Mạc Du Ly thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu ‘ vừa sờ ’ đã có hiệu quả thần kỳ, cằm rơi xuống thiếu chút nữa trật khớp.
Dạ Nguyệt Ly siết thật chặt tiểu nha đầu trong ngực, gần sát bên tai nàng nói bá đạo, "Nha đầu, không cho phép để ý hắn!" Hừ, lại dám tơ tưởng
đến nha đầu của hắn.
"Hả?" Mộ Dung Tiểu Tiểu không rõ nguyên
nhân, cái gì gọi là không để ý đến hắn nữa? Nhưng mà vẫn mở miệng giải
thích, "Sư huynh, nơi này nhiều người để ý mà."
Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly tối sầm lại, nở nụ cười quỷ dị, người nha đầu để ý nhất vẫn là hắn đấy.
"Mộ Dung thế gia đến ------"
Mộ Dung Cẩn Thiên dẫn nữ nhi bảo bối của mình Mộ Dung Vũ Phi ngẩng đầu
xoải bước mà đến, thân thể nghiêm nghị, ngực vượt rộng lớn, gương mặt uy nghiêm liếc nhìn mọi người ở trên đài, hướng mọi người ôm quyền, mặt
mày có không giấu được đắc ý phấn chấn, nghĩ Mô Dung gia của hắn là thế gia số một số hai trên võ lâm. Mộ Dung Vũ Phi phía sau bước đến, dáng
người thướt tha, một thân vàng nhạt, chỉ mới mười ba mười bốn tuổi gương mặt lại xinh đẹp động lòng người. Một bộ dáng vẻ tiểu thư khuê các ở
nơi một đám người giang hồ này xem như đặc biệt.
Mộ Dung Vũ Phi
theo phụ thân mình ngồi ở vị trí liền lặng lẽ quan sát chung quanh, đôi
mày thanh tú nhíu nhẹ lại, biểu ca còn chưa tới sao?
Từ khi Mộ
Dung Tiểu Tiểu thấy Mộ Dung Cẩn Thiên đi vào liền lặng lẽ quan sát hắn,
người đừng đầu nhà Mộ Dung sao? Chuyện năm đó hắn có hay không phần đây?
"Nhà Mộ Dung tiền đồ vô hạn." Phía dưới có người bàn tán.
"Hả? Huynh đài chỉ giáo cho?" Lập tức thuận tiện có người hỏi.
"Các ngươi không biết đi, hiện nay người được thánh thượng mê mẩn cưng
chiều Dao phi nương nương lại là thân muội muội của Mộ Dung Cẩn Thiên
a."
"Vậy thì thế nào, một danh hiệu phi tử mà thôi."
"Không biết mẫu bằng tử quý?" (Mẹ sang nhờ con)
Mọi người sáng tỏ, lại không bàn tán nữa, cần phải biết tự mình đàm luận
việc của hoàng thất là phạm pháp, huống chi, này đại hội võ lâm lần này
Hoàng thất cũng có phái người tới, không cẩn thận bị nghe thấy chém đầu
như chơi.
Mộ Dung Tiểu Tiểu lập tức cau mày, thì ra là như vậy,
nghĩ đến lần này người Bắc Địch quốc tới chính là con Dao phi của đi,
này Mộ Dung Cẩn Thiên mang theo mình nữ nhi cùng đi, là có mục khác.
Nhà Mộ Dung có sủng phi của Hoàng thượng đứng phía sau, trong khi năm đó là phụ mẫu của thân thể này là bởi vì người giang hồ đoạt bảo vật mà chết
sao? Người giang hồ chẳng lẽ không sợ đắc tội triều đình?
Mặc kệ như thế nào, nên điều tra, nàng sẽ điều tra.
"Tiêu Diêu Sơn Trang đến ----"
Ngay sau đó,
"Đại hoàng tử, nhị hoàng tử Bắc Địch quốc đến ---"
Một thân bóng dáng màu tím nhạt. Ánh sáng hoa lệ phủ lên gấm vóc, dưới
ánh mặt trời chiếu rọi ánh sáng nhàn nhạt, người nọ búi mũ trên cao
(thực ra là cái gì mà hoàng tử hay đội như chả biết gọi thế nào hì), tóc dài như nước chảy ở sau lưng, hơi ngước đầu, trên mặt đeo mặt nạ bằng
bạc, đôi mắt sáng như sao, khóe môi cười như không cười. Đi theo phía
sau cả đám áo đen tùy tùng, mọi người mặt không chút thay đổi, huấn
luyện nghiêm chỉnh, bước đi không tiếng động xem ra sợ rằng nhóm người
này đều là cao thủ.
Nhìn đến phía sau Bắc Thần Vũ cùng Bắc Thần Thụy hướng bọn họ gật đầu một cái coi như chào hỏi, bước chân lại không ngừng.
Người này là Tiêu Dao trang chủ Tức Mặc Tuyết Dương, đứng hàng thứ gần như
chỉ ở dưới Thần Phong cốc, xem điệu bộ này, nếu mọi người bên trong sơn
trang đều là bản lĩnh như thế, cái này đệ nhất thiên hạ trang thật không thẹn.
Chung quanh yên lặng như tờ, không chỉ có khí thế của Tiêu Diêu Sơn Trang, càng lúc Đại hoàng tử Bắc Thần Vũ càng đen mặt. Tu
dưỡng tốt nói cho hắn biết không cần để ý, cũng chỉ là đám giang hồ lỗ
mãng thôi.
Phía sau hắn Bắc Thần thụy từ đầu chí cuối trên mặt
mang nụ cười thản nhiên, cùi chỏ đυ.ng hắn một cái, "Hoàng huynh, chúng
ta đi thôi." Hắn không coi ra gì, người trong giang hồ tự có ngạo khí
của người trong giang hồ, huống chi địa vị Tức Mặc Tuyết Dương ở trong
võ lâm cũng không thấp, Tiêu Diêu Sơn Trang của hắn không đơn giản.
Nếu có thể lôi kéo hắn vậy thì . .
Tại chỗ người trong giang hồ
có Bắc Địch quốc cũng có Nam dục quốc, vì vậy chúng người trong giang hồ chỉ chắp tay, "Gặp qua hai vị hoàng tử Điện Hạ."
Mộ Dung Cẩn
Thiên thấy cháu ngoại mình mặt lộ ý cười, Bắc Thần Vũ cũng gật đầu về
phía hắn. Mộ Dung Vũ Phi lộ ánh mắt si mê nhìn biểu ca mình, không muốn
quá mức luống cuống lúc này mới thu lại chút. Từ khi nàng còn bé đi
hoàng cung gặp qua biểu ca nàng vẫn muốn lớn lên gả cho hắn, hôm nay cha an bài rất hợp tâm ý nàng.
Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng thoáng quan sát vị hoàng tử, hai người mang theo cao quý Hoàng thất bẩm sinh, diện mạo đều bất phàm.
Thu lại thâm ý trong mắt, hướng trong ngực sư huynh mình cọ cọ, ừ, người
đến đông đủ đấy. Nên bắt đầu thôi. (Ta cảm giác Tiểu Tiểu giống con chó
nhỏ hắc hắc)
Chỉ là, vì sao lần này Nam dục quốc không có phái người tới đây? Suy nghĩ một chút, vẫn là trở về hỏi sư huynh thôi.
Không đợi bao lâu, Võ Lâm Minh Chủ Thiên Sơn bách liền xuất hiện, mặt chữ
quốc, quanh năm thống lĩnh giang hồ khiến người này xem ra rất có uy
nghiêm.
Vừa ra tiếng, trên đài lập tức liền an tĩnh lại,
"Các vị giang hồ hảo hán đường xa mà đến, quy tắc tỷ võ mọi người cũng đều
biết, lần này chúng ta vẫn như cũ là mời tới bốn vị được võ lâm tôn
kính, không cần nói nhiều, như vậy hiện tại liền bắt đầu đi, khi luận võ xin dừng tay đúng lúc, chớ tổn thương đến tính mạng." Dứt lời liền ngồi hướng ngay giữa vị trí của hắn.
Không bao lâu trên lôi đài liền đánh , nhưng, cũng không phải ai cũng kiên nhẫn xem từng trận một .
Dạ Nguyệt Ly nhìn tiểu nhân nhi trong ngực hơi mỏi mệt, cưng chìu mở miệng, "Muốn trở về ngủ hay không?"
"Bỏ chạy lấy người sao?" Còn có thể như vậy?
"Chúng ta là trực tiếp tiến vào trận tỷ thí ngày mai ." Cái mông của Mạc Du Ly cũng không ngồi yên.
Giống như Mạc Du Ly, địa vị Đường Viễn Kiến như vậy có thể không cần lên đài, phải biết có thể ngồi vị trí đứng đầu một môn phái không có chút bản
lãnh thật sự là không thể nào . Ngày thứ nhất tới cũng chỉ là tới đi
ngang qua đài đấu võ.
Hơn nữa trước mặt một ngày quả thật cũng
không có gì đẹp mắt, cũng chỉ là người bình thường tỷ thí, ở dưới đài
quan sát cũng coi là biểu diễn võ thuật của người trong giang hồ.
"Đi thôi." giọng điệu Dạ Nguyệt Ly nhàn nhạt, nha đầu của hắn đã mệt nhọc.
Đường Viễn Kiến cũng phụ họa, "Đi thôi." Ngay sau đó cũng sai thuộc hạ báo cho Võ Lâm Minh Chủ một tiếng.
Cả đám đứng dậy, phần lớn không có người chú ý, quy củ giang hồ là như vậy, chỉ cần có thực lực.
Ngay sau đó người Tiêu Diêu Sơn Trang cũng đứng dậy, Cổ Hân thấy vậy cũng chuẩn bị rời đi.
Chỗ ngồi lập tức liền bỏ trống gần một nửa.
Ra khỏi cửa trang không bao xa Cổ Hân liền đuổi theo, Mạc Du Ly là một bộ xem kịch vui.
Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng trầm ổn, ở trong lòng cười lạnh, thật đúng là âm
hồn bất tán a, đồng thời cũng trừng mắt liếc Mạc Du Ly đang xem trò vui.
"Một nén hương." Ôm trong ngực tiểu nha đầu đã ngủ nói một câu với Mạc Du Ly liền liều mạng rời đi.
Mạc Du Ly khóc không ra nước mắt, hắn đây là trêu ai ghẹo ai, khi không lại chỉnh hắn như vậy oa, này đùa giỡn không thể coi là thật chứ sao. Ai,
hắn vẫn là cam chịu số phận đi, nhớ tới thủ đoạn giày vò của Dạ Nguyệt
Ly cả người hắn liền rùng mình một cái.
Bên cạnh huynh muội Đường gia nhìn có chút không rõ chân tướng, chỉ là Đường Viễn Kiến thấy vậy
liền lôi kéo muội muội nhà mình chạy nhanh.
Vùng đất thị phi a.
Cổ Hân vừa định đuổi theo hỏi Mộ Dung Tiểu Tiểu hiện tại ở tại nơi nào,
chân còn chưa bước ra liền bị Mạc Du Ly một tay ngăn lại.
"Mạc
Các chủ, đây là ý gì? Tại hạ cùng với ngươi cũng không đυ.ng chạm, vì sao ngăn cản tại hạ." Thật vất vả thấy nho nhỏ còn chưa cùng nàng nói một
câu.
"Ta nói Cổ thiếu gia, không có nhìn người ta có đôi có cặp, ngươi cần gì phải tự tìm mất mặt?" Đi thẳng vào vấn đề, sớm một chút
giải quyết về sớm một chút.
"Ngươi...ngươi nói nhăng cuội gì đó, người ta là sư huynh muội, tại sao ‘ có đôi có cặp ’." Đây chính là dùng để chỉ tình nhân.
"Cổ thiếu gia, ta nói là ngươi, đừng quấn người khác nữa, ngươi nên cẩn
thận." Gần sát trước người Cổ Hân . Mạc Du Ly nhẹ nói hết liền quay đầu
rời đi, khóe mắt giống như vô ý nhìn sang cách đó không xa khúc quanh.
Đáy lòng cười lạnh, không biết tự lượng sức mình.
Lưu lại một mình Cổ Hân còn đứng ở chỗ cũ suy nghĩ sâu xa.
Mạc Du Ly tâm tình cực tốt trở về phủ viện, nghĩ thầm đây tuyệt đối không tới một nén hương.