Bông tuyết rơi xuống
vi vu nhẹ bay như lông ngỗng, gặp cơn gió thổi, những bông hoa tuyết
giống như kẹo đường làm cho người ta sinh ra ảo tưởng. Nàng nhớ rất rõ
lúc còn nhỏ, khi còn ở cô nhi viện, có lần Việt Bân không biết lấy kẹo
đường từ đâu cho nàng, lúc đó còn cười nói, kẹo đường này giống như bông tuyết, lần sau tuyết rơi nhất định phải ăn nhiều một chút. Nàng còn nhớ rất rõ hương vị này, rất ngọt, ngọt đến tận tâm hồn.
A, làm sao lại nhớ đến những thứ ngây thơ như vậy, Mộ Dung Tiểu Tiểu tự giễu cợt một hồi.
Mục Trạch Dương ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu lướt trên tuyết, Mộ Dung Tiểu Tiểu cúi đầu, nhìn tuyết bằng phẳng, không có một dấu chân, kinh ngạc một phen.
Đây là khinh công của người cổ đại? Nhưng mà nhìn thân pháp đạp tuyết không dấu vết cùng biết là không bình thường rồi.
Mộ Dung Tiểu Tiểu cụp mắt xuống, thời đại này không tồn tại trong lịch sử? Đối với lịch sử nàng không am hiểu, hiện tại cũng không biết là xuyên
không đến bao nhiêu năm trước.
Nhìn bầu trời màu tro xám, hai mắt long lanh, so với gương mặt non nớt hoàn toàn bất đồng với ánh mắt.
Mục Trạch Dương ngạc nhiên nhìn đứa bé trong lòng không khóc cũng không làm khó, an tĩnh dị thường, tiểu oa nhi này thật sự là con của nàng sao?
Khối ngọc bội này.......
Không bao lâu đến một ngôi miếu.
Từ ngoài nhìn vào, ngôi miếu đổ nát, tưởng là hoang phế lâu ngày, Mục
Trach Dương không dừng bước chân, trực tiếp đi vào bên trong miếu, còn
chưa dừng lại đã kêu lên, "Tiểu tử, thu thập hành lí chuẩn bị rời đi."
Mộ Dung Tiểu Tiểu khó khăn mới di động được cái đầu nhỏ của mình, quay lại nhìn, một tiểu tử thoạt nhìn khoảng gần mười tuổi, ngồi ngay ngắn ở một bên không để ý gảy đống lửa bên chân, chậm rãi ngẩng đầu lên, Mộ Dung
Tiểu Tiểu kinh ngạc, tiểu tử này rất khá, tuổi không lớn, nhưng ánh mắt
lạnh như băng, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhìn đến người ôm chính
mình, ánh mắt lạnh băng thu lại mấy phần.
Dạ Nguyệt Ly nhíu nhíu mi, chỉ ừ một tiếng. Ánh mắt liếc đến Mộ Dung Tiểu Tiểu, không có biểu cảm gì.
Đối với tình thương của sự phụ mình tràn lan lại kiếm về "Tiểu động vật",
Dạ Nguyên Ly lựa chọn không nhìn. (Chị mà biết suy nghĩ của anh thì anh
không dễ lấy được chị như vậy đâu hehe)
Năm trước Mục Trạch Dương mang về một con "cẩu", nửa năm sau lại nhặt về một con "chim", đối với
oa nhi không biết trộm từ đâu về, hắn thật sự không có lòng hiếu kỳ.
Nhìn ý tứ đồ đề mình không có nửa điểm muốn hỏi hắn sao lại thế này, Mục
Trạch Dương cũng lười phải nhiều lời, cầm bình nước trong bao quần áo
đưa tới bên miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu, cười hì hì nói: "Nha đầu, uống
nước, sư phụ sẽ tìm đồ ăn cho ngươi sau."
Nghe được hai chữ "sư
phụ", lúc này Dạ Nguyệt Ly mới nghiêm mặt, biểu cảm của Mục Trạch Dương
rất chân thành không có nửa điểm đùa giỡn.
Lúc này Dạ Nguyệt Ly đã thu hồi ánh mắt.
Mục Trạch Dương lại nói với Mộ Dung Tiểu Tiểu, "Sau này tiểu tử kia sẽ là
sư huynh của ngươi nữa." Tiếp theo tự bản thân vui tươi hớn hở cười rộ
lên, chỉ có chính hắn mới biết được cái gọi là trong lòng tưởng tượng ra cảnh thích thú ra sao. (rồi sau này lão sẽ hối hận keke)
Sư
huynh sao? Mộ Dung Tiểu Tiểu bớt chút thời gian uống nước giương mắt
nhìn Dạ Nguyệt Ly, về sau muốn nàng ở chung với người này sao?
"Im lặng, không nói gì. Đồ thỏ đế chết tiệt, ngươi không lại gặp mặt gọi
một tiếng sư muội sao?" Mục Trạch Dương thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu 'tha
thiết mong đợi' nhìn Dạ Nguyệt Ly, trong lòng một trận xót xa, hung dữ
lên tiếng.
Dạ Nguyệt Ly xách túi đồ, cũng không lên tiếng. Hắn
vẫn luôn là như vậy, muốn hắn ở chung với người khác? Thật xin lỗi, hắn
không biết. Ánh mắt lạnh lùng hơi lướt qua đứa bé sơ sinh trong ngực Mục Trạch Dương, trực tiếp đi ra bên ngoài miếu.
Mục Trạch Dương chau mày, tính im lặng, không nói gì sao, đồ thỏ đế chết tiệt, tiểu tử này thật không đáng yêu chút nào.
Sư phụ Mục Trạch Dương này cũng rất cẩn thận, trên đường đôi khi bón cho
Mộ Dung Tiểu Tiểu chút nước cơm, không để cho nàng bị đói. Nhưng dù sao
cũng là trẻ con mới sinh, ăn thứ không dinh dưỡng này làm sao được, Mục
Trạch Dương hận không thể lập tức trở về cốc, vội vã một đường trở về,
rốt cuộc không đến ba ngày đã trở lại Thần Phong Cốc.
Thần Phong
Cốc là nơi giao tiếp giữa Bắc Địch quốc cùng Nam Dực quốc, nổi danh là
Nhất Tuyến Thiên, chung quanh ngọn núi xanh tươi không ngớt, sở dĩ nó
nổi danh là vì đây là nơi ở của Thần Phong lão nhân.
Đã từng có người ngưỡng mộ cầu kiến, nhưng nghĩ đến nơi đều là ảo cảnh kết hợp với trận pháp bậc cao, liền e sợ mà dừng bước.
Không nhìn rõ Mục Trạch Dương và Dạ Nguyệt Ly làm như thế nào mà tiến vào cốc, Mộ Dung Tiểu Tiểu bị quan cảnh trước mắt hấp dẫn.
Đẹp quá!
Xuyên qua Nhất Tuyến Thiên, bên ngoài trời vẫn lạnh giá đất đóng băng, bên
tỏng lại là mùa xuân ấm áp, khác biệt lớn như vậy khiến Mộ Dung Tiểu
Tiểu kinh ngạc.
Vẫn còn sáng sớm, tron sơn cốc dường như thức
tỉnh, sương sớm dần tiêu tan, nơi này yên bình đổi lại rất lạ lẫm, Mộ
Dung Tiểu Tiểu tham lam hít lấy không khí mới mẻ nơi đây, giữa rừng núi
xanh tươi, màu xanh hoa cỏ cùng quả chín đỏ mọng, từng đàn chim nhỏ bay
qua rừng, dòng suối nhỏ uyển chuyển róc rách chảy, trong khe đá chỗ nước cạn có vô số cá nhỏ đang nô đùa bập bềnh trong nước, ngẫu nhiên có một
vài chiếc lá rơi xuống, từng đợt xôn xao.
Lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu mới chính thức cảm thấy được sống lại, khóe miệng giương lên nụ cười yếu ớt.
"Đẹp không, tiểu toa nhi, cảnh sắc nơi này khác hẳn so với bên ngoài." Mục
Trạch Dương nhìn Tiểu oa oa trong lòng mình cười, có chút tự hào. (Lão
đang tự sướиɠ thì có *xách dép chạy*)
"Ê a, ê a." Được rồi, không thể không nể mặt mũi người khác.
Đi về phía trước, một loạt phòng trúc hiện ra trước mắt, Mục Trạch Dương
ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu trực tiếp đi vào một gian, Dạ Nguyệt Ly đứng ở cửa
không đi vào.
Mục Trạch Dương đem Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt ở trên
giường sau đó đi ra cửa, trong tay nắm chặt một vật, đó là mảnh lụa dính đầy máu, đây là thứ tìm được trên người Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Trong phòng, Mộ Dung Tiểu Tiểu đánh gía bài trí trong phòng, rất đơn giản nhưng khắp nơi lộ ra ngăn nắp sạch sẽ.
Tiếp đó nhìn chằm chằm nóc nhà, đây là tình huống gì, ném nàng ở đây?
Ngoài phòng.
"Tiểu tử, về sau sư muội của ngươi ngươi dẫn theo đi!" Mục Trạch Dương cầm lấy tay Dạ Nguyệt Ly, vẻ mặt nghiêm túc.
"Sư muội?" Dạ Nguyệt Ly nghi hoặc hỏi.
"Không sai!" Hừ hừ, ranh con. "A Minh bọn họ ta cũng lo lắng như vậy, là sự
muội của con về sau con chiếu cố." (Đoạn này nhờ vả nên ngọt nhạt với
ảnh)
"Đồ nhi đã biết." Cho dù Dạ Nguyệt Ly không muốn cũng không phản bác được.
Tâm tình Mục Trạch Dương rất tốt đo ra ngoài, hắn muốn đi gặp người trong cốc.
Dạ Nguyệt Ly vào phòng mình, thấy đứa bé nho nhỏ mới sinh nằm trên giường
mình nhìn nóc nhà chằm chằm, chớp mắt cũng không chớp lấy một cái.
Dạ Nguyệt Ly không biết lúc này trong lòng mình có ý tưởng gì, đó là người cùng vận mệnh giống mình, bị người khác vứt bỏ.
Thân thể nhỏ nhắn nhìn hắn, cái miệng nhỏ cười lên, dường như rất vui khi nhìn thấy hắn, y y nha nha vung cánh tay nhỏ bé.
Mặt có chút hồng hào, viền mắt một mảnh hơi nước, có phần đáng thương tội
nghiệp, mắt đen trong suốt vô cùng, không nhiễm tạp chất.
Dạ
Nguyệt Ly nhìn đứa bé nhỏ nhắn mới sinh, cáo gì cũng nhỏ, chân tay nhỏ,
mũi miệng cũng nhỏ, càng đánh giá lại càng cảm thấy kỳ diêu.
Ôm
lấy thân thể nhỏ bé, rất nhẹ. Một bàn tay của hắn cũng có thể ẵm bồng
nàng lên, đặt ổn định ở trên đùi mình, ở khoảng cách gần có thể ngửi
thấy mùi sữa thoảng thoảng truyền đến từ thiên hạ nhỏ bé này.
Thiên hạ nhỏ bé, nhẹ nhàng, mềm nhũn.
Mộ Dung Tiểu Tiểu vung hai tay nhỏ bé túm lấy quần áo trước ngực Dạ Nguyệt Ly, cọ cọ trong ngực hắn, ưm, mùi thật thích, ha ha, nhìn ánh mắt kinh
dị của tiểu nam hài này, bộ dáng hắn ôm cẩn thận không dám lộn xộn, Mộ
Dung Tiểu Tiểu cảm thấy buồn cười. (cứ cười đi rồi có ngày không xa được vòng tay ấy)
Ân, hừ, tam thời trước hết cứ dựa vào hắn đã.
Dạ Nguyệt Ly nhìn tròng mắt của thân thể nhỏ bé xoay vòng vòng, cảm giác lưu động rất có ý tứ.
"Sư muội sao? Về sau ngươi là sư muội của ta." Nói xong ôm chặt thiên hạ vào lòng.
Loại cảm giác này hắn không chán ghét.