Chương 18: Không toại nguyện

Nam tử trên đài, thân

hình cao lớn rắn rỏi dưới ánh nắng in xuống một bóng dáng nghiêng dài,

chỉ có thể nhìn thấy một nửa mặt nạ màu bạc phản chiếu ánh sáng lạnh

lẽo, ngay cả khi tầm mắt hai người không gặp nhau, nhưng trực giác của

Mộ Dung Tiểu Tiểu mách bảo ánh mắt của hắn luôn luôn tập trung vào nàng. Khóe miệng nhếch lên đầy thâm thúy, mặc dù không hiểu rõ, nhưng khóe

môi dịu dàng này giành cho một mình nàng.

Cho tới bây giờ

nàng chưa từng hỏi hắn, chỉ có mục trạch dương nhắc đến với nàng, hắn

với nàng có cùng quá khứ bị vứt bỏ. Nam tử này, là cây cỏ cứu mạng nàng

thoát khỏi cô độc, là toàn bộ thế giới của nàng. Mà lòng của nàng, không tránh được một loại cảm giác rung động. Tay, chậm rãi xoa ngực, ai có

thể nói cho nàng biết, loại cảm giác xa lạ này là cái gì?

Khóe mắt Dạ Nguyệt Ly phát hiện thần sắc Mộ Dung Tiểu Tiểu dường như có chút kì lạ, liếc mắt Tức Mặc Tuyết Dương một cái, lúc này mới quay đầu Mộ

Dung Cẩn Thiên phía đối diện, ánh sáng trong mắt khiến người nhìn không

hiểu được.

Thời khắc chú ý Tức Mặc Tuyết Dương nhận được

mệnh lệnh của chủ tử, khi đến gần chỉ thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu lắc lắc đầu . Xem ra, chủ tử nhà hắn lo lắng dư thừa rồi, tiểu nha đầu này không

có gì không tốt cả.

Trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu than nhẹ,

xem đi, chỉ một hành động khác lạ Tiểu Tiểu của nàng người kia cũng chú ý tới, cho dù lúc này hắn không ở bên người nàng. (ngọt ngọt quá đi)

Kìm nén suy nghĩ khác thường trong lòng, lúc này Mộ Dung Tiểu Tiểu chăm chú nhìn lên lôi đài.

Dưới đài đã không một tiếng động, hai đại võ lâm cao thủ đánh nhau không thể nghi ngờ thu thút sự chú ý của vạn người.

Trong lòng Mộ Dung Cẩn Thiên hèn mọn khinh thường , muốn đánh bại đẹ nhất võ

lâm oai phong một cõi như hắn kẻ này còn chưa sinh ra, tuổi còn trẻ như

vậy mà không biết khiêm tốn, kết cục về sau có thể đoán được. Trên mặt

lại không biểu lộ điều gì, "Người trẻ tuổi, lão phu gặp qua ngươi." (Tự

kì thấy gớm)

Dạ Nguyệt Ly cũng mặc kệ ánh mắt người đối diện nhìn hắn ra sao, hắn sẽ không để cho Mộ Dung Cẩn Thiên được như ý

nguyện. Âm mưu của lão ta và Bắc Thần Vũ hắn đã sớm biết được, muốn ngồi lên vị trí minh chủ khiến Bắc Thần Vũ cho nữ nhi nhà mình vị trí hoàng

tử phi sao?

Bản thân Dạ Nguyệt Ly khinh thường vị trí này,

những cũng tuyệt đối sẽ không để cho Mộ Dung Cẩn Thiên ngồi lên. Hắn sẽ

không nghĩ người đó vô tội, có hay không tham dự chuyện năm đó. Nếu để

Mộ Dung Cẩn Thiên ngồi lên địa vị cao, sau này nha đầu điều tra sẽ rất

phiền toái. Đã hi vọng bản thân có thể làm tất cả vì nàng, vậy hắn liền

tận dụng hết khả năng làm cho tiểu nha đầu về sau không cần quá cực

khổ.

Hai người đấu với nhau, quần chúng dưới đài ồn ào, nhìn đi, đây mới là cao thủ quyết đấu, căn bản không cần dò xét dư thừa, đây mới gọi là thực lực!

Hai người cũng không sử binh khí,

quyền cước và từng đợt ẩn chứa sức mạnh to lớn, mấy người đứng gần nhanh chóng rời xa, chỉ sợ vô tội bị đánh trúng. Chỉ có thể nhìn thấy

hai bóng người lao nhanh, mang theo nội lực lớn va chạm lại nhanh chóng cách ra, tốc độ cực nhanh làm người ta líu lưỡi không thôi.

Trong lòng Mộ Dung Cẩn Thiên bắt đầu cóchút ngạc nhiên, dường như không nghĩ

tới Tiêu Dao trang chủ này cũng có chút bản lãnh, đã mấy chục chiêu mặc

dù không chiếm được một chút ưu thế trên tay lão, nhưng lão cũng không

thể gây chút tổn thương nào đến người này . Xem ra, hắn đã xem thường

Tiêu Dao trang chủ này. Nhưng càng đánh Mộ Dung Cẩn Thiên lại càng

thấy không đúng, thân pháp người này có chút kỳ quái, dù chưa có sử

dụng chiêu thức mạnh nhất, nhưng có thể dài thời gian như vậy không bại

dưới tay lão, mà lão cũng không biết cách đánh này cực kỳ tiêu hao thể

lực với lão.

Mộ Dung Tiểu Tiểu đã sớm biết rõ, tuy rằng hiện tại nàng còn chậm chạp chưa đột phá tầng thứ tư Thiên Linh quyết, nhưng nàng vẫn có thế nhìn ra được sư huynh sử dụng công pháp giữ cân bằng

kéo dài thời gian. Ngay từ đầu chưa muốn tốc chiến tốc thắng là vì sư

huynh có tính toán khác sao?

Nhưng thực lực chân chính của

sư huynh nhà nàng đâu chỉ dừng lại ở đó, dù sao được mục trạch dương

khen ngợi cũng không phải là thuận miệng nói.

Giờ phút này,

vẻ mặt của Dạ Nguyệt Ly dưới mặt nạ lạnh như băng giống như trước đây,

đáy lòng hừ lạnh, không phải Mộ Dung Cẩn Thiên rất muốn vị trí minh chủ

sao? Thực lực chân chính không dùng đã muốn thắng sao, không khỏi quá

xem trọng bản thân rồi.

Quả nhiên, cùng lúc đó Mộ Dung Cẩn

Thiên ý thức được tình huống trước mắt không đơn giản giống như trong

tưởng tượng của mình, hét lớn một tiếng, lập tức dưới đài có người ném

lên tới một thanh bảo đao có vỏ bằng vàng, dường như dài đến một thước.

Mộ Dung Cẩn Thiên giương tay đón lấy, bất ngờ rút đao, tức thời ánh sáng lóe lên.

Kim Long đao! Mọi người liên tục hít khí, khuôn mặt kinh ngạc cảm thán.

Những người có kiến thức trên giang hồ đều biết đây là vũ khĩ Mộ Dung cẩn

sáng luôn mang theo bên mình, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới sử dụng, từ

chuôi xuyên dọc thân đao khắc hình Kim Long (rồng vàng) sống động, đây

đúng là Kim Long đao! Mộ Dung Cẩn Thiên lấy Kim Long đao chiến đấu với

địch thủ chưa bao giờ thất bại, mọi người không khỏi kết luận lần này vị trí minh chủ bị người đứng đầu nhà Mộ Dung đoạt được rồi, mà Tiêu Dao

trang chủ dù lợi hại thế nào cũng chỉ là tiểu tử mới ra nhập trên giang

hồ, không địch nổi người từng trải đâu.

Mộ Dung Tiểu Tiểu

khép hờ đôi mắt, bảo vật của Mộ Dung gia thật nhiều, một Thiên Linh

quyết, hiện tại lại là Kim Long đao. Thế nhưng ánh vàng lấp lánh nàng

quả thật không dám khen tặng, ai, Kim Long này, không cảm thấy có chút

tầm thường sao? Nhìn bộ dáng không chút sứt mẻ sư huynh nhà mình, Mộ

Dung Tiểu Tiểu cũng đoán ra giờ phút này dưới lớp mặt nạ là gương mặt

không biểu cảm.

"Người trẻ tuổi, ngươi là đối thủ đầu tiên

khiến lão phu phải lấy Kim Long đao ra chính thức chiến đấu, tốt lắm."

Đây là lần đầu tiên có người ép lão không thể không lấy vũ khí ra, lão

muốn nhìn một chút người này có thể hóa giải được những chiêu thức tiếp

theo của lão hay không.

Dạ Nguyệt Ly không nói hai lời trực tiếp lắc mình tiến lên, một quyền đánh tới Mộ Dung Cẩn Thiên âm thầm

mang theo nội lực hùng hậu, còn chưa kịp cảm thán Dạ Nguyệt Ly kiêu ngạo vô cùng Mộ Dung Cẩn Thiên đã bị một lục lớn đánh thẳng vào mặt, bất

chấp tất cả, trực tiếp dùng thân đao ngăn cản, ‘ oành keng ’ một tiếng

trầm đυ.c phát ra, dường nhưu đánh trúng tim tất cả mọi người ở đây, nháy mắt làm cho con ngươi co rút nhanh. Không... Mộ Dung Cẩn Thiên không

thể tin được, Kim Long đao chỉ ngăn trở được một phần lực, còn lại đánh

thẳng vào ngực hắn, máu chảy cuồn cuộn, Mộ Dung Cẩn Thiên liều mạng nuốt xuống, trong mắt không giấu được kinh ngạc, nội lực thâm hậu như vậy

thật là một tiểu tử mới nổi danh trên giang hồ có được sao?

Lúc mới bắt đầu lão còn tưởng rằng hôm qua đánh nhau với Huyết Môn đã là

thực lực chân chính của người này, thật không nghĩ đến người này lại che giấu! Mộ Dung Cẩn Thiên không khỏi suy nghĩ, vị trí minh chủ này thật

sự lão có thể dễ dàng có được sao?

Lão bắt đầu hoài nghi chính mình . . .

Không chỉ Mộ Dung Cẩn Thiên, Hắc Báo ngồi ở cách đó không xa ánh mắt

cũng trở nên thâm trầm, có vẻ đăm chiêu. Trì Hàm Yên giật mình ‘ Tức Mặc Tuyết Dương ’ để lộ thực lực, mồ hôi lạnh chảy xuống hai bên thái

dương, không khỏi cảm thấy may mắn hôm qua Tức Mặc Tuyết Dương không

nặng tay, nếu không hiện tại nàng cũng không thể ngồi an ổn ở đây .

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Du Ly run rẩy, rốt cuộc Dạ Nguyệt Ly có hiểu thế

nào thu lại hay không, bộc lộ thực lực như vậy ở trước mặt mọi người

thật sự không có chuyện gì sao? Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, dường như

muốn Dạ Nguyệt Ly thu lại là không có khả năng.

Dạ Nguyệt Ly cực kỳ thờ ơ nhìn Mộ Dung Cẩn Thiên rõ ràng bị nội thương lại cố nén.

Khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, không phải đã đoán trước được rồi

sao?

Lại xoay mình tung người lên, song chưởng dồn nội lực đánh thẳng xuống

người đối diện, Mộ Dung Cẩn Thiên lắc mình tránh né không hề có lực

chống đỡ, chỉ có thể một lần lại một lần dùng thân đao để đỡ, nhưng vẫn không thể tránh được trúng mấy chưởng, âm thầm nuốt máu xuống không

chịu nổi nhưng khống chế nhất định không phun ra.

Mà lúc

này trong mắt mọi người ‘ Tiêu Dao trang chủ ’ lại có động tác, mọi

người lập tức ngừng thở, hai mắt mở to nhìn một màn trước mắt này, không thể tin được chính mình được chứng kiến, đứng thứ nhất thứ hai trên

giang hồ Mộ Dung gia chủ bị đá một cước xuống đài? ! Kim Long đao của Mộ Dung gia còn chưa kịp phát huy thực sự, cứ như vậy bị đá xuống đài sao? Thời gian như thế này, cũng quá ngắn rồi? Nhìn lại nam tử mang mặt nạ

bạc tỏa ra khí lạnh toàn thân, mọi người không khỏi rùng mình một cái,

cao thủ. . .

Dưới đài Mộ Dung Cẩn Thiên ngã xuống đất đã được người khác nâng dậy, chính là hai người Mộ Dung Vũ Phỉ cùng Bắc Thần Vũ.

Bắc Thần Vũ cẩn thận nâng đỡ Mộ Dung Cẩn Thiên trở về chỗ ngồi, mặc dù trên mặt cố hết sức không biểu lộ cảm xúc, nhưng đáy mắt ảo não không giấu

được người khác, xem ra chính mình đã quá coi trọng người gọi là cữu cữu (cậu) này rồi, ngay cả một kẻ mới ra nhập giang hồ cũng không đánh lại, còn muốn tròe cao tới Hoàng thất bọn họ. Ngay cả một chút thực lực ấy

Mộ Dung Cẩn Thiên cũng không có, hắn tự mình đến nâng đỡ mà một tiếng

cảm tạ cũng không có, hừ! Chỉ là hắn không muốn miệng lưỡi mọi người nói hắn không để ý tình thân.

Trong lòng Mộ Dung Vũ Phỉ sợ hãi, làm sao bây giờ, phụ thân không thể thành công vậy hôn sự của nàng cùng biểu ca chẳng phải là. . . ? Nhìn thoáng qua Bắc Thần Vũ rõ ràng không vui , trong lòng Mộ Dung Vũ Phỉ lại càng sốt ruột, cản trở Bắc Thần Vũ, mà phụ thân mình lúc này lại bị thương nên cũng không thể nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Mộ Dung Cẩn Thiên lại mang theo một chút oán trách. (Mụ

này bị teo não rồi, cha mình bị thương không lo lo ánh mắt cái tên tinh

trùng lên não làm gì)

Lúc này đây, Mộ Dung Cẩn Thiên không chú ý tới, hắn không dám tin nhìn Kim

Long đao trong tay mình, lại quay đầu nhìn này ‘ Tiêu Dao trang chủ ’ vô cùng tao nhã trên đài, trong lòng tràn ngập kinh hãi, hắn, thật sự

thua?

Nhìn một màn này trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu buồn cười, cả nhà Mộ Dung Cẩn Thiên thật đúng là có ý tứ. . .

Bắc Thần Thụy lắc đầu than nhẹ, hoàng huynh này của hắn, không thể học nổi

giấu diếm vui buồn. . . Nhưng mà, điều này cũng chứng minh hắn coi trọng Tiêu Dao trang chủ này thật đúng là một nhân tài, nhưng mà không biết

hắn có nguyện ý vì Hoàng thất hay không, hắn có thực lực, người trong

giang hồ luôn có ngạo khí của mình, huống chi, người này thật không đơn

giản. . . (Dạ huynh thèm vào, sau này bị bắt làm vua mà còn khinh một

phép hứ hứ)

Yên lặng thật lâu, tiếng Thiên Sơn Bách vang

lên, giống như ném một viên đá vào mặt hồ phẳng lặng, kéo suy nghĩ của

mọi người trở về.

"Lão phu tự nhận võ công không bằng Tức Mặc Trang chủ, lúc này lão phu xin nhận thua." Chắp tay bất đắc dĩ mở miệng.

"Giữa trưa ngày mai lão phu tổ chức nghi thức tiếp nhận tân Minh Chủ, thỉnh

các vị anh hùng hảo hán ở đây tới tham dự, ở lại đây cùng chúc mừng Tức

Mặc Trang chủ ." Thiên Sơn Bách che giấu cảm xúc trong mắt, với thực

lực của hắn như vậy đi lên cũng sẽ bị thua. Nhưng mà, kết quả cuối cùng

còn chưa có kết luận được đâu.

Mà trong lúc mọi người lên tiếng nghị luận Tiêu Dao trang chủ mang theo một đám người thong thả rời khỏi cửa sơn trang.

Đám người Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng đứng dậy.

Ngày mai sao? . . .