Chương 6

Người tới là trợ lý của Triển Phi, vì đã đoán trước nên Triển Phi để anh ta đợi ở trong phòng khách ít phút, một mình trở về thư phòng lấy các văn kiện đã được xử lý hoàn tất cùng phong thư gửi cho Quý Thiên Hùng đưa cho người nọ.

Sở dĩ vẫn muốn đem thư giao cho lão nhân Quý gia, tuyệt đối không phải có ý vũ nhục họ. Triển Phi chỉ thuần túy muốn giúp đỡ Quý gia một phen, bọn họ tiếp thu hay không, đó là chuyện của bọn họ. Hơn nữa quyền quyết định này thuộc về Quý Thiên Hùng, Triển Phi không cần phải…vì sự cự tuyệt của Quý Ngật Lăng mà không thử đánh cược một lần.

Dù sao, vô luận là thủ đoạn gì đi nữa, Triển Phi vẫn hy vọng có thể lưu lại Quý Ngật Lăng.

Chờ trao đổi xử lý xong công việc, Triển Phi mang những tài liệu công tác mới về phòng làm việc. Khi quay lại phòng ngủ, thứ ánh mắt hắn chạm đến đầu tiên chính là Quý Ngật Lăng, hiện vẫn còn đang giãy giụa bên dưới tấm chăn mỏng.

Không phải giẫy giụa vì nghĩ muốn thoát khỏi sự trói buộc, mà gần như là bởi cơn đau trước ngực, cùng với kí©h thí©ɧ ngứa ngáy khó nhịn liên tục đánh vào hạ thân.

Chính vì vậy, mặc cho sức cùng lực kiệt, mặc cho đau đớn khó chịu, du͙© vọиɠ vừa mới được tẩy lễ [lễ rửa tội] vẫn như trước không chịu khuất phục mà cứ nghênh ngang đứng thẳng, cả ngày hôm nay không lúc nào ngơi nghỉ, dù đã phóng thích qua một lần, nhưng vĩnh viễn vẫn chưa đủ.

Nhắm chặt hai mắt, liều mạng muốn đem hết thảy du͙© vọиɠ bên trong thân thể bài trừ ra bên ngoài.

Nhẹ nhàng ở bên người Quý Ngật Lăng ngồi xuống, Triển Phi chậm rãi xốc tấm chăn lên, nhìn ngắm khối thân thể phiếm hồng của cậu, trên đầu ngực phải đeo chiếc khuyên vàng trông càng có vẻ dị thường yêu mị, rôi đưa mắt xuống du͙© vọиɠ hiện đã sạch sẽ như trẻ sơ sinh đang ngọ nguậy dưới hạ thân, cao cao thẳng tắp, vì cậu không ngừng thở dốc, khiến đỉnh du͙© vọиɠ cũng rung động theo, phía trên còn lộ ra một ít chất lỏng trong suốt như ẩn như hiện.

Xuống chút nữa......

Triển Phi nuốt nước bọt.

Ngón tay quay tròn khuấy đảo xung quanh bộ vị trước đó đã bị nứt ra, huyệt khẩu kia hé ra khép lại giống như tự có ý thức, chậm rãi đem ngón tay Triển Phi nuốt vào trong. Cái gì cũng chưa làm, nhưng chỉ cần loại kí©h thí©ɧ khi tưởng tượng bộ vị đang liên tục mấp máy kia nuốt vào du͙© vọиɠ của chính mình, cũng khiến cho đôi mắt Triển Phi bất giác càng thêm thâm trầm.

Trong khi đang hút vào, còn ra sức kẹp chặt lại, tựa như không muốn ngón tay kia bị rút ra, thân thể Quý Ngật Lăng quả thật đã hoàn toàn đi ngược với ý thức. Hắn biết sự run rẩy hiện tại của cậu một phần nhỏ là do du͙© vọиɠ, còn phần lớn là bởi tức giận. Nhưng chính cậu cũng phải thừa nhận, thân thể cũng vì sự phẫn nộ không ngớt này mà càng thêm hưng phấn.

Nên khoảng khắc nhìn thấy Triển Phi lấy ra mấy quả trứng tự động, trong đôi mắt Quý Ngật Lăng không khỏi để lộ ra một tia sợ hãi.

Do liên tục bị kí©h thí©ɧ, liên tục bị chà đạp, bây giờ lại còn cùng một lúc nhét nhiều trứng tự động như vậy vào bộ vị bị tổn thương của cậu, Quý Ngật Lăng có cảm giác được chết còn thống khoái hơn. Khoảng khắc nhìn đến đám hung khí kia, cậu có thể rõ ràng tưởng tượng ra bộ dáng của mình khi đống trứng đó nhảy đập náo loạn bên trong cơ thể. Mồ hôi lạnh một lần nữa chảy xuống, cơn đau ở hạ thể dường như cũng gia tăng không ít.

Biết Quý Ngật Lăng sợ hãi điều gì, Triển Phi lại chỉ nhẹ mỉm cười, trong ngăn tủ lục lọi lấy ra một chiếc khăn lụa hình vuông, bọc lên trên du͙© vọиɠ của Quý Ngật Lăng, rồi mới bật công tắc toàn bộ bốn quả trứng tự động, cũng không nhét chúng vào cơ thể cậu, mà liền cứ như thế buộc ở phía trên khăn lụa. Bốn quả trứng ở ngay tại du͙© vọиɠ rung động ra bốn phía, chuyển động hoàn toàn bất quy tắc lại liên tục chấn động không ngừng, khiến du͙© vọиɠ vốn đã trướng căng dựng thẳng, cơ hồ tại khoảng khắc bị mấy quả trứng va chạm vì kiềm lòng không đặng mà càng thêm thẳng tắp, huyệt khẩu đang gắt gao bao lấy ngón tay Triển Phi cũng lập tức ra sức kẹp chặt hơn.

Khẽ hôn lên gò má trắng bệch của Quý Ngật Lăng, Triển Phi cười nhẹ một chút, “Cậu trước tiên hãy chậm rãi hưởng thụ, tôi sau khi xử lý hoàn tất công việc sẽ đến giúp cậu thỏa mãn......” Nói xong, ngón tay ở trong cơ thể hơi hơi chuyển động, đảo nhanh một vòng quanh nội bích, khi nhận thấy Quý Ngật Lăng co giật mạnh một cái, mới cười cười rút ngón tay ra.

Mãi đến khi xác định Triển Phi đã rời khỏi phòng, Quý Ngật Lăng mới để tiếng rêи ɾỉ bị kìm nén hồi lâu thoát ra ngoài, nháy mắt thần kinh được thả lỏng, du͙© vọиɠ lại càng thêm rõ ràng.

Chết tiệt, chuyện này quả thật so với trực tiếp đem trứng tự động nhét vào trong cơ thể càng tra tấn người ta hơn!

Hạ thể bị cạo sạch sẽ trở nên mẫn cảm đến mơ mơ hồ hồ, đừng nói là trứng tự động, cho dù chỉ là tấm khăn lụa nhìn có vẻ láng mịn kia đối với bộ vị mẫn cảm như vậy cũng trở nên thô ráp, lập tức đủ để khiến Quý Ngật Lăng cảm thấy có vô số con kiến đang di chuyển trên du͙© vọиɠ của chính mình, cái loại tư vị này, muốn bao nhiêu khốn khổ có bấy nhiêu khốn khổ, muốn lấy tay ngăn cản, lại phát hiện bản thân hoàn toàn bất lực, chỉ có thể mặc cho đàn kiến kia tới lui di động.

Bây giờ cộng thêm bốn quả trứng tự động thì càng tuyệt vọng hơn, Quý Ngật Lăng có loại ảo giác đàn kiến kia đang ở trên du͙© vọиɠ của mình đánh nhau. Lúc thì như đang chạm chán giằng co kịch liệt trên một vách núi nào đó, lúc thì giống như có vài chục con kiến đồng thời há mồm ra sức nhai cắn du͙© vọиɠ không còn gì để che giấu của cậu.

Đây là kiểu tình huống không thể đoán trước được, khi trứng tự động hết lần này đến lần khác tiếp xúc đến nơi nào, nơi đó lại giống như đem Quý Ngật Lăng ra tra tấn, so với người bị trúng loại xuân dược cực mạnh lại càng thêm khó nhịn.

Tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ không còn khống chế được nữa tràn ra từ cạnh khí cụ bịt miệng, liên tục khıêυ khí©h du͙© vọиɠ đáng thương, không thể triệt để vuốt ve, không thể triệt để trấn an. Ý thức cũng trở nên ngày càng mơ hồ, cảm giác khung cảnh trước mắt bắt đầu rung lắc dữ dội. Tiếp theo sau một trận tối tăm mù mịt, lại tới một hồi lóe sáng chói lòa, thời điểm đang hoàn toàn đen kịt, nháy mắt sau ánh sáng lại bùng lên rực rỡ, làm Quý Ngật Lăng có ảo giác mông mông lung lung, ý thức cứ như thế dần dần bay đi mất. Đây là loại cảm giác vừa huyền ảo, vừa mơ hồ không thật, thông qua thân thể truyền đến các giác quan, mãnh liệt lan ra từng tế bào thần kinh, thậm chí mỗi một tế bào não cũng đều bị lây nhiễm.

Du͙© vọиɠ sớm đã lên tới đỉnh, rồi lại không thể phóng thích. Khıêυ khí©h kiểu này không đủ triệt để để kí©h thí©ɧ cậu, ngoại trừ khuấy động từng cơn lại từng cơn kɧoáı ©ảʍ, từng đợt rồi từng đợt góp sóng thành bão. Căn bản là không thể hoàn toàn giúp đầu sóng cuồn cuộn thoát ra ngoài, mà quay lại đánh vào bờ cát.

Muốn lấy tay dùng sức xé rách du͙© vọиɠ, muốn hung hăng chà đạp nó. Dường như trong giờ phút này, chỉ có sự đau đớn mới có thể khiến cơn khô nóng phiền lòng kia bình ổn trở lại, muốn thông qua mỗi một dây thần kinh đi khắp toàn thân chà sát gãi ngứa.

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Quý Ngật Lăng cảm thấy toàn bộ linh hồn đã bị du͙© vọиɠ của chính mình triệt để cuốn đi mất, chỉ chừa lại cho cậu một chút ít nhận thức mơ hồ. Du͙© vọиɠ kia khát khao được giày vò. Cuối cùng cũng cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào, biết đấy là bàn tay của Triển Phi, cũng biết bộ dáng hiện tại của mình quá sức mất mặt. Du͙© vọиɠ kia đang bất mãn, trong nháy mắt gặp được lòng bàn tay của hắn thì lập tức khẩn cầu, van xin được tiếp xúc nhiều hơn nữa, khiến chính cậu cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã đáng xấu hổ.

Nhưng hết thảy những điều này đã không thể khống chế được nữa rồi.

Cũng may lúc này Triển Phi không còn nói ra những lời châm chọc, hắn tựa hồ cũng biết người dưới thân đã sớm tới cực hạn. Rốt cuộc không để kéo dài thêm giây phút nào nữa, Triển Phi đem thân thể của chính mình bao trùm lên thân thể đã nhạy cảm đến mức dù chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến cậu cả người run rẩy. Há miệng cắn lên gáy phải của Quý Ngật Lăng, một bàn tay cầm lấy khối du͙© vọиɠ sắp bùng nổ của cậu, còn tay kia giúp cậu tháo bỏ khí cụ bịt miệng.

“A Aha a ── cáp a ──── a a ──── cáp Aha ──────” Cơ hồ tại nháy mắt có thể mở miệng nói lại được, Quý Ngật Lăng dùng hết sức lực mà gào thét, thân thể liều mạng cong lên, muốn được va chạm nhiều hơn vào da thịt của Triển Phi, muốn những ngón tay kia ở trên du͙© vọиɠ của mình ra sức vuốt ve, dùng hết sức để giày vò.

Triển Phi không dừng lại động tác cởi trói, tại giây phút cuối cùng khi dây thừng ở chân cậu được tháo bỏ, Quý Ngật Lăng cả người giống như bạch tuột, sống chết ôm chặt lấy Triển Phi. Lúc huyệt khẩu chạm vào du͙© vọиɠ trướng to của hắn, thì cậu đã không còn chút rụt rè mà tự chủ động phóng đãng, bắt đầu khởi động thân thể, muốn để lưỡi dao sắt bén kia cọ xát lên huyệt khẩu ngứa ngáy đến sắp nổ tung của mình, rồi sau đó dùng toàn lực chọc thủng vào trong.

Tại thời điểm cảm thấy tiểu huyệt dưới hạ thân của Quý Ngật Lăng nhịn không được mà bắt đầu vặn vẹo cầu xin nhiều sự đυ.ng chạm hơn, Triển Phi không còn tiếp tục giở thủ đoạn đùa giỡn nữa mà phi thường phối hợp, di động một chút vị trí để huyệt khẩu của cậu có thể tiếp xúc với đỉnh du͙© vọиɠ của hắn. Ngay sau đó, Quý Ngật Lăng có chút kìm lòng không nổi tự đưa tay nắm lấy bàn tay đang vυ"t ve du͙© vọиɠ của cậu, ra sức bóp chặt. Đúng vậy, sức mạnh kia quả thật giống như muốn tự đem du͙© vọиɠ của chính mình triệt để hủy hoại. Bàn tay bắt đầu nắn bóp, là sự nắn bóp lặp đi lặp lại, không phải là vuốt ve lên xuống, cái này đã không còn là hành động mơn trớn nữa, mà căn bản chỉ muốn bình ổn nỗi đau đớn ngứa ngáy mãnh liệt nào đó ở bên trong.

Nhìn huyệt khẩu kia chậm rãi, có chút không thể khống chế từ từ nuốt lấy du͙© vọиɠ của hắn. Động tác giống như đang dùng miệng mập hợp, nín thở lại, rồi mới thong thả thật từ tốn bao lấy du͙© vọиɠ, nhưng so với dùng miệng lại càng thêm sít sao chặt chẽ khó có thể hình dung, khiến Triển Phi thiếu chút nữa giữa quá trình nuốt vào không nhịn nổi mà bạo phát.

Liền sau đó, cơ hồ tại khoảng khắc Quý Ngật Lăng đã nuốt vào toàn bộ du͙© vọиɠ của mình, Triển Phi không nhẫn nại được nữa, giữ chặt lấy xương hông của Quý Ngật Lăng bắt đầu điên cuồng tiến công. Dũng đạo kia cuối cùng cũng được lấp đầy, hòa cùng cường độ và lực độ đâm xuyên khiến Quý Ngật Lăng vô cùng thỏa mãn hét to lên, Triển Phi lại càng tăng thêm gia tốc, cuồng loạn chiếm đoạt.

“A a a a a ────── còn muốn nữa a a a ──── dùng sức ────── ô ──── a ──── ở chỗ đó!!!! A ────── lớn quá ──────── Phi!!!!!!!!!!!!!!”

Tại nháy mắt du͙© vọиɠ được triệt để chà xát sắp sửa phóng thích, Triển Phi đột nhiên cầm lấy ngân châm đã sớm được chuẩn bị từ trước, ngay giây phút Quý Ngật Lăng ngửa đầu định bắn ra, liền dùng ngân châm đâm xuyên qua đầu đỉnh đang run rẩy kích động của cậu.

“A a a a ─────!!!!!!!!!” Không biết là do quá mức phấn chấn, hay vì do đau nhức quá đột ngột, ngược lại càng khiến Quý Ngật Lăng không thể vãn hồi, bắn ra so với bình thường càng nhiều bạch trọc hơn, dù rõ ràng mấy tiếng trước du͙© vọиɠ đã được phóng thích qua một lần.

Thật là một cảm giác xưa nay chưa từng có, bên trong dũng đạo dường như muốn đem du͙© vọиɠ của hắn bẻ gãy thành từng đoạn, Triển Phi cũng lập tức phóng thích du͙© vọиɠ của chính mình, rồi mới ôm thật chặt Quý Ngật Lăng trong nháy mắt đã trở nên hư thoát, ở bên tai cậu thì thầm một câu, tựa như lời thề trong lễ đính hôn, cương quyết không gì lây chuyển được ──

“Với cái lỗ nhỏ này, cậu cả đời, đừng hòng nghĩ tới việc ôm bất kỳ người đàn bà nào.”

Hành vi đối xử trên thân thể gần như là bị làm nhục, ý thức của cậu cũng bị phong bế nên không thể đáp lại hắn. Quý Ngật Lăng biết hai người đang dùng một phương thức không những tối biếи ŧɦái mà còn độc nhất vô nhị trong lịch sử để nói lời chia tay giữa tình nhân với nhau.

Haha, đúng vậy, tất nhiên cho dù là tình nhân, thì cũng không thể làm ra loại tình trạng này.

Sao chính mình cho tới bây giờ mới phát hiện, kiểu yêu của Triển Phi vừa bá đạo lại tràn ngập du͙© vọиɠ chiếm hữu như thế. Cực đoan đến mức không cho người ta bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Nếu không chiếm được thì sẽ phá hủy hết thảy, vô luận là thân thể hay tình cảm mãnh liệt của chính mình.

Cho dù không có vụ phá sản ngoài ý muốn lần này, quan hệ của bọn họ sẽ vẫn như thế, dây dưa không rõ, cho dù là hôn nhân chính trị, chúng ta cũng cần cho gia tộc một lời giải thích. Nhưng xem ra, trước giờ Quý Ngật Lăng đều đã suy nghĩ quá mức đơn giản. Triển Phi này, trừ phi chân chính đối với cậu mất hết hứng thú, sẽ không dễ dàng chịu buông tay, kết hôn thì như thế nào, có con cái thì sao, người đàn ông này sẽ không vì chút chuyện đó mà lập tức chấm dứt quan hệ của hai người.

Thế nhưng hiện tại, cậu còn muốn nhanh chóng kết thúc mối quan hệ có thể sẽ dây dưa cả đời này trong vòng một tuần, đột ngột bắt hắn phải hoàn toàn bình phục sau khi đem tất cả tình cảm cùng du͙© vọиɠ quay ngược về con số không.

Bởi vậy anh ta mới dùng đến một hành động kịch liệt như thế, bằng một phương thức không thể tha thứ để hủy đi thân thể của mình cũng như tình cảm của chính anh ta.

Thân thể đã bị chà đạp đến không còn một chút tôn nghiêm, nhưng Quý Ngật Lăng vẫn có thể bình tĩnh như thế, thay Triển Phi phân tích nguyên nhân của hết thảy những bạo ngược mà hắn gây ra cho cậu, không biết có phải là do vẫn còn quá yêu hắn hay không.

“Đang suy nghĩ cái gì?” Không nghĩ đang ở trong tình trạng kí©h thí©ɧ như vậy mà Quý Ngật Lăng vẫn có thể rãnh rỗi mơ màng đến chuyện khác. Triển Phi nhíu mày, tay một lần nữa cầm lấy bộ vị cơ hồ chưa từng được thả lỏng kia, đầu ngón tay luồn qua cái khuyên nhỏ ở trên đỉnh, hơi hơi hướng ra ngoài kéo một cái, đau đớn rất nhỏ lại mang đến kí©h thí©ɧ dị thường kịch liệt, khiến cả người Quý Ngật Lăng càng run rẩy dữ dội. còn hơn cả sự sợ hãi, dường như lại càng khao khát được hắn âu yếm nhiều hơn.

Thân thể *** đãng.

Triển Phi cúi mặt, đầu lưỡi liếʍ láp chiếc khuyên ngực đeo trên nhũ đầu của Quý Ngật Lăng, lập tức cảm nhận được nụ hoa kia đã cao cao đứng thẳng run rẩy, khẩn cấp tự động chôn sâu thêm vào trong miệng hắn. Triển Phi dùng sức ngậm chặt cả đầu ngực, kí©h thí©ɧ khiến người ta hít thở không thông từ ngực phải bắt đầu lan ra, làm cho bộ vị dưới hạ thân đang bị nắm giữ trong lòng bàn tay Triển Phi càng co giật không ngớt, dịch lỏng trong suốt chảy ra quấn quanh khuyên. Triển Phi nheo mắt, hạ thân lại bị một trận co thắt mãnh liệt.

Cơ hồ tại nháy mắt du͙© vọиɠ của Triển Phi bắt đầu dựng thẳng lại, người kia bị bắt mặt đối mắt ngồi lên đùi hắn, hậu huyệt liền cảm nhận được thứ cứng cáp kia gắt gao húc mạnh vào mình.

Chiếc lưỡi linh hoạt đùa giỡn nhũ đầu cùng khuyên ngực bên trong khoang miệng ấm áp. Sau khi khẽ âu yếm cắn một cái, đột nhiên dùng sức, đem khuyên ngực kéo ra, khí lực rất lớn, tốc độ lại nhanh, Quý Ngật Lăng hoàn toàn không có sự chuẩn bị, từ trong miệng tràn ra một tiếng kêu buồn bực, hạ thể bất giác muốn phun ra, thế nhưng tiểu huyệt phía trên lại bị dễ dàng ngăn chặn.

Rõ ràng bản thân đã thông suốt, đã muốn từ bỏ, nhưng thân thể vẫn vô pháp khống chế, dễ dàng phục tùng theo những mong muốn của Triển Phi. Quả nhiên, vô luận một người có ý thức cường liệt bao nhiêu đi nữa, thân thể vẫn sẽ bị dạy dỗ đến mức không còn là của chính mình.

Tại chớp mắt khi chiếc khuyên bị đeo vào hạ thể, Quý Ngật Lăng đã chết tâm. Đối với Triển Phi cũng không còn trông mong bất kỳ điều gì nữa, cũng sẽ không trông cậy vào cái gọi là tình yêu sẽ ngăn cản hành vi của hắn, đem kiểu yêu đương trên phương diện tinh thần ra mà nói với hắn, thì cũng hoàn toàn vô dụng mà thôi.

Tước đoạt đi quyền lợi của một người đàn ông, cái khuyên sỉ nhục kia cho dù sau này vết thương do nó gây ra có thể tự nhiên lành lại, nhưng quả thật đúng như lời anh ta nói, bản thân đã tự mình trải qua loại kinh nghiệm đáng xấu hổ này, thì còn có thể tự tin đứng thẳng mà ôm nữ nhân sao?

Ha ha.

Hay cho câu “Cái tôi không có được thì kẻ khác cũng đừng hòng vọng tưởng!” Hủy đến mức không còn ra thứ gì, giống như đống rác rưởi bị người ta vứt bỏ. Anh hiện tại, đối với tôi đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa, anh tùy ý muốn biến đi bao xa, biến đi bao lâu, từ biệt mãi mãi không gặp lại cũng chả sao cả.

Nếu triển Phi anh đã muốn làm đến mức đó, thì Quý Ngật Lăng tôi đây đến cuối cùng, tự nhiên cũng sẽ phụng bồi. Không phải chỉ là một mảnh xá© ŧᏂịŧ thôi sao, anh cứ việc phá hủy, biến nó thành vật hy sinh cho tình yêu của chúng ta đi. Trong tương lai, dù sẽ không có tình yêu, không có tình ái, tôi cũng có thể sống như thường, thật vui vẻ hạnh phúc.

Lưỡi rốt cuộc cũng buông tha cho đầu ngực bị lôi kéo đến ứa ra tia máu, rồi đùa bỡn di chuyển dần lên trên, tại xương quai phủ kín dấu hôn tiếp tục liếʍ mυ"ŧ. Dường như muốn tận lực làm ra động tác hạ lưu, Triển Phi vươn đầu lưỡi như được kết nối với dòng điện, trên xương quai xanh lướt nhẹ một đường từ phải sang trái, lưu lại một vết bạc dài lấp lánh đầy ái muội.

Lúc cảm giác thấy hô hấp Quý Ngật Lăng ngày càng trở nên dồn dập khó nhịn, hắn liền cắn một cái lên gáy trái của cậu, rồi tiếp tục ở bên tai liếʍ láp mυ"ŧ vào.

“Thật đúng là một khối thân thể vô cùng mẫn cảm phải không? Đơn giản như thể đã chịu không nổi?” Tiếng cười trầm thấp, nghe không ra bất kỳ tia tình cảm nào, Quý Ngật Lăng thật không biết, trong khi tàn phá thân thể cậu, thì hắn đồng thời đã hủy đi được bao nhiêu phân tình cảm của chính mình? Hay đã không còn để ý xem người dưới thân đang bị hắn đù bỡn là ai nữa?

Tâm đã lạnh, nhưng ánh mắt Quý Ngật Lăng lại tràn ngập hơi nước có chút mê man, có chút hư thoát, nhưng nhiều nhất vẫn chính là du͙© vọиɠ.

Vành tai bị nhay cắn, sau khi môi Triển Phi đã ở nơi đó hôn qua nhiều lần như vậy, nhưng vẫn cứ lạnh như băng. Không biết có phải lỗ tai của mình vì quá bỏng rát nên mới đặc biệt cảm thấy lạnh lẽo hay không.

Một tuần...... Chỉ còn lại vài ngày nữa? Trò chơi vô nghĩa này còn muốn kéo dài bao lâu đây? Triển Phi, anh còn chơi chưa đủ sao?

“Có muốn thử một cảm giác kí©h thí©ɧ hơn nữa không? Đảm bảo sẽ cho cậu được nếm loại cao trào sung sướиɠ, mãnh liệt nhất từ trước tới nay......” Trong lúc nói chuyện, lưỡi Triển Phi cũng không hề kiêng nể, ở vành tai cậu tiếp tục âu yếm. Sau khi hai chữ cuối cùng được nói ra, cái lưỡi kia dường như vô cùng hưng phấn, chui luôn vào lỗ tai cậu khẽ hôn lên.

Nhắm mắt lại, muốn chơi đùa kiểu gì thì cứ việc, dù sao cũng đã bị hủy thành như vậy, Quý Ngật Lăng căn bản không còn thèm để ý hắn sẽ dùng cách gì để hủy cậu nữa. Chẳng lẽ anh muốn một dao đem du͙© vọиɠ của tôi xả xuống? Ha ha......

Không nghe được câu trả lời, Triển Phi thế nhưng cũng không chút để tâm, dù sao liên tục hai ngày nay, Quý Ngật Lăng trừ bỏ rêи ɾỉ cùng kêu gào đau đớn ra, cũng chẳng nói bất kỳ điều gì khác.

Triển Phi đem toàn bộ thân thể của Quý Ngật Lăng vẫn đang ngồi khom lưng trên đùi mình ôm lấy, phân lượng quá nhẹ nhàng mỏng manh trên tay thật rõ ràng. Mới chỉ có bốn ngày(*), lại giống như lập tức gầy đi còn 40 cân.

Điều này không quan trọng, nhưng hắn vẫn vô thức tự nhiên mà để ý đến.

Mang cơ thể tựa như một con rối đặt lên giường, Triển Phi không gặp phải bất cứ sự phản kháng nào. Hắn một lần nữa buộc chặt cổ tay cùng đôi chân trần trụi của Quý Ngật Lăng lại, để lộ ra hạ thể, ngón tay nhẹ nhàng sáp nhập, trong dũng đạo khẽ khuấy đảo bôi trơn. Kỳ thật căn bản không cần thiết phải làm như vậy, bộ vị kia trong thời gian dài đã tiếp nhận đủ loại đồ vật, từ lâu đã không biết đến cảm giác khép kín là như thế nào.

Nhưng dù vậy, nơi đó vẫn tham lam hút lấy ngón tay triển Phi, mà hình như vì không được vừa lòng với độ thô ráp xù xì kia, lại ra sức hút vào càng sâu, khẩn cầu càng nhiều.

“Ha ha...... Đừng nóng vội...... Chờ chút nữa cậu sẽ rất sảng khoái......”

———————————

E/N: (*) Ở đây là mình edit đúng theo bản gốc, giữ nguyên số 4, dù dựa theo tình tiết trong truyện thì chỉ mới có 2 ngày thôi, chắc tác giả nhầm lẫn. Ban đầu định chỉnh lại dùm, nhưng chap sau lại nói thời hạn một tuần chỉ còn 3 ngày nên không chỉnh nữa, thôi thì cứ tôn trọng tác giả đi ^”^