Bị Diệp trạch Nam lôi một đường ra cửa công ty quảng cáo, Tống Dư Kiều cảm thấy anh ta nhất định là điên rồi, mới có thể làm ra loại chuyện này, anh ta lẽ nào thật sự không sợ lên trang nhất sao?
Anh không sợ nhưng cô sợ.
Cô không muốn bị cuốn vào vòng xoáy dư luận, mỗi người một ngụm nước bọt thì đúng là sẽ chết đuối luôn, cô muốn li hôn, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh ta nữa.
Diệp Trạch Nam nhấn ga, Tống Dư Kiều chưa kịp ngồi vững, ngay lập tức đυ.ng phải kính phía trước, đau đơn đến mức nước mắt sắp trào đến nơi rồi.
"Mở cửa xe!"
Tống Dư Kiều dùng sức mở cửa xe ra, nhưng Diệp Trạch Nam đã khóa trái toàn bộ cửa xe, cô sẽ không thể mở ra.
Mặc kệ cô đập cửa xe, Diệp Trạch Nam cầm chắc vô lăng chuyển bánh lái, còn không thương tiếc vượt hai cái đèn đỏ.
""Anh thật sự can đảm, nếu như sáng sớm ngày mai báo chí đưa tin tổng giám đốc nhà họ Diệp cố tình vi phạm luật giao thông vượt đèn đỏ, e rằng những người trong hội đồng quản trị sẽ không tha cho anh.""
Trầm mặc một lúc lâu như vậy, cuối cùng Diệp Trạch Nam cũng nói: ""Cùng em lên trang nhất, anh nguyện ý!""
Tống Dư Kiều cười lạnh một tiếng.
Nếu như trước đây, cô nghe thấy anh nói lời ngon tiếng ngọt này, có lẽ sẽ như Từ Uyển Lỵ vồ tới, thế nhưng hiện tại, trải qua chuyện này, cô đã nhìn thấu tâm Diệp Trạch Nam và mẹ chồng.
""Thỏa thuận ly hôn sao rồi?""
Diệp Trạch Nam đột nhiên phanh xe lại, lập tức bóp lấy cổ Tống Dư Kiều: ""Tôi đã nói rồi, tôi tuyệt đối không đồng ý ly hôn.""
Tống Dư Kiều không có nghĩ đến việc Diệp Trạch Nam đột nhiên gắt gao bóp lấy cổ của mình, vào lúc này, cô thấy khí quản tắc nghẽn, mí mắt hướng lên trên, cô vô lực trong tay của Diệp Trạch Nam, Diệp Trạch Nam xuống tay thật độc ác, giống như muốn bóp chết cô.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên.
Diệp Trạch Nam đột nhiên buông lỏng cổ Tống Dư Kiều ra, giống như là đã tự nhận thức được hành động của mình có chút dọa đối phương, trực tiếp mở cửa xe đi xuống, hút một điếu thuốc.
Cổ họng Tống Dư Kiều đau rát, cô đỡ cái cổ đau rát một lúc mới nhận điện thoại, đối phương bên kia chính là Bùi Tư Nhận.
"Bùi tổng."
Bùi Tư Nhận nghe thấy giọng cô có chút khác: "Cổ họng làm sao vậy?"
Tống Dư Kiều thuận miệng viện ra một lời nói dối: "Vừa báo cáo trong hơn một giờ, cổ họng rát."
""Uống một ít nước mật ong đi."" Bùi Tư Nhận nói: ""Tôi có yêu cầu này hơi quá đáng, tôi bây giờ đang ở thành phố khác, buổi chiều, Bùi Hạo Dục có cuộc họp phụ huynh, có thể phiền trợ lý Tiểu Tống đi thay được không?""
Mỗi một lần anh nói câu này, đều có thể khiến cho đối phương có cảm giác: ""Cô thử dám từ chối tôi xem, cô sẽ chết chắc.""
Tống Dư Kiều xoa xoa ấn đường, theo bản năng muốn từ chối, thế nhưng nghĩ đến tên tiểu tử Bùi Hạo Dục kia, liền thấy mình và nó đặc biệt hợp ý nhau, vào lúc này có thể mang chuyện kia xua tan, liền nói: ""Được.""
Diệp Trạch Nam hút một điếu thuốc xong bước lên xe, Tống Dư Kiều đã mở cửa xe bước xuống.
"Diệp Trạch Nam, hẹn gặp lại!"
Diệp Trạch Nam không có đuổi theo, điều này khiến cho Tống Dư Kiều có ý chí bước tiếp, điều đau đầu nhất chính là, chỉ e rằng trong công ty muôn ngàn cái miệng lưỡi cũng không giải thích được, có điều, nếu chuyện đã như vậy, cô cũng không có ý định tiếp tục ở lại cái công ty dưới quyền nhà họ Diệp này.
Trên đường đến công ty, Tống Dư Kiều vào phòng rửa tay, nhìn thấy trên cổ có các vết đỏ, thành đường, lắc đầu, cô đành mua tạm cái khăn quàng tạm vậy.
Đến công ty, cô vừa xuất hiện, toàn bộ đều yên lặng, đến một cái kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Có ai kết Nam - Kiều không?? Hay là thích Nhận - Kiều?!?