Chương 27: Mặc niệm cho hắn

Mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu có quầng thâm!

Thức dậy quá sớm, giờ phút này không nhịn được ngáp liên tục. Thử một đêm

không ngủ xem có chịu được không, lại còn bị thương phải nằm thẳng ngay

đơ không mỏi mệt mới là lạ.

Hôm qua nàng thật kích động, chỉ vì không muốn làm cho sư huynh lo lắng tức giận nhưng loại động tác

thân mật này dường như chỉ có những đôi yêu nhau mới có? ! Lúc đó nghĩ

lại lần trước sau khi sư huynh hôn nàng, dường như tâm tình rất tốt, vì

thế nàng liền dùng cách này.

Hiệu quả không tệ, nhưng lại có phần khó xử.

Ánh mắt của Dạ Nguyệt Ly thi thoảng liếc nhìn Tiểu Nhân Nhi, né tránh ánh

mắt hắn, nhìn vẻ mặt lén lút nội tâm rối bời của nàng hắn dương dương tự đắc (kiểu mặt vênh huýt sáo đó), chờ xem, tiểu nha đầu của hắn sẽ hiểu

nhanh thôi!

Ngày hôm đó, Bắc Thần Thụy đến đúng hẹn.

Chuyện đêm đó gây ra động tĩnh rất lớn, hắn chỉ biết Mộ Dung Tiểu Tiểu bị

thương, sau đó cũng có sai người đưa thuốc tới. Chẳng qua là khi hắn

phái người đi thăm dò lại không tra xét được điều gì. Nhắm mắt nghĩ

thầm, võ lâm hiện giờ, hoàng thất còn có thể khống chế không?

Nhìn thấy tinh thần nàng ủ rũ, Bắc Thần Thụy nhíu mày, quan tâm nói, "Cô nương Tiểu Tiểu có sao không?"

" Không sao." Người trả lời chính là Dạ Nguyệt ly.

Hừ, từ giờ trở đi, hắn sẽ đem nàng buộc chặt bên người, miễn cho ‘ ruồi bọ ’ đến quấy nhiễu bọn họ, hắn muốn làm cho trong mắt nàng chỉ có bản thân

hắn! (*ngửa mặt gào khóc* Người ta là hoàng tử, hoàng tử nha, vậy mà anh coi là "ruồi bọ".)

Sự ngọt ngào tối hôm qua làm cho hắn hiểu rõ, tiểu nha đầu này thích hợp nhất là ép buộc!

Bắc Thần Thụy không để ý chút nào, sắc mặt vẫn nho nhã như trước, bờ môi thủy chung treo lên nụ cười như có như không.

Mộ Dung Tiểu Tiểu bỗng nhiên muốn hỏi Bắc Thần Vũ có giúp nàng chuyện đi

lại không, nhìn quanh không thấy một ai, nghi ngờ nói, "Là thế nào đây

Đại hoàng tử?"

Trong nháy mắt không khí chung quanh trở nên

quái dị, mà thị vệ bên cạnh càng cúi đầu thấp hơn, Mộ Dung Tiểu Tiểu

nhíu mày, nàng bỏ lỡ trò vui gì sao?

"Hoàng huynh đã ở trong xe ngựa rồi, chúng ta cũng xuất phát thôi." Bắc Thần Thụy sai người mang xe ngựa tới.

"Ừ." Mộ Dung Tiểu Tiểu gật đầu, hiện tại nàng cực kỳ cần ngủ bù.

Lúc này,

Một người đi tới phía sau xe ngựa, khuôn ngực rộng rãi, theo từng bước chân là hơi thở không ổn định đoán rằng người đến bị nội thương, mặc dù cố

gắng hết sức để che giấu, nhưng vẻ mặt tái nhợt không thể giấu giếm

người khác.

Người tới chào chào Bắc Thần Thụy sau đó lập tức dừng bước trước mặt Mạc Du Ly, "Đừng Các chủ cũng đi Kinh Thành? Bỏ lại mọi chuyện ở đây không sao chứ?"

"Thuộc hạ của bản Các chủ chẳng lẽ lại có kẻ tầm thường." Nhắc tới người dưới tay mình, Mạc Du Ly đầy một bụng tự tin.

Người tới chính là Mộ Dung Cẩn Thiên, quả nhiên đúng như Mộ Dung Tiểu Tiểu suy đoán, hắn cũng muốn đi Kinh Thành.

Xem bộ dạng này, ngày đó bị thương cũng không nhẹ đâu.

Đầu ngón tay nhỏ nhắn của Mộ Dung tiểu tiểu khẽ cào vào lòng bàn tay chai

sạn của người nào đó, bên cạnh đó ánh mắt xem xét người khác dường như

tỏ ra không có việc gì. Trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu lắc đầu thở dài, sư huynh cũng thật là không có một chút tự giác.

Bất quá, sư

huynh làm những điều này đều không phải vì nàng sao. Nghĩ vậy Mộ Dung

Tiểu Tiểu lại cảm thấy trong lòng như mật ngọt.

Đôi mắt Dạ

Nguyệt Ly híp lại, nhớ đến nụ hôn ngắn ngủi đêm qua, cảm giác hiện tại

chỉ một động tác nhỏ vô tình của tiểu nha đầu, lại làm cho hắn như bị

hàng trăm móng vuốt quấy nhiễu trong lòng.

Không muốn bị ‘

trêu chọc ’ mà dẫn tới du͙© vọиɠ của bản thân bị xao động, Dạ Nguyệt Ly

muốn bắt mấy ngón tay đang náo loạn, nghĩ lại hay là mặc kệ, tiếp tục

hưởng thụ loại ‘ tra tấn nhỏ ’ mà ngọt ngào này.

Mộ Dung Cẩn Thiên nôn nóng, tại sao những thứ hắn muốn mà không được dựa vào đâu mà bị kẻ khác không làm mà hưởng! Ngại vì lần này Mạc Du Ly là khách của

Nhị hoàng tử, hắn không dám nói thêm điều gì, oán hận khẽ phất ống tay

áo trở về xe ngựa của mình.

Bên trong xe rộng rãi xa hoa, Mộ Dung Tiểu Tiểu dựa vào người sư huynh hạ mi mắt xuống. Chợt nhớ tới cái gì, hai mắt mở to, "Mạc Du Ly, Đại hoàng tử sao vậy?"

Luôn

luôn quấn quít nói chuyện với Đường Tuyên Tuyên suốt dọc đường, Mạc Du

Ly buồn bực quay đầu, "Ngươi hỏi hắn đi!" Hắn cực kỳ khó chịu khi hai

người trước mắt ‘ tình chàng ý thϊếp ’, dựa vào cái gì Tiểu Lạt tiêu

không để ý hắn.

"Bị người đánh." Dạ Nguyệt Ly đáp. Biết rồi thì sẽ đi ngủ thôi, hắn biết nha đầu rất mệt mỏi.

Mộ Dung Tiểu Tiểu nhíu mày, "Đã xảy ra chuyện gì sao?" Bị đánh? Bị ai đánh? Vì sao lại bị đánh?

"Ngủ dậy rồi nói." Dạ Nguyệt Ly nhẹ nhàng đem đầu của thiên hạ trong lòng

vùi vào trong ngực hắn, như vậy sẽ không vì xe đung đưa mà làm cho nàng

ngủ không yên.

Mộ Dung Tiểu Tiểu giống như con mèo con chui ra từ trong lòng sư huynh, "Mạc Du Ly, ngươi nói!"

Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly khép hờ, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn lướt qua Mạc Du Ly.

Giờ phút này Mạc Du Ly có chút khó thở, Tiểu Lạt tiêu không để ý hắn, hai người này ở một bên ‘ liếc mắt đưa tình ’ cũng thôi, còn muốn kéo hắn

vào, hừ!

Tức giân trợn mắt với Dạ Nguyệt ly, không phải là không muốn cho hắn nói sao, hắn càng muốn nói!

Dốc lòng lôi mọi chuyện trong trí nhớ tức tốc kể ra hết, Mộ Dung Tiểu Tiểu

nghe được nghẹn họng trố mắt nhìn, khóe miệng run run.

Đường Tuyên Tuyên ở bên cạnh dường như cũng bị khơi dậy hứng thú, chủ nắm ống tay áo Mạc Du Ly, vui sướиɠ khi người gặp họa nói, "Ngươi nói là thật

sự?"

Cho Các chủ mặt mũi lớn rồi! Mặt mày hớn hở đem mọi

chuyện thổi phồng một phen, tiếp tục dùng cách này để chiếm được ‘ ưu ái ’ của mỹ nhân, tốt nhất là lần sau phải bắt được người về tay. . .

Mộ Dung Tiểu Tiểu không còn để ý Mạc Du Ly, thân thể nhỏ rời khỏi lòng sư

huynh, leo đến một góc bên cạnh Tuyết Lang, nhẹ nhàng ôm lấy đầu sói,

cúi đầu.

Ngủ.

Dạ Nguyệt Ly hí mắt, ánh mắt nguy

hiểm bắn thẳng đến Tuyết Lang, xem ra, hắn đối con chó này vẫn còn quá

lương thiện, dám ngồi cùng xe ngựa với bọn hắn, hắn có cần ném nó ra

ngoài không

Người Bắc Địch quốc tranh giành nhau muốn có,

Tuyết Lang có thể sánh ngang với bảo vật quốc gia, giờ phút này lại rụt

đầu dưới ánh mắt lạnh thấu xương, ‘ hu hu, đại chủ người thật đáng sợ’.

Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng đầu, "Tiểu Bạch ngươi không ngủ được sao?"

Mắt sói khẽ chớp. . .

Bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, Mộ Dung Tiểu Tiểu lại chuyển đến trong

l*иg ngực người nào đó, làm sao nàng lại không biết ‘ động tác nhỏ ’ của người nào đó ở sau lưng nàng. Tiểu Bạch ở bên người nàng đúng là sủng

vật vô hại, nhưng đừng xem nhẹ, nó chân chính là vua của Tuyết Sơn, chỉ

là dã tính của sói tạm thu lại khi ở bên người nàng mà thôi.

Nhưng nàng thật không hiểu nổi, vì sao một người một sói này luôn không hợp

nhau. Nghĩ tới, dường như từ nhỏ tới lớn su huynh chưa bao giờ thân

thiết với Tiểu Bạch.

Họ Dạ nào đó cười, ôm chặt Tiểu Nhân

Nhi, khóe môi hơi cong lên cho thấy tâm tình của hắn vô cùng tốt, không

tiếng động liếc mắt Tuyết Lang, nội tâm hừ nhẹ, cướp người với hắn sao?

Biến thành người cũng không có hi vọng! (Dạ huynh, chừa lại chút hình

tượng nào >"

Tuyết Lang ở góc xe ngựa không nhịn được lại tiếp tục co thân lại, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.

Mộ Dung Tiểu Tiểu không nói gì, trong lòng yên lặng vì Bắc Thần Vũ mà bi thương mất ba giây.

Sự tình xảy ra vào đêm qua. Đại hoàng tử hưng trí đến đây dạo thanh lâu,

coi trọng cây cột, á, hoa khôi ở đó. Bị hấp dẫn nên tất nhiên muốn tận

tình mà thương tiếc mỹ nhân. Nhưng lại lại có một đại gia đến chỉ tên

muốn nàng kia theo hầu hạ, hai người không ai nhường ai.

Xảy ra xung đột, Đại hoàng tử bị đánh, mà nam tử kia không biết nghe ở đâu

tin Đại hoàng tử có bệnh không tiện nói ra, cái kia không dùng được.

Ngay lập tức nữ tử vứt bỏ Đại hoàng tử vô cùng tôn quý đi theo nam nhân

kia.

Đại hoàng tử trong cơn giận dữ, ngại vì nhận lệnh phụ

hoàng xuất cung làm việc, cũng không dám công khai thân phận, chỉ có thể kêu người triệu tập thủ hạ của mình chuẩn bị bắt nam nhân kia âm thần

dạy dỗ. Nhưng dường như nam nhân kia dự đoán được nên đã chạy thoát khỏi thanh lâu.

Tất nhiên Đại hoàng tử sai người đuổi theo,

ngươi trốn ta đuổi, nam nhân chạy trên phố kêu lên ‘ gϊếŧ người rồi, Đại hoàng tử gϊếŧ người rồi! Bị người khác biết cái đó không dùng được nên

muốn gϊếŧ người bịt miệng, mọi người chạy nhanh lên a! ’