Editor: Tư Di
Hai mắt Triệu Thi Mộng mở to không dám tin, đột nhiên cao giọng: "Nguyệt Bân ca ca, ta là Mộng Nhi! Ngươi không nhận ra ta sao?"
Không thể nào tin nổi nam tử trước mặt đã từng là thanh mai trúc mã, là Nguyệt Bân ca ca, hai đứa nhỏ vô tư ngày đó, nàng vất vả chờ đến cơ hội này có thể nói chuyện với hắn, lại thấy ánh mắt hắn nhìn nàng giống như người xa lạ.
Triệu Thi Mộng rưng rưng nước mắt, hắn chỉ đi tám năm, đã quên nàng rồi sao?
Triệu Kỳ Nghị đi tới bên cạnh nữ nhi của hắn, vừa dùng ánh mắt trách cứ Triệu Thi Mộng không lễ tiết, vừa cung kính với Nam Cung Nguyệt Bân nói: "Vương già, từ nhỏ Mộng Nhi bị cựu thần nuông chiều thành quen, tính tình có chút tùy hứng, chỉ là tám năm không gặp mặt Vương gia, lúc này liền mất lễ nghi, mong Vương gia thông cảm."
"Sao Triệu Tướng quân lại nói như thế, ai chẳng biết Nhị Hoàng đệ và Triệu tiểu thư chơi thân với nhau từ nhỏ, và lại Phụ hoàng đã vì hai người mà ban hôn, giờ Tướng quân ngược lại quá khách khí rồi." Nam Cung Nguyệt Hiên nhìn ánh mắt thâm tình của Triệu Thi Mộng nhìn Nam Cung Nguyệt Bân, cười như không cười nói.
Triệu Thi Mộng vừa nghe lời nói của Nam Cung Nguyệt Hiên thì vẻ mặt nhất thời e thẹn, hai gò má ửng hồng, kiều diễm ướŧ áŧ, nàng xấu hổ cúi thấp đầu, nhưng sắc mặt Nam Cung Nguyệt Bân lại xanh tím khó phân biệt, hắn nhíu chặt lông mày, ánh mắt càng trờ nên thâm trầm, hắn biết, nếu hắn cự tuyệt hôn sự e rằng Nam Cung Quân Hạo sẽ không đồng ý, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ vì thế mà thỏa hiệp, mặc kệ dùng loại biện pháp nào, hắn cũng phải cự tuyệt mối hôn sự này, ở trên đời này, không có nữ nhân nào có thể sánh bằng nàng trong lòng hắn.
Sắc mặt Nam Cung Nguyệt Bân chợt tái nhợt nhưng lời nói lại kiên định: "Xin lỗi Triệu Tướng quân, thứ cho Bổn vương không thể đồng ý mối hôn sự này."
Mọi người xôn xao.
Đây là Bân Vương kháng chỉ bất tuân sao? Rốt cuộc ý hắn là như thế nào? Chẳng lẽ cũng muốn bắt chước Ly Vương chỉ thích mỹ nhân không cần giang sơn sao?
Mọi người nuốt một ngụm nước bọt, đầu tiên liên tưởng đến những tin đồn kia rồi rối rít dời tầm mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu đầy ngường mộ, rốt cuộc nữ tử này có tài đức gì khiến các Vương gia ưu tú nhất Nam Dục để mắt tới?
Mọi người nhìn chăm chăm vào nhan sắc khuynh thành kia, trong đầu nhớ tới hình ảnh trước đây không lâu mỹ nhân quay đầu lại nhìn rồi cười một cái, hình như trong lòng có chút sáng tỏ, xem ra, bất kể ở triều đại nào, luôn luôn thích mỹ nhân, nhưng nói qua cũng phải nói lại, đây chính là nữ nhân của Ly Vương.
Trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu kinh ngạc, Nam Cung Quân Hạo gả Triệu Thi Mộng cho Việt Bân?
Xem ra gần đây cuộc sống của nàng trôi qua quá thoải mái rồi, nàng gần như không biết gì về chuyện xảy ra bên ngoài, cứ tiếp tục như thế này cũng không tốt.
Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly bắt gặp lông mày nhíu chặt của người nào đó, trong mắt có thể thấy được lo lắng, môi mỏng của hắn khẽ mím, đôi mắt đỏ rực híp lại, trong ánh mắt nhìn Nam Cung Nguyệt Bân tỏa ra sát khí.
"Bân Vương nói vậy là có ý gì?" Giọng nói Triệu Kỳ Nghị sắc lạnh, hắn đã từng lùi bước một lần, làm sao lần này có thể để cho nữ nhi duy nhất còn bình thường hối tiếc cả đời. Bân Vương muốn từ hôn, nào có dễ dàng như vậy?
Trong lòng Nam Cung Nguyệt Hiên đã sớm không kìm lại được mà điên cuồng cười lớn, náo đi náo loạn lên đi, huyên náo càng lớn, càng không thể vãn hồi, lại càng có lợi với hăn. Lão già cũng tốt, Triệu Kỳ Nghị cũng tốt, đầu tiên là nhìn trúng Nam Cung Nguyệt Ly, hôm nay vừa chuẩn bị nâng Nam Cung Nguyệt Bân thượng vị, đáng tiếc, người ta lại không cảm kích, vì nữ nhân lại muốn học theo Dạ Nguyệt Ly kháng chỉ, hôm nay màn này lại tái diễn, xem lão già và Triệu Kỳ Nghị xử lý như thế nào?
Nghĩ đến đây hắn chuẩn bị thêm chút lửa liền khiển trách: "Nhị Hoàng đệ, sao người có thể hồ đồ như vậy, ý chỉ Phụ hoàng hạ xuống sao có thể cho phép ngươi tùy ý thay đổi?" Dừng một chút, hắn lại nghi hoặc hỏi: "Chẳng lẽ thật sự như tin đồn bên ngoài, ngươi chung tình với Mộ Dung cô nương?"
Câu hỏi thử hai của Nam Cung Nguyệt Hiên vừa cất lên, sắc mặt tất cả khách mời trong yến tiệc ở đại sảnh đều biến sắc, lời đồn như vậy họ chỉ dám lén lút bàn tán, lại không ngờ tới Hiên Vương lại trực tiếp nói thẳng, ánh mắt mọi người mấy lần chuyển qua chuyển lại giữa các Vương gia, Vương phi tương lai và Triệu Kỳ Nghị, liền nhận ra có gì đó bất thường, bọn họ còn chưa muốn tham gia vào cuộc đấu tranh vị của Hoàng thất sớm như vậy, vì vậy mím môi không nói, trong lòng đều thấp thỏm.
"Bổn Vương thật sự không muốn liên lụy người khác, cũng không phải nhằm vào Triệu Tướng quân." Nam Cung Nguyệt Bân cười nhạt nói nhỏ, sau đó ánh mắt ôn hòa như nước đột nhiên lạnh lùng nhìn Nam Cung Nguyệt Hiên, lạnh lùng trào phúng nói: "Lời đồn đại bên ngoài Hiên Vương đừng lấy ra để nói ở nơi này, tránh mạo phạm đến người khác, giảm uy phong của Hiên Vương."
Sắc mặt Nam Cung Nguyệt Hiên lúc xanh đen lúc thì trắng bạch không rõ, lửa giận trong lòng càng thêm sôi trào, sao hắn có thể không nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của Nam Cung Nguyệt Bân, hắn giận quá hóa cười: "Hả? Vậy có phải Nhị Hoàng đệ nên giải thích một chút hay không, hôm nay bộ phận triều thần đều ở đây đều nghe rõ lời nói kháng chỉ của Nhị Hoàng đệ, không tôn trọng Phụ hoàng, có phải nên có lời giải thích rõ ràng khiên Phụ hoàng vừa lòng hay không, tội trạng này xem ra đã định rồi."
Lông mày Mộ Dung Tiểu Tiểu nàng nhíu chặt, xem ra, lúc nàng sống quá nhàn nhã trong viện ngày này qua ngày khác thì bên ngoài đã xảy ra rất nhiều chuyện nàng không biết, nhưng mà lúc này trong lòng nàng đã hiểu rõ.
Về phần Triệu Thi Mộng, mặc dù nàng không ghét nhưng cũng không phải thích, Việt Bân muốn cự tuyệt hôn sự nàng hiểu, căn bản Triệu Thi Mộng không hợp với hắn, và lại nàng và Việt Bân đều là hai người có tư tưởng hiện đại, sao có thể đồng ý cuộc ép hôn của cổ đại. Chỉ là, sau khi Việt Bân cự tuyệt hôn sự sẽ phải đối mặt với một loạt phiền toái, còn có rõ ràng lúc này lòng dạ Nam Cung Nguyệt Hiên khó lường….
Triệu Kỳ Nghị quét mắt nhìn vẻ mặt lo lắng đến nóng nảy của Triệu phu nhân, rồi sau đó nhìn sang nét mặt vừa hận vừa ghen tỵ của Triệu Thi Mộng, nhỏ giọng cảnh cáo: "Mộng Nhi, không được kích động." Hắn liếc mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu cách đó không xa -tưdi, mặc dù nữ tử này làm Thi Nhân trở nên ngây dại khiến hắn cực kỳ không thích nhưng hắn không thể không bội phục nàng, dù nàng ở hoàn cảnh nào cũng luôn bình tĩnh tự nhiên.
Bề ngoài Triệu Thi Mộng xinh đẹp nhu nhược nhưng tính tình nàng thực sự quyết liệt, sao nàng có thể lắng nghe khuyên can của Triệu Kỳ Nghị, sao có thể cho phép mất đi hạnh phúc lớn nhất cuộc đời đây? Vì vậy, nàng đột nhiên hất cánh tay của Triệu Kỳ Nghị ra, hai tay nhấc chiếc váy lộng lẫy bồng bềnh như mây, chạy mấy bươc liền tới trước mặt Nam Cung Nguyệt Bân, lần đầu tiên nhìn thẳng mặt sau tám năm, nghiêm túc quan sát nam tử nàng yêu từ nhỏ, nước mắt rưng rưng, giọng nói vẫn còn oán trách: "Việt Bân ca ca, ngươi quên đã từng đồng ý với ta, nói tương lai sẽ lấy ta sao?"
(Hình như tác giả nhầm lẫn ở đây rồi, Việt Bân rõ ràng là tên của Bân ca ở hiện đại mà:v sao Triệu Thi Mộng biết hay vậy:)))
"Mộng Nhi, không được làm loạn!" Triệu Kỳ Nghị không ngờ bình thường Triệu Thi Mộng nhu nhược điềm đạm nho nhã giờ phút này lại làm náo loạn như vậy, sắc mặt lập tức tái xanh, chuyện này tự nhiên có Hoàng thượng làm chủ, căn bản không cần nàng tới chất vấn, quân thần khác biệt, nếu mạo phạm, không làm sai cũng trở thành có rồi.
Triệu Thi Mộng lớn mặt khiến tất cả nữ quyến trong yến tiệc nghẹn họng nhìn trân trối, trong đó có không ít người yêu thầm Nam Cung Nguyệt Bân, sắc mặt các nàng nhất thời cũng có chút không thích, có điều cũng không dám tùy ý lên tiếng. Mặc dù Bân Vương cố ý từ hôn, chỉ là lần này vẫn không thể kết luận bừa, tránh việc đắc tội với người khác.
Đối mặt với tình cảm sâu nặng của Triệu Thi Mộng, đôi mắt đẫm lệ nhạt nhòa, Nam Cung Nguyệt Bân không nhúc nhích chút nào, hắn không biết "Nam Cung Nguyệt Bân" có cam kết như thế với Triệu Thi Mộng không, thế nhưng không có nghĩa đó là quyết định của hắn, từ đầu đến cuối trong lòng hắn chỉ có một người, cho dù là ai cũng đều không thể thay thế được.
"Thực không dám dấu diếm, tám năm trước Bổn Vương trúng phải kỳ độc, đến nay vẫn chưa giải được hoàn toàn, còn có thể giữ lại thân thể tàn này sống đến nay, cũng chỉ nhờ vào việc làm phiền thần ý giúp đỡ, có thể sống bao lâu, chính bản thân Bổn Vương cũng khó có thể đoán trước được." Nói đến "tám năm trước" Nam Cung Nguyệt Bân cười như không cười nhìn sang Nam Cung Nguyệt Hiên.
Cái nhìn kia bao hàm thâm ý mà chỉ có Nam Cung Nguyệt Hiên hiểu rõ ràng, lòng hắn liền kinh hãi, Nam Cung Nguyệt Bân, phát hiện ra rồi?
Tám năm trước, phệ tâm độc......
Nam Cung Nguyêt Bân nói lời sâu xa, rõ ràng giọng nói nhẹ nhàng lại như sấm sét đánh vào lòng người khác, đầu tiên là kinh ngạc, nhưng sau đó, đại sảnh yến tiệc liền bùng nổ.
"Thì ra là vậy, tám năm trước Bân Vương muốn đi đó đây chu du các nước, hóa ra là đi dưỡng bệnh…"
"Đùng là, khó trách sắc mặt Bân Vương cực kém như vậy, nhưng mà, sao Bân Vương lại vô duyện vô cớ trúng độc…?"
"Đúng vậy, khó trách được vì sao Bân Vương muốn từ hôn…"
......
Khóe môi Mộ Dung Tiểu Tiểu ẩn trong áo lông cáo khẽ cong lên, Việt Bân thật đúng là….
Vì từ hôn mà thủ đoạn nào cũng dùng, nàng thấy, nếu Nam Cung Quân Hạo không đồng ý, không phải hắn sẽ lại chuẩn bị học theo Dạ Nguyệt Ly đào hôn sao?
Nam Cung Nguyệt Bân không bỏ qua nụ cười thoáng qua rồi biến mất trong mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu, hắn biết nhất định nàng đã đoán ra được suy nghĩ của hắn, ban đầu vì độc tái phát mà không kịp giải thích với nàng, nhưng mà bây giờ cũng không muộn.
Chỉ cần nàng tin rằng cho tới bây giờ trong tim của hắn
chỉ có nàng.
Săc mặt Triệu Kỳ Nghị trở nên nghiêm túc, ánh mắt sâu thẳm tĩnh mịch, hắn nói: "Không biết Hoàng thượng có biết Bân Vương trúng kỳ độc hay không?"
"Không biết, có điều Bổn Vương cũng không có ý định giấu diếm, tin rằng sau khi biết tin Phụ hoàng sẽ nhanh chóng cử ngụ ý đến chẩn bệnh." Nam Cung Nguyệt Bân nở nụ cười nhẹ, trên mặt không thấy chút bi thương nào."
Vậy không phải là Bân Vương xem thường sống chết sao?
Triệu Kỳ Nghị gật đầu, không phải vì từ hôn mà Nam Cung Nguyệt Bân cố ý giả tạo cái gọi là "chân tướng", nếu như Hoàng thượng viết Bân Vương trúng kỳ độc chắc sẽ không đưa Bân Vương vào trong phạm vì cân nhắc làm Thái tử, quốc gia
không chỉ muốn lớn mạnh mà còn càng cần dài lâu, hôm nay Bân Vương sống được bao lâu cũng không chắc, việc hôn sự này….
Hắn nháy mắt cho Triệu phu nhân, giúp Triệu Thi Mộng còn đang sững sờ kéo trở về -tưdi, lúc này hắn mới thấy ánh mắt Triệu Thi Mộng trống rỗng ngốc nặng, chỉ không ngừng lẩm bẩm: "Thế này là thế nào, sao lại như vậy…."
Âu Dương Tĩnh vốn còn nghĩ sau yến tiệc dẫn khách mời đi thưởng mai, tiếp tục tiến hành nhiệm vụ, lại không ngờ một tiệc sinh nhật tốt đẹp lại rơi vào tình trạng bất ngờ này, tan rã trong không vui.
......
Trên đường trở về biệt viện, trong xe ngựa.
Thân hình cao lớn của Dạ Nguyệt Ly đè Mộ Dung Tiểu Tiểu dưới thân, để nàng muốn tránh cũng không được, cặp mắt đỏ híp lại, cúi đầu không nặng không nhẹ cắn vào cặp môi đỏ mọng mềm mại của nàng, u oán nói: "Nha đầu thật đúng là quan tâm Nam Cung Nguyệt Bân mà."
Trước khi đi còn sai Toái Nguyệt truyền lời cho Nam Cung Nguyệt Bân, nói cái gì mà đợi nàng tự mình qua thăm hắn, còn cái gì mà nếu cần giúp đỡ cứ tìm nàng, hừ, cũng không chết được, còn lo lắng cái gì? Nam Cung Nguyệt Bân súc sinh lại lấy được đồng tình!"
Mộ Dung Tiểu Tiểu cố gắng hít hít mũi, mặt nghiêm túc: "Ly, huynh có ngửi thấy mùi vị chua chua không?"
Gương mặt tuấn tú của Dạ Nguyệt Ly sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng theo không hiểu lời Mộ Dung Tiểu Tiểu là có ý gì.
"Hì hì." Một tiếng, ngay sau đó, Mộ Dung Tiểu Tiểu cười ha ha, nàng cười đến mức run hết cả người, nàng vùng vẫy muốn ôm bụng nhỏ: "Ôi ôi, không được rồi, đau bụng quá…"
"Có gì buồn cười?" Vẫn chưa hiểu ý của nàng, Dạ Nguyệt Ly nhíu mày hỏi lại. Vừa nghe nàng nói đau bụng, lập tức đau lòng giúp nàng cởϊ áσ lông cáo ra, bàn tay dán vào bụng của nàng, nhẹ nhàng giúp nàng xoa.