Chương 7

Triển Phi từ bên trong một chiếc túi sơ cứu kỳ quái lấy ra một cái móc tròn kim loại nho nhỏ, phía dưới treo nửa đoạn ống cũng bằng kim loại. Quý Ngật Lăng không biết món đồ đó là gì, nhưng trực giác mách cho cậu biết thứ đó hơn phân nửa sẽ được nhét vào cơ thể của mình.

Tuy vậy, cậu nghĩ tốt xấu gì cũng là đồ dùng y khoa, sẽ không khiến cậu quá thống khổ. Quý Ngật Lăng rốt cuộc đem cảm giác hồi hộp căng thẳng gạt qua một bên, giống như người chết, nhìn Triển Phi lấy dụng cụ khuyếch trương chậm rãi nhét vào dũng đạo của mình, kim loại lạnh như băng kí©h thí©ɧ lên bích tràng ấm nóng khiến nó hơi hơi co rút, nhưng bất quá cũng chỉ là lúc đầu, sau khi nội bích dần thích nghi với món đồ vật vừa lạnh vừa cứng đó thì không còn bất kỳ phản ứng nào nữa.

Bởi vì sớm đã được bôi trơn đầy đủ, chỉ là trong nháy mắt, nơi huyệt khẩu bị ngoại vật sáp nhập có chút đau đớn do bắp thịt bị dùng sức ép khuyếch trương khai mở. Nhíu mày, Quý Ngật Lăng đã quen dần với việc phải nhẫn nại kiềm chế, như thế còn hơn là giẫy giụa rồi tự rước lấy sự đau đớn kịch liệt hơn. Cậu cố gắng hít thở sâu, thả lỏng cơ thể để dần dần thích ứng, giúp làm giảm lại một ít đau nhức.

“Thật là một cảnh tượng đẹp mắt...... Ha ha......” Nâng cái mông đang cao cao nhếch lên, Triển Phi trắng trợn nhìn vào thông đạo bị cưỡng bức mở rộng, tựa hồ có thể nhìn thấy ruột ở bên trong đang mấp máy nhúch nhích.

Nhắm chặt hai mắt, buộc chính mình phải ngăn lại những ô ngôn uế ngữ của Triển Phi ở bên ngoài lỗ tai. Biết hắn muốn phá hủy thân thể của cậu nhưng Quý Ngật Lăng truyệt đối không cho phép tinh thần của mình cũng bị hắn đánh bại.

Hủy thì cứ hủy, dù sao cũng đã khiếm khuyết khó coi, cứ tiếp tục dùng những phương thức yêu thích của anh mà phá hủy, có như vậy, chính tôi cũng có thể dễ dàng đem tình cảm mà tôi dành cho anh mai táng một lượt, xem như triệt để thanh toán xong.

Thật lâu không cảm thấy có động tác tiếp theo, bô vị kia bị cố định nâng cao lên, phía trong không biết từ khi nào bị gió lạnh thổi vào, hơi hơi run lên.

Mở hai mắt, Quý Ngật Lăng thử tìm kiếm xem Triển Phi đã đột nhiên biến mất đi đằng nào. Hắn rốt cuộc đang chuẩn bị hình thức tra tấn gì đây? Sau khi biến mình thành ra thế này lại chạy đi đâu rồi? Ha ha, sẽ không định lấy ra một con rắn đó chứ?

Nếu thật sự như vậy, Triển Phi kia quả không bằng súc sinh. Mấy năm nay bộ vị này bị hắn liên tục đâm xuyên, hiện tại đã suy đồi đến mức ngay cả loại rắn rết động vật cấp thấp cũng có thể tùy tiện động vào?

Quý Ngật Lăng không khỏi có chút cười lạnh. Chính mình quả nhiên đạt tới cảnh giới linh hồn và thể xác tách ra làm đôi rồi sao? Cư nhiên có thể thanh tỉnh phân tích xem Triển Phi có thể đối với thân xác này làm ra cái chuyện gì, thật giống như thân thể đã không còn thuộc về chính mình nữa rồi.

Cuối cùng, Quý Ngật Lăng vẫn muốn thở ra một hơi, Triển Phi cũng không như trong ác mộng lấy ra một con rắn, mà là một ngọn nến không nhỏ nhưng cũng không thể tính là lớn.

Khinh bỉ nhìn Triển Phi liếc mắt một cái, Quý Ngật Lăng lần này thật sự nở nụ cười. Bình thường tây trang phẳng phiu, hiện tại thì bao nhiêu du͙© vọиɠ xấu xí đều hiển hiện hết ra ngoài, đúng là đồ cầm thú tự phủ lên mình một lớp quần áo rồi cho rằng mình là người.

Tiết mục SM này, ký ức về nó hãy còn mới mẻ. Nhân lúc nhàm chán, Triển Phi từng lôi ra một cuốn GV loại nặng, hai người đã ngồi trên sô pha, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem. Khi đó, nhớ rõ Triển Phi từng nói rằng, loại người thích làm cho kẻ khác phải chết đi sống lại thật đúng là đồ biếи ŧɦái.

Đúng vậy, không nghĩ tới, anh rồi cũng sẽ đồϊ ҍạϊ đến mức biếи ŧɦái như thế!

Ngày hôm đó, ở phân nửa khoảng thời gian sau đó của bộ GV hơn hai tiếng đồng hồ, Triển Phi cùng Quý Ngật Lăng đã làʍ t̠ìиɦ ngay trên sô pha, trận mây mưa đó lại càng thêm kịch liệt, càng thêm say sưa ngây ngất. Là loại ân ái muốn chính mình triệt để hòa tan vào thân xác đối phương, là một cảm giác mãnh liệt khiến từng tế bào cũng có thể hóa thành nham thạch nóng chảy dung hợp vào cùng một chỗ, nóng đến mức trái tim cũng muốn bốc cháy dữ dội.

Nhìn nụ cười của Quý Ngật Lăng, Triển Phi cũng toét miệng lộ ra một nụ cười nhạt không được tính là ôn nhu, “Sao vậy? Cậu thật sự mong chờ sao?”

Đặt ngọn nến ở cạnh bàn, Triển Phi lấy ra một khí cụ bịt miệng khác, có kiểu dáng dài thẳng, thay thế cho khí cụ hình tròn chi chit lỗ nhỏ trên miệng Quý Ngật Lăng. Trước khi buộc khí cụ bịt miệng mới lên, Quý Ngật Lăng suy yếu cười nói, “Anh sợ tôi đau quá không có gì để cắn phải không?”(*)

Mặc dù hơi thở suy yếu, nhưng ngữ khí trào phúng mang ý tứ hàm xúc đến mười lần.

Không trả lời, Triển Phi chỉ nhanh chóng thay khí cụ bịt miệng, đồng thời ở sau đầu Quý Ngật Lăng dùng sức cột nhanh lại.

Rồi mới lấy ngọn nến để đòi lại vốn cho sự phẫn nộ vì bị đùa cợt kia.

Ngọn nến đã cháy được một lúc sớm nổi lên một tầng sáp nóng chảy. Khi Triển Phi di chuyển nó đến trên thân thể Quý Ngật Lăng, sáp nóng không chút khách khí trực tiếp bắn tung tóe lên làn da phiếm đỏ phơn phớt.

Cảm giác nóng bỏng châm chích quá mức mãnh liệt, cơn đau đồng thời lan ra tại những vị trí sáp bắn lên da, khiến Quý Ngật Lăng ngay lập tức nhắm chặt hai mắt, dùng sức hít sâu vào.

Đương nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu.

Ngọn nến chậm rãi di chuyển, đến trước hai điểm nổi ở trước ngực thì dừng lại. Tiếp sau đó, dòng sáp lỏng lại lần nữa nổi lên, không hề có bất kỳ sự nương tay nào, Triển Phi thẳng tay vẫy ngọn nến, sáp lập tức tràn lên đầu ngực dựng thẳng, trong nháy mắt đã bao phủ cả nhũ đầu khiến thân thể Quý Ngật Lăng run rẩy dữ dội. Giọt sáp nhỏ lên ngực trái tựa như trực tiếp làm bỏng trái tim của cậu, không hề có bất luận sự giảm xóc nào, cứ như thế đánh thẳng vào nội tạng yếu ớt.

Dọc theo đường đi lướt ngang qua, sáp nến cũng nhỏ giọt xuống khoảng giữa hai đầu ngực, thật giống như đang dựng lên một con đường mòn bằng đá xinh đẹp. Ở trên đầu ngực bên phải lặp lại động tác vẫy sáp nóng. Lần này vì có thêm khuyên ngực, tại khoảng khắc giọt sáp nhỏ xuống, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng cái khuyên kia dù không ai động đến, nhưng bởi vì sự kí©h thí©ɧ trong chớp mắt mà nhẹ nhàng đứng dựng lên, lập tức bị giọt sáp bao lấy cứng ngắc.

“Thích lắm sao? Hả? Cho nên phía dưới cũng chờ không kịp?” Dù một bàn tay đang bận cầm ngọn nến chà đạp thân trên của Quý Ngật Lăng, nhưng tay kia của Triển Phi thì vẫn gắt gao nắm lấy du͙© vọиɠ của cậu còn ngón tay cứ như thế luồn qua cái khuyên móc trên đầu đỉnh.

Vì vậy, tại khoảng khắc sáp lỏng nhỏ giọt lên làn da, thứ kia trong lòng bàn tay hắn cũng không ngừng bành trướng, dường như đang liều mạng từ trong nước run rẩy, nhô đầu lên hít thở luồng không khí mát mẻ, từng chút từng chút liều mạng ưỡn lên trên.

“Lập tức cho cậu thêm sảng khoái......” Trong khoảng khắc Triển Phi vừa mở miệng, ngọn nến cũng đồng thời di chuyển xuống phía dưới, không dừng lại mà ở ngay trên đỉnh du͙© vọиɠ cao ngất kia, bắt đầu nghiêng sang một bên cho dòng sáp nóng hổi chảy xuống.

“Ô ──────” Quý Ngật Lăng sống chết cắn lấy cây gậy bị nhét trong miệng, dường như có thể trực tiếp đem cây gậy cứng cáp kia cắn gãy. Giờ phút này cậu thật cảm thấy hành dộng lúc trước của Triển Phi thật có bao nhiêu ôn nhu, cư nhiên nghĩ đến việc hoán đổi khí cụ bịt miệng cho cậu, bằng không thì trong tình huống hiện tại với loại đau nhức khó có thể chịu đựng này, nếu không có gì cắn để giảm bớt đau đớn, chính cậu nhất định sẽ phát điên mất.

Triển Phi không di chuyển ngọn nến trong tay, mà ngắm nhìn sáp lỏng nóng rực từng giọt từng giọt theo độ nghiêng của ngọn nến nhỏ xuống, chậm rãi bọc lấy đỉnh du͙© vọиɠ đang đứng thẳng co giật kịch liệt. Chỉ chốc lát sau đỉnh đầu của khối du͙© vọиɠ vẫn sống chết run rẩy kia đã bị phủ kín một tầng sáp chắc chắn.

Thân thể Quý Ngật Lăng đã trở nên vặn vẹo, tứ chi khẩn thiết liều mạng lôi kéo khiến dây da chắc chắn siết chặt vào cổ tay, hiện lên những vết ngấn đỏ, nhưng vô luận giẫy giụa kịch liệt như thế nào, vẫn không sao thoát khỏi sự trói buộc.

Triển Phi không dừng tay. Sau khi đỉnh đầu đã hoàn toàn bị sáp nến bao lấy, ngọn nến tiếp tục di chuyển xuống dưới, có thể cảm nhận được sáp lỏng đang chậm rãi thiêu đốt phía trên du͙© vọиɠ thẳng cứng kia, một cảm giác khiến người ta nghẹt thở, mỗi một lần nhỏ xuống là một lần bị bao lấy. Bộ vị vẫn chưa hoàn toàn bị bao phủ, khi gió lạnh thổi đến mang đến một cảm giác run rẩy đáng sợ, tựa như bị phán quyết tử hình giờ chỉ còn chờ cho viên đạn được bắn ra.

Quá trình giống như trước, thật thong thả từ tốn, trong lúc ngược đãi thân thể này của cậu, Triển Phi luôn kiên nhẫn hơn gấp mười lần, không buông tha cho dù là một góc nhỏ.

Cả du͙© vọиɠ đều đã bị sáp nến gắt gao bao lấy, khi màu sắc nổi bật của ngọn nến nhỏ xuống, đem toàn bộ hình dạng khối du͙© vọиɠ của Quý Ngật Lăng hiển lộ ra ngoài một cách rõ ràng không hề che giấu.

Nheo mắt, Triển Phi trong một khắc bỗng cuộn lên một sự thôi thúc đáng sợ. Hắn muốn phủ cả người Quý Ngật Lăng toàn bộ vào trong sáp nến, sau đó đem cậu giấu thật kỹ ở trong phòng mình, nơi nào cũng không cho đi, ai cũng không được nhìn thấy. Giống như một khối tượng sáp, nhưng dùng người thật để tạo thành.

Ngọn nến vẫn cháy không ngừng, sáp lỏng nhanh chóng tràn ra, nhỏ giọt xuống dưới, rồi chảy lên bàn tay đang giữ ngọn nến của Triển Phi, nhưng hắn hoàn toàn không cảm nhận được. Chính là cứ như thế, tiếp tục ngắm nhìn thân thể đang ra sức thở dốc của Quý Ngật Lăng, như vậy thập phần xinh đẹp, như vậy mê hoặc dụ nhân.

Triển Phi không hiểu vì cái gì, cho dù hắn đã dùng tất cả các phương pháp để hủy hoại, vẫn không thể diệt trừ lực hấp dẫn trí mạng của cậu đối với hắn, trái lại, càng làm như thế, càng khiến bản thân không còn sức kháng cự.

Đang miên man suy nghĩ, bỗng thân thể Quý Ngật Lăng giật mạnh một cái mới khiến ý thức của hắn quay trở lại. Sáp nến chảy trên ngón tay hắn tiếp tục nhỏ giọt xuống dưới, rơi lên âm nang so với du͙© vọиɠ lại càng yếu ớt hơn của cậu.

Lớp da trên đó mỏng manh đến mức dường như có thể nhìn thấy được tinh tử đang chen chúc ở bên trong, sao lại chịu được sức nóng như vậy, khó trách Quý Ngật Lăng lại đột nhiên đau đến suýt nhảy dựng.

Không dời tay, ánh mắt Triển Phi di chuyển lên phía trước, đáp lại ánh mắt sợ hãi của Quý Ngật Lăng.

Đừng, Triển Phi, đừng tiếp tục nữa...... Đủ rồi...... Đã đủ lắm rồi......

Lần đầu tiên yếu thế, Quý Ngật Lăng liều mạng lắc đầu, trong đôi mắt ngập đầy chất lỏng, thân thể gắt gao kéo căng, du͙© vọиɠ bị định hình cũng thuận theo động tác lắc đầu mãnh liệt mà đung đưa theo. Ngọn nến vẫn tiếp tục tràn ra sáp lỏng, xuôi theo ngón tay Triển Phi liên tục nhỏ xuống hai khối tiểu cầu yếu ớt.

Trước hành động của Triển Phi, thứ Quý Ngật Lăng cuối cùng nhìn thấy chính là đôi mắt lạnh đến không có một chút hơi ấm.

———————————–

E/N: “Anh sợ tôi đau quá không có gì để cắn phải không?”, câu này lúc đầu mình định edit thành “Anh sợ tôi đau quá cắn bậy phải không?”, vì nếu chuyển sang tiếng Việt thì nghe vậy sẽ thâm hơn. Nhưng suy đi tính lại vẫn quyết định giữ câu ban đầu trong QT “Ngươi là sợ ta đau đến không có có thể cắn đích đồ vật phải không?” ;). Ý tứ thì vẫn vậy, nhưng mang ý gián tiếp hơn so với câu kia.

Ngón tay nắm chặt ngọn nến không hề run rẩy, Triển Phi cứ như vậy mà di động, sau khi đi qua hai âm nang, thì nhập vào hậu huyệt, huyệt khẩu kia vì bị dụng cụ khuyếch trương cố định giãn ra thật rộng, tựa như đang chờ đợi điều gì.

Không trực tiếp đem sáp nóng xâm nhập vào trong cơ thể, mà ở bên ngoài lượn một vòng, nhỏ giọt xuống cặp mông hoàn hảo đầy đặn. Nhưng bởi do dụng cụ khuyếch trương, phần thịt non mềm trong huyệt khẩu không có cơ hội được che đi, cứ như thế bị cưỡng ép phải lộ ra ngoài, loại bộ vị này bên trong phủ đầy dây thần kinh, bị sáp lỏng nóng chảy tưới lên, cũng khó trách thân thể Quý Ngật Lăng co rúm từng cơn thống khổ.

Nhưng mà, ngay cả như vậy, tay Triển Phi vẫn như trước, không hề buông lỏng.

Quá trình này diễn ra cũng thật nhẫn nại, Triển Phi không nhanh không chậm, không chế tốc độ di chuyển, nhắm kỹ khoảng cách, không để cho sáp nóng nhỏ vào dũng đạo, mà chỉ nhỏ xuống ở xung quanh. Nhưng sáp nóng dù sao cũng là chất lỏng, còn huyệt khẩu thì lại liên kết chặt chẽ với dũng đạo, vô luận có chú ý như thế nào đi nữa, sáp nóng vẫn vì không cẩn thận mà bắn vào trong, khiến cho hạ thể Quý Ngật Lăng co giật một trận điên cuồng, vùng vẫy muốn giúp chính mình tránh xa ngọn nến đáng sợ kia.

Túm chặt lấy bên trong bắp đùi đang có ý định đào thoát, Triển Phi đưa mắt nhìn huyệt khẩu bên mép bị một tầng sáp nến củng cố, tay thủ ác, chứa đầy sáp lỏng nóng chảy, liền cứ như thế mà nhắm ngay huyệt khẩu dốc nghiêng vào, chất lỏng đậm đặc nóng bỏng tựa như nham thạch do không có bất luận cái gì cản trở lập tức xâm nhập dũng đạo ──

“Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ──────────────” Hẳn là phải kêu la thảm thiết, bất quá miệng đã bị bịt kín, tiếng thét chỉ có thể biến thành tiếng nức nở, cả người co rút như bị rút gân, thân thể bị trói buộc vào cùng một chỗ đồng thời giật nảy lên, nếu không phải Triển Phi một lần nữa lấy tay cố định, e Quý Ngật Lăng sẽ dùng loại tư thế quái dị, cứ như vậy bật mông nhảy trốn xuống giường.

Nhưng hiện tại đúng là hoàn toàn không thể cử động, huyệt khẩu bị khuyếch trương, không cho đóng lại, thân thể bị cố định, không giãy giụa được, Quý Ngật Lăng chỉ có thể ngẩng cao đầu, nghe tiếng tim của mình đập so với tiếng sấm còn muốn vang dội hơn, đau đến mắt trợn trắng.

“Bộ dạng này là sao? Có thích không? Tư vị trực tràng bị đổ sáp nóng......”

Không dừng động tác, Triển Phi chỉ biến hóa góc độ, đem từng giọt từng giọt sáp nóng có cùng tiết tấu tiếp tục nhỏ vào bên trong, ngắm Quý Ngật lăng thống khổ rêи ɾỉ. Tính khí bị định hình vì khó nhịn mà rung động, ý đồ muốn thoát khỏi lớp sáp nến bao phủ quanh thân và ở trên đỉnh, nhưng sáp nến đã nguội, hoàn toàn tạo thành một hình dạng cố định.

“Ách ô ừ ân ──────”

Thích! Thích con mẹ nó ấy! Quý Ngật Lăng không thể không thừa nhận, khoảng khắc đau đến mức tận cùng, thứ kɧoáı ©ảʍ thông qua mỗi dây thần kinh truyền đi khắp cơ thể này quả thật chưa từng có trước đây. Cả người tê dại giống như bị chích thuốc tê, nhưng lại không đủ triệt để, có thể cảm nhận được bộ vị kia như bị dao đâm, phát ra đau đớn kịch liệt.

Trái tim tựa như đã phải gánh vác một sức nặng quá mức chịu đựng, bắp đùi bị nắm lấy đã xuất ra một tầng mồ hôi, khiến Triển Phi không thể giữ chắc, thân thể Quý Ngật Lăng vì vậy bị lệch vị trí một chút, sáp lỏng liền thuận thế nhỏ luôn lên đùi cậu, trực tiếp kí©h thí©ɧ bộ vị tối mẫn cảm.

Nhưng chẳng qua chỉ trong vài giây mà thôi, Triển Phi lại lần nữa nâng người dưới thân lên, bẻ gập chân cậu thành hình chữ M, tiếp tục đem sáp lỏng hướng bên trong nhỏ vào. Sự co giật kịch liệt cùng run rẩy dữ dội của người dưới thân khiến cho Triển Phi cũng kích động tựa như thấy quỷ, động tác dường như càng trở nên điên dại, làm thế nào cũng không dừng lại được.

Tháo khí cụ bịt miệng của Quý Ngật Lăng ra, hắn biết đau đớn khó chịu lúc ban đầu đã biến mất, hiện tại đã nhường chỗ cho kí©h thí©ɧ liên tục không ngừng, dù là ruột trong non nớt, thì giờ đây cũng đã có được khả năng chịu đựng đau đớn, cơn đau tự nhiên sẽ tốt hơn nhiều.

Nên lúc này, Triển Phi muốn nghe được thanh âm của Quý Ngật Lăng, thống khổ rêи ɾỉ cũng tốt, lớn tiếng van xin cũng tốt, hắn chỉ muốn nghe, muốn nghe cậu van cầu chính hắn.

Quý Ngật Lăng nào còn khí lực để mà tự hỏi Triển Phi muốn cái gì, trong nháy mắt khí cụ bịt miệng rơi ra, Quý Ngật Lăng ngay tức khắc cao giọng gào thét, đau quá, đau đến nỗi cậu sống không bằng chết.

“A a a a a a a ──────!!!!” Cơ hồ muốn thét chói tai để có thể giảm bớt đau đớn, đương nhiên làm như vậy cũng chỉ có tác dụng tâm lý, sau khi phát tiết một trận vẫn không hề có bất kỳ tác dụng nào, Quý Ngật Lăng trong một khắc nghĩ muốn cắn lưỡi, tin rằng cơn đau đó có thể giúp cậu phân tán lực chú ý, sẽ không phải quá để ý đến hạ thể nữa.

Nhưng tại khoảng khắc thanh âm của Quý Ngật Lăng nhẹ thay đổi rồi biến mất, liều mạng muốn há miệng ra rồi cắn thật mạnh lại, nhưng ngón tay của Triển Phi lại đột ngột nhét nhanh vào. Quý Ngật Lăng đã sớm hạ quyết tâm, tốc độ cùng lực độ hoàn toàn không thể khống chế, liền cứ như vậy dùng hết sức cắn xuống, nháy mắt khoang miệng đã tỏa ra mùi sắt gỉ của máu tươi.

Đồng thời cùng lúc đó, chất lỏng cực nóng nhỏ giọt bên trong dũng đạo vừa vặn phủ lên điểm mẫn cảm nhất của cơ thể, loại cảm giác này giống như trong giây phút bị sét đánh trúng, khiến Triển Phi rốt cuộc cũng không áp chế được Quý Ngật Lăng, trơ mắt nhìn thân thể cậu tựa như con cá cận kề cái chết đang quẩy mạnh một cái cuối cùng, dùng hết sức nhảy bật lên, buông ngón tay của Triển Phi còn ngậm trên môi ra, ô ô kêu cứu,

“Ô...... Không được...... Không được tôi không được...... A a......” Sáp lỏng dần dần cứng lại nhưng nhiệt lượng vẫn còn liên tục phát ra, thứ đó ở trên tuyến tiền liệt nếu đem so với bất kỳ kí©h thí©ɧ điên cuồng nào khác, thì kɧoáı ©ảʍ nó mang đến lại càng thêm trí mạng chết người. Điện lưu từ trên tiến tuyền liệt bắt đầu lan rộng, chu du ra khắp toàn thân, xuống tới ngón chân, lên đến tận não, cuối cùng toàn bộ tụ về tính khí.

Quý Ngật Lăng dường như có cảm giác mãnh liệt muốn được bắn phá như súng máy, kɧoáı ©ảʍ từng cơn từng cơn tuôn trào ào ạt, nhưng khi muốn bắn ra thì lại bị lớp sắp nến quỷ tha ma bắt vô tình ngăn chặn.

“A a a a a a ──────────” chưa bao giờ biết rằng, nguyên lai kɧoáı ©ảʍ có thể duy trì liên tục lâu như vậy. Rõ ràng lúc bình thường tại thời điểm sung sướиɠ nhất nháy mắt cao trào kia cũng chỉ duy trì không được mấy giây, hiện tại lại bị kéo dài rất lâu, rất lâu...... Sao mà không dừng lại được, đau đớn dai dẳng vì không được phóng thích, dường như thật sự muốn khiến cho du͙© vọиɠ bạo phát nổ tung.

Thật sự sẽ nổ tung.

“Phóng...... Buông ra...... A a a a ──────────” không được rồi, một lần nữa nhất định sẽ chết, nhưng cao trào trong cơ thể vẫn liên tục tuần hoàn, không hề có chiều hướng suy yếu.

Ngay tại nháy mắt tình khí căng chật sắp bùng nổ, Triển Phi nắm chặt phần sáp nến đang che kín ở đỉnh du͙© vọиɠ, ngón tay cơ hồ cấp bách thiếu nhẫn nại tháo bung cái khuyên nhỏ, đồng thời khi đưa đầu ngón tay luồn qua khuyên liều mạng kéo ra, bởi vì động tác kịch liệt, khiến sáp nến vốn đang bao phủ rất tốt ở đỉnh du͙© vọиɠ cũng bị rạn nứt, ngay trong khoảng khắc lớp sáp bong ra thành từng mảng, Quý Ngật Lăng điên cuồng như bão tố cường liệt bắn ra ngoài.

“A a ────── ô ân ──────” Liên tục phun ra không ngừng, thật giống như đem tất cả tinh khí cả đời mà bắn hết ra ngoài, cho dù sau này sẽ không còn chút gì nữa, nhưng du͙© vọиɠ lúc này tựa như súng máy, nếu không điên dại bắn phá thì sẽ không chịu dừng lại, chính là cứ như thế, liên tục ba ba ba ba bắn, mặc kệ có viên đạn nào hay không.

Khi trận phun trào giống như bị rút gân cuối cùng dừng lại, Quý Ngật Lăng đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Chưa kịp giúp cậu tẩy rửa sơ qua, Triển Phi gần như nghiêng ngã lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, không kịp đóng cửa lại, lập tức lấy ra du͙© vọиɠ cũng sắp sửa bạo phát của mình, trong đầu nhớ lại bộ dáng gợi cảm vừa rồi của Quý Ngật Lăng, chiếc cổ vươn cao hạ thân điên cuồng bắn phá, tay hắn cơ hồ còn chưa khởi động, du͙© vọиɠ kia đã bắt đầu tuôn ra xối xả.

“A ────” Sau khi lên đến cao trào, Triển Phi thật nhanh cởϊ qυầи áo, cọ rửa sơ qua một lần. Trước khi rời khỏi phòng tắm lại nhịn không được mà dùng tay giải quyết thêm một lần nữa. Sau đó có chút hư thoát đi ra ngoài.

Nhìn Quý Ngật Lăng nằm trên giường giống như một bức tượng gỗ tan vỡ mất hết sinh khí, thân thể kia sao mà cũ nát không chịu nỗi. Vì cái gì đã thành ra như thế, vậy mà đối với mình lại có lực hấp dẫn trí mạng như vậy? Vì cái gì có thể bình tĩnh nhìn người khác bị chà đạp hết lần này đến lần khác đạt tới cao trào, chính mình ngay cả cương cũng đều không cương được, nhưng chỉ cần chạm một cái vào Quý Ngật Lăng, bản thân giống như một chút định lực cũng không có.

Hắn bước đến muốn đưa tay khẽ vuốt lên hai má cậu nhưng ở giữa không trung thì dừng lại, nhìn cả ngày, vẫn là lấy tay rút trở về. Tùy ý kéo chăn phủ lên người dùm cậu, nhưng ngay cả lau chùi cũng không làm.

Đúng như lời Triển Phi đã nói, đây chính là cao trào xưa nay chưa từng có của Quý Ngật Lăng, cho dù có làm lại, cũng không thể có nhiều sảng khoái sung sướиɠ như thế. Mà có thể lên đến cao trào lâu như vậy, loại đau đớn vùng vẫy ở bên rìa cái chết cùng kɧoáı ©ảʍ đan xen vào nhau, khiến Quý Ngật Lăng triệt để bị hủy diệt.

Vô luận là thân thể hay là tinh thần.

Nhưng mà Triển Phi lại không biết rằng bởi vì cao trào lần này, Quý Ngật Lăng đã chịu đựng bóng ma ám ảnh suốt bốn năm trời. Nghiêm trọng đến mức suýt chút nữa cả cuộc đời còn lại cậu sẽ không bao giờ có thể hưởng thụ được kɧoáı ©ảʍ tình ái nữa.

Đó là điều mà người ta thường nói, phàm việc gì rồi cũng sẽ có lúc mỏi mệt. Cơ thể bị trường kỳ làm nhục mới có thể đạt được cao trào, mẫn cảm chính là lúc ban đầu, tới cuối cùng tự nhiên sẽ biến thành tình trạng khi mà những âu yếm thông thường căn bản không thể mang đến bất kỳ cảm giác nào nữa.

Nhưng hết thảy những điều này, đều là chuyện sau khi Quý Ngật Lăng sang Anh.