Chương 48: Vợ !?!

Edit: Nguyệt Hà

Beta: Thạch Anh

"Không phải chúng ta đi xem nhà sao?"

Giọng của Tống Dư Kiều gần như bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc át đi, nhưng Bùi Tư Nhận có vẻ đã nghe thấy, kéo Tống Dư Kiều lại, cúi người đến gần rồi ở bên tai cô nói:

"Trước tiên theo tôi một lúc"

Âm thanh nương theo chất rượu vi huân, cảm giác như cả bầu không khí đều nhuốm say rồi. Hay là âm nhạc quá mức lớn tiếng, bằng không vì sao trái tim của cô lại có chút run rẩy như thế này?

Bùi Tư Nhận cùng cô đi tới góc ghế dài. Một người phục vụ đi tới:

"Ông chủ, vẫn như cũ sao?"

"Không, lần này đổi thành rượu trái cây."

"Quán bar này là anh mở?" Tống Dư Kiều có chút ngạc nhiên.

"Ừ" Bùi Tư Nhận gật đầu.

Tống Dư Kiều gần như ngay lập tức nghĩ đến tên quán bar này, "Beloved" tức yêu thương. Cô có thể cảm nhận được rằng nơi này là do một người phụ nữ mở, mà người đó thì có thể là mẹ của Bùi Hạo Dục.

Không lâu sau, người phục vụ đưa rượu tới, nhãn hiệu cùng thông tin gắn tại mặt trên của chai đều là tiếng Anh, Tống Dư Kiều xem không hiểu. Bùi Tư Nhận rót cho Tống Dư Kiều một ly rượu, Tống Dư Kiều định đưa tay tỏ ý không muốn, anh liền nói:

" Tôi là vì cô mà gọi rượu trái cây, độ không cao, dù tửu lượng của cô không tốt cũng uống được một ít."

Đã đến nước này, Tống Dư Kiều không muốn cũng phải nhận rượu. Ngồi an phận tại một góc ghế dài bên này, so với sân khấu chính kia bớt đi rất nhiều tạp âm, hơn nữa phía trước có thêm một lớp cửa kính, tiếng ồn được giảm đi đáng kể. Tống Dư Kiều nhìn về phía sàn nhảy, ánh đèn với đủ loại màu sắc chiếu rọi xuống uốn lượn tựa những con rắn nước, cũng giống như những người trẻ tuổi kia. Bỗng nhiên cơ thể có chút ngứa ngáy thúc dục, cũng muốn chen vào mà liều mạng khiêu vũ vặn vẹo vòng eo, cũng muốn đi tới sân khấu thay người ta chơi bộ gõ khung trống Newbie kia, thế nhưng tất cả cũng chỉ là cơn gió nhẹ lướt qua tâm trí, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích. Cô đột nhiên thấy mình đã già đi rồi.

Bùi Tư Nhận thấy Tống Dư Kiều mang ánh mắt khát cầu hướng về phía sàn nhảy cùng khung trống, lay động ly rượu trái cây trong tay một chút: " Tống tiểu thư cũng thích gõ khung trống kia sao?"

"Cũng" ư?

"Khi còn bé học được mấy năm, đều là học lung tung cho vui."

Bùi Tư Nhận nhếch khóe miệng nói: " Vợ tôi cũng thích gõ khung trống, trên sàn nhảy có lúc nhảy liền hai giờ."

Vợ?!

Tống Dư Kiều trong nháy mắt liền nhớ lại khi Trương Mộng Lâm gọi người này một tiếng "Anh rể" Lẽ nào Bùi Tư Nhận thực sự đã kết hôn cùng chị của Trương Mộng Lâm? Thế nhưng Bùi Hạo Dục lại nói mẹ cùng người đàn ông khác chạy trốn. Mà Bùi Tư Nhận...

"Vợ tôi mất rồi."

Tống Dư Kiều im lặng.

Hương rượu chạm đến từng ngóc ngách trong quán bar này làm bầu không khí nhuốm mười phần ám muội, như thể việc duy nhất ở đây chỉ là uống rượu, nếu tửu lượng không cao, cũng không thể kìm lòng được mà uống nhiều một ít. Mặc dù Bùi Tư Nhận nói loại rượu trái cây này số độ không cao, lại khen uống vị quả thực rất ngọt, nhưng uống một ngụm quá lớn, Tống Dư Kiều uống một chút liền ngây ngây ngất ngất, lúc về đi thành hình chữ S.

Bùi Tư Nhận đi sau Tống Dư Kiều nửa bước, nhìn người phía trước đi bảy bước vặn vẹo tám bước vặn vẹo, thầm cười. Bỗng nhiên Tống Dư Kiều vấp chân một cái, anh ngay lập tức đỡ lấy cô.

Tống Dư Kiều cười đùa: "Cảm ơn tổng giám đốc Bùi, tôi nhận ra anh, tổng giám đốc Bùi" Cô nàng này chỉ là một chút rượu thôi cũng không thể chịu được, nhìn dáng dấp là biết có chút say rồi.

Đưa Tống Dư Kiều đến dưới nhà khu trọ nhỏ Kim Thủy, cô không tháo dây an toàn mà mở cửa xe định lao ra, kết quả là bị ghìm lại một cách "tàn nhẫn".

"Ai trói tôi rồi hả?"

Bùi Tư Nhận hoàn toàn chịu thua. Thấy Tống Dư Kiều loay hoay mãi vẫn không cởi được dây an toàn, Bùi Tư Nhận đưa tay qua giúp cô, Dư Kiều ngẩng đầu, đôi mắt cười cong lên như vầng trăng khuyết:

" Bùi Tư Nhận, tôi nhận ra anh."

"Cô mới nhận ra tôi chừng nào?"

"Anh chính là cha Bùi Hạo Dục, quân gạt người!"