Tống Vĩnh Kỳ tức giận nói: “Ngươi đó, sau này đừng tùy tiện hỏi chính sự nữa.”
Ôn Yến cười bảo đảm: “Không có lần sau đâu.” Nàng đứng lên: “Ta để Trí Viễn Vương gia và Dương đại nhân đi vào, chúng ta cùng trao đổi.”
“Chờ chút.” Tống Vĩnh Kỳ gọi nàng lại.
Ôn Yến xoay người: “Còn có chuyện gì sao?”
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Ngươi giúp bản vương rửa mặt, đổi xiêm y một chút.”
Sắc mặt Ôn Yến quẫn bách, “Rửa mặt có thể, chỉ là thay y phục, có thể gọi thái giám giúp chàng không?”
Tống Vĩnh Kỳ liếc nàng một cái, khẽ nói: “Bản vương có cái gì ngươi chưa từng thấy sao?”
Ôn Yến cắn môi, lời này như thể nàng rất háo sắc, có vẻ như lần trước, nàng bị tra tấn, không nhìn thấy gì, nghĩ lại cũng cảm thấy chịu thiệt.
Nàng vì chàng phối hợp thay xiêm y, mặt mày đỏ rực giúp chàng cởϊ áσ ngoài, giống như Tống Vĩnh Kỳ có hơi làm khó nàng: “Ngươi mang nước nóng đến lau người cho bản vương.”
Ôn Yến trợn mắt lên: “Lau… lau người?”
Tống Vĩnh Kỳ ngạo nghễ ừ một tiếng: “Nhanh đi.”
Ôn Yến ồ một tiếng, chậm rãi xoay người, kéo cửa gọi người mang nước tới.
Nàng có chút lúng túng nhìn Trí Viễn Vương gia và Dương đại nhân, hai người họ đại khái cũng nghe được hai người nói chuyện, thấy ánh mắt ngượng ngùng của Ôn Yến, hai người đều rời ánh mắt, giả vờ không nghe được.
Ôn Yến hắng giọng, nói: “Xin hai vị chờ chút, lập tức liền xong.”
Trí Viễn Vương gia ừ một tiếng: “Không sao, bản vương và Dương đại nhân chờ ở Thiên Điện, ngươi thay xong… xử lí xong sai người đến báo cho chúng ta.”
Ôn Yến rất quẫn bách, vội vã cúi đầu đi vào.
Cung nữ mang nước nóng tới, Ôn Yến sai người đặt lên kệ rửa mặt, chần chờ một chút, lại nói: “Nếu không…”
“Bản vương chỉ muốn nàng hầu hạ.” Tống Vĩnh Kỳ nhìn ra tâm tư của nàng, phất tay một cái, ra hiệu cung nữ lui ra.
Ôn Yến đi tới trước chậu rửa mặt, nàng ổn định tinh thần, coi như là ở trong bệnh viện, thay bệnh nhân nam lau người.
Nàng vặn khăn lông nóng, đi tới trước người chàng, đầu tiên giúp chàng rửa mặt, chàng giống như đại gia chờ nàng hầu hạ, nàng nhịn không được đưa tay nhéo mặt chàng, hơi sẵng giọng: “Vị đại gia này, tiểu nữ hầu hạ có thoải mái không?”
Tống Vĩnh Kỳ hơi mở mắt, liếc nàng một cái, chậm rãi nói: “Có chút tiến bộ.”
Ôn Yến giặt lại khăn mặt, nói: “Dang hai tay ra.”
Tống Vĩnh Kỳ vô cùng ngoan ngoãn, dang tay tay ra nhìn nàng.
Nàng luồn khăn mặt vào cơ thể chàng, bắt đầu chậm rãi lau, vì che dấu lúng túng, nàng vừa lau vừa nói: “Nhìn chàng, thật giống như mấy đời đều không có tắm, đều à mùi hôi.”
Tống Vĩnh Kỳ ung dung thong thả nói: “Ngươi đã nói như vậy, không bằng giúp bản vương tắm rửa đi.”
Ôn Yến lập tức sửa lại ý tứ: “Ừ, ngửi kĩ lại, đây không phải mùi hôi, là mùi thơm cơ thể.”