Chương 1
Từ nhỏ Tân Hân được sư phụ nuôi lớn.
Nghe nói sư phụ nàng có tiếng tăm lừng lẫy khắp Trần Quốc, thế nhân tôn xưng là “Lâm Tề tiên sinh”, ông có tài kinh thiên vĩ địa, một thân võ nghệ cao cường. Nhưng đối với Tân Hân mà nói, sư phụ mà một lão già không đáng tin, cả ngày chỉ ở trong căn nhà tranh nhỏ trên sườn núi ăn không ngồi rồi.
Tân Hân và sư phụ vẫn luôn xa lánh chuyện đời, sống một cuộc sống nhàn cư ở trên núi cao, cho đến năm Tân Hân mười một tuổi.
Một năm kia, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Cô Duẫn.
Cho dù rất nhiều năm về sau, thế sự tang thương cảnh còn người mất, Tân Hân vẫn nhớ rõ hoàng hôn ngày đó.
Ánh mặt trời đỏ thắm chiếu xuống từng vệt từng vệt từ đỉnh núi bên kia, chiếu vào trên người kia một thân áo trắng, sau đó lại sôi nổi tán ra khắp nơi, chiếu đến một thân hình thon dài, người kia có dáng người trác tuyệt, bóng dáng kia bễ nghễ như có trong người khí thế của cả trời và đất.
Nàng mồ hôi đầy đầu xách theo hai túi gạo và mì, đứng ngây ngốc bên ngoài hàng rào tre nứa, vậy mà đứng nhìn đến ngẩn ngơ.
Người nọ đột nhiên quay đầu nhìn nàng, hoàng hôn chiếu rọi trên mặt hắn hiện lên một tầng kim quang, giống như thần tiên hạ phàm, hắn hơi hơi mỉm cười:
“Chắc hẳn cô nương chính là tiểu sư muội của tại hạ, tại hạ xưng là Cô Duẫn”
Tân Hân lập tức tỉnh táo, lỗ tai lén lút đỏ lên. Nàng chưa bao giờ gặp qua công tử nào tuấn tú như vậy, ngay cả Tần tú tài được cả trấn nhỏ dưới chân núi công nhận là đẹp nhất, so ra cũng thua kém hắn.
Sau này Tân Hân mới hiểu được, nhìn cái gì cũng không thể nhìn vào bề ngoài, Cô Duẫn thoạt nhìn là một người ôn nhuận như ngọc.
Thí dụ như hắn đúng ra phải là sư đệ của Tân Hân, vậy mà chỉ một chiêu mỹ nam kế làm đầu óc Tân Hân mê muội, không đợi sư phụ tự mình giới thiệu nàng đã nhận người này làm sư huynh, làm hại Lâm Tề tiên sinh vốn muốn xem náo nhiệt nhìn Cô Duẫn mười bảy tuổi tất cung tất kính mà kêu Tân Hân là sư tỷ cũng không được.
Thí dụ như khi dạo hội chùa dưới chân núi, có tiểu cô nương e lệ ngượng ngùng muốn đưa hắn túi thơm, hắn lại sà đến bên cạnh Tân Hân đang xem náo nhiệt mà nói: “Chỉ sợ phụ một mảnh tâm ý này của cô nương, sư phụ ta đã định cho ta cô dâu nuôi từ bé này rồi, cái gì cũng làm không tốt chỉ có làm túi thơm thật là mát tay.” Chọc cho cô nương nhà người ta khóc như lê hoa đái vũ mà chạy đi, còn không quên trừng mắt liếc nàng một cái.
Thí dụ như hắn thề son sắt phải làm cho Tân Hân một thanh kiếm gỗ, kết quả chỉ làm ra một cây kiếm gỗ vặn vẹo, dùng để vẽ sóng nước còn hơn, Tân Hân cười nhạo hắn hai câu.
Lúc ăn cơm hắn liền nói với sư phụ: “Đồ nhi thấy mấy ngày nay sư muội vẫn luôn tụng [Kinh Kim Cương] xem đến ý vị, sư muội quả nhiên ngộ tính cao, thế nhưng đã bắt đầu nghiên cứu phật hiệu, ta thấy người tầm thường thô kệch như ta không thể nào so được.”
Sau khi sư phụ nghe lập tức nói: “Phải không? Hân nhi tính còn trẻ nhỏ dễ dạy, chỗ ta còn có [Đại tàng kinh], [Diệu Pháp Liên Hoa Kinh], [Tâm kinh], [Vô lượng thọ kinh], con cũng cầm đi xem cùng đi, hiếm khi con lại có hứng thú này, lần này không cho bỏ dở giữa chừng”
Tân Hân chỉ có thể trưng ra vẻ mặt đưa đám “Dạ”, cũng âm thầm thề tuyệt đối không được đi chọc tên Cô Duẫn một bụng hắc ám kia.
Thí dụ như khi bọn họ đang ở cửa tiệm đồ cổ chọn đồ cho sư phụ, Tân Hân vô ý đánh nát một cái chén sứ trắng, kết quả không mang đủ tiền bồi thường, Cô Duẫn lại nói với chủ tiệm: “Ngài nhìn sư muội ta ở trên núi ăn ngon uống tốt bồi dưỡng mấy năm nay, cũng coi như có vài trăm lượng thịt, giá trị cũng có, nay để muội ấy lại nơi này của ngài làm con tin, ta lập tức trở về lấy tiền.”
Chủ tiệm kia đánh giá nàng một phen, thế nhưng gật đầu đồng ý!
Cô Duẫn liền quay đầu nói với nàng: “Hân nhi à, ta mỗi bữa nhìn muội đều ăn ba chén cơm, vốn rất lo lắng, hiện tại nghĩ đến thật là trách sư huynh kiến thức thiển cận không nghĩ đến muội một thân thịt nhưng lại có tác dụng như vậy.”
Tác dụng em gái ngươi! Để nàng lại làm con tin cũng phải cho người ta chút tôn nghiêm nhé! Nói khó nghe như vậy, ta đây chỉ là ăn hơi nhiều thôi, ta đây béo chỗ nào!
Đương nhiên nàng hiểu được vị sư huynh này có thù tất báo, Tân Hân chỉ dám ở trong lòng yên lặng chửi thầm.
Những chuyện như vậy nhiều không kể xiết, nói tóm lại chính là mốt quá khứ bị áp bức đầy máu và nước mắt của Tân Hân.
--
Cuộc sống trên núi bởi vì sự xuất hiện của Cô Duẫn mà đột nhiên trở nên náo nhiệt, cho dù Cô Duẫn không thích nói nhiều, Tân Hân vẫn cảm thấy cả ngọn núi đều nhiều hơi người hơn hẳn.
Tân Hân đi theo sư phụ nhiều năm, học được từ sư phụ nhiều nhất là “Võ lược” da lông, đến nỗi “Văn thao” cũng là trình độ nhận biết mặt chữ và viết được chữ mà thôi, mà Cô Duẫn, cơ sở của hắn so với Tân Hân cao hơn rất nhiều, buổi sáng mỗi ngày đều cùng sư phụ nhốt mình trong phòng đàm luận cổ kim, viết văn luận chính, buổi chiều cùng Tân Hân đi theo sư phụ luyện võ, chút võ công của Tân Hân trước mặt hắn giống như ba mèo ba chân.
Đến lúc này Tân Hân mới không thể không thừa nhận, năng lực của Cô Duẫn quả thực nên là sư huynh, nàng làm sư muội của hắn còn cảm thấy xấu hổ.
--
Cảnh Thái năm thứ ba, thời điểm đã chớm đến tiết thu phân, Tân Hân cập kê.
Trên núi không có nữ tử giúp nàng hành lễ cài trâm, cuối cùng thầy trò ba người cùng nhau vây quanh bàn đá làm một bữa tiệc nhỏ cho nàng, thức ăn so với thường ngày càng trở nên phong phú hơn, tất nhiên vẫn như cũ do bổn cô nương thọ tinh làm, bao gồm cả mì trường thọ.
Lúc Cô Duẫn tỏ vẻ như xấu hổ, Tân Hân cảm động đến tột đỉnh, rốt cuộc có người đau lòng cho nàng, đồng thời trừng mắt liếc nhìn sư phụ không tim không phổi kia một cái.
Hành động thực tế của tên Cô Duẫn tỏ vẻ đau lòng kia chính là đích thân luộc cho Tân Hân hai quả trứng.
Tân Hân tỏ vẻ: Ơ? Huynh ở đậu ta sao? Tốt xấu cũng phải có thành ý mà làm đồ ăn! Chỉ nấu hai cái trứng như vậy cho có lệ sao? Đây là sinh thần mười lăm tuổi quan trọng, rất quan trọng của bổn cô nương! Quả nhiên cả hai đều không đáng tin cậy!
“Trứng còn có chút nóng, ta bóc vỏ giúp muội được không?”
Cô Duẫn đã cầm chén kéo tới trước mặt mình, lấy trứng gà ở trên bàn đập một chút, sau đó tỉ mỉ mà bóc vỏ.
Hắn dùng ba ngón tay trái lăn quả trứng gà, ngón trỏ cùng ngón cái tay phải nhẹ nhàng khơi tách vỏ trứng ra.
Tách hết vỏ trứng, lòng trắng trứng trắng tinh hiện ra, hơn nữa ngón tay thon dài dưới ánh trăng sáng tỏ như bạch ngọc không tì vết, sườn mặt chuyên chú, lột một cái trứng gà cũng bị hắn lột ra cảm giác nghệ thuật.
Lại một lần nữa, Tân Hân bị mỹ nam kế chinh phục: Tốt lắm, lễ vật này ta nhận lấy.
Đêm nay gió lạnh phơ phất, thầy trò ba người ở trong viện đem ghế bập bênh ra nằm ngắm trăng.
Sư phụ uống rượu rất kém, không ngờ hôm nay lão bằng hữu của ông còn đưa tới rượu có tác dụng cực chậm, ông nhanh chóng say, bắt đầu lải nhải cùng Tân Hân Cô Duẫn nói về phong tục mẫu quốc của ông.
“Ở Tử Quốc chúng ta tôn sùng vũ lực nhất, dù là nam hay nữ đều có một thân đầy võ nghệ. Ngay cả nam nữ yêu mến nhau cũng không phải đưa hoa đưa túi thơm, chúng ta dùng kiếm! Dù nam hay nữ, nếu coi trọng một người thì dùng kiếm gỗ hoặc là vỏ kiếm nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu nàng/hắn, rất đặc biệt phải không?”
“Nhớ năm đó vi sư chính là mỹ nam tử nổi danh khắp kinh đô, lên phố là người người muốn tâng bốc, rất nhiều người muốn gõ đầu vi sư, hắc hắc!”
“Người là nói quá đi! Như thế nào nhiều năm như vậy ta vẫn không có sư nương?” Tân Hân nhìn sư phụ cà lơ phất phơ, như thế nào cũng không tin ông từng là mỹ nam tử.
“Đừng không tin! Chỉ là…Chỉ là ta gõ người kia, cuối cùng nàng không có gõ đầu ta….” Âm thanh sư phụ dần dần thấp đi, đầu gục xuống, ông ngủ rồi.
Tân Hân cùng Cô Duẫn hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Cô Duẫn đứng lên cõng sư phụ đã ngủ về phòng ngủ.
--
Mùa hè năm Tân Hân mười sáu tuổi, đêm hè trong núi mát lạnh khác thường, đêm nay sư phụ không ở đây, ông đã đi bái phỏng bạn già, nghe nói ngày mai mới có thể trở về.
Chỉ còn Tân Hân và Cô Duẫn hai người ngồi dưới trăng uống rượu.
Tân Hân tửu lượng kém, uống một ly đã có chút lâng lâng, nàng đứng dậy: “Sư huynh, chúng ta tới đấu kiếm đi!”
Cô Duẫn dưới ánh trăng nhìn thấy nàng uống đến đỏ hồng mặt, khẽ mỉm cười nói được.
Hai người ở trong viện khoa chân múa tay đấu kiếm gỗ, kiếm thuật của Cô Duẫn tốt hơn rất nhiều so với Tân Hân, hắn cũng không muốn đấu cùng nàng, chỉ là phối hợp Tân Hân cùng luyện kiếm.
Ai ngờ Tân Hân lại choáng say, dưới chân nện bước hỗn độn, kiếm xuất ra không hề có kết cấu. Cô Duẫn cũng không vội, vẫn luôn kiên nhẫn mà đón đỡ.
Tân Hân huơ kiếm, rượu đã uống lại không tan đi, nàng cảm giác đầu óc có chút choáng váng, rồi đầu óc lại giống như thanh tỉnh, nàng giơ cao mộc kiếm, chính là vị trí này, nếu hạ xuống liền có thể gõ đến đầu của hắn phải không?
Mùi rượu dâng lên, tầm mắt có chút mơ hồ, nàng biết nàng có thể gõ đến đầu của hắn, dựa vào trực giác, dựa vào trái tim.
Trong lòng có một âm thanh nho nhỏ, một âm thanh từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện, hôm nay uống rượu liền xuất hiện: Gõ đi, xuống tay đi, gõ đi, xuống tay đi.
Cuối cùng nàng cũng gõ xuống.
Cô Duẫn không ngăn cản một kiếm này.
Theo một kiếm này, Tân Hân giật mình một cái thoángt thanh tỉnh. Lỗ tai lại bắt đầu đỏ lên.
Trời ạ, nàng thật sự dùng kiếm gỗ gõ đầu sư huynh!
Trái tim nàng như bị ai nhéo lấy, đập bùm bùm như bay như nhảy, dường như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Nàng khẩn trương đến nỗi không thở được nhưng mà nương theo hơi rượu, nàng vẫn không có chút nào né tránh mà nhìn thẳng vào Cô Duẫn.
Nàng căng thẳng cũng có chút chờ mong, l*иg ngực như là bị hai loại cảm xúc này làm muốn nổ tung.
Cô Duẫn vẫn đang giơ kiếm, như lúc này là tư thế đón đỡ. Hắn cũng nhìn thẳng Tân Hân, gần như có chút kinh ngạc.
Nhưng hắn dần dần buông kiếm xuống.
Hắn không có gõ đầu nàng.
Trái tim Tân Hân đang nhảy lên cực nhanh dần dần vững vàng trầm xuống, dần dần êm ả, giống như biến mất, giống như nàng không hề còn có thể cảm nhận được nó.
Nàng bắt đầu hít thở từng ngụm từng ngụm .
Nàng kéo kéo khóe miệng, muốn nói xin lỗi sư huynh ta không cẩn thận đánh tới đầu huynh, Cô Duẫn lại đột nhiên biến đổi sắc mặt, xoay người rút kiếm treo trên cây, cũng đẩy Tân Hân sang một bên.
Tân Hân mới phát giác ra có gì không đúng, có sát thủ. Nàng rút ra một thanh kiếm khác, cũng gia nhập vào cuộc chiến.