Chương 15: Ma công kinh hoàng

Dường như mỗi lần Trì Hàm Yên ra tay đều bị Tức Mặc Tuyết Dương hóa giải nhẹ nhàng,

trong lòng càng nôn nóng, hiện giờ Hắc Báo đang ngồi ở bên dưới, đoán

chừng hắn đang ước nàng chiến đấu thất bại, khiến cho Môn chủ mất đi tín nhiệm với nàng, trước khi lên đường hắn không cam lòng đối với việc bố trí của Môn chủ. Hơn nữa Tức Mặc Tuyết Dương không đồng ý với việc

nàng kiêu ngạo về vẻ bề ngoài của mình, Trì Hàm Yên càng đánh càng bất

lợi, đã trúng hai chưởng của Tức Mặc Tuyết Dương rồi, mặc dù không tạo

thành nội thương, nhưng mà khi đứng rất đau đớn là không tránh khỏi.

Trong lúc vô tình quay đầu liếc thấy sự khinh thường cùng châm chọc

trong mắt Hắc Báo, lúc này mới tỉnh táo lại, như vậy không được, xem ra

nàng thật sự là bị tức giận đến váng đầu rồi. (Ta thấy Hắc Báo giống tên xã hội đen ~.~")

Suy nghĩ sau đó Trì Hàm Yên lập tức điều

chỉnh trạng thái, kế tiếp, nàng cần phải đánh thực sự rồi, bằng không

thật đúng là cho bọn tiểu nhân coi thường.

Tức Mặc Tuyết Dương nhíu mày, ô? Hắn còn tưởng rằng Huyết Môn hộ pháp chỉ có bấy nhiêu thôi sao.

Mà lúc này Trì Hàm Yên khiến cho người trên sân dưới sân hoảng sợ vạn

phần, tóc nàng thật dài không gió mà bay, có thể thấy được con ngươi

chầm chậm hiện hồng, cho đến khi tràn ra toàn bộ con mắt mới dừng lại,

mà vừa mới bắt đầu thoạt nhìn móng tau màu trắng dần chuyển sang đỏ thẫm dài cứng như bọc sắt, môi màu đỏ cong lên, cả người thoạt nhìn diêm dúa loè loẹt vô cùng, Thị Huyết (khát máu) vạn phần.

Mộ Dung

Tiểu Tiểu nhìn Trì Hàm Yên biến hóa, khẽ nhếch miệng nhỏ, này, đây không phải là Tây Phương Hấp Huyết Quỷ sao ( chính là Vampire đó bà con), ừ,

không tệ không tệ. Khẽ vuốt cằm, vừa cảm thán vừa khẳng định gật gật

đầu.

Dạ Nguyệt Ly nhìn một bộ dáng thưởng thức thuần túy

không hề sợ hãi, trên trán hiện lên mấy vạch đen, có phải nha đầu nhà

hắn rất không giống người thường rồi?

"A, Là ma công!" Dưới trận có người hoảng sợ ra tiếng.

"Trời ạ, vậy phải làm sao đây, chẳng lẽ võ lâm lại bị tà đạo thống trị sao?"

"Thật đáng sợ a. . ."

. . . . . .

Mà Trì Hàm Yên cùng Hắc Báo nghe được có người nói tà đạo, cũng chỉ hừ

lạnh khinh thường, nói bọn họ là tà đạo, vậy những người này có thể coi

là chính đạo rồi? Cái gì là chánh cái gì là tà? Bọn họ quyết định được

sao? Thật không có đầu óc!

Trì Hàm Yên nghe tiếng thảo luận

líu ríu dưới đài, đơn giản là nói tà đạo không thể thống lĩnh giang hồ,

ma công đáng sợ ..., nháy mắt trong cơn tức giận ra tay chém gϊếŧ sức

mạnh gấp mười lần nam tử. Máu, bắn lên cao một trườn, chiêu thức ấy,

nhất thời làm cho dưới đài yên tĩnh, không còn bất cứ người nào phát

biểu quan điểm.

"Trì Hàm Yên, làm sao ngươi có thể đả thương đến tính mạng người khác như vậy? !" Ngay tức khắc Minh Chủ võ lâm

Thiên Sơn Bách đứng dậy quát lớn, trên mặt rõ ràng tức giận.

"Hừ, ai kêu bọn họ không có phép tắc, có bản lĩnh lên đài so đấu?" Giảng đạo lý phiền chết người.

"Đây là đại hội luận võ, là Thiên Sơn Bách ta bố trí?"

"Tốt lắm, ta nói minh chủ đại nhân, đây vẫn không thể so sánh, không phải

chỉ là một cái mạng thôi sao, bản thân Huyết Môn chúng ta phụ trách ."

Trì Hàm Yên mở miệng nói không sao cả, nói xong hướng về người của Huyết Môn vẫy tay, lập tức có người mang thi thể ra cửa trang. Nhìn thấy hành động ‘ phụ trách ’, vẻ mặt Thiên Sơn Bách âm u , ẩn chứa tức giận, ánh mắt nhìn Trì Hàm Yên trở nên tăm tối.

"Ha ha, Tức Mặc Trang chủ, khiến ngươi đợi lâu, chúng ta, tiếp tục đi."

Thấy bộ dạng cười duyên của Trì Hàm Yên, Tức Mặc Tuyết Dương nhíu mắt, ra tay

so với khi vừa mới bắt đầu càng thêm thận trọng, trước kia Tiêu Dao

trang bọn họ chạm trán với ma công vẫn chỉ là một tảng băng mỏng, nhìn

bộ dáng hiện giờ của Trì Hàm Yên, đây mới thực sự là ma công. Mà bây

giờ nội lực của Trì Hàm Yên tăng vọt, trong lòng Tức Mặc Tuyết Dương

càng kinh hãi, thì ra ma công còn có thể đạt tới công lực như vậy?

Hai bên đánh hăng say, bóng dáng Trì Hàm Yên tung bay , móng tay sắt màu đỏ vung lên trong không trung lưu lại dư ảnh vệt đỏ dài, mọi người nhìn

thấy yết hầu co giật, thế này nếu như bị bắt được thì ngay cả thịt cũng

bị xẻ thành từng khối. Trong lòng suy nghĩ dồn dập nếu bản thân gặp được đối thủ như vậy thì nắm chắc được mấy phần thắng, suy nghĩ sau đó âm

thầm lắc đầu, ai, không hề có phần thắng.

Mà lúc này Tức Mặc Tuyết Dương không chú ý một chút ‘ xoẹt ----’ tiếng ống tay áo bị xé

rách, Trì Hàm Yên càng đắc ý, không phải coi thường nàng sao? Tiếp theo, nàng xé toạc không ít quần áo, hừ.

Thanh âm vải vóc bị xé dường như vang lên trong tim mọi người, không tránh được càng lo lắng.

Tức Mặc Tuyết Dương liếc mắt nhìn đoạn tay áo, hứng thú trong mắt càng đậm, a, rất thú vị.

Mọi người thấy Tức Mặc Tuyết Dương hồi lâu chưa thua, có thể xem như có hy

vọng. Tuy rằng võ lâm đại hội quy định người thắng phải khiêu chiến với

Minh Chủ tiền nhiệm, thắng mới đích thực là minh chủ võ lâm kế tiếp,

nhưng nhỡ đâu cuối cùng Minh Chủ cũng không phải địch thủ tà đạo? Và có

ai thực sự hi vọng một cái được gọi là tà đạo lãnh đạo mình đây? Trước

kia chưa từng thấy nên không phản cảm như vậy, hiện tại chính thức mở

mang kiến thức về ma công càng thấy đáng sợ, chẳng ai còn nhớ kỹ mới

đầu Trì Hàm Yên xinh đẹp động lòng người cỡ nào, sau khi được chứng

kiến, thầm nghĩ trốn xa bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Sau một hồi thử sức, Tức Mặc Tuyết Dương cũng thấy không khác lắm, chợt vọt đến

phía sau Trì Hàm Yên, đánh ra một chưởng. Trì Hàm Yên trở tay không kịp, lui về sau vài bước mới dừng lại, khóe miệng chảy ra một ngụm máu.

Mộ Dung Tiểu Tiểu càng xem càng cảm thấy kinh ngạc, bộ dạng này, không

phải là bộ dạng Vapire vừa hút máu sao, nha, thật đẹp ! Mà sau lưng nàng người nào đó đối với hai mắt tỏa sáng của tiểu nha đầu nhà mình không

có cảm giác gì. Hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến bổ đầu nàng ra xem

nàng đang suy nghĩ cái gì. Ân, tuyệt đối không. (*rùng mình* người ta là bị nội thương, nội thương nha)

Sau một chưởng đó Tức Mặc

Tuyết Dương vẫn chưa dừng tay, Trì Hàm Yên cảm thấy tốc độ của Tức Mặc Tuyết Dương càng lúc càng nhanh, đột nhiên phát hiện không thấy bóng

người trước mặt, tiếp theo bản thân sẽ lại trúng chiêu. Mà nàng thủy

chung không hiểu, vừa rồi thực lực ngang hàng với nàng, vì cái gì đột

nhiên bùng phát nội lực như vậy, chẳng lẽ trước đó là cố ý giấu diếm

sao?

Sau khi liên tiếp trúng chưởng, tầm mắt Trì Hàm Yên

càng mơ hồ, ói ra máu, cuối cùng, ở một chiêu nàng không né tránh kịp bị đánh rơi xuống khỏi lôi đài.

Mà mọi người dưới đài đang

nhìn Trì Hàm Yên trong nháy mắt rơi xuống đất, trong lòng sớm vui sướиɠ, e ngại nàng vừa rồi ra tay một ít người không dám lên tiếng, nhưng dù

vậy ai cũng nhìn ra sự hưng phấn của bọn hắn. Rốt cục không bị tà đạo

thống lĩnh .

Trì Hàm Yên run rẩy trở lại chỗ ngồi, trong

lòng sớm lạnh run từng đợt, làm sao bây giờ, nàng không hoàn thành nhiệm vụ, nàng không dám tưởng tượng chờ đợi nàng là hình phạt đáng sợ như

thế nào, Môn chủ tàn nhẫn nàng đã biết từ sớm, càng muốn bước

đi chân lại càng là không động đậy nổi.

Nhìn thấy Trì Hàm

Yên như vậy, Hắc Báo sai người đỡ nàng đến chỗ ngồi, cũng không chế nhạo ngạo nàng. Trì Hàm Yên thấy hắn như vậy càng không quá tin tưởng Hắc

Báo sẽ tốt bụng như vậy.

"Ngươi đã quên nhiệm vụ thứ nhất

không thành còn có cái thứ hai rồi?" Cảm giác được tầm mắt đánh giá của nàng, Hắc Báo có lòng nhắc nhở.

Dường như Trì Hàm Yên được

chỉ ra một điểm sáng, đúng vậy a, thế nào nàng lại quên mất, nàng vẫn

cho rằng bằng thực lực của mình tuyệt đối không thành vấn đề , ở giây

phút đầu tiên gặp được đối thủ mạnh, nói vậy Môn chủ cũng dự đoán đến

khả năng xuất hiện ngoài ý muốn, có thế này mới đưa ra nhiệm vụ thứ hai. Mà bọn họ khi vừa tới Liễu Thành Hắc Báo ngay lập tức bắt đầu tiến

hành. Nghĩ đến bản thân không phải chịu phạt, lúc này Trì Hàm Yên mới

yên tâm tập trung điều chỉnh nhịp thở chữa thương.

Hắc

Báo ở bên cạnh thản nhiên nhìn Tức Mặc Tuyết Dương trở về chỗ ngồi, hộ

vệ đã giúp hắn thay áo khoác bên ngoài. Cúi đầu thầm nghĩ, có lẽ lần này Môn chủ đã đánh giá thấp bọn họ. Cũng may, muốn đạt thành mục đích cũng không chỉ có một phương pháp.

Tức Mặc Tuyết Dương thắng

cũng không ngoài dự đoán của Mộ Dung Tiểu Tiểu, nghĩ đến thân phận thật

của hắn, Mộ Dung Tiểu Tiểu mím môi cười.

Sau mấy trận đấu,

đã đến thời gian bữa trưa, Mộ Dung Tiểu Tiểu sờ sờ bụng, hơi đói rồi,

cũng không nói chuyện, ngước mắt nhìn thẳng sư huynh nhà mình.

Dạ Nguyệt Ly buồn cười nhìn tiểu nha đầu kháng nghị không tiếng động.

Ngay lập tức ôm nàng đứng dậy trở về. Mạc Du Ly ở bên cạnh cũng rời khỏi chỗ, nhân tiện mời huynh muội Đường Viễn Kiến cùng đi vào trong phủ

dùng bữa.

Buổi chiều, chỉ có một trận, tất nhiên là đối thủ của hắn, rõ ràng đã bị đổi không phải người kia.

Cổ Hân như có như không đăm chiêu nhìn nhóm người Mộ Dung Tiểu Tiểu rời đi, lần này, hắn không đuổi theo nữa.