Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

————————-

“Uyển Ương, không dậy nổi sao, ân?” – Thư Hoài Đạt làm bộ lại muốn nhéo mũi nàng một lần nữa, Úc Uyển Ương vội vàng ngồi dậy mà che chở cái mũi của mình, căm tức nhìn nàng.

“Dậy liền dậy!” – Con mắt của nàng ùng ục xoay chuyển một cái, mở ra hai tay ôm lấy Thư Hoài Đạt – “Phiền toái Thư tổng ôm tôi đứng lên một chút!”

Trên người của Thư Hoài Đạt có hương thơm, thật sự thơm quá, ban đầu là muốn náo động ầm ĩ đùa giỡn nàng, đến cuối cùng Úc Uyển Ương lại không khách khí ở trên người Thư Hoài Đạt mà ngửi loạn hương thơm, đặc biệt khi tới càng gần cổ áo, nàng cảm giác cái này không phải là mùi vị đến từ nước hoa, chính là một loại mùi thơm tự nhiên, khiến người ta sinh ra nỗi lòng lưu luyến, hoặc có lẽ vì người này là Thư Hoài Đạt, cho nên nàng mới có thể yêu thích đến như vậy.

“Ngửi cái gì đây, giống hệt con cún nhỏ.” – Thư Hoài Đạt miệng giống như là ngậm lấy nụ cười, bận bịu ôm lấy nàng, sợ nàng di chuyển liền ngã xuống nên nói – “Này nhé, lệ phí di chuyển của tôi rất cao, cho Uyển Ương dựa ngủ, còn đắp chăn cho cô, bây giờ còn muốn tôi hầu hạ cô. Uyển Ương dự định làm sao trả số tiền này đây?”

Úc Uyển Ương nở nụ cười một tiếng, từ cổ của nàng mà ngẩng đầu lên, “Tôi nào dám cho cô hầu hạ tôi, cho dù là bán cả thân mình, thì tôi cũng không trả được số tiền này đâu.”

Lần này đôi mắt cười cong cong của Thư Hoài Đạt liền thẳng tắp mà va vào ánh mắt của Úc Uyển Ương. Úc Uyển Ương từ trước tới nay chưa từng gặp qua một người phụ nữ có thể đem ôn nhu cùng lạnh nhạt kết hợp hoàn mỹ như thế. Thời điểm nàng lạnh nhạt sẽ khiến người ta nghĩ rằng đây là bản chất của nàng, mà thời điểm khi nàng đối xử ôn nhu, nhưng cũng sẽ không khiến cho người ta cảm thấy đột ngột khó có thể tiếp thu, ngược lại vì ôn nhu mà cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Úc Uyển Ương không biết làm sao lại nâng tay lên, chạm vào khuôn mặt nàng, ngón tay từng điểm từng điểm bao trùm lên gò má của nàng, ngón tay trỏ tỉ mỉ mà sượt nhẹ qua lại trên đôi lông mày, nhẹ nhàng miêu tả chúng.Nhìn Úc Uyển Ương đang nhìn mình xong, nàng còn bắt đầu giương lên khóe miệng, thì Thư Hoài Đạt mới tùy ý để nàng muốn làm gì thì làm, đồng thời nhẹ giọng hỏi, “Cười cái gì a?”

“Thư Hoài Đạt, cô thật là xinh đẹp.” – Úc Uyển Ương ánh mắt cùng nàng đối diện, nhìn vào đôi đồng tử xinh đẹp ấy, Úc Uyển Ương như thấy được chính mình.Nếu là có thể làm cho một người phụ nữ như vậy, trong lòng đều chứa đầy một người, thì người kia chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Có thể độc hưởng sự ôn nhu của nàng, độc chiếm sự quan ái của nàng, còn có thể làm cho nàng hạnh phúc.

Cự ly quá gần, gần gũi đến mức Úc Uyển Ương đều có thể cảm nhận được hô hấp của Thư Hoài Đạt. Nàng rất muốn gần thêm chút nữa, cảm thụ thêm nhiều hơn nữa, cảm thụ thêm nhiều mặt khác của Thư Hoài Đạt. Nhưng là trong nháy mắt, ngay tại đây, người phụ nữ trước mắt nàng phảng phất đã biến thành một đóa hoa hồng diễm lệ, dụ dỗ mọi người đi hái, khiến cho mọi người quên mất bản thân hoa hồng vốn là một nhành hoa có đầy những cây gai bén nhọn…Úc Uyển Ương đột nhiên tỉnh táo lại, kéo ra một khoảng cách nhỏ, trong mắt từng tia mê tình đều triệt để thối lui.

“Được rồi, mau đứng lên thôi, nên trở về nhà.” – Thư Hoài Đạt không biết Úc Uyển Ương tại sao lại thay đổi biểu hiện đột ngột như thế, chỉ có thể dùng tay vỗ lên lưng của nàng, ý bảo nàng nên rời giường.

“Về nhà?” – Úc Uyển Ương hỏi – “Không ăn cơm sao?”

“Thời gian dùng để ăn cơm thì Uyển Ương dùng để ngủ rồi, làm sao bây giờ?” – Thư Hoài Đạt nhắc nhở nói – “Bất quá, hiện tại dì đã đóng gói thức ăn sẵn cho Uyển Ương rồi, cô chỉ có thể về nhà ăn thôi.”

Úc Uyển Ương cơ hồ là ở trong trạng thái mộng mị khi được Thư Hoài Đạt lôi ra khỏi phòng. Tống Lan Anh đem cơm nước đã sắp xếp gọn gàng trong hộp giữ ấm đưa cho nàng kèm theo dặn dò, “Trở lại nhớ ăn cơm, đừng ngại trễ quá mà không ăn, ăn nhiều một chút, nếu không buổi tối vì đói bụng tỉnh lại thì sẽ rất khó chịu.”

“Aida, mẹ…” – Úc Uyển Ương một mặt xấu hổ, đã nói hôm nay về nhà ăn cơm, đến cuối cùng lại chính mình ngủ thϊếp đi.

“Được rồi, mẹ biết con hôm nay đã rất mệt, mau trở về đi thôi.” – Tống Lan Anh tiễn hai người, tại lúc đóng cửa bà cùng Thư Hoài Đạt nhìn nhau một cái, Thư Hoài Đạt trong lòng biết rõ, gật đầu làm sáng tỏ mình đã hiểu rồi.

Tiểu khu nơi Úc Uyển Ương ở cách bên này không tính là bao xa, Thư Hoài Đạt đại khái chạy hơn một tiếng thì xe đã đến nơi. Sau khi dừng xe, hai người ai cũng không nói gì, Úc Uyển Ương không có xuống xe, chỉ lẳng lặng ngồi ở vị trí cũ. Khoảng chừng qua mấy phút, Thư Hoài Đạt cười khẽ một tiếng, quay đầu, “Còn không vào nhà sao, chẳng lẽ muốn theo tôi về nhà?”

“Vậy sau này tôi có thể…?”

“Có thể.” – THư Hoài Đạt ngữ điệu mềm nhẹ nhưng là khẳng định, đánh gãy lời nói của nàng – “Tối hôm qua không trả lời cô, bây giờ sau khi trở về thì tôi trả lời, cũng không tính là quá trễ.”

Ngoại trừ lần đầu tiên Thư Hoài Đạt cự tuyệt ý muốn của Úc Uyển Ương khi nàng nói nàng không muốn nhận “Tích Ngôn” thì cho đến bây giờ, Thư Hoài Đạt không hề cự tuyệt thỉnh cầu của nàng thêm một lần nào nữa, đương nhiên, thỉnh cầu của Úc Uyển Ương rất ít, phần lớn thời điểm đều là do Thư Hoài Đạt chủ động tiếp cận, chủ động yêu cầu. Cho đến hiện tại, lại diễn biến thành một loại hy vọng, hy vọng nàng ấy nhiều yêu cầu một chút, thậm chí là hy vọng nàng liên hệ chính mình nhiều hơn, không chỉ là thời điểm lạ giường không ngủ được mới chịu gọi cho mình.

“Thời điểm tôi dựa vào cô để ngủ, có phải rất nặng hay không?” – Úc Uyển Ương xem ra tựa hồ có hơi ngượng ngùng, âm thanh cũng nhỏ đi rất nhiều.

“Là thật nặng, vai bây giờ còn có điểm nhức đây.” – Thư Hoài Đạt nửa thật nửa giả nói, vì để phối hợp, còn hết sức giật giật vai.Động tác này quả thực rất chân thực, Úc Uyển Ương cũng tin rằng đây là thật, “Có muốn tôi giúp cô xoa bóp hay không?”Thư Hoài Đạt mỉm cười nói, “Có thể thử xem.” – Dứt lời, nàng liền tháo dây an toàn, thân thể hơi xoay chuyển sang một phương hướng khác, hướng về phía bên cạnh mà dựa vào, để vai của mình tựa vào người Úc Uyển Ương.

“Vậy tôi bắt đầu đây…” – Úc Uyển Ương nuốt một ngụm nước bọt, cởi dây an toàn mà tới gần Thư Hoài Đạt, hai tay nặn nặn, nhẹ nhàng nâng lên đặt xuống bả vai của Thư Hoài Đạt.

Ngón tay cái ở phía sau, ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa thì ở phía trước, hai ngón tay ở phía trước lại vừa vặn mà đặt đến xương quai xanh của Thư Hoài Đạt. Nàng có thể cảm giác chân thực được hai thanh xương đang lộ ra kia thông qua cảm giác ở ngón tay mình, nàng hơi híp mắt, tưởng tượng đến cảnh tượng này.Nhất định, rất đẹp.

Thư Hoài Đạt hôm nay mặc quần áo cũng thực vừa vặn mà lộ ra một chút. Úc Uyển Ương có chú ý đến, nhưng lại không để ý nhiều lắm. Cự ly đang từ từ rút ngắn lại, Úc Uyển Ương cơ hồ là kề sát mặt mình sau tai của Thư Hoài Đạt, động tác ở trên tay trở nên mềm nhẹ vô cùng, nàng vô cùng lưu luyến một tia khí tức này trên người Thư Hoài Đạt.Tiếng chuông điện thoại di động thật không đúng lúc mà vang lên, phá vỡ bầu không khí ám muội ngay tại thời điểm này, Úc Uyển Ương không chút nghĩ ngợi đưa tay đυ.ng đến điện thoại và cầm nó lên, màn hình vừa lúc nằm ngay tầm nhìn ngang của Thư Hoài Đạt.Này một dãy số vừa quen thuộc vừa xa lạ ánh vào trong mắt Úc Uyển Ương, cũng đồng thời chiếu sáng vào một bên gương mặt đang bình tĩnh của Thư Hoài Đạt.

Có một tiếng sấm vang lên trong đầu Úc Uyển Ương, sự yên lặng ấm áp đang phảng phất, giống như đã trải qua một mùa đông yên ổn xong rốt cuộc đã bị một tiếng sấm rền của mùa xuân thức tỉnh. Tay kia trên bả vai Thư Hoài Đạt dừng lại, tay còn lại chậm rãi thụt trở về, âm thanh như là từ trong kẽ răng, từng chữ từng chữ bị nhả ra nghiến chặt, “Thư Hoài Đạt, cô đã sớm biết, đúng hay không?”

Đưa lưng về phía nàng, Thư Hoài Đạt cúi đầu, nhắm mắt lại, lông mày kiêu hãnh mà nhíu chặt lại, giờ phút này vô cùng ảo não.

“Phải, tôi sớm đã biết.” – Nàng mở mắt ra, lựa chọn không vì mục đích ban đầu của chính mình mà đi giải thích. Nàng xoay người, đối diện Úc Uyển Ương, người vừa nãy mang theo ngượng ngùng mà bây giờ đã lạnh lẽo đến triệt để.

Lần đầu tiên các nàng gặp nhau, Úc Uyển Ương chỉ là xa lánh mang theo một tia hờ hững, mà giờ khắc này trong mắt nàng, nhưng là chất chứa vô số dao băng, nàng cũng không nhìn thấy sự mảy may tín nhiệm nào trong mắt của nàng ấy nữa.

“Số điện thoại này, dĩ nhiên cô sẽ không xa lạ, nhưng là thời điểm khi cô thấy nó, lại không có nửa điểm kinh ngạc. Thư Hoài Đạt, cô tiếp cận tôi, mục đích cuối cùng của cô rốt cuộc là gì?” – Ngữ điệu của Úc Uyển Ương giống như có mang theo cơn lốc, từng chữ từng chững đều quật về phía Thư Hoài Đạt – “Muốn nhìn tôi với chồng cô mỗi ngày liên lạc mấy lần, hay là chậm rãi tới gần tôi, sau đó phá hủy tôi, hả?!”

“Uyển Ương, cô nghe tôi nói, tôi không nghĩ mình sẽ làm như vậy..” – Thư Hoài Đạt đây là lần thứ nhất cảm thấy bản thân mình thật hoang mang, thời điểm nàng biết Chung Dật Minh quá trớn thì nàng cũng chưa có hoang mang như vậy, bị Thư Hoà Thái yêu cầu mau chóng sinh con thì nửa điểm cũng không cảm thấy hoang mang. Nhưng bây giờ, một mình ở đây đối diện Úc Uyển Ương, nàng bắt đầu cảm thấy hoang mang và vô cùng sợ hãi.

Úc Uyển Ương cười lạnh một tiếng, mở cửa xe cũng không quay đầu lại, hướng về chỗ rẽ lầu mà đi, Thư Hoài Đạt đuổi theo ngay ở phía sau, chạy thật nhanh vài bước ngăn trở nàng ở phía trước, “Uyển Ương, cô trước tiên nghe tôi nói! Tôi thừa nhận, tôi thừa nhận ngay từ đầu là tôi gạt cô, là tôi tìm đến cô chỉ để tìm biện pháp giải quyết chuyện này, nhưng là tôi..”

“Thừa nhận là đủ rồi, còn có cái gì tốt để nói?” – Úc Uyển Ương dùng ngữ khí lợi hại đánh gãy nàng, cảm giác tay của mình đều như đang run lên, đáy mắt nhìn thấy chính là phẫn nộ, nhưng nhiều hơn chính là sự đau xót – “Tôi a, tôi có cái gì đáng giá để hai người lao tâm khổ tứ như vậy mà tiếp cận tôi?! Các người cảm thấy những gì tôi chịu đựng là chưa đủ sao?!”

“Không phải, không phải như thế đâu, làm ơn nghe tôi nói một chút….” – Thư Hoài Đạt không ngừng mà giải thích, chỉ là sự hoảng loạn của nàng không thể nào lọt vào được trong mắt của Úc Uyển Ương.

“Tôi là cho cô cùng những người phụ nữ khác không giống nhau, sẽ không bị hôn nhân che mắt, tôi là cho rằng cô đặc biệt…” – Úc Uyển Ương thanh âm lộ ra mấy phần trào phúng cười – “Sự thực chứng minh cô cùng những người phụ nữ khác không hề giống nhau. Cô nhịn giỏi, tâm cơ lại sâu thẳm như vậy. Nhưng là tôi cho cô biết, cô đem thời gian lãng phí trên người tôi cũng là vô dụng. Tôi chưa bao giờ muốn cùng loại ác ma như Chung Dật Minh chồng cô mà qua lại!”

Mình rốt cuộc đã làm sai điều gì đây?

Tại sao mỗi người tiếp cận mình đều không hề có ý tốt, nàng yêu thích cùng Thư Hoài Đạt ở bên nhau, thính nàng nhìn giống như xa lánh nhưng kì thực lại rất ấm áp, thính nàng mỗi lần ôn nhu bao dung lấy mình, thích nàng, thích quá nhiều phương diện của nàng, rất yêu thích…

Úc Uyển Ương vô cùng sửng sốt, sự phẫn nộ làm vành mắt của nàng đỏ hoe, nước mắt từ hốc mắt bỗng chốc tuôn ra, mơ hồ tầm nhìn của nàng, cũng mơ hồ luôn khuôn mặt hoảng loạn đang đứng đối diện nàng.

Nàng thích Thư Hoài đạt, ở thời điểm nàng chưa cảm nhận được, tình cảm này theo phương diện tự nhiên mà nảy sinh. Sinh trưởng rất tốt, từng ngóc ngách từng chỗ nhỏ đều có thể bám vào. Nàng chưa bao giờ phát hiện, nhưng đến khi nàng phát hiện rồi, thì bất cứ chi tiết nhỏ nào cũng đều luôn dính dáng đến Thư Hoài Đạt.

“Uyển Ương, tin tưởng tôi được hay không, ý nghĩ hiện tại của tôi đã không còn như vậy nữa, thật sự…” – Chưa bao giờ trấn an người khác, Thư Hoài Đạt cứ đứng ở đấy mà nghẹn không nói ra được một câu nào trật tự rõ ràng, chỉ là khẩn trương bắt lấy tay nàng, không để nàng rời đi.

“Thư tổng.” – Úc Uyển Ương cố nén không cho nước mắt chảy xuống càng nhiều, từng chữ từng chữ chua xót nói, “Xin cô cùng chồng cô, từ nay về sau đừng chạy đến làm phiền tôi, tôi không muốn nhìn thấy các người. Còn có, nếu như cô còn nhớ được những gì tôi đối tốt với cô từ khi quen biết, thì không cần đi phá rối mẹ của tôi, cảm ơn.”

Nàng dùng sức gạt ra tay của Thư Hoài Đạt mà đi vào chỗ rẽ, không để ý đến cảm xúc của Thư Hoài Đạt, không hề nhìn vào gương mặt mà nàng đã mê luyến nhìn thật nhiều lần, kể cả đôi mắt kia..

Thẳng đến khi tiến vào thang máy, nàng mới mặc kệ để nước mắt của mình chảy xuôi. Nàng vô lực tựa vào một bên của thang máy, những giọt nước mắt không ngừng chảy kia giống như chất dinh dưỡng, từng dòng từng dòng mà chảy tuột ra khỏi cơ thể của nàng.

Nàng biết trên thế giới này đều có những chuyện mà khi nó phát sinh ra, sẽ khiến cho người ta không dám tin nó là sự thật. Nhưng là chưa bao giờ nàng nghĩ đến có một ngày chuyện này sẽ phát sinh trên người mình, ví dụ như lý do Thư Hoài Đạt tiếp cận mình là không đơn thuần, và ví dụ như, nàng thích Thư Hoài Đạt mất rồi.

Đèn đường chiếu vào trên người Thư Hoài Đạt, nàng lẳng lặng mà đứng ở nơi đó, sắc mặc không biết từ khi nào mà đã nhuộm thành trắng bệch một mảnh, thứ còn sót lại chỉ là độ ấm của bàn tay Úc Uyển Ương khi nàng ấy giật tay ra khỏi tay mình. Nàng còn nhớ rõ, mới vừa rồi, nàng còn nhéo qua mũi của Úc Uyển Ương, nàng ôm qua Úc Uyển Ương, các nàng thật sự, thật sự rất gần nhau.

Nàng đột nhiên cảm thấy đôi mắt ê ẩm đến lợi hại, Úc Uyển Ương sẽ không bao giờ tin tưởng mình thêm lần nữa. Đôi môi tái nhợt của nàng kéo ra một nụ cười khổ sở, lẩm bẩm nói, “Uyển Ương, xin lỗi, thật sự xin lỗi…”

.

.

.

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không có gì muốn nói. Tác giả chạy trước đây.

.

.

.

Editor có lời muốn nói: Sóng gió nổi lên rồi, cầu áo mưa, đê đập chống lũ thật kĩ a.
« Chương TrướcChương Tiếp »