Du phi nửa tin nửa ngờ, nâng mắt nhìn về phía Thái hậu, Thái hậu cũng có chút do dự, nói: “Bạch Lan, Du phi nói cũng có lý, bên ngoài gió lớn, An Nhiên tuổi còn nhỏ sức khỏe yếu, còn có bệnh trong người, không thích hợp ra gió đâu!”
Ôn Yến biết phải giải thích liệu pháp ánh sáng cho bọn họ nghe, đây là một chuyện rất là khó hiểu, nàng nói: “Mọi người đưa An Nhiên ra ngoài phơi nắng trước đi, con sẽ từ từ giải thích cho mọi người hiểu.”
Hoàng hậu kéo Ôn Yến, nhỏ giọng nói: “Con à, những gì con nói có chắc chắn không? An Nhiên là Hoàng tôn đầu tiên của Hoàng thượng, con tuyệt đối đừng vì khoe tài mà làm hại đến nó!” Hoàng hậu nói câu này rất nhỏ, người bên ngoài không nghe thấy, nhưng Ôn Yến lại nghe rõ mỗi câu mỗi chữ vào tai, nàng biết trách nhiệm của mình to lớn, nếu như An Nhiên Hoàng tôn có chuyện gì, nàng nhất định khó mà trốn tránh trách nhiệm. Nhưng mà, giữa tính mạng và trách nhiệm, nàng không có quyền được lựa chọn.
Nàng nhìn Du phi, nói: “Tình huống của Hoàng tôn rất nguy hiểm, nếu như nghe theo ta, sẽ còn có một cơ hội sống.”
Du phi kích động, hoang mang lo sợ nhìn Ôn Yến, khẽ mở miệng, nhưng không biết nói gì, chỉ có thể nhìn Thái hậu: “Vẫn xin Thái hậu nương nương quyết định!”
Thái hậu suy nghĩ một lát, nói với Trần ma ma đứng bên cạnh mình: “Đi mời ngự y tới đây!”
Trần ma ma khẽ cúi người, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Rất nhanh, Viện Phán đại nhân đã dẫn hai ngự y tới đây, hai ngự y này chuyên về thai phụ và trẻ nhỏ, hai ngày nay, gần như tất cả ngự y trong Thái Y viện đều không có nghỉ ngơi, vẫn luôn lật sách cổ nghiên cứu phương thuốc chữa bệnh cho Hoàng tôn, từ khi Thượng Quan ngự y bị đánh rồi nhốt vào thiên lao, bọn họ đều thấp thỏm lo âu, ai cũng không dám rảnh rỗi, bởi vì tất cả mọi người đều biết mình có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Bây giờ Thượng Quan ngự y vẫn chưa bị chém đầu, nhưng mọi người đều biết có lẽ ông ta không thể ra ngoài được nữa!
Hôm nay Thái hậu truyền gọi ngự y, trước khi đến đây hai tên ngự y này cũng đều hiểu rõ, gương mặt trắng bệch dặn dò mấy y sĩ một chút, nói với người trong nhà một tiếng, nếu như thật sự gặp chuyện không may, ít nhất người trong nhà cũng biết là tình hình gì.
Ôn Yến cũng không biết những chuyện này, nàng nhìn thấy ngự y đi vào lập tức tiến lên hỏi tình trạng bệnh, bởi vì Hoàng tôn vẫn do bọn họ khám và chữa bệnh, có lẽ bọn họ sẽ biết tình hình cụ thể.
Nhưng mà các ngự y cũng không biết nhiều lắm, thật ra ở dân gian, bình thường khi trẻ con xuất hiện tình trạng này đều sẽ chết non. Hoàng tôn có thể giữ được mạng cho đến bây giờ, cũng đều nhờ vào các ngự y có y thuật cao siêu.
Ôn Yến không tìm thấy được thông tin gì từ các ngự y, tuy bọn họ đều là ngự y về thai phụ và trẻ nhỏ, nhưng cũng hết cách với loại tình trạng này.
Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, bệnh vàng da của Hoàng tôn mãi không hết, tình trạng sau này sẽ luôn ngày càng kém, cuối cùng, cũng chỉ có thể chết yểu thôi. Nhưng mà ai cũng không dám nói ra, bây giờ ngay cả Ôn Yến hỏi, bọn họ cũng đều nói mình bó tay với chứng bệnh này, chứ không có nói tới kết quả xấu nhất.
Thái hậu hỏi Viện Phán đại nhân: “Bây giờ Vương phi nói muốn đưa Hoàng tôn ra ngoài phơi nắng, các ngươi cũng cho một chút ý kiến đi, bây giờ cũng không phải mùa hè, trời mùa thu ngày càng lạnh, ôm ra ngoài có nguy hiểm hay không?”
Viện Phán có ý kiến với đề nghị của Ôn Yến, ông ấy nói: “Gió ngày càng lớn, Hoàng tôn cũng đang bị bệnh, nếu bây giờ ôm ra ngoài bị trúng gió, chỉ sợ bệnh tình sẽ càng ngày càng nặng hơn, vi thần không khuyến khích làm vậy!”