Chương 12: Một thùng bαo ©αo sυ

Nguyễn Sao bị đâm không ngừng rêи ɾỉ, nhẹ giọng cầu xin Triệu Mặc: “Từ bỏ, từ bỏ, bụng tôi đau quá, sâu quá…”

Thay vì khiến người đàn ông dừng lại thì lời cầu xin đáng thương của cô lại khiến Triệu Mặc làm cô thêm lần nữa.

Nguyễn Sao nhớ mang máng người đàn ông cắn núʍ ѵú cô, dường như vừa đυ. cô vừa hỏi cô một vấn đề.

Hình như là…Cô thích loại trái cây nào?

Cô bị thọc đến mơ hồ, mơ màng trả lời: “Dưa hấu.”

“Tôi đã mua rất nhiều trái cây, anh không cần phải mua…” Cô túm tóc anh bổ sung, sau đó phập phồng, chìm vào trong biển du͙© vọиɠ của anh.

Cuối cùng anh cũng kết thúc, Nguyễn Sao trực tiếp nhắm mắt hôn mê bất tỉnh, đồng thời trong lúc cô ngủ say không biết gì, Triệu Mặc ôm cô vào phòng tắm, giở trò ăn hết đậu hủ của cô.

Nguyễn Sao ngủ đến khi mặt trời lặn, trong phòng gần như tối om, trống rỗng chỉ còn lại một mình cô, yên lặng đến đáng sợ.

Cô đứng dậy, mở cửa ra, dưới lầu chỉ để một bóng đèn nhỏ, ánh sáng yếu ớt gần như không thể chiếu sáng được một nửa cầu thang, lúc này trong đầu cô hiện lên cảnh tượng kinh hoàng của ngôi nhà hoang trong phim kinh dị.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cánh tay nổi cả da gà.

Đếm ngược ba giây đồng hồ, cô chui vào phòng tắm, bật đèn lên.

Trong gương là đôi mắt gấu trúc to tròn, toàn thân héo úa như quả cà tím dính sương giá.

So với căn nhà hai tầng trống rỗng, nơi đây thực sự hơi nghèo, giống như một học giả sa sút bước vào quán trọ bị yêu tinh hút khí.

Lục cục lục cục ——

Tiếng bước chân đến gần, có người đi lên lầu.

Nguyễn Sao giật mình, sắc mặt tái nhợt, cô vặn tay nắm cửa, lặng lẽ kéo ra một khe hở.

Người đàn ông ngoài cửa dùng sức mở cửa, một cánh tay thô to trực tiếp kéo cô vào trong lòng ngực.

Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy Nguyễn Sao run lên.

Triệu Mặc cúi đầu ôm cô vào trong lòng ngực, mυ"ŧ đôi môi đỏ mọng của cô, vừa hôn vừa liếʍ.

“Sợ?”

Nguyễn Sao đấm anh, “Thật là dọa chết người mà!”

Đánh anh mà tay mình lại đau.

Nép vào trong lòng ngực Triệu Mặc, cô tựa vào lòng ngực rắn chắc của anh, Nguyễn Sao hít một hơi thật sâu, cảm thấy vô cùng an toàn, những hình ảnh khủng bố vừa mới tưởng tượng trong đầu đều bị quét sạch, ngay cả căn gác xép cũng trở nên ấm áp.

Sau khi ăn cơm xong, Nguyễn Sao đeo tai nghe đi dạo quanh sân, thấy Triệu Mặc thuần thục thu dọn đồ, tính toán đâu ra đấy mới chất đầy một ba lô leo núi.

Nguyễn Sao đi qua, phát hiện đồ của anh nằm giữa hai chiếc va li to của cô, chiếm một khoảng không gian nhỏ ở phía sau.

“Đủ dùng không?” Cô tò mò.

Triệu Mô nghiêng đầu nhìn cô: “Vẫn còn.”

Sau đó Nguyễn Sao trơ mắt nhìn anh bê một thùng giấy đặt bên cạnh.

“Đây là cái gì?”

Nguyễn Sao chen vào, một hai muốn hỗ trợ.

Khoảnh khắc nhìn thấy bao bì, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Cả một thùng bαo ©αo sυ!

Còn là hương dưa hấu!

Nguyễn Sao đỏ mặt, đối diện với ánh mắt giễu cợt của người đàn ông, cô lắp bắp hỏi: “Anh, anh, sao anh lại mang nhiều thế?”

“Nhiều?”

Triệu Mặc kéo mu xe xuống, cô đứng cạnh xe, anh dang hai tay ra chống xuống hai bên người cô, cúi đầu, áp chóp mũi vào chóp mũi cô.

“Nếu không đủ thì bổ sung trên đường.”

Đầu óc của Nguyễn Sao “ù ù”, một tháng này cô chắc chắn bị chơi chết, đến khi dùng xong hết chỗ bαo ©αo sυ này, cô cũng kiệt sức mà chết.

Hiện tại đổi ý còn kịp không?

Cô trốn tránh ánh mắt nóng rực của người đàn ông, ngồi xổm xuống, che mặt, chui ra khỏi cánh tay anh.

Triệu Mặc lẳng lặng nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô biến mất khỏi tầm mắt, anh chống một tay lên xe, một tay châm điếu thuốc, thuần thục gạt tàn thuốc, nhẹ nhàng phả khói bao phủ mình.

Một lúc lâu sau, anh ném mẩu thuốc xuống đất, dùng chân dập tắt.

Thời gian đủ dùng, cũng đủ để anh dùng.