Thế nhưng, Từ Uyển Lỵ hiện tại hoàn toàn tự tin, cô ta hiện tại mang thai cháu của nhà họ Diệp, hơn nữa dựa vào thái độ của Diệp Trạch Nam đối với Tống Dư Kiều, cô ta có đầy đủ tư cách tranh dành tình cảm!
“Anh rể, anh ăn cá, để em bỏ xương cá cho anh.”
“Chị, chị xới cho em một bát canh hạt sen đi, nuôi dưỡng nhan sắc đẹp đẽ này.”
Tự nhiên, Từ Uyển Lỵ đã tự coi mình là nữ chủ nhân của căn nhà này, Bùi Ngọc Linh không khỏi nhíu mày
.............
Bữa cơm này, đối với Tống Dư Kiều mà nói, ăn không biết ngon. Cô chỉ ăn vài miếng, liền nói mệt mỏi muốn lên tầng nghỉ ngơi, thực ra là cô là tới phòng thu dọn mấy bộ quần áo để chuyển sang nhà thuê, quần áo trên người cũng bẩn, cô liền cởi ra, tìm một cái áo lụa trắng có hình lá sen xanh biếc, mặc với một cái quần đùi.
Lúc này,Diệp trạch Nam đi tới, nhìn thấy Tống Dư kiều chỉ mặc quần áσ ɭóŧ đang thay quần áo.
Tống Dư Kiều nhìn từ gương thấy được Diệp Trạch Nam đang đi tới, dùng quần áo che trước ngực, thấy anh ta không có muốn né tránh ý tứ của mình, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Diệp Trạch Nam lập tức nổi giận: “Cô là vợ tôi! Ở ngay trước mặt tôi thì không thể thay quần áo sao?” Anh ta bước tới, một phát tóm được Tống Dư Kiều, tàn nhẫn giữ chặt cô ở trên tường, ánh mắt nhìn đến quần áo củaTống Dư Kiều, mắt nâng lên tới trước ngực, ánh mắt lập tức tối sầm, tay đã xoa eo của cô.
Tống Dư Kiều đau đớn một trận, con mắt như bị che phủ bởi một lớp sương mù.
“Diệp Trạch Nam! Ở trong mắt anh, tôi chính là một miếng vải rách, tùy ý cho anh dẫm đạp sao? Ngày mà chúng ta kết hôn, tôi một mình cả đêm, anh lại cùng Từ Uyển Lỵ lên giường! Anh chính là vì chán ghét tôi sao? Hiện tại, ở dưới nhà có một người phụ nữ đang mang thai con của anh, lẽ nào đã như là như vậy, tôi cũng phải tiếp tục lấy lòng các người sao? Anh đừng quá coi trọng bản thân!”
Giọng điệu Tống Dư Kiều quyết đoán, trong đôi mắt ứa ra nước mắt.
Diệp Trạch Nam trong lòng khẽ nhúc nhích, ngón tay chạm được eo Tống Dư Kiều, chỗ bàn tay có cảm giác thật mềm mại khiến người ta yêu thích không buông, tuy rằng Tống Dư Kiều là vợ của anh ta, thế nhưng anh ta chưa từng chạm vào cô, kỳ thực trong ba năm sau khi kết hôn, cơ hội có được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thế nhưng một giây sau, Tống Dư Kiều liền tàn nhẫn mà gạt tay Diệp Trạch Nam ra, đi vào phòng tắm, đóng sầm cửa oành một tiếng.
Ngón tay Diệp Trạch Nam bắt hụt không khí, không khí thật giống như được nhét vào trong lòng, bỗng nhiên có chút vắng vẻ.
Thế nhưng, nhớ tới năm năm trước Tống Dư Kiều không hiểu ra sao mà biến mất, người đàn ông khác đã cướp đi lần đầu tiên của cô, trong lòng anh ta thật giống như có một cây đuốc đang cháy.
Là cô có lỗi trước, tuyệt đối không thể tha thứ!
............
Tống Dư Kiều ở trong phòng tắm thay xong quần áo, đi ra đã không thấy Diệp Trạch Nam đứng trước gương, nhưng là Bùi Ngọc Linh.
“Mẹ.”
Bùi Ngọc Linh tới là để cùng Tống Dư Kiều bàn về thời gian kiểm tra sức khỏe tổng quát, vừa nãy thấy Diệp Trạch Nam trước khi ra cửa nổi giận đùng đùng,mà bây giờ xem Tống Dư Kiều, viền mắt cũng có chút hồng, nhất thời sẽ hiểu, hỏi: “Lại cãi nhau với Trạch Nam nữa hả?”
“Không có, phải.....” Tống Dư Kiều giật giật môi, cũng không biết việc này nên làm sao giải thích với Bùi Ngọc Linh, đơn giản là nên ngậm miệng.
Bùi Ngọc Linh cho rằng cô là đang chấp nhận, thở dài một hơi: “Con à, cũng đừng oán Trạch Nam, con soi gương xem, nhìn dáng vẻ con bây giờ, làm sao so sánh với cô em gái dung mạo xinh đẹp kia?
“Cô ấy không phải em kết nghĩa của con!” “Không phải sao?” Bùi Ngọc Linh thấy hai người họ không giống nhau, mới tưởng là chị em kết nghĩa.
Tống Dư Kiều nhắm mắt lại, nói: “Cô ta là em cùng cha khác mẹ với con...... Người phụ nữ kia mang cô ta tới.”
Đợi được Bùi Ngọc Linh đi ra ngoài, Tống Dư Kiều đứng trước tấm gương dài chạm đất, nhìn chính mình trong gương, bởi vì cả đêm mất ngủ, viền mắt có chút trũng lại, đáy mắt có bóng mờ, sắc mặt tái nhợt, bởi vì mới vừa rồi bị Diệp trạch Nam lôi kéo, tóc hoàn toàn rối bời.
Vẫn chưa trở thành người vợ bị bỏ rơi, dáng vẻ cũng đã thành như vậy
.............
Tống Dư Kiều đi tới chỗ nhà cho thuê, lại bị chủ nhà trọ báo nhà được một người mua với giá cao. “Thế nhưng lúc trước đặt là ba năm hợp đồng chứ?” Chủ nhà trọ nói: “Phí bồi thường vi phạm hợp đồng không phải là 3000 đồng sao, sẽ bồi thường cho cô! Bây giờ có tiền trong tay, tôi mới biết vì sao lại gọi là có tiền tùy hứng.
Tống Dư Kiều: “......” Đây không coi là khu vực tốt, hơn nữa nhà bên cạnh đang phá dỡ thật nguy hiểm, không biết người nào ngốc đến nỗi bỏ nhiều tiền ra để mua căn nhà này.