Chương 18: Đường Nhất Bạch đến rồi
Đường Nhất Bạch đến rồi!
Đây là tiêu đề bài tổng hợp của “Sport Weekly” ngày hôm sau.
Theo lý thuyết, cho dù là cuộc thi bơi lội mùa đông hay Đường Nhất Bạch đều không đủ tư cách để lên trang nhất, nhưng ai bảo Đường Nhất Bạch đã phá kỷ lục rồi, hơn nữa còn nâng kỷ lục châu Á lên 0.3 giây. Quả thật đây là điều trước nay chưa từng có, cộng thêm chuyện trước đây anh muốn khiêu chiến với Ái Nhĩ Phổ Tây được bàn tán xôn xao cho nên chủ đề có chút phong phú.
Vì vậy tòa soạn báo cùng tư thế “Người này mạnh mẽ quật khởi” để đưa Đường Nhất Bạch lên trang đầu.
Vân Đóa có chút thổn thức, nghĩ lại một tháng trước bản thảo cô viết về Đường Nhất Bạch bị bỏ qua, bây giờ thì sao, thoải mái lên trang đầu! Cuộc sống, thay đổi nhanh chóng thật sự là quá kí©h thí©ɧ!
Cảm khái xong, cô lật qua tờ báo của nhà mình, rất bảnh chỏe đọc lại tin tức mà cô ghi. Tin này không chỉ có ghi lại biểu hiện mạnh mẽ của Đường Nhất Bạch trong trận đấu ngày hôm qua, mà còn giới thiệu một ít về Đường Nhất Bạch. Nội dung phóng phú, chút ít cũng viết. Ngày hôm qua, sau khi ban biên tập họp xác định đưa Đường Nhất Bạch làm đầu đề thì thông báo ngay cho Vân Đóa, tòa soạn cần càng nhiều về tin tức của anh. Vân Đóa không hề từ chối, thoải mái viết tất cả những bài phỏng vấn từ khi mình biết Đường Nhất Bạch và những hình ảnh sửa sang lại.
Cuối cùng tòa soạn báo chọn ba bức ảnh, trong đó có hai bức ảnh ngày hôm qua. Một bức là diễn tả hình ảnh Đường Nhất Bạch bơi trong nước, bả vai rộng lớn, cánh tay mạnh mẽ, toàn thân tản ra khí thế vương giả trong nước. Một bức khác là khi đứng trên bục lĩnh thưởng, Đường Nhất Bạch đứng ở chính giữa giơ cao hoa tươi, mà Kỳ Duệ Phong đứng ở bên nhìn anh, khuôn mặt mỉm cười, vẻ mặt đều là mừng rỡ và chúc phúc. Bức hình này đã lấy được sự khen ngợi của cả tòa soạn. Là một quán quân Olympic cho nên thực tế Kỳ Duệ Phong là một người khá kiêu ngạo và rắm thối, mà Đường Nhất Bạch lại có thể được người kiêu ngạo như Kỳ Duệ Phong đối đãi như vậy, có thể thấy được phần không tầm thường của anh. Mặt khác, mọi người vẫn luôn nói rằng Kỳ Duệ Phong tự kỷ, bất hòa với đồng đội, nhưng nhìn từ tấm hình này thì sự thật không phải như thế.
Tấm ảnh thứ ba là tấm ảnh trước kia Vân Đóa chụp, Đường Nhất Bạch đứng dưới cây bạch quả, phong thái tuấn tú, xa xa là thư viện đại học thể dục thể thao và khu giáo đường. Xa hơn là bầu trời mùa thu xanh lam bao la.
Đường Nhất Bạch vừa mới thi đấu chung kết không bao lâu, hơn nữa lại là người vô cùng an phân, cho nên các đồng nghiệp truyền thông không nắm được nhiều tin tức về anh, so ra thì ít bài phỏng vấn nhỏ của Vân Đóa đã là phong phú. Cô thêm vào chút tin tức ví như lúc Đường Nhất Bạch đối mặt với lời chê trách thì vô cùng bình tĩnh, cho rằng thành tích là chuyện có ích nhất (trải qua sự đồng ý), gom góp một ít, bài báo này nghiễm nhiên trở thành tin tức độc nhất vô nhị. Trong ngày có không ít các nhà báo mạng đăng lại bài báo này. Tên nho nhỏ của Vân Đóa được viết vào sau bài tin tức, được truyền lại.
Cùng lúc đó, dư luân trên internet đã xảy ra thay đổi.
Trước đó không ít người trên TV hoặc internet chờ đợi Đường Nhất Bạch thua, kết quả Đường Nhất Bạch lại phá vỡ kỷ lục châu Á đã tát bọn họ một cái. Thành tích như vậy làm cho rất nhiều người chuẩn bị rất nhiều lý do đành phải lặng lẽ câm miệng. Bọn họ sẽ không thừa nhận sai lầm của mình, chỉ biết trầm mặc rời đi, giả bộ như mình chưa hề tới, chưa từng làm việc ngốc nghếch kia, chưa từng bị truyền thông đùa giỡn như con khỉ. Trong thời đại tự do ngôn luân trên Internet đã trở thành xu thế như ngày nay, một sự kiện phát triển đến cuối cùng, kết quả tốt nhất cũng chỉ là nhanh chóng chìm vào yên lặng. Người trong cuộc sẽ không dám chờ mong, cũng sẽ không ngu ngốc đòi lại công bằng với giới truyền thông và cư dân mạng.
Cái gì là công bằng? Thực lực mới là công bằng.
Buổi tối, Vân Đóa nhận được tin nhắn của Trần Tư Kỳ, cô ấy gửi cho Vân Đóa đọc một bài post.
Bài này được mở ra tại một diễn đàn bát quái, tiêu đề là: Đây có phải là vận động viên đẹp trai nhất trong lịch sử không? Người gửi bài viết có ID là “Con kiến nhỏ giải trí”
Căn cứ vào nguyên tắc “Có hình ảnh có sự thật”, “Con kiến nhỏ giải trí” đưa ra một bức ảnh ‘trấn lâu’, bức ảnh này là nửa mặt của Đường Nhất Bạch, dưới ánh mặt trời loang lổ, anh cúi đầu chớp mi, đôi mắt trong suốt dịu dàng, khóe môi là nụ cười thản nhiên. Vân Đóa liếc nhìn là biết đây là bức ảnh cô chụp Đường Nhất Bạch ở cuộc thi lần trước, Trần Tư Kỳ vì muốn Đường Nhất Bạch nổi lên, cắt bỏ hết những người khác.
(Trấn lâu: Bức ảnh trấn giữ topic)
Những người trong bài post phản ứng như sau:
“Mẹ nó, đây là ai thế, đẹp trai quá!”
“Mặt nghiêng vô cùng suất, nhưng mà cậu ta là ai? Hạng mục gì thế?”
“Vì sao chỉ có nửa gương mặt, nửa gương mặt khác đâu? Có thể xem chính diện không?”
“Photoshop sao? Lăng xê cho nghệ sĩ sao?”
“Lầu trên, tất cả đều nói là vận động viên, nghệ sĩ mà có thể có được khí chất này sao?”
“Chủ thớt, vì tôi đã cởi cả quần rồi, thớt hãy cho thêm vài bức ảnh nữa đi.”
“Đây mà là đẹp trai sao? Xấu hơn XXX nhà tôi nhiều!” xxx là nam minh tinh đẹp trai nổi tiếng.
“Đây là Đường Nhất Bạch đấy, trận đấu ngày hôm qua vô cùng đẹp trai, phá vỡ kỷ lục châu Á!”
“Xem qua các chị em không chú ý tới thể thao rồi, ngày hôm qua người này bị chửi vô cùng thê thảm!”
Sau đó rất nhiều người muốn được phổ cập xem Đường Nhất Bạch là ai, muốn xem vì sao anh bị chửi.,
Đúng lúc này, “Con kiến nhỏ giải trí” lại gửi lên một bức ảnh, lần này là bức ảnh Đường Nhất Bạch vừa ra khỏi bể bơi. Trong bức hình, anh chỉ mặc quần bơi, cơ thể hoàn mỹ xinh đẹp hoàn toàn lộ ra, đôi chân dài thẳng tắp đang bước về phía trước.
Mọi người không còn tiết tháo rồi!
“A a a a cầu hình ảnh size lớn!”
“Mẹ nó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người toàn thân đều lõa!”
“Xem ra tôi không thể không cởϊ qυầи rồi!”
“Có ai sờ cơ bụng của anh ấy qua màn hình giống tui không?”
“Em đang sờ cơ ngực của anh ấy.”
“Tôi đang sờ đôi chân dài, nước miếng nước miếng nước miêngs!”
“Mấy thím lầu trên vô sỉ quá! Tôi chỉ sờ em trai qua quần bơi của anh ấy!”
Câu comment này vừa được đưa ra thì phía dưới đều trả lời lại là dấu ba chấm.
Vân Đóa nhìn một lúc cũng nóng mặt, hỏi Trần Tư Kỳ, “Trong diễn đàn này toàn là yêu nghiệt gì vậy?”
Trần Tư Kỳ cười nói: “Thú vị mà, dù sao trên mạng thì chả ai biết ai, cho nên mỗi người đều không có điểm cuối.”
Vân Đóa nhìn xuống, Trần Tư Kỳ không nhanh không chậm, lần lượt gửi từng bức ảnh lên, vừa gửi ảnh vừa giới thiệu về Đường Nhất Bạch, tất cả tin tức và hình ảnh đều từ báo tới, cò có hai video clip về trân đấu. Nhưng tổng thể mà nói, những tài liệu này là rất ít, hoàn toàn không thể thỏa mãn nhu cầu của quần chúng nhân dân. Lúc cô phổ cập kiến thức về sự thật Đường Nhất Bạch bị mắng thì dùng bài báo của Vân Đóa để chính danh cho anh.
Sau đó có người nghi ngờ Kỳ Duệ Phong:
“Kỳ Duệ Phong cố ý sao?”
“Âm mưu rõ ràng sao?”
“Ha ha ha, Kỳ Duệ Phong mau tới mà xem, có người nói anh có âm mưu kìa!”
“Bệnh tự kỷ của Kỳ Duệ Phong đã đến thời kỳ cuối, đề nghị bỏ qua việc điều trị, cái người như thế mà nói là anh ta có âm mưu sao?”
“233333333333333333”
Vân Đóa nhìn những câu trả lời này, đập bàn cười lớn. Cô đang suy nghĩ không biết có nên cho Kỳ Duệ Phong biết rõ hình tượng của anh trên mạng hay không.
Sau khi Trần Tư Kỳ phổ cập giáo dục xong, rất nhiều người đã trở thành người hâm mộ của Đường Nhất Bạch, còn có người tỏ vẻ sẽ gả cho anh.
Vân Đóa lau mồ hôi, đúng là các cô gái bưu hãn.
Sau đó lại có một đoàn người cầu hình HD size lớn, Vân Đóa hỏi Trần Tư Kỳ có cần gửi hay không thì Trần Tư Kỳ lắc đầu trả lời: “Không cần, bây giờ mình đang đứng trên lập trường của một người hâm mộ tinh khiết, gửi hình ảnh đều là ảnh công khai trên mạng. Nếu như mình lấy ảnh size lớn, không nói được nguồn gốc rõ ràng thì người khác sẽ nghi ngờ động cơ của mình. Các cô gái trong diễn đàn này đều là thám tử cả đấy.”
Vân Đóa không ngờ còn có nhiều vấn đề như vậy, cô tỏ vẻ thụ giáo, sau đó Trần Tư Kỳ còn nói: “Nếu không cậu cứ đưa hình ảnh size lớn HD cho mình? Đợi sau này Đường Nhất Bạch nổi tiếng thì chúng ta từ từ gửi lên.
Vân Đóa nhìn những cô gái trên mạng không có tiết tháo YY, cô quyết định vẫn nên trưng cầu ý kiến của Đường Nhất Bạch. Vì vậy cô gửi tin nhắn cho anh.
Vân Đóa: Đường Nhất Bạch?
Đường Nhất Bạch: Tôi đây. Sao thế?
Vân Đóa: Có người hỏi tôi muốn hình ảnh size lớn HD của anh.
Đường Nhất Bạch: Ai thế? Lãnh đạo sao?
Vân Đóa: Không phải, là một người bạn của tôi, cô ấy là một phóng viên giải trí.
Đường Nhất Bạch: Vậy chính cô giữ đi, đừng gửi cho người khác.
Vân Đóa: Được.
Sau đó Vân Đóa cũng không gửi ảnh cho Trần Tư Kỳ. Sau khi Trần Tư Kỳ biết được nguyên nhân thì chỉ tiếc một chút, sau đó cũng tôn trọng quyết định của cô. Cuối cùng Trần Tư Kỳ hỏi bóng hỏi gió xem có phải Kỳ Duệ Phong muốn làm việc xấu với ‘chồng của cô ấy’ không, bởi vì ánh mắt Kỳ Duệ Phong nhìn Đường Nhất Bạch rất ‘dịu dàng’, cho nên có thể là ‘có chuyện’.
Cả người Vân Đóa nổi da gà. Cô cảm thấy mỗi lần nói chuyện với Trần Tư Kỳ, cô đều cần bổ sung giá trị tiết tháo cho mình.
Ngày 18 tháng 12 là thời gian thi tiếng anh cấp bốn của các sinh viên đại học cả nước. Đường Nhất Bạch lao tới trường thi vào buổi trưa, không ít sinh viên nhân ra anh, chào hỏi với anh, còn có người chúc mừng anh phá được kỷ lục châu Á.
Trước khi phát bài thi, Đường Nhất Bạch lấy đồ dùng đặt lên mặt bàn. Đồ dùng là do Vân Đóa chọn giúp anh, trên bút có ghi vài chữ nhỏ: Bút cầu phúc miếu Khổng Tử.
Mỗi lần Đường Nhất Bạch nhìn thấy mấy chữ này đều rất muốn cười.
Giám thị chính là đại ma đầu nổi tiếng, nghe nói là một người mặt tha, chưa bao giờ biết cười, đối với học sinh lạnh lùng như mùa đông, oan hồn rơi trên tay ông vô số. Đường Nhất Bạch ngồi ở hàng đầu tiên, nghênh đón ánh mắt chính diện của vị đại ma đầu này. Lúc phát bài thi, vị đại ma đầu này đặt bài thi trên bàn Đường Nhất Bạch, sau đó nhẹ nhàng nói với anh một câu: “Đường Nhất Bạch cố gắng lên.”
Đường Nhất Bạch sợ tới mức làm rơi bút cầu phúc ở miếu Khổng Tử rơi xuống đất.
Cho dù thời gian cuộc thi dài bao nhiêu thì các thí sinh đều cảm giác thời gian trôi rất nhanh. Lúc tiếng chuông vang lên thì Đường Nhất Bạch còn chưa trả lời xong. Nhưng mà không sao, dù thế nào thì anh đang trả lời bài dịch, anh cũng không nắm chắc được phần này. Nhưng đề khác anh cũng đoán mò xong rồi, trong đó bài đọc hiểu anh trả lời dễ dàng nhất, không uổng công anh khổ luyện trong thời gian rồi.
Ra khỏi trường thi, Đường Nhất Bạch gọi điện thoại cho Vân Đóa.
Vân Đóa vừa tiếp điện thoại thì hỏi: “Đường Nhất Bạch, anh thi xong rồi sao?”
Đường Nhất Bạch đi ra ngoài theo mọi người, thấp giọng đáp: “Ừ.”
“Thi thế nào rồi?”
“Cũng được.”
Là một câu trả lời lập lờ nước đôi, Vân Đóa không biết anh có làm tốt không, cô chỉ nói: “Nhất định có thể qua.”
“Ừ, tôi dùng bút cầu phúc ở miếu Khổng tử mà.”
Cách di động Vân Đóa nghe được tiếng cười thanh nhuận dễ nghe của anh, cô biết rõ anh đang đùa cô. Nhưng mà vừa muốn đáp lại thì đột nhiên Đường Nhất Bạch nói: “Vân Đóa, nhà hàng ngày mai tôi chọn xong rồi.”
“A, vậy sao? Lát nữa anh gửi địa chỉ cho tôi nhé.”
“Được, nhưng mà...” Đường Nhất Bạch dừng lại một chút, không biết nên nói chuyện này thế nào.
Vân Đóa hỏi: “Làm sao vậy? Anh không có thời gian sao?”
“Không phải, là thế này, chắc là không chỉ hai người chúng ta ăn đâu.”
“Vậy là bao nhiêu người?”
“... Sáu.”
Sáu người sao? Quả nhiên Đường Nhất Bạch vẫn bị đồng đội đánh bại rồi? Nhưng mà dù bốn người trong đội đi cùng thì cũng chỉ có năm người, còn một người nữa là ai?
Vân Đóa không nói gì, Đường Nhất Bạch cho rằng cô mất hứng, anh giải thích: “Xin lỗi, tôi có thể ứng phó với một người vô sỉ, nhưng tôi không thể đối phó với một đám vô sỉ được.”
Vân Đóa đột nhiên rất đau lòng Đường Nhất Bạch......