Chương 7: Khi nào cô đi

Triệu Mặc do dự một lúc, cuối cùng vẫn ôm cô vào lòng.

Hơi thở của người phụ nữ dần đều đặn, người cô mềm như bông dựa vào trong lòng ngực anh. Triệu Mặc chờ cô bình tĩnh lại rồi lấy hai tờ giấy ướt lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên bụng và ngực cô.

Chiếc giường vốn lạnh lẽo, cứng ngắc đột nhiên trở nên bừa bộn, chen chúc. Một người phụ nữ vừa thơm vừa mềm đang nằm trên giường anh, gối lên cánh tay anh, ngủ ngon lành.

Một ngọn lửa bùng cháy trên cánh đồng hoang vu, trái tim cô đơn của anh cũng thả lỏng hơn.

Có lẽ trên thế giới này thực sự tồn tại yêu từ cái nhìn đầu tiên, yêu nhau và lên giường không nhất thiết phải theo đúng trình tự.

Triệu Mặc dịu dàng vuốt ve gò má ửng hồng của cô, hơi ấm truyền đến lòng bàn tay từng chút một.

Không phải mơ, là thật.

Cô sưởi ấm giường của anh.

——

Rèm cửa không che được ánh sáng, khi Nguyễn Sao mở mắt ra, ánh sáng chiếu vào khiến cô cau mày. Khi thích ứng được với ánh sáng, cô ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời chiếu thẳng trên đầu, đã gần đến giữa trưa.

Lâu rồi không ngủ ngon như vậy, cô duỗi cánh tay vẫn còn hơi đau.

Một người bị nện đến ngất xỉu, thân dưới đến bây giờ vẫn tê, tiểu huyệt sưng tấy thảm không nỡ nhìn.

Nhưng Nguyễn Sao lại nở một nụ cười tươi, thoả mãn nheo mắt lại, cô ôm chăn cọ cọ, làʍ t̠ìиɦ điên cuồng vừa giải toả áp lực vừa kí©h thí©ɧ.

Mặc quần áo xong, cô đỡ tay vịn cầu thang bong tróc, chậm rãi di chuyển hai chân đau nhức.

Tầng một truyền đến mùi dầu cay thoang thoảng, Nguyễn Sao cầm hai quả mơ trên bàn, ăn một cách ngon lành.

Đáng tiếc bụng cô kêu to hơn khi ngửi thấy mùi thơm, thậm chí vị chua của quả mơ còn khiến cô thèm ăn hơn.

“Đói bụng chưa?” Người đàn ông cầm bát đi tới.

Cô cúi đầu, khuôn mặt hơi đỏ.

Hai cái bát to được đặt trên bàn trà, gần như to hơn hai bàn tay gộp lại của cô.

“Tôi không ăn được nữa…” Nguyễn Sao đặt bát đũa xuống, bụng phình to, bát mì vẫn còn thừa một nửa.

Triệu Mặc vươn cánh tay dài cầm bát mì của cô, hai ba miếng đã ăn sạch sẽ, sau đó xếp chồng hai cái bát lên nhau rồi mang đi rửa, động tác tự nhiên, thuần thục.

Nguyễn Sao sửng sốt, anh ăn cả đồ ăn thừa của cô sao?

Cô hơi ngạc nhiên, không ai trong số bạn trai cũ của cô có thể làm chuyện này một cách tự nhiên, đương nhiên cô cũng bất ngờ với sức ăn của anh.

Nguyễn Sao lảo đảo đứng dậy, đi ra sân nhỏ, lấy hai bộ quần áo trên xe để thay, sau khi thay xong, cô cầm bộ quần áo đã thay đi tìm Triệu Mặc.

“Chỗ anh có máy giặt không?” Cô hỏi.

Sau khi đột phá đến bước kia, quan hệ của hai người bỗng có chút vi diệu, rõ ràng đã làm chuyện thân mật nhưng vẫn rất khách khí.

“Có.”

Triệu Mặc liếc nhìn Nguyễn Sao đầy ẩn ý, trong mắt có một chút đen tối không rõ.

Anh cầm quần áo mang vào phòng tắm, lúc nhấc nắp máy giặt lên, anh quay đầu định hỏi cô có cảm thấy phiền khi sử dụng máy giặt cũ của anh hay không, nhưng phát hiện người đứng ở cửa đã không thấy đâu.

Cô thậm chí còn không đi theo.

Tin tưởng anh như vậy sao?

Hay căn bản không đặt anh trong lòng?

Quay lại sảnh, người phụ nữ đã tựa lưng trên chiếc ghế trúc nhỏ, tập trung nghịch bộ ốc vít anh đặt trên bàn.

Chung quy thì Triệu Mặc không thắng được xúc động trong lòng, anh hạ giọng nói: “Cô…”

“Hả?”

“Xe của cô phải đợi thêm một ngày nữa, sáng nay tôi đã gọi điện, linh kiện vẫn đang trên đường tới, có lẽ sẽ chuyển đến vào tối nay.”

Nguyễn Sao gật đầu, lễ phép cười với anh: “Tôi không vội.”

Triệu Mặc thấy cô khách khí, tỏ ra xa lạ với mình, anh đột nhiên chán nản, nuốt lời tiếp theo vào bụng.

Nếu không phải trên cổ cô có vết đỏ rõ ràng do mình để lại, anh thật sự cho rằng tối qua anh chỉ gặp một giấc mộng xuân.

Triệu Mặc nhàn nhạt “ừ” một tiếng, dựa người vào bảng điều khiển, lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa rồi thong thả hút.

Hút được nửa điếu thì anh dập tắt điếu thuốc, ném xuống dưới chân.

“Vậy khi nào cô đi?”

Nguyễn Sao quay đầu, hỏi: “Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?”

“Tôi muốn biết.”

Triệu Mặc đi tới nắm lấy cổ tay của Nguyễn Sao.

Sau chuyện xảy ra tối hôm qua, tiếp xúc bất ngờ khiến cô giật mình theo bản năng, anh giữ chặt cổ tay của cô, siết cho đến khi nó trắng bệch.

Lúc này trông anh rất hung dữ.

Cô đột nhiên hoảng sợ, tim đập nhanh, không biết là mong chờ hay sợ hãi…