Tống Dư Kiều vẫn luôn cúi đầu, Diệp Trạch Nam tưởng cô khóc, tiến lên một bước muốn kéo cô, cô mạnh mẽ hất ra, “Đừng đυ.ng tôi!”
Đôi mắt của cô rất là bình tình, thực ra là không có một giọt nước mắt.
Nước mắt tượng trưng cho nhu nhược, tượng trưng cho chẳng làm nên trò trống gì! Nước mắt của cô, ngay từ lúc nhìn thấy Diệp Trạch Nam cùng người phụ nữ khác em em anh anh, ngay tại lúc biết mình đã đánh mất tư cách làm một người mẹ, thì đã chảy cạn rồi, sau này, cô sẽ không vì người nào mà khóc nữa!
Cô chịu đựng đau đớn của lòng bàn chân, khó khăn vịn tường mà đi.
“Chân cô làm sao vậy?”
Ánh mắt Diệp Trạch Nam nhìn bã vụn thủy tinh dưới đất, bên trên mơ hồ có đỏ thẫm, con ngươi của anh chợt co rút nhanh, tiến lên một bước không để ý Tống Dư Kiều phản đối, đã đem cô ôm ngang, đi nhanh lên lầu.
Tống Dư Kiều giãy dụa: “Diệp Trạch Nam, tự tôi biết đi! Anh bỏ tôi xuống!
Cánh tay ôm cô của Diệp Trạch Nam không nhúc nhích tí nào.
Cảnh tượng này bị Từ Uyển Lỵ nhìn thấy, biến thành liếc mắt đưa tình, quả thực muốn cắn nát hàm răng.
Nhưng vẫn là một bộ dáng nói khẽ, nói với Bùi Ngọc Linh: “Chị và anh rễ đều chưa ăn gì, con đi làm cho họ chút thức ăn khuya.”
Bùi Ngọc Linh nhìn cô ta, nhẹ nhàng nói: “Con mang thai, đừng làm việc, chị Lưu, vào phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn, đưa đến trong phòng thiếu gia.”
--- ---
Trong phòng ngủ trên lầu, Tống Dư Kiều từ trong hòm thuốc lấy ra cái kẹp, một tay cầm lấy bình rượu cồn, chặt chẽ cắn chặt răng.
Trong lòng bàn chân dính vài cái bã vụn thủy tinh, máu tươi trườn chảy xuống, nhìn thấy mà giật mình.
Diệp Trạch Nam đứng khoanh tay, thật sự là nhìn không nổi, khom người xuống: “Tôi giúp cô......”
“Không cần!”
Những lời này của Tống Dư Kiều là từ trong hàm răng nặn ra, giữa răng thoát gió, trên đầu đã phủ một tầng mồ hôi nhỏ, tay cầm lấy cái kẹp bắt đầu run.
Diệp Trạch Nam không nói lời nào mà đi tới, trực tiếp đoạt lấy cái kẹp từ trong tay cô, một tay cầm lại mắt cá chân của cô, dứt khoát đưa mảnh vụn thủy tinh dính máu rơi xuống dưới đất.
Tống Dư Kiều đau ngược lại hút không khí, giật giật chân.
“Cô càng nhúc nhích càng đau.” Diệp Trạch Nam chặt chẽ chặn đầu gối của Tống Dư Kiều, đem chân của cô đặt trên đầu gối của mình, sau đó cầm băng gạc lấp ở lòng bàn chân, dùng băng dán quấn lên.
Diệp Trạch Nam nhìn da thịt chân trắng noãn của Tống Dư Kiều, hướng về chân nhỏ thẳng tắp, nhất thời cảm thấy có chút phản ứng sinh lý. Anh đối với Tống Dư Kiều cho tới bây giờ đều không thể ngăn cản phản ứng tìиɧ ɖu͙©, từ lúc bắt đầu quen biết cô, anh liền biết loại như thế này gọi là sắc đẹp.
Thế nhưng, loại sắc đẹp này, đã thành món ăn trong miệng của người khác, đã có quá nhiều người đàn ông khác chia sẻ, anh ta nghĩ đến liền cảm thấy trong lòng buồn nôn.
Anh ta thực sự không phức tạp như thế đối với phụ nữ, thế nhưng đối với Tống Dư Kiều, tình hình này ngoài việc tự chủ, nếu Tống Dư Kiều không phải như thế, anh ta sẽ
Vbắt đầu điên cuồng say đắm, chỉ cần là cô... (đoạn này khó hỉu~T_T~ ~T_T~)
Nghĩ đến đây, anh ta tàn nhẫn mà đẩy Tống dư kiều ra, sắc mặt đã âm trầm một mảnh, thấp giọng mắng một câu.
Tống dư kiều đột nhiên không kịp chuẩn bị liền bị đẩy một cái, ngã lật ở trên giường, Diệp trạch Nam cầm trong tay bình rượu chất thủy tinh nện bộp một tiếng ở trên tường, sau đó nổi giận đùng đùng đẩy cửa mà đi.
Một tiếng oành vang thật lớn, vừa nãy anh ta ngồi xổm xuống giúp cô xử lý vết thương, chốc lát ấm áp, chỉ là ảo giác.
Tâm tình bất ổn của Diệp trạch Nam, đã ba năm, đã trở thành thói quen đối với Tống Dư Kiều.
Tống dư kiều trợn mắt lên nhìn trần nhà, sau mười phút, đứng dậy thu dọn đồ đạc, lúc kéo valy rời khỏi nhà họ Diệp, chỉ có chị Lưu đi ra sắc thuốc cho cô uống, mẹ chồng ngay cả mặt mũi cũng không xuất hiện, đúng là ân tình mỏng như giấy.
“Thiếu phu nhân, cô phải đi xa nhà sao?”
“Ừ, đi xa nhà.”
Có thể, xa tới mà mãi mãi cũng sẽ không trở về.