- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Túng Ngã Triêu Mộ
- Chương 1
Túng Ngã Triêu Mộ
Chương 1
EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
——————————————-
Có bao nhiêu người còn nhớ khoảnh khắc lúc bản thân mình vĩnh kết đồng tâm với một người. Vào thời khắc đó, họ đã nói ra những lời thề trang nghiêm trịnh trọng cỡ nào?
Hiện tại, khi bạn phát hiện những lời thề lúc trước và hôn nhân của mình đã hoàn toàn bị lật đổ. Bạn có tự đặt một tay lên ngực rồi hỏi bản thân rằng: Sự thật của lời thề lúc trước, đến cuối cùng có phải đã bị che kín bằng một lớp bụi dày?Ngồi trong phòng làm việc rộng lớn.
Ngữ điệu của Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng giống như là tâm tình của nàng chưa từng xảy ra biến hóa gì. Chỉ là trong giọng nói, mơ hồ mang theo chút ôn hòa. Bởi vậy, người đàn ông ở phía bên kia điện thoại cũng không cảm nhận được điều bất thường nào cả.”Được, em sẽ chú ý sức khỏe.” –
Khóe môi của Thư Hoài Đạt tạo ra một độ cong nhợt nhạt, nhưng đáy mắt lại rất an tĩnh, không hề có cảm xúc vui vẻ nào khi bản thân được chồng quan tâm.Cúp điện thoại. Ánh mắt của nàng chuyển qua ba phần văn kiện được đặt trên bàn.Ba phần văn kiện này, một phần trong số đó là báo cáo sự cố được gửi đến từ đoàn làm phim, nơi đang quay một bộ phim có tên là “Diệc Sinh”.
Hai phần còn lại, một phần liên quan đến người đầu ấp tay gối với nàng, phần cuối cùng, là về một người phụ nữ khác.Lông mày của nàng nhẹ nhàng cau lại, ngón tay mảnh khảnh đặt trên bìa văn kiện mà nhẹ nhàng gõ xuống. Một lát sau, môi nàng mím chặt lại, quyết định đứng lên cầm lấy ba phần văn kiện này cùng với chìa khóa xe trên bàn làm việc mà rời khỏi văn phòng.
Nàng lái xe thẳng đến một tiểu khu, đã nắm rõ địa chỉ trong bản báo cáo nên không quá mất thời gian để tìm kiếm. Lông mày của nàng từ đầu đến cuối đều chưa có giãn ra. Lúc lái xe, nàng buông một tay mà đi tìm điện thoại, gọi cho một người.Chỉ nghe nàng bình tĩnh mà nói khi đầu dây bên kia có người nhấc máy, “Hai ngày này nếu có thời gian thì đến chỗ mình một chuyến.”
Ít nhiều người ở bên đầu dây kia cũng nhàn hạ rảnh rỗi cho nên mới tiện tay giúp nàng đi điều tra những thứ này. Nếu không, nàng cảm thấy mình có lẽ sẽ không phát hiện được những chuyện kia. Vậy nên phải gọi điện thoại “thăm hỏi” cô ấy một chút.
Úc Uyển Ương vừa mới dọn dẹp xong bát đũa, giữa lúc nàng muốn quay về phòng ngủ để nghỉ ngơi thì nghe tiếng chuông cửa vang lên. Nàng khó khăn mà di chuyển, tay chống vách tường đi tới cửa lớn mà mở ra. Khi nàng nhìn thấy cô ấy, người phụ nữ đứng trước cửa kia thật sự đem đến cho nàng một tia kinh ngạc trong đáy mắt, trong lòng nàng chợt lóe lên chút ít sự hoảng loạn.
Người phụ nữ trước mặt mang đến một chút cảm giác dịu dàng tự nhiên. Ở khoảng giữa của hai hàng lông mày ẩn chứa một sự yên tĩnh không thể nói rõ, tạo cho đối phương cảm giác hơi thở của nàng cũng thanh khiết giống cách nàng nhìn người khác, khiến cho người ta sinh lòng ngưỡng mộ mà muốn kết bạn cùng với nàng.
“Xin chào, tôi là Thư Hoài Đạt.” – Thư Hoài Đạt lễ phép mà chào hỏi, nhưng trong nụ cười có ẩn chứa nhàn nhạt sự xa cách, vừa bình dị vừa gần gũi, nhưng xen lẫn vẫn là chút ít cảm giác không muốn người khác quá gần mình.
Một tay Úc Uyển Ương chống cửa, không biết nên phản ứng ra làm sao. Mãi đến khi nụ cười được Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng thu lại thì nàng mới phản ứng được, “Thư tổng, mời vào.”Thư Hoài Đạt – Ba chữ này nàng nghe đến không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng thật sự nàng không muốn bản thân mình dính dáng đến ba chữ này một chút nào, một chút quan hệ cũng đều không muốn.
“Úc tiểu thư, chân của cô đã đỡ hơn chút nào chưa?” – Thư Hoài Đạt vào cửa xong thì xoay người hỏi, chỉ có điều lúc nàng thấy dáng vẻ vừa đi vừa chống tường của Úc Uyển Ương thì mới ý thức được, đáng lẽ bản thân mình không nên hỏi những điều ngớ ngẩn này.
“Cám ơn Thư tổng quan tâm, chỉ là bị thương nhẹ thôi, không cần phải lo lắng quá nhiều.”Đúng vậy, báo cáo sự cố được gửi đến từ đoàn làm phim chính là để nói về chuyện này, Úc Uyển Ương gặp tai nạn nghiêm trọng trong lúc đang quay, mà vai của nàng lại là một vai nữ thứ quan trọng. Bởi vậy tổ quay phim buộc phải bị tạm dừng, đợi thương thế của nàng chuyển biến tốt đẹp hơn.
Nhưng mà, không nghĩ đến chuyện này có thể kinh thiên động địa được Thư Hoài Đạt, thậm chí khiến cho nàng ấy phải tự thân đến thăm hỏi mình. Chỉ có điều, nguyên nhân Thư Hoài Đạt đến đây có phải đơn giản chỉ là đến thăm hỏi hay không, hay là vì chuyện kia ..?
“Không sao cả, chỉ cần Úc tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.” – Thư Hoài Đạt cũng không phải vì sự cố ở đoàn quay phim mà đến đây, cho nên nàng cũng không để ý Úc Uyển Ương muốn nghỉ ngơi bao lâu, huống chi đây còn là tai nạn lao động. Bất luận là đứng từ góc độ nào xem xét, thì nàng đều không có lý do gì thúc giục Úc Uyển Ương.
Úc Uyển Ương thở phào nhẹ nhõm, có lẽ nàng ấy không biết đến chuyện kia. Xét theo lập trường của một người phụ nữ khác, nếu như biết rõ chồng của mình đã ăn đồ ăn trong bát mà lại còn ngẩng đầu trông đồ ăn trong nồi thì còn giữ được trạng thái ôn hòa như thế này sao?
Suy nghĩ đến đây, nàng đè xuống tâm tư của riêng mình, muốn đi qua mà rót cho Thư Hoài Đạt một ly trà, ai biết động tác bước đi lại khiến cho chân của nàng cảm thấy đau đớn, cả người cơ hồ là nghiêng qua một bên mà chuẩn bị té ngã.
Thư Hoài Đạt nhanh tay lẹ mắt mà nghiêng người, tay đưa ra đỡ lấy nàng, giọng nói vẫn như cũ, chậm rãi nhưng chắc chắn hơn một chút, “Cẩn thận!”
Gần gũi nàng đến như vậy. Thư Hoài Đạt bỗng nhiên nhận ra một điều, vì sao chồng mình lại bất chấp không buông tay người phụ nữ như thế này.
Tóc của nàng đen như mực, buông thả xuống đến bên hông. Vẻ đẹp dịu dàng như nước trà, nhưng loại xinh đẹp này khiến cho người khác phải nhìn mãi. Đôi mắt thanh tĩnh như nước suối chảy đến từ nơi thượng nguồn, đuôi mắt hẹp dài, hơi vểnh lên, mang theo một chút hình dáng tươi đẹp đã có sẵn từ lúc mới sinh. Ngẫm nghĩ vừa nãy nàng cùng mình nói chuyện, nói rất ít nhưng ngữ điệu ôn hòa, pha lẫn sự tinh tế và cả mềm mại.
Người phụ nữ như vậy, e rằng chồng của mình đã bỏ không ít tâm tư để có thể đến gần nàng.
“Xin lỗi, tiếp đãi không chu đáo rồi.” – Úc Uyển Ương rời khỏi vòng tay của Thư Hoài Đạt rồi kéo dài khoảng cách giữa nàng và mình ra. Sau đó lại bị Thư Hoài Đạt tiến lại gần mà kéo nàng, đỡ nàng ngồi lên ghế salông.
“Là tôi đường đột, tùy tiện đυ.ng chạm vậy vốn là không nên.” – Trạng thái căng thẳng nơi thái dương của Thư Hoài Đạt rốt cuộc cũng đã buông xuống. Sau khi nàng đỡ Úc Uyển Ương ngồi lên ghế salông thì nàng mở túi xách của mình, lấy ra giấy note cùng với một chiếc bút máy. Ở trên giấy note, thứ mà Thư Hoài Đạt viết xuống chính là dãy số điện thoại của mình.
“Đối với thương thế của cô, tôi thành thực xin lỗi. Lẽ ra công ty nên chịu trách nhiệm hoàn toàn. Đây là số điện thoại của tôi, có gì cần nói thì cứ gọi cho tôi.” – Thư Hoài Đạt đem tờ giấy đặt vào trong tay nàng, giọng nói rất chân thành, nàng muốn Úc Uyển Ương cảm thấy bản thân mình đến đây là vì chuyện Úc Uyển Ương bị thương chứ không phải là vì chuyện nào khác.
“Cảm ơn.” – Úc Uyển Ương giương lên nụ cười yếu ớt, khỏe mắt vì nụ cười của nàng mà sinh ra một độ cong mê người, để cho Thư Hoài Đạt cảm thấy nụ cười này tốt nhất là không thể nhìn thêm nữa, môi của nàng hơi mím lại.
“Vậy tôi đi trước, không cần tiễn.” – Thư Hoài Đạt đứng dậy, ngăn động tác muốn rời khỏi ghế của Úc Uyển Ương lại. Nàng đi tới mở cửa, sau đó tỉ mỉ thay Úc Uyển Ương đóng cửa lại rồi mới rời khỏi.
Nghe được tiếng vang của cánh cửa đóng lại. Sự căng thẳng được bắt đầu từ lúc nhìn thấy Thư Hoài Đạt cho đến lúc bị nàng ấy ấn lên ghế salông của Úc Uyển Ương mới chính thức được thả lỏng, nàng thở phào một hơi.
Cũng may, Thư Hoài Đạt không biết chồng của nàng cùng với mình xảy ra chuyện gì. Một người cho dù là lý trí đến như thế nào, nếu như biết được chuyện người đàn ông mà mình đầu ấp tay gối bấy lâu lại có thể nɠɵạı ŧìиɧ, thì cho dù là ai cũng đều không thể tha thứ cho hành động này.
Úc Uyển Ương nhìn tờ giấy mà mình cầm trong tay, một dãy số trên ấy cứ như rồng may phượng múa trước mắt nàng. Đáy mắt của Úc Uyển Ương hiện lên một tia trào phúng và tức giận, “Đùng” một tiếng, tờ giấy bị nàng vỗ lên tường, dính chặt trên ấy.
Chính mình lại đang sợ cái gì, rõ ràng là do chồng của cô ấy không thể kiềm chế được mà đi dụ dỗ mình. Bản thân mình vẫn chưa bao giờ thỏa hiệp với điều này, cô ấy dựa vào cái gì mà lại khiến cho mình nảy sinh ra sự sợ hãi, nảy sinh cảm giác bị oan ức như thế này?
Khi Thư Hoài Đạt lên xe, nàng lại một lần nữa mở ra báo cáo ghi chép về Chung Dật Minh. Mỗi một trang đều ghi chép cặn kẽ sau khi cùng mình kết hôn thì Chung Dật Minh đã làm cái gì, đã qua lại bất chính với những nữ minh tinh nào, thậm chí lái qua phòng khách sạn cùng với số phòng bao nhiêu, tất cả đều được ghi chép đầy đủ.
Nhưng đến khi nàng giở ra trang cuối cùng, cái tên của Úc Uyển Ương hiện lên trước mắt nàng. Người phụ nữ này thế nhưng lại không có bất kỳ hành động bất chính qua lại nào cùng với Chung Dật Minh. Ngón cái của Thư Hoài Đạt vuốt ve hai chữ “cự tuyệt” được đặt sau tên của Úc Uyển Ương, đáy mắt của nàng hiện lên một sự suy nghĩ sâu xa.
Trong đầu của nàng hiện lên một thước phim được quay chậm rãi. Thước phim đó là về bốn năm trước, một khắc đó:“Ngài Chung, ngài có đồng ý lấy cô Thư Hoài Đạt làm vợ hay không. Dựa theo những gì mà thánh kinh đã nói trước đó, trước mặt thần linh thề nguyện kết thành vợ chồng cùng với cô ấy. Ngài sẽ yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy như thể yêu chính bản thân mình. Bất luận cho cô ấy có bị sinh bệnh hay là khỏe mạnh, giàu có hay là nghèo khổ, trước sau đều chỉ có mình cô ấy, mãi mãi cho đến lúc chết?”
“Tôi đồng ý.”
Nghĩ lại, thật khôi hài.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Túng Ngã Triêu Mộ
- Chương 1