu của nó liên luỵ tới nó, khiến cho nó đến hôm nay cũng chưa được
hưởng thụ chút tình thân giữa hai mẹ con.
Hắn đành để Bắc Thần
Thụy chịu uỷ khuất, hắn không nghĩ buông tay Diệp Mạn Thanh, còn Thụy
nhi, nhiều năm như vậy mọi chuyện đều đã qua, ít nhiều cũng sẽ quen
thôi.
Nhưng Bắc Thần Nghiêu không hiểu rằng, có vài thứ, bởi vì chưa bao giờ có được nên càng khát vọng.
"Sau khi đại hội võ lâm kết thúc, Thụy nhi đã đến chỗ Minh Chủ hỏi thăm xem
ngài có giao tình cùng với Thần Phong lão nhân hay không, vừa đúng lúc
Dạ Công Tử cùng sư muội cũng ở đó, Thụy nhi nói muốn tìm Thần Phong lão
nhân chẩn bệnh thay hoàng nãi nãi, nên cô nương Tiểu Tiểu này mới vô ý
nói ra nàng là đồ đệ của Thần Phong lão nhân." Ngừng tạm, lại nói tiếp,
"Phụ hoàng, Thần Phong lão nhân xuất cốc đi ngao du thiên hạ chẳng biết
lúc nào mới trở về, xin thứ cho Thụy nhi tự ý làm chủ đã mời đồ đệ tới
thay hoàng nãi nãi nhìn chẩn." Dứt lời bộ mặt thể hiện sự quật cường,
quỳ gối trước bàn, hơi ngước đầu, vẻ mặt tràn đầy cố chấp.
"Ai."
Bắc Thần Nghiêu than ra một tiếng, từ nhỏ đứa nhỏ này đã do một tay Thái hậu nuôi nấng, sao lại không có tình cảm cho được? Đứng dậy bước nhanh
đến trước mặt Bắc Thần Thụy, nhẹ nhàng đỡ nó dậy, "Mau đứng lên, phụ
hoàng hiểu tấm lòng của con."
Bắc Thần Thụy cúi đầu nhắm mắt, nếu nhìn từ dưới lên sẽ liền phát hiện khuôn mặt hắn tràn đầy đều là vẻ căm hận!
Từ nhỏ trong lòng hắn chưa bao giờ kính trọng qua cái người được gọi là
phụ thân này, nếu không phải vì mong muốn kia thì hắn hẳn đã không đứng ở trong hoàng cung ghê tởm này, từ nhỏ hắn đã không biết tình thương của
mẫu thân, tất cả đều do một tay người nam nhân trước mặt gây ra! Hiện
tại lại làm ra vẻ mặt áy náy thì có tác dụng gì? Giả dối! Nếu thực sự
muốn tốt cho hắn thì nên thả mẫu hậu ra! Biết rõ rành rành mẫu hậu căn
bản không thích cũng như không muốn ở trong hoàng cung giống như cái nhà tù nay nhưng người nam nhân trước mặt lại kiên quyết dùng tính mạng của người nhà mẫu hậu bức bách khiến cho mẫu hậu không thể không bị nhốt ở
đây.
Hắn không trách mẫu hậu, hắn mơ hồ cũng hiểu biết nỗi khổ
của mẫu hậu, hắn cũng giống mẫu hậu của mình, đều hận toàn bộ những
người gây ra những chuyện này!
Đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên
Tiểu Tiểu mỉm cười với hắn, nụ cười kia như ánh nắng sáng sớm chiếu rọi
vào nội tâm của hắn, trong nháy mắt xua tan đi mọi lo lắng trong lòng
hắn, lúc đó hắn tức thì đã sững sờ, khi đó hắn không hiểu, hiện tại hắn
đã hiểu, đó là nụ cười tươi đẹp mà hắn khát vọng, không giống như hắn cả ngày đều đội một chiếc mặt nạ mỉm cười, nụ cười của nàng là chân thật,
ấm áp, đơn thuần, đó chính là nụ cười mà hắn luôn nghĩ muốn. . .