Chương 3

EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

————————–

Thư Hoài Đạt ngồi trong văn phòng, đôi mắt khẽ liếc nhìn các tập văn kiện. Lúc này, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông. Nàng vươn tay nhận lấy, “Đến rồi à?”

Một giọng nữ khác vang lên nơi đầu dây điện thoại bên kia. Âm điệu quyến rũ khoa trương, còn kèm theo một tiếng cười, “Thư đại tiểu thư của mình, đừng nóng vội mà. Hiện tại mình sắp đến văn phòng làm việc của cậu rồi. Ai bảo cậu bỗng nhiên chuyển đổi văn phòng sang bên này, hại mình tìm khó muốn chết luôn.”

“Đến rồi mới nói đi.” – Thư Hoài Đạt không chút lưu tình mà cúp điện thoại, chân mày khẽ cau lại, tiếp tục cúi đầu xem văn kiện.

Có lời dặn dò của Thư Hoài Đạt, cho nên người phụ nữ kia có thể tiến vào văn phòng mà không gặp bất kì khó khăn gì. Thư Hoài Đạt ngẩng đầu nhìn lên, cẩn thận đánh giá nàng. Cơ thể của cô gái này từ trên xuống dưới đều tỏa ra sự đàn bà quyến rũ. Tóc màu nâu, phần đuôi uốn cong gợn sóng. Váy cúp ngực, bao gọn cả cơ thể của nàng, tôn lên dáng người kiêu ngạo. Sự xinh đẹp của nàng tỉ lệ thuận với giọng nói của nàng, đều phô trương kiêu ngạo giống nhau, mang theo mấy phần tà khí giống hồ ly mỗi khi nàng mỉm cười. Nàng đon đả đi về phía Thư Hoài Đạt mà ngồi xuống đối diện bàn làm việc của cô.

Thư Hoài Đạt càng nhìn thì chân mày càng nhíu chặt. Nàng không hiểu sao bản thân lại nhớ đến Úc Uyển Ương. Cô gái ấy có một khuôn mặt cũng mê hoặc người khác, nhưng pha lẫn nét bình tĩnh khó có thể giải thích. Nếu như nói Úc Uyển Ương là mê hoặc bằng sự nội liễm, thì giờ khắc này Trầm Mộ Ngôn chính là mê hoặc người khác bằng cơ thể của mình. Nàng ấy muốn phô bày ra, một cách kiêu căng, sợ rằng người khác không biết đến mình.

“Thư tổng, cưng làm sao vậy, gần đây chồng của cưng đi nước ngoài nên cưng cảm thấy tịch mịch khi ở nhà đúng không, muốn chị đây sang bồi tiếp cưng phải không?” – Trầm Mộ Ngôn nói, thân thể hướng về phía Thư Hoài Đạt, ý tứ sâu xa mà nở nụ cười, khiến cho hai khỏa ngạo kiều trước ngực được phô ra trước mặt Thư Hoài Đạt, không cách nào che lấp.

Ánh nhìn của Thư Hoài Đạt thủy chung không có dời đi, chỉ là đối diện cùng với Trầm Mộ Ngôn, không muốn nhìn những thứ không nên nhìn. Nàng nhàn nhạt đáp, “Mộ Ngôn, lúc trước cậu cho người đi điều tra Dật Minh. Cậu còn nhớ không?”

“Đúng rồi, làm sao vậy, điều tra ra thứ đặc biệt gì à?” – Trầm Mộ Ngôn thấy câu chuyện đã mở đầu có phần nghiêm túc, nên không tiếp tục trêu bạn mình nữa, trong thanh âm cũng thu hồi mấy phần đùa giỡn.

“Tự cậu xem đi.” – Thư Hoài Đạt ra hiệu cho nàng xem những văn kiện để trên bàn, giọng nói của nàng ôn tồn, không phát hiện ra được nàng đang tức giận hay vui vẻ. Nàng nói xong thì cúi đầu, tiếp tục xử lý công việc của mình.

Trầm Mộ Ngôn bị thái độ thần bí của Thư Hoài Đạt khơi gợi lên lòng hiếu kì. Thực sự là hiếm thấy, cô ấy không cho mình một sắc mặt tốt, lại còn muốn mình tự xem kết quả điều ra. Thật sự là điều tra ra thứ gì đặc biệt rồi sao?

“Ái chà.” – Trầm Mộ Ngôn mỉm cười – “Ái chà chà.” – Trầm Mộ Ngôn vừa cười, vừa lật tập văn kiện, nàng chăm chú đến mức nháy mắt cũng không dám nháy, chỉ lo sợ bỏ lỡ tin tức nặng kí gì – “Ồ, người phụ nữ này vóc dáng rất được, còn có người này. Ồ, ánh mắt của Chung Dật Minh thật sự không tệ nha. Những người mà bổn tiểu thư coi trọng thì hắn đều thu về tay hết.”

Thư Hoài Đạt chỉ muốn đỡ trán sau khi nghe xong. Gọi cô ấy đến có phải là điều không nên hay không?

“Ồ, đây là gì, người phụ nữ này lúc trước mình còn định ..” – Rốt cuộc phát hiện bầu không khí có điểm gì đó không đúng, Trầm Mộ Ngôn lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ánh mắt của Thư Hoài Đạt toát ra sự không vui thì lúc này nàng mới đem mấy câu chuẩn bị nói nuốt hết vào trong bụng.

Nhưng với tính tình của nàng, vui đùa một chút thì mới chính là nàng, “Thư Hoài Đạt, thảo nguyên lớn nhất trong đất nước chúng ta là ở nơi nào?”

Thư Hoài Đạt không hiểu nhưng vẫn trả lời, “Nội Mông Cổ, bối nhĩ đại thảo nguyên, nhưng sao?”

“Mình hẳn là không cần đi Nội Mông Cổ nữa rồi. Chung Dật Minh này xem ra hoa thơm cỏ lạ ở đâu, chỗ nào có thì đều bị hắn thu hết về tay rồi. Thuận tiện để mình hưởng thụ một chút.” – Trầm Mộ Ngôn nói xong, đem văn kiện khép lại. Đôi mắt của nàng chăm chú nhìn Thư Hoài Đạt, khóe miệng ẩn ý cười, để cho Thư Hoài Đạt lập tức hiểu rõ ý tứ của nàng.

Ý tứ ở đây là, chồng của cậu đúng là một tên bại hoại.

“Mình gọi cậu đến không phải để nghe cậu nói những điều này.” – Thư Hoài Đạt đóng nắp bút máy lại, cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau.

Vốn tưởng rằng Chung Dật Minh muốn tiếp xúc với làng giải trí, để cho bản thân có thêm kinh nghiệm quản lý trong ngành này. Dù sao nàng cũng đã nghe nói Chung gia hình như đang muốn tiến quân vào làng giải trí, cho nên nàng mới đem công ty giải trí Hoa Duệ, một công ty nhỏ trong đại gia sản của Thư gia, giao cho hắn quản lý.

Thế nhưng sau khi hắn tiếp nhận công ty vào tay, thì câu chuyện sau đấy là một sự thật mà nàng không biết. Việc chính không làm, lại chạy đi cải cách những thứ vốn không cần thay đổi, thậm chí lạm dụng chức quyền của mình mà biến nữ chính thành nữ thứ. Chuyện này chỉ sau khi nàng điều tra thì mới biết, rõ ràng bản thân mình đã tin tưởng hắn quá nhiều.

“Cậu nói cho mình biết, tại sao cậu lại chuyển văn phòng sang Hoa Duệ để làm việc?” – Trầm Mộ Ngôn từ lúc vào cửa cho đến bây giờ, cuối cùng mới thở ra được một câu nghiêm túc.

Hoa Duệ chỉ là một sản nghiệp nhỏ trong gia sản của Thư gia. Thư Hoài Đạt lại không ở tổng văn phòng tập đoàn Thịnh Quang mà lại ở đây, chuyện này thực sự không bình thường một chút nào.

“Gần đây, Dật Minh tiếp xúc với một nữ minh tinh. Cô ấy là diễn viên thuộc sự quản lý của Hoa Duệ” – Thư Hoài Đạt suy nghĩ một chút mới dùng từ “tiếp xúc”. Những từ như nɠɵạı ŧìиɧ hay ve vãn hay qua lại kia, nàng nghĩ bản thân bây giờ không thể mở miệng mà nói ra được.

“Thì?” – Trầm Mộ Ngôn nhíu mày, hỏi ngược lại.

“Hiện tại, cô ấy đang tham gia một bộ phim. Trước đó, công ty đã định sẵn cho cô ấy là vai nữ chính, nhưng cuối cùng lại bị Dật Minh đổi thành nữ thứ.” – Thư Hoài Đạt nói xong thì thở dài, hành động như vậy của Dật Minh đã tỏ rõ hàm ý quá mức rõ ràng.

Có thể hiểu rằng, Úc Uyển Ương là vì cự tuyệt quy tắc ngầm ngủ với các ông lớn của Chung Dật Minh, cho nên cô ấy mới bị chèn ép. Đồng thời, làm cho danh tiếng vốn không phân được cao thấp giữa Lăng Ỷ và Úc Uyển Ương bị thay đổi một cách rõ rệt. Lăng Ỷ bây giờ dang tiếng đã có thể nói là cao hơn Úc Uyển Ương một bậc rồi.

Trầm Mộ Ngôn mở văn kiện điều tra Úc Uyển Ương ra, cảm thán nói, “Úc Uyển Ương, rất xinh đẹp. Là loại hình mà mình thích, thoạt nhìn thì giống như cậu, trông không khác gì một khối băng lạnh. Nhưng mình dám cam đoan, khi lên giường rồi thì cô ấy sẽ biến thành một con người khác.”

Những tấm hình chụp được kèm theo văn kiện đã phô bày hoàn toàn hình dáng, ưu thế của Úc Uyển Ương. Trầm Mộ Ngôn vừa nhìn hình vừa liếʍ môi nhỏ của mình. Ánh mắt của Chung Dật Minh quả nhiên không tệ, những người phụ nữ mà hắn coi trọng thì đều thuộc dạng mình thích.

“Cậu cảm thấy, mình gọi cậu đến đây là vì muốn cùng cậu thảo luận ánh mắt của chồng mình như thế nào sao?” – Khóe môi của Thư Hòai Đạt cong lại, nhưng đáy mắt của nàng không hề có nửa điểm ý cười.

“Ánh mắt của hắn tự nhiên là không tệ rồi. Bằng không làm sao cưới được cậu về nhà?” – Trầm Mộ Ngôn vừa nói dứt lời thì đứng dậy, đi vòng sang Thư Hoài Đạt. Thư Hòai Đạt cũng xoay ghế, nhìn về phía nàng. Hai tay của Trầm Mộ Ngôn chống ngược ra sau bàn, nàng đứng tựa lưng mình vào bàn làm việc của Thư Hoài Đạt.

“Thật ra, trong lòng của cậu đã có đáp án chắc chắn rồi. Cậu không cần câu trả lời của mình nữa đâu, đúng không?”

Thư Hoài Đạt ngẩng đầu nhìn nàng, con ngươi màu nâu tựa như một tách trà ấm, không hề sôi trào mà đơn giản chỉ là lãng đãng gợn sóng. Ngón tay cái của nàng theo bản năng mà miết nhẹ trang giấy của tập văn kiện.

“Cậu không muốn suy nghĩ thêm sao?” – Trầm Mộ Ngôn nhìn nàng như vậy thì xoay ghế của nàng lại, để cho lưng nàng và ghế nàng đối diện với bàn làm việc. Một tay của Trầm Mộ Ngôn chống tay vịn trên ghế, tay còn lại đặt lên ngay mép bàn làm việc. Nàng khom người xuống, ở một bên tai Thư Hoài Đạt mà nhẹ giọng nói, “Thứ mà cậu bây giờ nên nghĩ đến là, có phải lúc mà cậu không có ở nhà, thì chồng cậu và bất kì người phụ nữ nào đó mà cậu thấy trên văn kiện kia, làm những chuyện thân mật ngay tại giường của hai người hay không. Thậm chí, Chung Dật Minh còn đang so sánh giữa cậu và những người phụ nữ kia, người nào mê người hơn.”

Thư Hoài Đạt “đùng” một tiếng mà khép lại văn kiện. Trong ánh mắt của nàng, lộ ra một tia hàn ý hiếm thấy. Nàng xoay người nhìn thẳng Trầm Mộ Ngôn, sau đó mới kéo giãn ra khoảng cách giữa hai người.

“Làm gì mà nhìn mình như vậy, chẵng lẽ mình nói không đúng sao? Cậu cảm thấy không có khả năng này à?” – Trầm Mộ Ngôn hứng thú nói, nàng thật không biết Chung Dật Minh nghĩ cái gì.Trong nhà có một người phụ nữ tốt như vậy, thế nhưng lại đi ra ngoài mà chiêu mộ một đám phụ nữ, còn để bị điều tra cặn kẽ như vậy. Nếu như là nàng, dựa theo thói quen và kinh nghiệm tình trường của mình, sau khi có gia đình nàng tuyệt đối sẽ không bắt chước những hành động ngu xuẩn lạy ông tôi ở bụi này của hắn.

Lúc này, vẻ mặt của Thư Hoài Đạt mới được giãn ra. Nhưng sự từ chối Chung Dật Minh của Úc Uyển Ương như một ngôi sao băng, xẹt ngang qua đại não của nàng. Cô ấy là người phụ nữ duy nhất từ chối Chung Dật Minh. Cũng là người phụ nữ duy nhất Chung Dật Minh hằng mong mà không có được.

Trầm Mộ Ngôn bỗng nhiên nhớ tới điều gì, hỏi, “Cậu nói xem, Chung Dật Minh cùng với người khác có quan hệ. Mọi người đều nói ở bên ngoài là quý phu nhân, nhưng khi lên giường thì liền biến thành một người phụ nữ phóng đãng. Đừng nói với mình là khi lên giường cậu vẫn dùng loại phong thái quý phu nhân đó nhé?”

Ahaha, nàng cảm thấy khả năng này lớn vô cùng. Bởi vì loại hình mà Chung Dật Minh tìm kiếm đều dựa theo một loại hình, quyến rũ và mê hoặc, và Úc Uyển Ương là người tốt trong những người tốt nhất. Một tấm hình cũng có thể đặc tả được nét đẹp quyến rũ của nàng, theo đó, có thể nhìn ra được bản chất của nàng sau khi lên giường.

Nếu như không phải Thư Hoài Đạt không thỏa mãn được Chung Dật Minh ở phương diện trên giường thì Trầm Mộ Ngôn không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác. Phải biết, nếu như Thư Hoài Đạt muốn phóng đãng, thì những người phụ nữ trên văn kiện kia, đừng nói là có thể lên được giường của Chung Dật Minh, ngay cả xách giày thì hắn cũng không muốn.

“Lý do nghe tốt nhỉ?” – Thư Hoài Đạt đứng lên, vóc người cao gầy của nàng càng làm cho Trầm Mộ Ngôn có cảm giác bị áp bức khi nàng nhìn mình từ trên cao xuống – “Thế nhưng mình không phóng đãng được. Hay nói đúng hơn là hắn hình như không có loại năng lực có thể làm cho mình phóng đãng?”

“Ôi, Thư tổng của mình, lời này từ miệng của cậu nói ra, thực sự rất ..” – Trầm Mộ Ngôn thán phục, vừa đi theo nàng vừa nói, “Ai, còn muốn đi đâu nữa?”

“Mình không muốn ở trong văn phòng làm việc nói về những chuyện này, xuống quán cà phê dưới lầu đi.” – Thư Hoài Đạt vừa đi vừa nói, cũng không quay đầu về sau.

“Mà, những văn kiện kia cậu không cất đi sao? Lỡ như hắn ta quay về thì sao?” – Trầm Mộ Ngôn vội vàng đuổi theo, âm thanh rõ ràng của hai đôi giày cao gót đυ.ng vào sàn nhà xen kẽ lẫn vào nhau, rồi dần dần nhỏ lại, bóng dáng hai người cũng khuất sau ngã rẽ của hành lang.

Thư Hoài Đạt không hề lo lắng Chung Dật Minh quay về sẽ thấy. Bởi vì hắn kể từ bây giờ sẽ không thể đặt chân quay lại công ty Hoa Duệ một lần nào nữa.

Quán cà phê được xây ở dưới lầu vốn là vì những nhân viên trong công ty mà bố trí nên. Tuy rằng Hoa Duệ là một công ty giải trí, nhưng cũng không có nhiều người ở đây có thể gặp được các minh tinh. Bởi vì các minh tinh đại đa số đều biết cư xử đúng mực, ở nơi công cộng sẽ không lộ diện quá nhiều, tạo nên nhiều sự chú ý.

Ở mộc góc riêng mà ngồi xuống, Thư Hoài Đạt thuận miệng nói, “Chú Trầm gần đây hình như rất bận tâm chuyện hôn sự của cậu.”

Trước đó vài ngày, ba của Trầm Mộ Ngôn là Trầm Bách Phúc Kiến có gọi điện thoại cho nàng, căn dặn nàng ít nhiều chiếu cố Trầm Mộ Ngôn một chút, nên khuyên nàng đừng qua lại với những người không tốt để mà tạo ra scandal, tốt nhất là nên giới thiệu cho Trầm Mộ Ngôn một vài người tinh anh, nam tính trên giới thương trường. Cuối cùng nhấn mạnh thêm một điều, người giới thiệu cho Trầm Mộ Ngôn nhất định phải là đàn ông.

“Ba mình chắc chắn là nói như thế này đúng không, ôi cháu hãy khuyên nó đừng qua lại với những người không tốt, làm bại hoại mặt mũi Trầm gia, để cho chú không có mặt mũi nào mà nhìn người khác.” – Trầm Mộ Ngôn lười biếng nói, đưa tay tiếp nhận cà phê từ tay người phục vụ.

“Xem ra cậu rất rõ ràng rồi.” – Trong giọng nói pha lẫn chút ý cười hiếm thấy. Nàng tiếp nhận ly cà phê từ tay nhân viên, sau đó dùng chiếc muỗng nhỏ, nhẹ nhàng khuấy đều.

Thư Hoài Đạt đến nay vừa vặn đã là ba mươi tuổi. Trầm Mộ Ngôn cũng bằng tuổi nàng. Thế nhưng Thư Hoài Đạt đã kết hôn bốn năm. Còn Trầm Mộ Ngôn thỉnh thoảng vẫn có nhiều scandal dây dưa không rõ với những người khác. Trên bản tin giải trí lâu lâu một chút là lại có những tin tức về nàng.

“Cậu cười cái gì? Mà cậu có cảm thấy mình có khả năng sẽ không kết hôn cho tới lúc già đi rồi chết luôn hay không?” – Trầm Mộ Ngôn giễu cợt nói một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói – “Mà không được, nếu như kết hôn để đổi lại kết quả như thế này, thì thà mình cứ như vậy rong chơi còn tốt hơn. Không có tốt xấu, không có biệt ly, không có ly hôn, phiền phức chết được.”

Đề tài vòng tới vòng lui lại đậu vào trên người Thư Hoài Đạt. Tựa hồ là nói về đề tài này, thì Trầm Mộ Ngôn liền tìm được chỗ mà công kích nàng.

Thư Hoài Đạt cúi đầu không đáp. Trầm Mộ Ngôn hơi thở dài, hỏi, “Úc Uyển Ương kia, cậu tính làm như thế nào? Xem dáng vẻ hiện tại của anh chồng cậu, rõ ràng là không muốn từ bỏ cô ấy.”

Chung Dật Minh đúng là chó cắn chặt không buông, bị cự tuyệt có thể là kết quả nằm ngoại dự đoán của hắn, bằng không cũng sẽ không lén lút chèn ép Úc Uyển Ương như vậy.

Thư Hoài Đạt nhấp một ngụm cà phê nhỏ, làn khói lượn lờ khi nàng dùng muỗng khuấy đều thứ chất lỏng trong ly, “Mình nghĩ, mình sẽ giúp cô ấy.”

“…”

“…”

“Cậu ra ngoài làm việc đã đo nhiệt độ chưa vậy?” – Trầm Mộ Ngôn nói, đưa tay lên muốn đυ.ng vào trán của nàng, đừng nói là nóng rần lên chứ?

“Mình không nói đùa.” – Thư Hoài Đạt đẩy tay của Trầm Mộ Ngôn ra.

Trầm Mộ Ngôn dở khóc dở cười, “Thư Hoài Đạt. Hiện tại, cậu có biết Úc Uyển Ương này là ai không, cô ấy là tình địch của cậu. Suýt chút nữa liền biến thành tình nhân của chồng cậu, cậu còn muốn giúp cô ấy?”

“Ngựa chỗ nào thì đứng chuồng chỗ đó. Mình không hy vọng trong công ty mình tồi tại những âm mưu như vậy. Nàng nhận được đãi ngộ không công bằng, mình thân là người quản lý, cho nên là ..”

Trầm Mộ Ngôn khoát tay, ngăn lại Thư Hoài Đạt đang công chính nghiêm mình mà thao thao bất tuyệt, “Được được được, dừng một chút, dừng!” – Trầm Mộ Ngôn nói nhanh – “Tôi hiểu Thư Tổng rồi, có nhu cầu gì thì cứ nói, tiểu nhân đây tuy nhỏ bé nhưng sẽ ra sức. Ngài cứ việc phân phó đi ha.”

“Trước tiên cứ im lặng mà xem xét tình hình. Thái độ của một người có thể không kiên định được như ban đầu.” – Thư Hoài Đạt lại khuấy cà phê, động tác nhưng lại dừng một chút. Khóe môi hơi kéo, nụ cười này không biết là mỉm cười nhạt nhẽo, hay là trào phúng, hay là một nụ cười vì điều gì khác?

Chỉ là mỗi khi nàng nhìn vào báo cáo trong tập văn kiện kia. Nàng đều sẽ nhớ đến bản thân mình khi trước đã hi vọng vào cuộc hôn nhân này như thế nào. Nàng đã ước gì nó có thể mãi tương kính như tân.

Thế nhưng, vẫn chỉ là hi vọng, để rồi thất vọng mà thôi.